Chỉ có một chuyện đến giờ vẫn khiến bà không an tâm, chính là tôn tử. Sở Khải Phong hai mươi tư niên kỷ nhưng lại chưa có lấy một nhi tử, ngay cả quần thần cũng lo lắng. Bà đã vài lần đưa đến những tú nữ con nhà khuê các, nhưng hắn lại chẳng ưng ý, tấn nạp một ai.
Thái Hậu vốn cho rằng hắn là lo nước lo dân nên trễ nãi việc nối dõi, đến hiện tại thì không phải nữa. Sở Khải Phong hiện tại là đang chìm đắm trong sự u mê đối với Mộc Thanh.
Thái Hậu có một cháu gái họ Vương, là đích nữ của đệ đệ bà, năm nay đã đến tuổi cập kê, dung nhan kiều diễm, tinh thông cầm kì thi họa, lại xuất thân cao quý, vốn muốn tìm thời gian thích hợp để Sở Khải Phong và nàng kết tóc phu thê, hiện tại sợ là khó lại càng khó.
Thái Hậu hiểu, muốn hắn tấn hậu, bà phải bắt đầu từ phía Mộc Thanh. Qua mấy ngày này, bà đã đưa cung nữ đến Mai An cung theo hầu Mộc Thanh. Biết được, Mộc Thanh con người này vô cùng hiếu thảo với thân mẫu, xem ra là người hiểu chuyện.
Thế nên, hôm nay Thái Hậu cho triệu kiến y đến là muốn thỏa thuận.
Thái Hậu ngồi bàn đợi Mộc Thanh, bà là người khéo léo, hoàn toàn không nói thẳng vấn đề, chỉ hỏi y: " Mộc Thanh, ngươi nói cho ai gia nghe, ngươi cảm thấy hoàng thượng là người như thế nào?"
Mộc Thanh nói:" Bệ hạ trong mắt vi thần là một quân vương anh minh, người ghét sự dối trá, ghét cái gian. Nhưng có lẽ bản thân người đôi khi có chút nóng nảy "
Thái Hậu nghe y nói thì cười nhẹ một hơi, nói:" Phong nhi đó, là nhi tử của ai gia, ai gia hiểu, nó từ nhỏ đã như vậy, hấp tấp nóng vội, sau này trưởng thành, phải đứng trên cuộc sống của dân chúng mới dần thay đổi "
" Vâng ".
Không gian trong phòng lại trở nên im ắng, chỉ còn tiếng gạt nắp chén trà chậm rãi của Thái Hậu. Đột nhiên, bà đối y hỏi:" Vậy ngươi nói xem, Phong nhi hiện tại là đang thiếu điều gì?"
Mộc Thanh vừa nghe không hiểu ngụ ý của Thái Hậu, sau đó y nhận ra. Là thiếu những hài tử. Đế vương hậu cung ba ngàn cung tần mỹ nữ, hài tử đương nhiên cũng sẽ đông vô kể. Sở Khải Phong thì không, hắn vẫn chưa có người để sau này giao lại ngai vàng.
Mộc Thanh khẽ lắc đầu một cái, đánh bạo nói:" Thứ cho vi thần nếu có điều mạo phạm Thái Hậu, người cho triệu kiến vi thần là vì chuyện hậu cung của Bệ hạ?"
Thái Hậu dừng tay gạt nắp chén, dường như là đã nói trúng ý bà. Mộc Thanh rất tự nhiên hiểu bản thân đang cản chân hắn, nhưng sự yêu thương này không có lỗi, y cũng thực sự không muốn cùng nữ nhân nào khác tranh dành sủng ái, việc có nạp tú nữ hay không đều do hắn tự quyết. Nay Thái Hậu đã không đợi được muốn từ phía y hối thúc hắn nạp phi, chỉ e là Thái Hậu đã đánh giá cao nhân cách của y.
" Thái Hậu, vi thần biết người là lo cho vận mệnh quốc gia, nhưng vi thần cũng lo cho bệ hạ, và thần tôn trọng bệ hạ. Nếu người muốn thần khuyên bệ hạ nạp phi, thần lực bất tòng tâm ".
Thái Hậu có đôi chút kinh động, bà không nghĩ đến Mộc Thanh lại cứng rắn như vậy. Thái Hậu đành thay đổi thái độ, giọng ôn nhu:" Ai gia không bắt ngươi phải tự tay đẩy ái nhân cho nữ nhân khác, chỉ mong ngươi thời gian này hãy lánh mặt Phong nhi "
"... "
" Nương của ngươi "
" Thái Hậu, ngươi đây là... ép vi thần "
" Ai gia không ép, là đang tự hạ mình. Về phía Phong nhi, ai gia sẽ sắp xếp, ngươi chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ai gia "
.......
- ---------------------------------
Mộc Thanh sau khi trở về từ cung Thái Hậu thì liền rơi vào trầm tư, tâm trí đều như trên mây. Sở Khải Phong lo lắng, có hỏi, y chỉ mỉm cười, nói " không sao ".
Cho đến khi hắn cùng Thái Hậu hàn huyên hắn mới hiểu.
Đêm xuống, Mộc Thanh đứng lặng lẽ ngắm ánh trăng chiếu phủ hoa trong hậu viện. Hắn từ sau nhìn bóng lưng y gầy gò, từ từ lại gần, ôm lấy. Mộc Thanh thả lỏng cơ thể, đem toàn thân dựa dẫm vào cái ôm của hắn. Hắn ở bên tai y thì thầm:" Đang nghĩ chuyện gì?"
" Không có "
Sở Khải Phong nghe y nói vậy thì tay siết chặt thêm vòng ôm, giọng thâm tình:" Có tin tưởng ta không?"
"..."
( Thọ Ninh cung)
" Mẫu hậu, người biết là nhi thần không muốn bị ép buộc!"
Sở Khải Phong kích động nói, Thái Hậu muốn hắn tấn nạp Vương Ngải Lị vào cung, phong nàng làm hậu.Hắn không phải là người thích tùy ý tuân theo sự sắp xếp của người khác.
" Phong nhi, mẫu hậu từ trước đến nay chưa từng ép con làm việc gì, xem như đây là lần đầu, con hãy đáp ứng tâm nguyện của mẫu hậu. Mẫu hậu chỉ lo nghĩ cho con, lo nghĩ cho vận mệnh của Sở quốc ".
" Đáp ứng tâm nguyện của người? Nhi thần chẳng phải đã làm rồi sao? Người là nương thân sinh của nhi thần, người chắc là hiểu nhi thần là người như thế nào. Nếu như trước đây nhi thần không vì sợ người bận lòng thì sẽ không miễn cưỡng đến gần nữ sắc "
"... "
" Hiện tại nhi thần đã tìm được người bản thân muốn yêu thương, bảo hộ. Nói muốn nhi thần cùng nữ nhân ân ái là chuyện không thể "
Thái Hậu đã đoán trước được hắn sẽ không nguyện ý, nhưng bà không thể buông xuôi chuyện này. Hiện tại hậu cung của hắn chỉ còn Lâm tài nhân nhỏ bé, bà lo sợ quần thần hoài nghi về hắn sẽ không có hài tử nối dõi.
Bà nhu thuận khuyên nhủ:" Hoàng nhi, nghe mẫu hậu nói, con nghĩ xem, cho dù là mẫu hậu không ép buộc, con cũng phải nghĩ đến Mộc công tử. Quan lại trong triều điều biết quan hệ của con và y không đơn giản, nếu như con không lập hậu, bọn họ sẽ cho rằng con vì Mộc Thanh mà quên đi trọng trách của mình, sẽ tìm đến y mà dồn ép "
"..."
" Cho nên, hiện tại cần chấn chỉnh lại hậu cung. Người mà mẫu hậu tìm cùng với con là vô cùng xứng đôi, con cùng nàng đã gặp qua, mẫu hậu tin con sẽ sớm có cảm tình với nàng "
Sở Khải Phong " hừ " nhỏ một tiếng, nhưng lại suy nghĩ về lời Thái Hậu nói, không phải là không có lý. Nhưng ép hắn cùng nữ nhân ái muội, tổn thương sự tin tưởng mà Mộc Thanh dành cho hắn. Chuyện này...
Đắn đo một hồi, hắn nói:" Nhi thần có thể đáng ứng người lập Vương Ngải Lị làm hậu, nhưng còn chuyện cùng nàng đồng sàng, nhi thần sẽ không đáp ứng "
" Chuyện này... " Thái Hậu suy tính, có thể miễn cưỡng chấp nhận điều kiện, chỉ cần Ngải Lị chủ động một chút, mọi chuyện sẽ có tia hi vọng.
" Được, mẫu hậu không ép "
- ------------Hiện tại---------------
Sở Khải Phong nói với y:" Tin tưởng ta, từ khi tìm được đệ, bản thân ta đối với nữ nhân đã không còn hứng thú. Cho nên đây chỉ là kế sách, ta sẽ không phụ đệ "
Mộc Thanh xoay người mặt đối mặt với hắn:" Ta tin tưởng huynh, chỉ là cảm thấy bản thân có chút vô dụng, ta là nam nhân, không thể vì huynh mà sinh hài tử "
Hắn lập tức bắt lấy gương mặt y, in lên môi y một nụ hôn ấm áp. Khi thả ra, ôm y vào ngực:" Đừng nói bản thân vô dụng, đệ chính là bảo bối của ta, là tiểu tâm can của ta "
" Ưm "
Tiêu thị đứng nép sau cánh cửa âm thầm lau lệ. Bà khóc vì thương Mộc Thanh, cũng khóc vì tấm chân tình của Sở Khải Phong. Bà chỉ cầu mong giữa chốn hậu cung này, những rắc rối có thể buông tha nhi tử của bà, để y được viên mãn bên người thương.
- ---------------------------------
Mấy ngày sau, trong cung trang hoàng lộng lẫy, mừng đại hôn của Hoàng Thượng với tiểu thư Ngải Lị. Khắp nơi đèn hoa đỏ thắm, cung nữ đi đi lại lại bê đồ. Tiếng chiêng tiếng nhạc khuấy động cả một vùng ồn ào.
Hoàng thượng nắm tay tân nương đến làm lễ, cùng nhận sự chúc phúc của các vị chư hầu.
Sở Khải Phong thân thể ở nơi náo nhiệt này, nhưng tâm tư lại nghĩ đến Mai An cung vẫn đang yên ắng đượm sầu.
Những người trước đây chướng mắt Mộc Thanh được Hoàng thượng sủng ái hiện tại cười trong vui sướng. Lòng thầm nghĩ:" Cũng chỉ là một nam nhân, được sủng ái ít lâu không có nghĩa là một bước thành phượng hoàng. Hiện tại thất sủng, quãng đời còn lại chỉ có thể mặc niệm cho những tháng ngày tươi đẹp trước đây "
Cũng may là những câu này chỉ là nghĩ trong lòng, nếu như để truyền ra ngoài, đến tai Sở Khải Phong, bọn họ e rằng cái mạng cũng khó giữ.
- ----------------- Ninh Thư Cung --------------
Vương Ngải Lị hồi hộp ngồi trên giường hỉ, đợi chờ tân lang đến gỡ bỏ khăn che, cùng nhau uống rượu giao bôi.
Nàng từ nhỏ đã thầm mến mộ Sở Khải Phong, khi mà hai người gặp nhau trong hậu viện. Khi ấy nàng mới tám tuổi, hắn mười hai.
Trong suốt mười hai năm qua, nàng luôn mong chờ ngày được gặp lại hắn. Thời điểm Thái Hậu triệu kiến, nói muốn lập nàng làm hậu cho Sở Khải Phong, bản thân nàng đã vui đến mức không tin vào tai mình. Giờ khắc này ngồi tại đây, nàng đã trở thành thê tử của hắn
" Cạch " một tiếng, có tiếng bước chân người bước vào.
" Các ngươi lui đi " Sở Khải Phong nói với đám cung nữ.
" Vâng "
Nàng nghe được tiếng bước chân hắn đang tới gần mình, tâm tình trở nên rối loạn. Sở Khải Phong đã ngà ngà say, hắn đi đến bên bàn cầm lấy hỉ xứng*, nhẹ nhàng nhấc khăn hỉ lên. Nhìn đến dung nhan thẹn thùng phía sau:" Ngải Lị "
" Thần thiếp... " Vương Ngải Lị e thẹn mỉm cười, chậm rãi ngước mặt lên nhìn hắn.
" Nàng là Ngải Lị "
" Là thần thiếp "
Đột nhiên hắn buông hỉ xứng, lẩm bẩm:" Nàng là Ngải Lị, nàng không phải đệ ấy, không phải Thanh nhi "
" Bệ hạ "
Sở Khải Phong quay người đi ra khỏi tẩm cung, để lại Ngải Lị thẫn thờ trên mặt đất.
Nàng rơi lệ, phu quân của nàng bỏ nàng trong đêm tân hôn, phu quân của nàng gọi tên một người khác...
" Aaaaaaa.... "
- ------------------ Mai An Cung -----------------
Sở Khải Phong đột nhiên đến trong đêm khuya, lại là đêm tân hôn của người khiến cho Ngọc nhi vô cùng kinh động. Hắn nhanh chân đi đến tư phòng của Mộc Thanh, liên tục đập cửa gọi:" Thanh nhi, Thanh nhi... "
Mộc Thanh đã nhắm mắt được một lúc, nghe hắn gọi thì đành trở mình đứng dậy, mang theo một đầu nghi vấn ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra Sở Khải Phong đã như một người không xương ngã vào người y, liên tục gọi tên y.
Mộc Thanh đỡ hắn ngồi xuống ghế, hỏi:" Khải Phong, huynh đêm khuya đến đây làm gì, tân nương... "
" Không phải, nàng không phải... " Hắn lập tức cắt ngang lời y, giọng thủ thỉ " Ta nhìn thấy rồi, nàng không phải Thanh nhi của ta, ta không muốn "
Sau đó ngã vào lòng y, ra sức siết chặt thân thể của người thương trước mắt.
Đêm nay hắn có thể chìm trong men rượu mà thiếp đi, nhưng có hai con người cả đêm không thể chợp mắt.
Mọi người đọc truyện thấy hay thì thương Nấm, đề cử truyện cho Nấm nha 😢