"Tạ chủ long ân " Hữu thừa tướng đứng dậy, nói.
"Bệ hạ, thỉnh người khẩn thiết hồi kinh, Thái Hậu rất lo lắng "
" Chuyện này..." Sở Khải Phong nhìn Mộc Thanh đứng bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn.
"Khanh cùng thị vệ ra ngoài đứng đợi, trẫm có việc cần giải quyết "
"Thần tuân chỉ "
Đợi đám Hữu thừa tướng đi ra hắn mới cầm lấy tay y, kéo y từ chín tầng mây xuống. Mộc Thanh giật mình, vội hành lễ
"Thảo... thảo dân khấu kiến hoàng thượng "
Mộc Thanh kịp quỳ xuống đã được hắn đỡ lên.
"Không cần đa lễ " hắn nắm chặt tay y, hỏi.
"Sợ ta?"
"Không...hẳn "
"Vậy là cái gì?"
"Đệ... chính là huynh chưa từng nói đến nên ta..."
"Như vậy thì tốt, đừng sợ hãi ta "
Sở Khải Phong ôm lấy y, hắn không nói ra vì lo Mộc Thanh sẽ vì thân phận của hắn mà e sợ.
" Ách... huynh buông ta ra, bên ngoài còn có người "
" Ý đệ là không có người liền có thể ôm?" Sở Khải Phong ở bên tai y thì thầm, khiến y toàn thân bất giác run lên.
" Không, không có nói vậy "
Hắn cười ha ha, cằm tựa trên đầu Mộc Thanh, nói
" Thanh nhi, có một chuyện ta muốn thỉnh cầu đệ "
" Chuyện gì?"
" Theo ta hồi kinh đi "
"..."
"Đưa theo cả mẫu thân đệ "
"..."
" Ta sẽ để đệ làm thái y bên cạnh ta, mẫu thân đệ ở trong cung an dưỡng "
"..."
" Thanh nhi?"
"...Ta e rằng nương sẽ không chấp thuận "
"Tại sao?"
"Ta và nương đã ở Mộc gia thôn trang rất lâu, rời xuống núi nương sẽ lưu luyến, hơn nữa phụ thân ta..."
" Phụ thân đệ? Người ở đâu?"
" Người đã quy tiên "
"..."
" Nương nói người ở trong cung làm thái y, liêm minh chính trực, gây chướng mắt cho bọn tham quan xu nịnh, bị chúng hãm hại, đã qua đời "
" Thái y? Mộc Thanh, phụ thân đệ có phải Mộc Lãnh Sang thái y "
" Phải, huynh có lẽ đã gặp qua người "
" Không những gặp qua, Lãnh Sang thúc còn là ân nhân của ta "
Ngày ấy hắn ham chơi, bất cẩn rơi xuống hồ băng. Vì lẻn đi chơi nên quanh đó không có thị vệ, khi được cứu lên thân thể hắn đã tê cứng. Thái thượng hoàng nổi trận lôi đình, cả hoàng cung đều sợ hãi. Các thái y đều nói gân mạch của hắn đã đông cứng, không có cách nào cứu chữa, hắn chỉ có thể bại liệt. Nhưng Mộc Lãnh Sang dám đứng ra khẳng định sẽ cứu được. Ông vất vả trong bảy ngày châm cứu, xoa bóp, uy dược cho hắn. Sang đến ngày thứ tám hắn đã có thể đi lại. Phụ hoàng vô cùng kinh hỉ liền ban bổng lộc cho ông, Sở Khải Phong cũng cảm kích ông rất nhiều.
" Vậy huynh cũng hiểu, nương ta chứng kiến phụ thân qua đời, đến giờ huynh lại muốn ta tiến cung làm thái y, bà chắc chắn sẽ không ưng thuận "
"Ta bảo hộ đệ, được không? Ta sẽ bảo hộ đệ, cho nên hãy cùng mẫu thân đệ nói, theo ta hồi kinh "
" Ta..."
" Đáp ứng ta " Sở Khải Phong giọng khẩn trương ngắt lời y, siết chặt thêm vòng tay đang ôm y.
" Được, ta đáp ứng huynh "
" Cảm ơn đệ " Hắn thỏa mãn cười nhẹ.
Mà toàn bộ cảnh này đã lọt vào mắt Tiêu thị. Bà vốn muốn qua nhà Lý thẩm tìm người nói chuyện, ai ngờ lại thấy một đám quan binh vào nhà mình, lại còn thấy nhi tử của mình cùng nam nhân kia ôm ấp trong sân. Người kia nói muốn đưa nhi tử hồi kinh làm thái y, còn nói sẽ bảo hộ y. Tiêu thị vừa mừng vừa lo. Bà lo nhi tử của bà đơn thuần lương thiện, tại chốn hoàng cung tranh đấu phức tạp, sợ là nó không chống đỡ nổi. Nhưng mừng vì nhi tử đối với nam tử kia nhu thuận đồng ý, nghĩa là nó đã động tâm. Bà sao nỡ chia uyên sẻ ương.
Tiêu thị trở lại phòng, ngồi đợi Mộc Thanh, trong lòng bà đã có quyết định. Đúng như bà định, y tiến đến gõ cửa phòng.
" Nương, người có trong phòng không?"
" Con vào đi"
Mộc Thanh đi vào, ngồi bên cạnh bà, ánh mắt có chút bối rối.
" Nương, con..."
"Muốn thuyết phục nương theo con về kinh "
"..."
" Để con làm thái y bên cạnh hoàng thượng "
"..."
" Người nói bảo hộ con "
"..."
" Con yêu thích người?"
"Con không... không có ".
"Thanh nhi" bà cầm lấy tay y, giọng ân cần nói
" Nói thật cho nương biết, có phải con động tâm với hoàng thượng?"
Mộc Thanh ngượng ngùng gật đầu. Y phát hiện đêm qua khi nằm chung cùng Sở Khải Phong, bản thân mình rất khẩn trương, tim đập đặc biệt nhanh. Như vậy là động tâm đi.
Tiêu thị thở dài, nói " Thanh nhi, hoàng cung không đơn giản như thôn gia của chúng ta. Hoàng thượng là bậc đế quân, người cũng không chỉ có mình con "
" Nương, Thanh nhi hiểu rõ, nhưng là con không có cách nào từ chối Sở đại ca. Hơn nữa huynh ấy chưa có nói thích con, biết đâu huynh ấy chỉ xem con là tiểu đệ, ân nhân "
Tiêu thị lắc đầu, cười nhẹ, nhi tử của bà là không hiểu hay cố tình không hiểu. Đến bà còn nhìn ra Sở Khải Phong có ý với y. Bà xoa đầu y, nói.
"Hài tử ngốc "
"Nương, vậy ý của người?"
" Ta theo con hồi kinh "
" Thật sao, người nói thật sao?"
" Nương đã bao giờ gạt con chưa?"
"Vậy tốt quá rồi, tốt quá rồi, chúng ta mau đi thôi. Khải Phong, huynh ấy đang rất gấp" Mộc Thanh đỡ Tiêu thị, nhanh bước đến nơi Sở Khải Phong đang nóng ruột đứng đợi, thấy hai người đi ra thì sắc mặt liền tốt lên không ít. Tiêu thị muốn hành lễ với hắn:"Thảo dân khấu…" "Dì, dì đừng làm vậy, dì cũng là ân nhân của con". Khải Phong nhìn sang Mộc Thanh, y vui đến mức bản thân phát ra thiều quang, ngấm ngầm hiểu ra được đáp án của Tiêu thị. "Dì, dì chấp thuận cũng Mộc Thanh theo con hồi kinh"
"Phải, sau này mong hoàng thượng chiếu cố Thanh nhi"
"Nhất định, con nhất định sẽ làm vậy. Chúng ta mau đi thôi, Hữu thừa tướng hẳn là vội lắm rồi!"
Đột nhiên Sở Khải Phong khựng lại, nhớ ra điều gì đó, hắn noi với Mộc Thanh.
"Thanh nhi, y phục rách kia của ta đệ để nơi nào?"
"Trong phòng"
"Phiền đệ mang lại đây giúp ta"
"Được, huynh đợi ta"
Mộc Thanh chạy vào phòng, lấy ra y phục của hắn. Ba người ra ngoài nơi đám Hữu thừa tướng đang đợi sẵn.
"Sở đại ca, nương tuổi cũng đã cao, người không thể ngồi ngựa, vậy…"
Mộc Thanh thấy không có xe ngựa, Tiêu thị dù sao cũng đã lớn tuổi, lại là nữ nhân, bà không thể nào giống y ngồi ngựa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
"Hữu thừa tướng, khanh giúp trẫm tìm một xe ngựa và phu xe"
Sau một lúc, Hữu thừa tướng tìm về một phu xe còn khá trẻ. Trên đường xuống núi, Mộc Thanh cùng Tiêu thị ngồi trong xe ngựa. Đường đi khá xóc nảy, Tiêu thị không được khỏe. Y lo lắng:"Nương!"
"Không cần lo cho nương, tuổi già sức yếu"
"Người nói gì vậy? Trong mắt con, người không già, người sẽ khỏe mạng sống trăm tuổi với con"
Tiêu thị cười một tiếng, sủng nịch vuốt mặt y.
Về đến hoàng cung, Sở Khải Phong phân phó cho một thị vệ
"Ngươi đưa Mộc thái y và Tiêu thị đến Mai An cung, để hai người họ nghỉ ngơi"
"Thần tuân lệnh"
Hắn quay sang nói với Hữu thừa tướng:
"Hữu khanh, theo trẫm vào thư phòng"
"Vâng"
- ------------------------------
"Hoàng thượng". Thị vệ và công công cuối người hành lễ, Khải Phong phất tay ra hiệu, bọn họ liền ra ngoài.
Hắn ngồi trên ghế, đưa cho Hữu thừa tướng y phục, bảo ông ngửi. Hữu thừa tướng vừa ngửi thấy mùi Xạ Lư Hương liền hoảng hốt, nhìn hắn
"Bệ hạ, đây là…"
"Y phục có trẫm có bột Xạ Lư Hương"
"Hôm đó người bị thương, thân thể có sao không?"
"Mộc thái y đã kịp thời cứu chữa. Nhưng vẫn có một chuyện khiến trẫm phải lưu tâm!"
"Thứ lỗi cho vi thần đoán bừa, bệ hạ người có phải lo về người có mưu đồ tạo phản?"
"Hữu khanh hiểu ý trẫm. Trong cung đã có lệnh, y phục của hoàng gia tuyệt đối không thể thêm Xạ Lư Hương, hơn nữa y phục của ta lại hoàn toàn được dệt trong cung. Việc y phục của ta có bột Xạ Lư Hương cơ hồ là có chủ ý đi!"
"Thần xin bệ hạ để vi thần tra y phục"
"Được. Còn nữa, khanh nói với Hạ tướng quân tăng cường thị vệ quân lính, bảo vệ cung thái hậu, trong cung của người nhanh chóng đào một cái mật thất"
"Người lo ngại kẻ kia sẽ ra tay với thái hậu?"
"Thái hậu người đã lớn tuổi, người kia hẳn là sẽ ra tay với người trước. Đề phòng bất trắc, ta không mong người có việc gì!"
"Thàn tuân lệnh"
"À, Hữu khanh, khoa thi năm nay đã có kết quả chưa?"
"Bẩm bệ hạ, đã tìm ra người đỗ trạng nguyên. Người trước hãy nghỉ ngơi. Thần sẽ nhanh đưa y vào cung kiến giá người'
"Được"
Hữu thừa tướng cáo lui, chỉ còn lại Sở Khải Phong một mình trong thư phòng, vốn định dùng bữa nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn gọi:
"Dư công công"
"Có nô tài". Dư công công đã gần năm mươi tuổi, từ bên ngoài bước vào.
"Bãi giá Mai An cung, kêu đầu bếp làm bữa trưa, trẫm đến đó dùng bữa".
"Nô tài tuân lệnh".