" A Liên, muội làm gì vậy, mau buông ra."
" Muội không buông, nhất quyết không buông." Chu Á Liên một mực xiết chặt vòng tay, nữ nhi tay chân nhỏ nhắn nhưng lúc này nàng lại trở nên vô cùng dai sức.
" Muội... một nữ nhân còn chưa xuất giá lại ngang nhiên ôm chặt một nam tử, còn ra thể thống gì?? Mau buông tay cho ta."
" Muội cứ không buông. Muội vừa rồi đã nói với huynh, muội thích huynh."
Hai người vừa giằng co lại còn lớn tiếng, hai tiểu nha đầu núp ở góc tường ngó ra xem sự tình. A Mộng thấy tình hình không tốt, sắc mặt hoàng thượng đã biến đen vài phần, nàng liền muốn ra ngăn, lại bị Tiểu An giữ lại:" A Mộng tỷ, tỷ định làm gì vậy??"
" Ta phải ngăn tiểu thư lại, nếu không sẽ có chuyện lớn!!"
" Ais, tỷ đừng vội kích động, nếu tiểu thư được tiến cung làm phi tần của hoàng thượng, vậy chúng ta cũng được hưởng lây a, đây là chuyện tốt."
" Muội thì hiểu cái gì chứ, đừng cản ta, còn tiếp tục e sẽ kinh động đến chỗ lão gia."
" Nha đầu các người, thập thò ở đây to nhỏ cái gì. Tiểu thư đâu??" Chu thái sư cùng Thái hậu đợi mãi không thấy Sở Khải Phong và Chu Á Liên trở ra, lại nghe ở gần có tiếng qua lại khá lớn, liền đến xem. Kết quả nhìn thấy hai nô tỳ đang nhìn lén gì đó.
" Bẩm Thái sư, nô tỳ... "
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng Chu Á Liên nói rất lớn:" Phong ca ca, huynh đừng như vậy, đừng ghét bỏ muội mà."
Trước mặt cách bọn họ không xa, Chu thái sư kinh động khi thấy nhi nữ đang sống chết ôm chặt lấy hoàng đế, mặc cho người đang cố kéo nàng ra. Thái hậu cũng có phần sửng sốt. Qua vài khắc, Chu Ân lập tức đi đến, tách nhi nữ ra khỏi Sở Khải Phong, lớn tiếng mắng nàng:" Chu Á Liên con đang làm gì vậy??? Đem thể diện của ta đi dẵm lên sao? Đây là Hoàng đế, con đối với người hành động lỗ mãng, ta... ta thật bị con chọc đến tức chết."
Chu phụ nổi giận đến đỏ cả mặt, không hiểu sao, Chu Á Liên luôn cảm thấy phụ thân từ nhỏ đến lớn đều không thích nàng thân mật tiếp cận Sở Khải Phong. Rất kì quái, quan đại thần muốn vinh hoa phú quý không phải đều mong nhi nữ có thể gả vào hoàng cung, lấy được hảo cảm của bậc chí tôn hay sao.
" Cha, nhi nữ..." nàng nghẹn lời, bất mãn nhìn ông.
Còn Sở Khải Phong, sau khi thoát khỏi tay nàng thì có phần ghét bỏ, vừa chỉnh y phục vừa cau mày nhìn nàng.
" Cái đó... " Thái hậu đứng cạnh nhìn hết sự việc, bấy giờ mới lên tiếng:" Liên nhi, con lầ này quả thật là không đúng rồi. Nữ nhân tam tòng tứ đức, phải giữ thân trong trắng, con sao có thể như vậy."
Chu Á Liên nhìn người, rưng rưng nước mắt, nàng đột nhiên dùng lực thoát khỏi tay phụ thân, chạy vào phòng, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, đập vỡ chén canh trên bàn, nắm lấy một mảnh vỡ, đặt tại cổ:" Cha, Thái hậu, A Liên biết mình sai, nhưng mà con có lý do a, con thật tâm yêu thích Phong ca ca. Hơn nữa, khi nãy con đã để lộ thân thể trước mặt huynh ấy, con... con hiện tại ngoài gả cho huynh ấy ra, tuyệt đối sẽ không chấp thuận người khác."
Chu Ân cùng Thái hậu thấy nàng doạ tự sát thì vội cuống lên, lo lắng khuyên nhủ:" Liên nhi ngoan, đừng làm chuyện dại dột, phụ thân không nên lớn tiếng với con, mau bỏ mảnh sành xuống, Liên nhi."
" Đúng đó, tiểu thư, thứ đó rất nguy hiểm, người mau ném đi." A Mộng nép ở bên cửa, khẩn thiết nói với nàng.
Chu Á Liên vẫn một bộ dạng hoa lê đái vũ*, thâm tình nhìn Sở Khải Phong:" Phong ca ca, muội chỉ muốn huynh đáp lại muội một câu, nếu huynh còn quan tâm muội, xin huynh để muội có thể cùng huynh kết bái phu thê, nếu không, muội hôm nay ở tại đây, sẽ chết trước mặt huynh."
*Hoa lê đái vũ: Hoa lê dính mưa.
" Muội... đừng ép ta..."
Nàng nghe được hắn nói, tay càng nhấn sau mảnh sành, trên phần cổ trắng mịn lập tức xuất hiện vết cắt.
" Đừng, ta chấp thuận, ta lập tức ban hôn cho con và hoàng nhi*."
*Hoàng nhi: này là cách xưng hô của nhi tử với mẫu hậu hoặc phụ hoàng. Chỗ này để hoàng nhi cho nó sang.
Sở Khải Phong và Chu thái sư sửng sốt, còn Chu Á Liên mặt đã tươi lên nhiều. Thái hậu không mấy để tâm lời nói lúc này, chỉ lo cùng hạ nhân dỗ ngọt Chu Á Liên, giành lấy mảnh sành từ tay nàng.
Mặc dù sau đó Chu thái sư đã hết mực can ngăn, không muốn để nhi nữ gây rắc rối, đồng thời cũng cầu Thái gậu rút lại lệnh tứ hôn, nhưng nàng liền làm ầm lên,còn muốn trong ngày mai sinh thần của nàng, ngày mai lập tức tiến cung.
Thái sư hết cách, Thái hậu cũng nói:" Thái sư, ngươi yên tâm, đợi Liên nhi vào cung, ta sẽ chỉ nàng cách làm thê tử, không để nàng gây phiền toái. Hơn nữa ta là Thái hậu của một nước, lời nói ra sao có thể rút lại. Ta sẽ sai người chọn ngày lành, để Hoàng thượng lập nàng làm phi."
Ông chỉ có thể thở dài, đắn đo nhìn nàng. Ngược lại, Sở Khải Phong từ nãy đã nhịn cơn tức đến xung quanh toả ra một loại khí tức ngộp thở. Hắn bị một nữ nhân trí tuệ không có gì đáng bàn gài bẫy. Nàng thật sự quá ỷ nại vào sự sủng ái của Thái hậu.
Thái hậu cùng Hoàng thượng hồi cung, mang theo hai luồng khí trở về. Trong khi Thái hậu rất sốt sắng lo ngày lành, chuẩn bị hỉ phục sính lễ, thì Hoàng thượng lại im lặng cau có một cách đáng sợ.
Sở Khải Phong trở về Mai An cung, không nói một tiếng, chỉ ngồi ở hậu hoa viên, đăm chiêu nhìn đám hoa. Mộc Thanh đã biết chuyện Thái hậu ban hôn, y cũng nghĩ hắn sẽ không hài lòng chấp thuận.
" A Phong " y lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
" Huynh đã giữ vẻ mặt này từ lúc trở về, nàng ấy làm chuyện gì lại khiến huynh như vậy?"
" Thanh nhi, ta sinh thời ghét nhất là bị người khác gài bẫy, hơn nữa lần này cái bẫy nàng bày ra, căn bản là không có sức thuyết phục, nhưng vẫn đạt được mục đích." lời hắn nói ra rất nặng nề, hiển nhiên là đã bị chọc giận thật sự.
" Huynh đừng tức giận, suy cho cùng cũng chỉ là nạp phi tần, xưa nay là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Huống hồ nàng cũng rõ được Thái hậu sủng ái, chuyện tiến cung xem ra chỉ là sớm muộn."
" Tính cách nàng ngang ngạnh, lại ỷ vào Mẫu hậu, e rằng ít nhiều sẽ tìm cớ gây hấn với đệ."
" A Phong, ta là một nam tử, thế nào lại có thể dễ dàng để nàng khi dễ. Hơn nữa địa vị của nàng, so với ta, chắc là kém bậc??"
Sở Khải Phong suy nghĩ đôi chút, rồi nói:" Sắc phong nàng làm trắc phi, xem như nể Thái sư. Ta sẽ nói với mẫu hậu, tìm người chỉ dạy nàng cầm kì thi hoạ. Bớt đến làm phiền ta."
Mộc Thanh cười mỉm:" Huynh thấy, bình tĩnh lại một chút thì cũng không có gì to tát. Hồi huynh lập hậu, không phải cũng yên ổn hay sao."
" Thanh nhi, khiến đệ chịu nhiều thiệt thòi. Mẫu hậu chắc chắn sẽ tìm cách giúp A Liên nhanh chóng hoài thai long chủng."
Nghe đến đây, ánh mắt y trầm xuống.
" Chỉ tiếc là vẫn chưa tìm ra biện pháp..."
" Khải Phong, huynh... hiện tại muốn có hài tử không?" giọng điệu của y có chút kì quái, nhưng Sở Khải Phong không nghĩ gì:" Nếu như có thể là đệ đích thân hạ sinh cho ta,ta sẽ rất vui mừng."
Hắn nói, trên môi còn nở một nụ cười rất tươi. Tay Mộc Thanh rời khỏi vai của hắn, y đột nhiên chen vào lòng hắn ngồi, tay vòng lên cổ hắn:" Ta có điểm không khoẻ, huynh có thể đem ta về phòng không?"
Giọng của y mang theo mị lực rất lớn, Sở Khải Phong dĩ nhiên không khước từ, một mạch đứng lên, đem y về tư phòng mà chăm sóc.
Mấy ngày sau, Thái hậu đã chọn được ngày lễ để Chu Á Liên tiến cung. Nàng chủ được sắc phong trắc phi, nhưng nghi lễ lại được tổ chức hoành tráng. Điều này ai cũng hiểu, vì nàng được Thái hậu trân quý.
Trong cung đèn hoa rực rỡ, sắc đỏ ngập tràn, không khí tấp nập vui vẻ.Nhưng ở đâu đó, Hoàng hậu nương nương đang nổi trận lôi đình.
" Đáng ghét, ngàn suy vạn tính đều không thể lường trước được hồ ly tinh kia lại dùng cách đê tiện như vậy để có thể tiến cung." Vương Ngải Lị vô cùng nộ khí, mắt phượng dường như nổi lửa, chán ghét với âm thanh náo nhiệt bên ngoài.
Tú Liễn bị nàng doạ sợ, đều không dám nói một câu.
" Mẫu hậu cũng thật thiên vị ả. Chỉ là được sắc phong trắc phi, vì cái gì lại mở tiệc lớn như vậy. Thiên hạ người không biết lại cho rằng Bệ hạ lập hậu lần hai."
" Khởi bẩm nương nương " có cung nữ gọi cửa.
" Có chuyện gì?"
" Thái hậu cho mời người đến dự tiệc, nô tỳ đã mang y phục đến, xin người thay vào." là một nữ tỳ phía Thái hậu đến.
Vương Ngải Lị trong lòng không muốn, nhưng vì sợ Thái hậu phật lòng nên vẫn thay y phục, đến cùng chung vui.
––––– Mai An cung –––––
Ngọc nhi đứng nép sau cột nhà, vừa cắn y phục vừa nhìn cung nô chạy ngược xuôi.
" Đại nương, người xem Thái hậu có phải rất thiên vị rồi hay không. Công tử, người ngay cả khi được sắc phong lên làm Quý quân cũng chỉ có một thánh chỉ. Còn nữ nhân nọ, không chỉ được Thái hậu đích thân ban hôn, lại còn mở tiệc rất linh đình. Con cảm thấy thật thiệt thòi cho công tử."
Tiêu thị ngồi ở ghế nhìn, mắng nàng:" Cái tiểu nha đầu này, không được tùy tiện nói ra những lời đó, để Thái hậu nghe được thì lớn chuyện."
" Nhưng mà, người thử đoán, liệu đêm tân hôn, hoàng thượng có hay không sẽ lại bỏ tân nương, chạy đến cùng công tử?"
Bà lắc đầu không đáp, từ chiều đến giờ Ngọc nhi cứ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống, đi ra rồi lại trở vào, làm người ta tưởng, người nạp thiếp là phu quân của nàng chứ không chỉ là lo cho chủ tử.
" Người sao có thể không tin a~ Đã sắp đến giờ cử hành hôn lễ, hoàng thượng vẫn còn ở đây cùng công tử đàm chuyện. Con thấy đêm nay, nhất định người sẽ đến."
Quả giống với ời nàng nói, Sở Khải Phong đang ở đây. Mộc Thanh đang giúp hắn chỉnh y phục tân lang. Y nhìn qua một lượt, tấm tắc khen:" Rất phong trần."
" Thanh nhi, đệ sửa soạn cho ta đẹp như vậy, muốn rao bán tướng công sao?"
" Ta biết, cho dù ta có rao bán, huynh cũng không để người khác mua."
Hắn cười, vòng tay qua ôm lấy eo y:" Nào, hôn ta một cái."
Mộc Thanh né tránh, chặn lấy môi hắn:" Hôn lễ sắp bắt đầu, nhân vật chính lại ở đây trêu hoa ghẹo bướm a."
Sở Khải Phong gạt tay y ra, ấn xuống một nụ hôn sâu nồng nhiệt:" Đệ nói hôn lễ sắp bắt đầu, vậy sao còn chưa khoác lên hỉ phục tân nương?"
Câu này hiển nhiên là hỏi y.
" Huynh mau đi đi, để Thái hậu chờ không tốt."
" Được, ta đi." trước khi buông ra còn tranh thủ hôn vào má y một cái thật vang:" Buổi tối ta lại đến làm phiền đệ."
Mộc Thanh có chút ngẩn người sờ lên má, rồi nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười.
" Công tử, hoàng thượng lập phi, sao người còn tươi tỉnh như vậy?" Ngọc nhi có chút khó hiểu nhìn y.
" Vậy em cảm thấy ta nên làm gì?? Ghen tuông, sau đó tìm cách hại tình địch?? Ta là nam nhân, sẽ không chấp nhất những chuyện như vậy với nữ nhân."
" Nhưng..."
" Ngọc nhi, ta làm vậy vì nghĩ cho đại cục. Bệ hạ vì chuyện triều chính đã đủ mệt mỏi, hậu cung của người nên yên ổn."
Ngọc nhi yên lặng, dù sao thì chủ tử của nàng vẫn vui vẻ, vậy nàng cớ gì phải để tâm.
Đêm tân hôn
Chu Á Liên rất hào hứng ngồi đợi tân lang, dáng vẻ của nàng thoáng gợi lên hình ảnh của Vương Ngải Lị vào đêm tân hôn cách đây không lâu.
" Trắc phi nương nương, trời đã muộn, người có muốn dùng chút điểm tâm trong lúc đợi hoàng thượng không?? Khi nãy người ăn không nhiều." một cung nữ đang dọn đồ lên bàn, hỏi nàng.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:" Ngươi làm món gì đó ấm bụng một chút, đợi hoàng thượng đến, ta sẽ cùng người ăn."
" Thưa vâng, nô tỳ cáo lui."
Cung nữ kia ra ngoài, không quên đóng cửa.
Chu Á Liên mở khăn hỉ ra, nhìn xung quanh phòng một lượt, trong lòng vui sướng:" Cuối cùng ta cũng có được ngày này."
Không lâu sau, có tiếng người mở cửa, nàng đoán đó là Sở Khải Phong, liền đội lại khăn hỉ lên, ngồi ngay ngắn chờ người vào.
Hắn bước vào phòng, liếc qua nhìn người trên giường một cái, trong mắt đều là lạnh nhạt. Sở Khải Phong không lên tiếng, chỉ một mạch rót rượu là ly, tự mình uống hết.
Chu Á Liên thấy hắn hình như không có ý định đến giúp nàng mở khăn, nàng muốn hỏi. Nhưng lời nói còn chưa đến được môi, nàng đã vột bật dậy, gạt đi khăn hỉ, chạy đến núi tay hắn.
" Phu quân, chàng định đi đâu??"
" Bổn vương đi đâu, có đến phiên nàng quản??"
" Nhưng mà đêm nay là tân hôn của chúng ta, chàng lại để thiếp ở một mình. Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."
" Rượu giao bôi?" hắn cười khỉnh, hất cầm về phía bàn:" Không phải khi nãy ta đã uống rồi sao."
Rồi hắn quay sang nhìn nàng:" Nàng đã đạt mục đích, tiến cung trở thành phi tử của Hoàng đế, hiện tại còn muốn điều gì??"
Dưới cái nhìn khinh khỉnh của Sở Khải Phong, nàng rất nhanh liền trở nên ủy khuất:" Thiếp chỉ muốn có được tình yêu của càng."
" Tình cảm của bậc đế vương, đâu thể nàng nói muốn là có."
" Vậy tại sao chàng lại đối với nam nhân kia sủng ái như vậy?? Thiếp có gì không thể so với y."
" Không cho phép nàng so sánh y. Y là người đặc biệt, đời này nàng vĩnh viễn không sánh được."
Dứt lời, hắn lập tức rời đi, chỉ còn nàng ở lại. Chu Á Liên đột nhiên nhớ đến lời nói trộm của đám cung nữ lúc chiều.
" Hoàng thượng cưng sủng Mộc quý quân thế kia. Ngay cả hoàng hậu nương nương còn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc, vị chủ tử mới này, xem ra cũng không thoát khỏi cảnh giống hoàng hậu a."
" Ta không tin, với địa vị của ta, với sự hậu thuẫn từ Thái hậu, lẽ nào lại không thắng được một nam nhân. Chỉ cần ta có thể hoài long thai, Phong ca ca nhất định sẽ thay đổi thái độ." Nàng vào phòng, đóng cửa lại.
Thật ra suy nghĩ của nàng vô cùng non nớt, chỉ nghĩ tìm Thái hậu giúp, mà không nghĩ đến, chốn hậu cung này,nào đơn giản như vậy.
Từ ngày Hoàng thượng nạp trắc phi đến nay đã tròn một tuần trăng, trong cung đều không gì biến đổi.
" Khởi bẩm hoàng thượng, Dương tướng quân đã đến, muốn diện kiến người." Dư Minh đến hậu viện truyền tin, Sở Khải Phong đang cùng Mộc Thanh vui vẻ cho cá ăn.
" Truyền vào."
" Thưa vâng."
Dương tướng quân vừa được ban cho một nam thiếp, dung mạo thanh tú. Nghe hạ nhân trong phủ truyền tai, Dương tướng quân rất thích vị nam thiếp này, ngày đêm cùng y quấn quít. Nam thiếp kia cũng được hạ nhân quý trọng vì tính tính lương thiện. Chỉ có điều, y có một điểm không hoàn mỹ.
" Thần tham kiến hoàng thượng." Dương Khôn hạ người hành lễ. Vị nam thiếp cũng cúi người theo.
" Trẫm miễn lễ."
" Huynh cùng tướng quân bàn chuyện, ta sẽ ra bàn đá, cùng thị thiếp của tướng quân thưởng hoa."
" Được."
Dương Khôn có chút đắn đo nhìn theo bóng Từ Nhan. Sở Khải Phong nhân cơ hội liền trêu chọc:" Dương tướng quân bị mỹ nhân lấy mất hồn, còn để trẫm vào trong mắt không vậy?"
Dương Khôn nhận ra bản thân thất lễ, vội giải thích:" Hoàng thượng thứ tội, thần vô lễ."
Những chuyện sau đó hai người nói đương nhiên lại liên quan đến mảnh binh khí lần trước. Dương tướng quân nghi ngờ, liệu có phải gian thần trong triều cấu kết với ngoại tặc. Nhưng Sở Khải Phong lại cho rằng, kẻ đứng trong bóng tối kia không phải bán nước, mà chỉ muốn đoạt ngôi.
Để đề phòng bất trắc, không thể đem vận mệnh Đại Sở ra suy đoán, hắn đã lệnh cho Dương Khôn đưa thêm binh sĩ ra canh biên ải, đồng thời nghĩ cách có thể tìm ra sở hở của người kia.
" Quý quân, trà đã châm xong." cung nữ bên cạnh y hôm nay không phải Ngọc nhi, nàng đã ngã bệnh. Cung nữ đặt tách trà cùng bánh quế hoa xuống, rồi lui ra sau.
" Công tử, không biết tên tự người là gì, để ta tiện việc xưng hô."
Từ Nhan bối rồi nhìn y, liên tục xua tay không lên tiếng.
" Quý quân đang hỏi người, tại sao lại không nói?"
Từ Nhan lại quay sang nhìn cung nữ, biểu hiện lắc đầu xua tay.
" Người... có phải không thể nói?" Mộc Thanh nhìn biểu hiện cùng hành động của Từ Nhan, đoán rằng y là người câm. Vì trước đây Mộc Thanh từng chữa bệnh cho một bé gái cũng bị như vậy.
Ánh mắt Từ Nhan sáng lên vài phần, vui vẻ gật đầu nhìn y.
" Không sao, vậy người biết viết chứ?"
Y gật đầu.
Thấy thế Mộc Thanh cầm lấy tách trà, đổ nước lên bàn đá:" Hiện tại có thể viết tên người ra."
Từ Nhan chấm ngon tay vào nước trà, cẩn thận viết lên bàn hai chữ " Từ Nhan ".
" Gọi là Từ Nhan a, cái tên thật hay."
Từ Nhan có lẽ rất thích Mộc Thanh, y từ nhỏ vì bị câm, nên ít cùng mọi người giao tiếp, từ sau khi về phủ tướng quân, được tướng quân chăm sóc ân cần, dạy viết, dạy hoạ, y mới dần trở nên thân thiện với mọi người.
Trong suy nghĩ của Từ Nhan, nam nhân chấp nhận làm thê thiếp của nam nhân khác, không có gì đáng thành tựu. Nhưng mà tướng quân đã thay đổi suy nghĩ của y.
Mộc Thanh tính tình cởi mở, lúc nói chuyện đều giúp y khơi mở chủ đề, rất tốt, giống như Tướng quân vậy.
" Từ Nhan, ta thấy người có vẻ rất thích loại trà này." y để mắt, thấy Từ Nhan uống rất vui vẻ.
Từ Nhan ngượng ngùng gật đầu.
" Trong cung của ta còn nhiều, A Thúy, đến lấy giúp y một ít gói lại."
" Thưa vâng."
Từ Nhan vui vẻ liên tục ra hiệu cảm ơn y, có điều hơi vội vã, lại vô tình đụng phải chén trà, khiến nó rơi xuống đất.
Cung nữ nghe tiếng đồ vỡ, đi được vài bước thì đứng lại:" Quý quân, xảy ra chuyện gì vậy. Nô tỳ nghe tiếng vỡ,người có bị thương không?"
Mộc Thanh nhìn những mảnh vỡ trên đất, nói với nàng:" Ta không sao."
Y khom người muốn nhặt chúng lên, Từ Nhan vội ngăn lại. Trong nhất thời, mắt của y đột nhiên mờ đi, đầu có chút choáng. Cung nữ tiểu Thúy thấy điều không ổn, nàng chạy lại.
" Quý quân, thân thể người không ổn sao?? Nô tỳ lập tức đi tìm thái y."
" Không có gì, chỉ là chóng mặt nhẹ, không cần truyền thái y."
" Người mau ngồi nghỉ, nô tỳ sẽ đi tìm chổi quét những mảnh sành."
" Ừm."
Từ Nhan đỡ tay Mộc Thanh, nâng y lên, nhưng được nửa chừng, y ngất đi.
" A, a." Từ Nhan bối rối, cố gắng gọi cung nữ.
Tiểu Thúy nghe tiếng y, nàng nhìn thấy Mộc Thanh mắt nhắm, vội kêu lên:" A, người đâu, người đâu. Mau tìm Thái y, Quý quân ngã bệnh rồi."