• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sa

Lúc Lâm Mạn Thiến bưng ly cà phê đi ngang qua con hẻm nhỏ bên ngoài trường quay thì nhìn thấy Bùi Nhất đang dựa lưng vào tường nghe điện thoại.

Đèn của cửa hàng phía đối diện như có như không chiếu rọi vô khóe môi nở nụ cười hờ hững của chàng thiếu niên.

Lâm Mạn Thiến đi ngang qua, nghe giọng cậu hơi khàn, dường như mang theo nụ cười mệt mỏi.

“Ừm, còn đang quay phim.”

“Kỳ thi à… Để nói sau đi.”

“Vâng, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”



Khi cậu cúp máy là lúc Lâm Mạn Thiến vừa đi qua cậu chưa tới mấy bước, thiếu niên vui vẻ gọi cô: “Chị Mạn Thiến.”

Giọng rất trong trẻo, hừng hực tuổi trẻ, khác hẳn với người rệu rã chúc ngủ ngon ban nãy.

Lâm Mạn Thiến ngoái đầu, cười: “Bùi Nhất đó à.”

Thiếu niên bước nhanh đuổi kịp cô: “Tối nay chị Mạn Thiến cũng có cảnh quay ạ?”

“Còn một cảnh nữa, khá đơn giản, xuất hiện chút là xong, cậu thì sao?”

“Em hả.” Cậu chắp tay sau đầu, giọng biếng nhác, “Em còn mấy cảnh lận, toàn cảnh đêm thôi, đạo diễn muốn quay hết trong tối nay.”

“Cũng dễ hiểu, chuẩn bị đi lấy cảnh ở Tây Bắc, tháng này bị chậm kế hoạch nên chắc đạo diễn Trương muốn đẩy nhanh tiến độ.”

Hai người vừa trò chuyện vừa về trường quay.

Trợ lý của Bùi Nhất đang đứng ngoài cửa chờ, ngó đầu nhìn về phía này, mắt liền phát sáng khi thấy Bùi Nhất, vội chạy tới lôi cậu vào trong.

“Bùi Nhất, em chạy đi đâu vậy? Đạo diễn tìm em nãy giờ để quay tiếp kìa, em mau đi trang điểm lại đi.”

Thiếu niên không phản kháng, uể oải để mặc cho mình bị lôi đi tới chỗ thợ trang điểm, đi được nửa chừng như chợt nhớ ra chuyện gì, ngoảnh lại chào tạm biệt cô.

Chỉ là phép lịch sự mà thôi.

Lâm Mạn Thiến từng đọc không ít tin tức về Bùi Nhất. Trong những bài báo, cậu chàng vị thành niên ấy tốt đẹp tựa như thánh như thần. Nổi tiếng khi hãy còn trẻ, khiêm tốn lễ độ, phối hợp với truyền thông, tóm lại mở bất cứ bài báo mạng nào đều hiếm mà tìm thấy bình luận trái chiều từ khán giả.

Có thể nói đây là tiểu sinh được đánh giá cao nhất hiện nay.

Còn trong mắt fans thì cậu thiếu niên này tinh khiết như tờ giấy trắng. Chưa từng yêu đương, không lăng xê cùng nghệ sĩ nữ, cuộc sống chỉ có bài vở và phim ảnh.

Lâm Mạn Thiến nhớ lại mấy câu nói mà ban nãy đã nghe được trên con hẻm, lắc đầu cười, đưa ly cà phê cho trợ lý rồi cởi áo khoác ra, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh diễn của mình.

Bộ phim này có tên là “Cửu Vệ”, là dự án cổ trang lớn do Hoàn Nghệ đầu tư. Nguyên tác rất nổi tiếng, hồi công bố chuyển thể thành phim đã làm fans dậy sóng, rất nhiều diễn viên muốn tham gia bộ phim này.

Lâm Mạn Thiến là sinh viên năm ba Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, phải rất khó khăn mới lấy được vai nữ ba của phim.

Cô khác với Bùi Nhất.

Bùi Nhất thành danh khi chỉ còn là niên thiếu, hồi lớp 11 đóng một phim học đường, tuy chỉ đóng vai nam phụ nhưng lại là người hút fans nhất trong dàn diễn viên tham gia bộ phim đó, độ thảo luận trên Weibo rất đáng kinh ngạc. Năm nay cậu mới học lớp 12, còn chưa thành niên mà phí quảng cáo và dự sự kiện đã ngang hàng với diễn viên hạng A.

Còn về Lâm Mạn Thiến, tuy cô cũng chỉ mới là sinh viên nhưng xét trong làng giải trí, cô không còn được tính là nhỏ tuổi nữa.

Hồi năm hai đại học, nhờ được giảng viên giới thiệu, cô tham gia một bộ phim thể loại cung đình, sau đó ký hợp đồng với Hoàn Nghệ, hơn một năm qua đã diễn khá nhiều vai lớn nhỏ khác nhau.

Tài nguyên của Hoàn Nghệ tuy không thuộc hàng đầu nhưng khá ổn cho người mới vào nghề, hiện giờ cô cũng miễn cưỡng được coi là diễn viên hạng ba, tuy không có lượng fans nhưng ít nhất nhiều người vẫn biết đến tên cô.

“Cửu Vệ” là tài nguyên mà quản lý của cô phải nhọc nhằn lắm mới giành được, cô đóng vai nữ ba, là nhân vật có quan hệ tình cảm với vai của Bùi Nhất. Đất diễn không nhiều nhưng hình tượng nhân vật rất dễ lấy lòng khán giả, nếu diễn tốt, chắc chắn sẽ được chú ý chút ít. Lâm Mạn Thiến rất trân trọng cơ hội này.

Cảnh tối nay không có nhiều đất diễn của cô, cũng không có lời thoại, chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh mà thôi, bởi vì cô chỉ là một trong những vũ nữ, miễn sao khi ống kính quét qua thấy cô đang múa là được, phần diễn chủ yếu tập trung vào Bùi Nhất.

Lâm Mạn Thiến từng học múa, vì vậy múa trong một nhóm múa không hề khó với cô. Cô rất đẹp, đường nét dịu dàng, mặc đồ cổ trang càng hiện lên thần thái mỹ nhân. Ống kính lia tới cô rất nhiều lần.

“A Tuyên, các vũ nữ này là do ta đích thân lựa chọn, đệ có thích không ai không? Nếu thích, có thể đưa đi tùy ý.” Trên đài cao, trưởng công chúa cười nhẹ nhàng, nói với thiếu niên ngồi bên dưới.

Thiếu niên bưng ly rượu, mắt chầm chậm lướt qua nhóm vũ nữ, sau đó dừng lại trên người Lâm Mạn Thiến.

Hai người nhìn nhau, mắt cậu vương vít ý cười, sau đó cụp mắt xuống, giọng điệu hờ hững: “Đa tạ ý tốt của trưởng tỷ, có điều là Tuyên không nên giành người của trưởng tỷ thì hơn.”

“Cut!” Đạo diễn hô to, tuyên bố cảnh này đã quay xong.

Lâm Mạn Thiến đứng thẳng người lên, đang là tháng mười hai, trời rất lạnh, vốn hơi cảm lạnh trong người, bây giờ chỉ mặc mỗi bộ đồ múa mỏng tang, cánh tay đã nổi da gà da vịt tùm lum.

Trợ lý Phương Viên nhanh chóng đi tới trùm áo khoác cho cô.

“Mạn Thiến, ổn không? Mau uống trà gừng cho ấm người đi.”

Lâm Mạn Thiến nhận lấy bình nước, cười với trợ lý: “Không sao, em quay xong rồi, về khách sạn là ấm ngay ấy mà.”

Cô vừa nói xong liền nghe tiếng lẩm bẩm đầy sốt ruột phát ra từ trợ lý của Bùi Nhất: “Ơ, miếng dán giữ nhiệt đâu mất rồi, mình nhớ để ở đây mà, sao không thấy đâu ta?”

Trời rất lạnh nhưng bối cảnh trong phim là mùa hè, nhằm tôn lên nét thiếu niên của nhân vật, trang phục của Bùi Nhất rất đơn bạc, Lâm Mạn Thiến chỉ diễn một cảnh, còn cậu phải quay thêm mấy tiếng nữa, thảo nào trợ lý lại sốt ruột thế.

Lâm Mạn Thiến ngẫm nghĩ, hỏi Phương Viên: “Chị còn nhiều miếng dán giữ nhiệt không?”

“Còn, nhiều lắm.” Phương Viên lấy vài miếng ra khỏi túi, đưa cho cô: “Có cả miếng dán giữ nhiệt cho chân nữa.”

Lâm Mạn Thiến lấy mấy miếng, đi qua đưa cho cậu trợ lý kia, ôn tồn nói: “Chị có nhiều lắm, nếu em không tìm được thì lấy của chị xài tạm vậy.”

Cậu trợ lý vô cùng xúc động cảm ơn cô.

Bùi Nhất bận nghe đạo diễn chỉ đạo từ nãy giờ, bỗng nhiên đi tới, nghe trợ lý cảm ơn thì cũng quay sang cười với Lâm Mạn Thiến: “Cảm ơn chị Mạn Thiến.”

Thiếu niên khôi ngô tuấn tú, nụ cười tươi rói, giọng điệu ngoan ngoãn, rất dễ lấy lòng người khác.

Lâm Mạn Thiến xua tay, ý bảo cậu không cần bận tâm, sau đó chào tạm biệt để về khách sạn.

Con người cô ấy mà, vì những trải nghiệm khi còn tấm bé nên bây giờ, việc mà cô am hiểu nhất là nhận ra tâm trạng của người khác.

Thiếu niên vừa lễ phép vừa hay cười, tinh khiết như trang giấy trắng ấy khi nói cảm ơn, gương mặt rất chân thành, giọng nói rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại hờ hững và lạnh lẽo.

Chậc. Coi bộ em trai quốc dân trưởng thành hơi sớm.

Hết chương 1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang