Thiếu niên thay bộ đồng phục cảnh sát, vì dáng người cao ráo nên bộ đồng phục trông hơi kỳ lạ khi mặc trên người Trần Vũ Hán thoáng chốc trở nên đẹp lạ lùng. Hơn nữa cậu còn rất trẻ, cả người toát ra sức sống căng tràn nên càng hợp với bộ đồng phục, quả thực là người đẹp vì lụa, lụa cũng đẹp vì người.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Mạn Thiến chợt nghĩ tới nhân vật của cậu trong “Cửu Vệ”, một quyền thần ở độ tuổi đôi mươi, cầm kiếm, toàn thân toát lên sự cương quyết và chính trực: “Dẫu ta có ra sao, ít nhất ta còn bảo vệ muôn dân trong thiên hạ. Nếu không có ta, ngươi lấy gì để ngồi vững trên chiếc ghế đó?”
Quyền thần thiếu niên bỗng nhướn mày, chỉ vào cô: “Chị Mạn Thiến, tan rồi kìa.”
?
Lâm Mạn Thiến nhìn theo tầm mắt cậu, cúi đầu, nhìn thấy cây kem vì bị cô cắn mất lớp socola ở bên ngoài nên lớp vani bên trong đang bắt đầu tan ra từ chỗ bị cắn, trông như dòng suối nhỏ chảy xuống dưới đáy giấy gói, sắp rơi lên váy cô.
Chiếc váy này màu trắng, từ kiểu dáng đến họa tiết đều rất đơn giản khiến chiếc váy thoạt trông rất bình thường, nhưng sự thật nó lại là mẫu thiết kế mới của một nhãn hiệu thời trang cao cấp, giá bán tận bốn, năm vạn tệ. Quan trọng nhất là nếu làm bẩn giặt không sạch thì tổ tạo hình lại phải đặt mua cái mới, tốn rất nhiều thời gian vận chuyển. Do đó Lâm Mạn Thiến kêu “A” một tiếng, theo bản năng giơ tay trái lên hứng.
Tong! Một giọt socola hòa vani nhỏ xuống bàn tay cô.
Tong! Một dòng socola hòa vani nhỏ xuống bàn tay cô.
Chỉ vài giây sau, lòng bàn tay cô đã hứng gần đầy socola hòa vani khiến da cô trông càng như trắng hơn.
“Ha ha ha ha ha…”
Trên đầu vang lên tiếng cười sảng khoái. Lâm Mạn Thiến lấy lại tinh thần, vội đưa que kem cho nhân viên ở gần đó, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như ánh nắng của thiếu niên đang cười không chút ngại ngùng. Để đề phòng nước kem nhễu xuống, cô vẫn nâng tay, một vũng socola ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay trắng trẻo hệt như cảnh tượng trong phim hoạt hình.
Tựa như bị Bùi Nhất dẫn dắt, mọi người trong studio cũng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng buồn cười của Lâm Mạn Thiến, ngay cả đạo diễn Giản cũng ngoái đầu lại nhìn và cười theo.
Lâm Mạn Thiến nhướn mày, tóm lấy tên đầu sỏ: “Bùi Nhất, không được cười!”
Thiếu niên tỏ ra không phục: “Ai cũng cười, sao chị chỉ cấm mỗi mình em?”
“Mọi người cười là vì bị cậu lây, cậu không cười thì tất nhiên họ cũng sẽ ngừng cười thôi!”
“Nhưng em thấy…” Bùi Nhất định cãi lại nhưng vừa ngước mắt đã bắt gặp ánh mắt chẳng mấy thân thiện của cô, bèn ho khan, thuận theo: “Vâng, em không cười nữa.”
Ba giây sau.
“Chị thấy chưa, em không cười, mọi người vẫn cười tiếp đấy thôi.”
“Bùi Nhất!”
“Vâng vâng.” Cậu nhướn môi, nét cười bướng bỉnh đong đầy trong mắt, “Em không cười nữa.” Trước khi cô nổi đóa, cậu nâng cánh tay đang chìa ra của cô, vừa giúp tay cô giữ thăng bằng vừa vui vẻ nói: “Trẫm dẫn nàng đi rửa.”
Có điều cậu còn chưa ra khỏi cửa studio đã bị đạo diễn Giản lôi vào lại: “Còn chưa thử đồ xong mà tính chạy đi đâu đó, Nam Qua, con dẫn Lâm Mạn Thiến đi rửa tay đi.”
“Dạ.” Một cô gái trẻ đi ra khỏi đám đông nhân viên, nhiệt tình đỡ tay cô, “Chị Mạn Thiến, em dẫn chị đi rửa tay nhé.”
Lâm Mạn Thiến: …
Bộ cô tàn tật hay gì? Tại sao đi rửa tay thôi mà cũng phải cần người đỡ?
“Ơ, không cần làm phiền em đâu, chị biết nhà vệ sinh ở đâu, chị đi một mình là được.”
“Không phiền, không phiền đâu ạ.” Cô bé rất chân thành, đáng tin, nhiệt tình và tích cực đỡ cô đi ra ngoài, “Đằng nào em cũng rảnh, chỉ thuận tiện thôi ạ.”
“… Ờ vậy cảm ơn em nhé.”
*
Vòi nước chảy ào ào.
Lâm Mạn Thiến chỉ cần ngẩng đầu là sẽ trông thấy từ tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái đứng đằng sau cô nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng quắc.
Cô chà tay, chợt cảm thấy buồn cười. Ban nãy trong hành lang, cô bé Nam Qua này đỡ cô hệt như đỡ hoàng thái hậu, vừa quan sát nước socola trong tay cô vừa nhắc nhở “Cẩn thận, cẩn thận.” khiến người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí còn ngoái đầu lại nhìn. Lúc đó, cô còn tưởng trong lòng bàn tay mình không phải là nước socola mà là nước thánh.
“Ờ… Chị Mạn Thiến, chị với Bùi Nhất thân nhau lắm ạ?”
Cô hoàn hồn, nhìn ánh mắt tò mò của cô bé trong gương, mỉm cười: “Trước đây từng hợp tác thôi.”
Cô bé Nam Qua tỏ ra nghi ngờ: “Chỉ hợp tác thôi mà vậy ạ?… Ơ chị đừng hiểu lầm nha, em không phải phóng viên nằm vùng hay fan não tàn gì đâu.” Sợ cô hiểu lầm, cô bé còn nhắc lại hai lần, “Tuyệt đối không phải ạ! Hoàn toàn không phải! Chỉ là em thấy hotsearch đó rồi, cái mà nói Bùi Nhất thi ngành Đạo diễn là vì chị Mạn Thiến ấy, có thật không ạ?”
Lâm Mạn Thiến lau khô tay, xoay người, cười bất đắc dĩ: “Em thấy sao? Chuyện quan trọng như thế làm sao có thể thay đổi ý định chỉ vì vài câu nói của người khác chứ.”
“Cũng phải, em xem video phỏng vấn cũng thấy Bùi Nhất không có ý đó, toàn là do bọn blogger viết bậy thôi.” Cô bé Nam Qua gật đầu, sau đó cười, “Nhưng mà nhìn hai người thân nhau thật đấy, lần đầu tiên em thấy cậu ấy cười nói vui vẻ với một cô gái như vậy, trước đây chưa thấy bao giờ hết á, kể cả mẹ cậu ấy luôn.”
Lâm Mạn Thiến nhướn mày, thoáng ngạc nhiên: “Em biết mẹ cậu ấy à?”
“Chỉ gặp mấy lần thôi ạ. Bố em, là Giản Dịch Bình ấy ạ, thân với bố Bùi Nhất lắm nên trước đây hai nhà từng ăn cơm vài lần.”
Lâm Mạn Thiến càng ngạc nhiên: “Đạo diễn Giản là bố em?”
“Dạ. Em học quay phim, vừa khéo bố có phim mới nên em muốn thực tập ở đoàn phim một thời gian ngắn, bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Chỉ cần em không để lộ em là con của Giản Dịch Bình thì mọi người sẽ đối xử bình thường với em.”
Và chỉ dăm ba câu em kể huỵch toẹt cho chị nghe?
Thấy cô ngạc nhiên, Giản Nam Qua gãi mũi: “Nhưng sáng nay em phát hiện hình như mọi người đều đã biết hết rồi, bố em cũng chẳng có vẻ gì là muốn giấu.”
Lâm Mạn Thiến phì cười: “Không sao, có khi nhờ vậy họ lại càng muốn chỉ dạy cho em.”
“Cũng đúng.” Cô bé không quan tâm lắm đến đề tài này mà vô cùng hóng hớt chuyện của cô và Bùi Nhất, tỏ vẻ thần bí, “Chị Mạn Thiến, em nghĩ Bùi Nhất thích chị đấy, hồi nãy cậu ấy nói chuyện với chị những hai mươi phút!”
“Tối qua cậu ấy gọi điện thoại cho đạo diễn Giản ba mươi phút, vậy là cậu ấy thích đạo diễn Giản hơn rồi?”
“Ây da! Đâu có giống nhau, bố em là nam, chị là nữ mà!”
Lâm Mạn Thiến trêu tiếp: “Nam… cũng được chứ bộ.”
“Không phải! Chị biết ý em không phải vậy mà.”
“Chị biết.” Cô cười, phớt lờ dáng vẻ sốt ruột của cô bé, thoải mái đi ra ngoài: “Nhưng em đừng nghĩ nhiều. Chị là chị của cậu ấy, trò chuyện lâu cũng là bình thường thôi.”
“Chị có phải chị ruột của cậu ấy đâu.”
“Không phải chị ruột cũng là chị.”
Mặt cô bé đỏ lựng, tựa như muốn chứng minh Bùi Nhất thích cô, bèn thề: “Bùi Nhất thích chị!”
Lâm Mạn Thiến mỉm cười: “Ừm, biết rồi.”
“Thật đó! Trước kia anh em hỏi hình mẫu lý tưởng của cậu ấy, em nghe lén, cậu ấy thích người lớn tuổi hơn!”
Chị Mạn Thiến gật đầu lấy lệ: “Ừm, sao em biết?”
“Anh em hỏi Bùi Nhất thích con gái mang tất đen tất trắng, chị đoán thử cậu ấy chọn gì?”
“Tất đen?”
“Không phải! Cậu ấy nói không thích con gái mang tất!”
“Thì sao?”
“Thì chứng tỏ cậu ấy rất trưởng thành.”
“À.”
“Còn nữa, anh em hỏi cậu ấy thích tóc thẳng hay xoăn, cậu ấy chọn xoăn. Hỏi thích Tử Vi, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa hay Tình Nhi, cậu ấy chọn Liễu Hồng. Hỏi thích con gái chơi bóng rổ hay đánh đàn piano, cậu ấy nói quan trọng là biết cách ăn nói.”
Nghe chả có câu nào là trả lời thật tình.
“Còn nữa! Quan trọng nhất là anh em hỏi cậu ấy thích ngực to hay chân dài, cậu ấy chọn NGỰC TO!” Cô bé Nam Qua kích động như muốn nhảy lên: “Em hỏi anh em, ổng cũng là đàn ông mà, ổng nói với xu hướng của Bùi Nhất, cậu ấy thích người lớn tuổi hơn. Ban đầu em còn không tin, nhưng hôm nay thấy cậu ấy nói chuyện với chị hai mươi mấy phút, em nghĩ…”
“Dừng dừng dừng dừng dừng.” Lâm Mạn Thiến giơ tay ra hiệu cho cô bé Nam Qua đang phấn khích tới lạc giọng dừng lại, cực kỳ bất đắc dĩ, “Em Nam Qua, thứ nhất, em không thấy mấy câu hỏi của anh em không tổng kết được gì hả? Thứ hai, em nhìn chị đi, trừ lớn tuổi hơn ra thì tóc không xoăn, cũng không giống Liễu Hồng, quan trọng nhất là chân không dài, ngực không to, cứ cho Bùi Nhất thích người lớn tuổi hơn đi thì gu của cậu ấy cũng không phải là chị đâu. Thôi, đừng nghĩ lung tung nữa.” Cô đi vào studio, bâng quơ nói, “Chị đi xem ảnh chụp thế nào.”
“…” Cô bé Nam Qua hơi sốt ruột, một giây sau, nhìn thấy chàng trai đã mặc lại quần áo của mình đứng trên hành lang, cô bé lập tức sáng mắt, tóm lấy Lâm Mạn Thiến đang định mở cửa, kích động hét lên, “Bùi Nhất! Tớ có chuyện này muốn hỏi cậu!”
Lâm Mạn Thiến khựng lại. Đợi đã, cô nương này sẽ không kích động đến mức hỏi thẳng cậu đấy chứ?
Bùi Nhất quay đầu lại, tay đã cầm que kem mới, tư thái biếng nhác, giọng nói tùy ý: “Cậu hỏi đi.”
Hình như mình không thể hỏi thẳng Bùi Nhất có thích chị Mạn Thiến không vì làm vậy sẽ khiến chị Mạn Thiến lúng túng nhỉ? Nhưng mình cũng đâu thể hỏi cậu ấy thích người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn được, vì chị Mạn Thiến cho rằng câu này không thuyết phục.
Vậy mình…
Em gái Nam Qua đứng hình.
“Con bé muốn hỏi cậu mua kem ở đâu.” Lâm Mạn Thiến kịp thời cứu nguy, nói như thật, “Tại hồi nãy tôi nói với em ấy mấy loại kem cậu mua ngon lắm.”
Bùi Nhất nhíu mày, chỉ vào chữ “M” to tướng trên bao bì: “Ở cổng vòm màu vàng phía đối diện, cái cổng vòm to đung tên Chập Choạng Tối ấy, mua một tặng một.” Cậu nghĩ ngợi, “Nhưng mà em nghĩ rưới vừng lên chắc dở lắm nên bỏ quyền lợi mua một tặng một, bảo nhân viên bán hàng đổi vừng thành socola.”
Lâm Mạn Thiến thấy hơi khó tin: “Nhân viên đồng ý đổi cho cậu á?”
Chẳng lẽ tùy người mà thái độ phục vụ sẽ khác?
“Đổi chứ.” Thiếu niên chớp chớp mắt, “Lúc em nhận làm đại diện cho hãng đã đề cập tới vấn đề này rồi, họ đồng ý với em là chỉ cần em mua thì đều có thể yêu cầu nhân viên đổi vừng thành cái khác. Nếu chị thấy ngon, bây giờ em đang rảnh, có thể dẫn chị đi mua.”
“… Không cần đâu.”
“Dạ, vậy chừng nào chị muốn ăn cứ nói với em, em ghi cho chị tờ giấy.”
… Đây là đặc quyền phân theo cấp bậc sao? Lâm Mạn Thiến bi thương.
“Cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà.”
Thấy họ nói chuyện say sưa, em gái Nam Qua sốt ruột, chen ngang: “Bùi Nhất! Tớ có chuyện muốn hỏi cậu thật đó!”
“Thì cậu hỏi đi.” Cậu nhướn mày, tỏ ra khó hiểu, “Tớ có không cho cậu hỏi đâu.”
“…”
“Cậu không hỏi thì tớ đi đây.”
“Ơ nè Bùi Nhất!”
Nể mặt chị Mạn Thiến, Bùi Nhất dừng lại, mặt không chút cảm xúc: “Cậu hỏi gì hỏi nhanh lên.”
“À, ờ, tớ muốn hỏi, ờ, cậu thấy…” Cô bé ngập ngừng hồi lâu, thấy ánh mắt cậu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, như bị kích thích, buột miệng, “Tớ muốn hỏi cậu có thấy ngực chị Mạn Thiến to không?”
Không khí lặng như tờ.
Thiếu niên im lặng chốc lát, tầm mắt khẽ khàng dời xuống hai tấc, sau đó ngước mắt, biết điều nói: “Tớ thấy ổn, thích hợp với cơ thể mới là đẹp nhất.”
Hết chương 25