Nơi Bùi Nhất muốn đưa cô đến ở rất xa, thậm chí còn phải đi bằng tàu cao tốc.
“Không có máy bay bay thẳng.” Bùi Nhất vừa giải thích vừa đưa ly trà đào cho cô, “Mất công phải chuyển máy bay.”
“Không lái xe được sao?”
“Lái xe thì chậm quá.”
“Ở đâu mà xa dữ vậy?” Lâm Mạn Thiến hơi hoảng, “Đừng nói là phải ra khỏi thành phố luôn nha?”
Bùi Nhất ho khan, không nói gì.
“Vậy anh nói cho em biết đi, có qua đường ranh giới Tần Lĩnh – sông Hoài không?”
… Có.
Bùi Nhất ho khan, không nói gì.
“Bùi Nhất, em không muốn đi, em muốn về nhà ngủ.”
“Em ngủ ở trên xe đi.” Bùi Nhất lấy chăn đắp chân cô, vô cùng ân cần, “Đến nơi anh sẽ gọi em dậy. Em yên tâm đi, ở đó đẹp lắm, em mà nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”
Cô ngẩng đầu, hai người nhìn nhau mấy giây. Mắt anh rất đẹp, đuôi mắt dài, mí mắt rất rõ, con ngươi đen láy sáng ngời có thần, cũng rất to. Khóe mắt nhẽ nhướn lên, ánh mắt lộ ra nụ cười dung túng. Sau cùng, cô đành bại trận trước ánh mắt dịu dàng sáng ngời của anh.
Lâm Mạn Thiến nhíu mày, trùm kín chăn, giận dỗi nghiêng người ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Không tốt chút nào. Lần về nước này không tốt chút nào. Lúc ở trên máy bay, cô rất mong đợi phản ứng ngạc nhiên của anh, giống như lần trước, anh đứng cách cô không xa, tầm mắt ngưng đọng, trợn tròn mắt, hệt như chú cún con bị khiếp sợ, sau đó cười mừng rỡ, dang hai tay chào đón cô. Nhưng lần này lại không có gì cả. Không ngạc nhiên chút nào cả! Không mừng rỡ chút nào cả! Không có cảm giác thành tựu chút nào cả!
Lâm Mạn Thiến ỉu xìu, thở dài, tàu cao tốc đã bắt đầu khởi hành, không thể về nhà được nữa, cô đành buồn bã xem chương trình giải trí, có điều MC làm thế nào cũng không thể cứu vớt tâm trạng của cô, điều an ủi duy nhất là: ngày anh tiễn cô ra sân bay đã lan truyền khắp các mạng xã hội, hiện giờ cả thế giới đều biết cô tạm biệt bạn trai ở sân bay, vì vậy hiện giờ dù không thích đeo khẩu trang và kính râm nhưng Bùi Nhất vẫn phải che mình kín mít, như vậy cho dù người ta nhận ra cô thì cũng không nhận ra người đi cùng cô, nếu bị chụp ảnh rồi tung lên mạng thì cũng chỉ là “Lâm Mạn Thiến đi tàu cao tốc cùng bạn trai” mà thôi, không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa có lẽ Bùi Nhất cũng tự biết mình ép cô nên từ hồi sáng đã bắt đầu nghe lời cô. Cô muốn anh mặc gì anh sẽ mặc đó, mũ, kính râm, khẩu trang, áo khoác, cái gì cũng không từ chối, ngoan ngoãn khoác lên người.
Bùi Nhất đang kéo sợi chỉ thừa trên ống tay áo khoác, nhưng càng kéo càng dài, cuối cùng mạnh tay bứt sợi chỉ ra luôn, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bạn gái đang chán nản xem video, bèn nhíu mày: “Thiến Thiến, em không ngủ hả?”
Cô cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng hôm qua đã ngủ mười mấy tiếng trên máy bay, về nhà bị tiếng hít thở của anh đầu độc lại ngủ thêm nửa buổi tối, bây giờ làm sao mà ngủ nổi nữa.
Cô hừ khẽ, cố ý mỉa anh: “Em ngồi trên xe không ngủ được.”
Quả nhiên đằng sau không có động tĩnh, nửa phút sau mới vang lên giọng nói chậm rãi của anh: “Vậy để tối ngủ, không khí ở đó rất trong lành, ngủ dậy sẽ thấy người khỏe lắm.”
“…”
Lâm Mạn Thiến rất tò mò. Từ ngày quen nhau, Bùi Nhất chưa từng ép cô làm chuyện gì mà cô không muốn. Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ thần kỳ nào mới có thể khiến anh cứng rắn và độc tài như thế? Hơn nữa, chẳng lẽ anh không biết nếu nói trước và cố ý cường điệu niềm vui bất ngờ thì khi món quà thực sự xuất hiện, chỉ cần không thỏa đáng một xíu thôi nhưng nỗi thất vọng sẽ bị nhân lên gấp bội?
Tiểu tiên nữ Thiến Thiến ngoái đầu, chăm chú nhìn anh, mãi cho đến khi anh quay đầu sang hỏi: “Sao thế?”
“Bùi Nhất, em không tin anh tốn nhiều công sức thế này chỉ để dẫn em đi xem nhà. Hay là anh nói cho em biết trước quà gì luôn đi.”
“Tới nơi là sẽ biết thôi.”
“Nhưng em đang rất tò mò, tò mò phát điên luôn…” Cô quyến rũ mở to mắt, “Anh định không nói chuyện với em suốt mấy tiếng sao?”
Anh mỉm cười, không nói gì.
“Em giận cho coi. Anh biết đó, em mà giận thì dù anh tặng quà gì em cũng không vui đâu.”
Lâm Mạn Thiến nghĩ lời uy hiếp của cô tất có tác dụng, nào ngờ một giây sau, anh chỉ cười khẽ, kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Thôi, mau ngủ đi, chỗ đó tương đối vắng vẻ, chúng ta còn phải đi thêm một đoạn, em nghỉ ngơi lấy sức đi.”
Thôi, cô bỏ qua. Công chúa Thiến Thiến hất tay anh ra: “Nóng lắm, không cần đắp cho em đâu, mình anh đắp đi.”
“Điều hòa mở thấp lắm, lát em ngủ sẽ lạnh đấy.”
“Đã nói rồi, ở trên xe em không ngủ được.”
Sau đó, Lâm Mạn Thiến đang ngủ thì bị đánh thức. Cô xem chương trình giải trí được nửa tiếng thì ngủ mất, mặt còn có dấu hằn bởi tai nghe, lúc bị gọi dậy ngơ ngác mở to mắt, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Bùi Nhất lấy điện thoại ra chụp vội tấm ảnh.
“Bùi Nhất, chúng ta đến đâu rồi?”
“Thành phố H.”
Thành phố H là thành phố không quá nổi tiếng ở Tây Nam, mà nơi Bùi Nhất muốn tới còn là huyện không quá nổi tiếng ở thành phố H. Vì vậy khi họ xuống tàu, phải thuê xe lái đến vùng quê trong huyện, sau đó lại đi bộ lên núi.
Lâm Mạn Thiến nhìn bản đồ trên điện thoại, không thể tin nổi: “Bùi Nhất, anh có chắc ngôi nhà đó là anh đặc biệt thiết kế để làm nhà tân hôn không?”
Bùi Nhất sờ mũi: “Thật ra vẫn chưa hoàn toàn xây xong, đang xây bãi đậu trực thăng, sau này chúng ta sẽ đi bằng trực thăng.”
“Em cóc tin anh đâu.”
Vùng Tây Nam có nhiều đồi núi, khác với vùng đồng bằng phương Bắc, đường xá tương đối gập ghềnh, xe rất xóc nảy, Lâm Mạn Thiến choáng váng hết cả đầu. Cô thấy chán, bèn lấy điện thoại của Bùi Nhất ra chơi, muốn xem gần đây anh chụp cái gì.
Khác với “trai cục súc” không thích chụp ảnh đang là trào lưu trên phim ảnh và tiểu thuyết, Bùi Nhất rất thích chụp ảnh, anh chỉ không thích tự sướng mà thôi, hơn nữa còn đặc biệt ghét điện thoại lưu giữ ảnh rác, ví dụ như giấy tờ văn kiện gì đó, dùng xong là lập tức xóa sạch, hệt như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Vì vậy, album ảnh trong điện thoại của anh toàn ảnh phong cảnh và cô, ví dụ như tấm ảnh ngơ ngác mới ngủ dậy lúc nãy.
Cô nhìn dấu hằn đỏ buồn cười trên mặt mình, bỗng nghĩ: “Bùi Nhất, có khi nào em mang thai không?”
“Kétttttt…” Xe thắng gấp, Bùi Nhất cầm vô lăng, mặt không cảm xúc quay sang nhìn cô, đôi đồng tử co lại: “Thiến Thiến, em đừng làm anh sợ.”
Lâm Mạn Thiến vốn chỉ nói đùa thôi, nhưng phản ứng của anh khiến cô bất mãn, nheo mắt lại: “Làm sao, sao nghe em mang thai trông anh lại phản kháng thế?”
“Không phải.” Bùi Nhất bình tĩnh lại, biết cô nói đùa nên cũng thả lỏng người ra, “Anh chỉ giật mình thôi.”
Bùi Nhất không quá thích có con, thậm chí còn từng nghĩ mình sẽ không có con, bởi vì từ nhỏ anh đã được bố quán triệt tư tưởng: Trong chuyện sinh con, đứa trẻ chưa bao giờ có quyền lựa chọn mà là do cha mẹ quyết định, vì vậy khi con quyết định cho đứa bé một sinh mệnh, vậy thì con cũng phải có trách nhiệm với nó.
Bùi Nhất nghĩ mình sẽ không bao giờ đào hết tâm can để gánh trách nhiệm cho sinh mệnh của người khác giống như bố mình. Nếu đã không làm được, vậy thì đừng làm. Do đó, trong chuyện con cái, anh không hề mong đợi, chỉ có sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, ban nãy Thiến Thiến nói cô mang thai, cảm xúc đầu tiên của anh không phải hoảng hốt mà là căng thẳng, và cả niềm vui dù là rất nhỏ. Trong giây phút đó, anh chợt thấy sinh một bé trai hoặc bé gái hội tụ ưu điểm của anh và Thiến Thiến là một chuyện rất tuyệt vời.
“Bùi Nhất, anh đang nghĩ gì thế? Mau lái xe đi.”
Lâm Mạn Thiến đã quên chuyện ban nãy, tiếp tục xem ảnh của anh, thấy xe dừng lại hồi lâu mới thúc giục.
Bùi Nhất lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt to tròn sáng ngời của bạn gái đang nhìn mình chăm chú, anh giơ tay vuốt tóc cô, quay đầu, nắm vô lăng: “Ừm.”
Tại sao rõ ràng năm nay anh chỉ mới hai mươi ba tuổi mà từ nhịp sống cho tới suy nghĩ đều như ông già, còn Thiến Thiến càng lớn tuổi lại càng hoạt bát, tràn trề sức sống.
Anh nhíu mày, suy tư hồi lâu, cảm thấy mình như vậy là không được. Chờ bao giờ rảnh rỗi phải đi nhảy dù hay làm gì đó, không thể cứ nhạt nhẽo thế này được.
*
Trước khi lên đường, Lâm Mạn Thiến đã lập cho mình một mục tiêu, đó chính là: Xét thấy Bùi Nhất không hề vui mừng khi cô về kịp thất tịch, cô quyết định khi nhìn thấy niềm vui bất ngờ mà Bùi Nhất tạo ra cho cô, dù khoa trương hoành tráng cỡ nào, ví dụ như máy bay trực thăng giao bánh bao tới, cô cũng phải tỏ ra hết sức bình tĩnh. Cho anh tức chết!
Quyết tâm của cô biến thành hành động.
Kể từ khi bắt đầu lên núi, cô liền níu tay áo anh, nũng nịu oán trách: “Bùi Nhất, ở đây ẩm ướt quá, lại còn thiếu nắng nữa, chúng ta ở đây lâu có bị bệnh phong thấp không?”
Vài phút sau: “Bùi Nhất, trên núi có nhiều muỗi lắm, khu này lại chỉ có hai đứa mình ở, chắc muỗi cả núi sẽ bu lấy chúng ta mất.”
“Bùi Nhất, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Em mới quan sát thì thấy giao thông ở đây bất tiện ghê gớm, lại cách xa khu dân cư, sợ muốn đi mua đồ còn khó khăn hơn khi ở nông trường bên Úc nữa.”
“Bùi Nhất, trên núi có rắn không? Chắc là có, em sợ rắn lắm, lỡ chúng ta quên đóng cửa sổ, nó bò vào nhà thì phải làm sao?”
“Bùi Nhất…”
Bùi Nhất không chịu nổi nữa, quay người lại, đeo khẩu trang cho cô, sau đó nắm tay cô leo lên bậc thang đá: “Em đừng lo, mấy vấn đề này không xảy ra đâu. Chúng ta không sống dài hạn ở đây, chỉ khi nào rảnh rỗi mới tới đây nghỉ dưỡng thôi, hơn nữa trong nhà có đầy đủ tiện nghi, lúc thiết kế ngôi nhà cũng đã có phương án phòng rắn và côn trùng rồi, em được bảo đảm an toàn. Tụi mình không ở đây lâu nên không cần phải đi mua sắm, em cần gì cứ bảo trực thăng chở tới là được.”
“Nhưng…”
“Được rồi mà.” Anh cắt đứt lời cô, xoay người, nhướn mày, “Chúng ta đến nơi rồi.”
Tuy Lâm Mạn Thiến cố ý chọc giận anh nhưng cô sợ rắn thật, vì vậy cứ luôn dòm ngó dưới chân, khi nghe anh nói, cô mới ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt anh về phía trước.
Vì thời gian di chuyển rất lâu nên bây giờ đã hơn bảy giờ tối, may mà mùa hè ngày dài đêm ngắn, hiện tại trời vẫn còn sáng. Tuy vậy, hai bên đường và khu vực phía trước đã lên đèn, vài chục cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, cả ngọn núi xanh biếc đẹp tựa bức họa. Mà chính giữa màu xanh là một ngôi nhà xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, có bốn tầng, kết hợp giữa gỗ và đá, phong cách kiến trúc cổ điển, ban công rộng rãi trên tầng bốn có cái xích đu gỗ rất to. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh mình đứng trên đó, nhìn ngắm núi rừng, gió mơn man mặt sẽ thích thú nhường nào. Bên tai có tiếng chim hót, tiếng suối róc rách, còn có cả tiếng lá cây xào xạc.
Ngôi nhà lẳng lặng đứng trước mặt hoàn toàn là phong cách yêu thích của cô.
Lâm Mạn Thiến im lặng hồi lâu mới sực tỉnh khỏi sự mê hoặc, ho khan, hất cằm: “Nếu đã đến rồi thì vào xem sao.” Chắc ở trong đẹp lắm.
Lâm Mạn Thiến là người miền Nam, ngôi nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển vùng Giang Nam, ngôi nhà rất to nhưng được bài trí vô cùng tinh tế trong từng chi tiết, đến cả mỗi một bức bình phong đều không có gì để chê. Đồng thời, vì ở giữa thiên nhiên nên nơi này lại càng như tranh vẽ. Cô vừa đi vừa xem, mắt hiện rõ sự thích thú và ngạc nhiên.
Bùi Nhất đứng dựa vào cửa, đôi lông mày cũng toát lên sự vui vẻ, mỉm cười hỏi cô: “Thích không?”
“Bùi Nhất.” Cô quay đầu lại, đã quên béng khí phách trước đó, giơ ngón tay cái lên với anh, “Lần đầu tiên em thấy em xài tiền có phong cách đó.”
“Chứ gì nữa, không được dùng đồ được gia đình cho sẵn, ngôi nhà này từ đất đai cho đến thiết kế và xây dựng đều dùng tiền mồ hôi nước mắt của anh, nó hoàn toàn thuộc về anh.” Bùi Nhất dẫn cô lên ban công trên tầng hai, ở đó bày cái bàn rất to, trên bàn đã có sẵn bữa tối, ba món mặn một tô canh, đều là món ăn gia đình hằng ngày, không tính là thịnh soạn, đến cả đồ uống cũng là lon sữa Vượng Tử màu đỏ. Anh đi tới kéo ghế ra, nhướn mày, nụ cười tươi rói: “Cô Lâm Mạn Thiến, liệu tôi có vinh dự mời cô ăn tối không?”
Núi đồi xanh ngát, gió thoảng nhẹ nhàng, tiếng côn trùng kêu rả rích, nam chính cũng đẹp trai rạng ngời. Lâm Mạn Thiến hơi hối hận khi đã không mặc một chiếc váy xinh đẹp. Cảnh tượng quá đẹp đẽ, vấn đề duy nhất là nữ chính lại mặc áo thun rộng thùng thình phối với quần jean đơn giản, dấu hằn trên mặt vẫn còn, chẳng hòa hợp không khí lãng mạn nơi đây gì cả.
Nhưng không chờ cô hối hận xong, Bùi Nhất đã nắm tay cô, dắt cô tới ghế, ấn cô ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Anh rất bằng lòng để em ngắm anh hằng ngày nhưng nếu bây giờ không ăn thì thức ăn sẽ nguội mất.”
Nghe vậy, Lâm Mạn Thiến mới nhận ra mình nhìn anh đắm đuối nãy giờ. Cô đánh trống lảng để che giấu sự ngại ngùng: “Bùi Nhất, tại sao lại là sữa chứ không phải rượu?”
“Có đó, nếu em muốn uống thì anh sẽ đi lấy.”
“Anh không uống hả?”
“Anh không uống.” Anh khui nắp lon sữa Vượng Tử, “Anh mà uống rượu thì trí nhớ không tốt lắm, nhưng anh phải ghi tạc mọi thứ vào tối nay nên không uống.”
“Vậy em cũng không uống.” Lâm Mạn Thiến nhận lấy lon sữa mà anh đã khui nắp, kiêu căng hất cằm, “Bùi Nhất, em thu hồi những lời đã nói, ngôi nhà này rất tuyệt. Lấy nó làm quà trong đêm thất tịch, em miễn cưỡng cho anh qua môn niềm vui bất ngờ này.”
Bùi Nhất ngỡ ngàng, sau đó phì cười: “Em yêu, nó đúng là quà nhưng không phải là niềm vui bất ngờ mà anh chuẩn bị.”
“Vậy anh chuẩn bị cái gì?”
“Ăn cơm xong anh sẽ cho em xem.”
“Nhưng em muốn xem ngay bây giờ cơ, em chờ cả ngày rồi, anh cứ cố ý trì hoãn là rất vô đạo đức đó.”
“Em ăn cơm trước đã, không ăn liền e sẽ nguội mất.”
Lâm Mạn Thiến uống ngụm sữa, nghiêm túc nhìn anh: “Em no rồi.”
“…”
“Em no thật đó. Em quên nói là em đang giảm cân, không ăn bữa tối.”
Bùi Nhất và cô nhìn nhau nửa phút, cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp. Anh hơi ngả người ra sau, ngữ điệu biếng nhác: “Vậy em nhìn về hướng chín giờ đi.”
“Sao cơ?” Cô vô thức quay đầu. Hướng chín giờ… Hướng chín giờ toàn là núi, trừ phong cảnh ra không có gì đặc biệt. “Toàn là cây thôi, sao thế, em có thấy gì…”
Lâm Mạn Thiến chợt im lặng, cảm thấy là lạ. Sao trong đống màu xanh lại có một khoảnh kỳ lạ thế nhỉ? Nhưng ngay khi cô đứng lên đi tới gần lan can để nhìn cho rõ thì đèn trên núi lại đột ngột tắt phụt. Xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lại chiếc màn hình khổng lồ, thật sự rất khổng lồ, y như cái màn hình quảng cáo ở ngoài đường giữa trung tâm thành phố vậy. Trên màn hình toàn là cây cối xanh um, đó chính là khoảnh cây mà Lâm Mạn Thiến thấy kỳ lạ. Hóa ra nó không phải là cảnh sắc thiên nhiên mà là màn hình được giấu vào giữa rừng cây, lại cho phát hình ảnh cây cối nên nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra.
Lâm Mạn Thiến có trực giác màn hình sẽ xuất hiện cái gì đó, quả nhiên một giây sau, cây cối trên màn hình biến mất, thay vào đó là cô gái mặc chiếc váy dài mỉm cười dưới ánh nắng. Là Lâm Mạn Thiến. Cùng lúc đó, khắp ngọn núi, phàm là nơi trong tầm mắt, có vô sô màn hình lục tục sáng lên. Chúng nhỏ hơn, vây thành vòng tròn quanh chiếc màn hình khổng lồ, phát sáng tựa vầng hào quang. Trên mỗi màn hình chiếu hình ảnh của một người, đều là Lâm Mạn Thiến.
Cô có một album ảnh chứa những tấm ảnh mà cô thích nhất, có ảnh tạp chí, có ảnh đi chơi. Bùi Nhất đã chọn lựa từng tấm một, toàn là tấm cô cười. Giờ phút này, chúng đang thay nhau hiện lên những chiếc màn hình quảng cáo, trong thoáng chốc, xung quanh ngập tràn nụ cười rạng rỡ của cô.
Lâm Mạn Thiến ngạc nhiên đứng trước lan can, nhìn khắp nơi đều là mình, hơi ngơ ngác, cũng không biết nên làm gì.
“Bùi Nhất…”
Bùi Nhất nhẹ nhàng đáp lại tiếng gọi của cô, ánh mắt cũng rơi vào chiếc màn hình to nhất ở chính giữa, “Thiến Thiến, anh biết em rất thích đi du lịch, không thích ở yên trong nhà, chỉ cần có thời gian là sẽ dạo chơi khắp thế giới, nhưng vì thời gian và lịch trình của chúng ta mà mấy năm qua, đa số lúc em được nghỉ phép, để ở bên anh, em chỉ có thể ở nhà mình và phòng làm việc của anh. Vì quá bận, nên tuy em đã đi rất nhiều nơi, anh cũng đã tới rất nhiều chỗ, nhưng chúng ta lại rất ít đi đâu đó cùng nhau.”
Trên màn hình lớn như chiếu cảnh tượng trong một bộ phim, có rất nhiều ảnh. Bên trái là Lâm Mạn Thiến, bên phải là Bùi Nhất. Cô đi tới đâu đó sẽ chụp hình dáng từ phía sau của mình, sau này Bùi Nhất lại đến đó và chụp với tư thế giống cô. Lâm Mạn Thiến chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có hành động vừa lãng mạn vừa… ngây thơ như vậy. Lần nào cũng là hai tấm ảnh để kề nhau, cảnh sắc giống nhau, tư thế giống nhau, nhưng thời gian và con người lại mãi chẳng thể ở bên nhau.
Họ đều có công việc bận rộn, bận đến mức một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hơn ba trăm ngày yêu xa. Hơn nữa, một người là diễn viên nổi tiếng thường xuyên đóng những cảnh tình cảm ngọt ngào với rất nhiều bạn diễn và chưa từng thiếu người theo đuổi, một người là người thừa kế của gia đình tài phiệt, trẻ tuổi điển trai, lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh. Đối với nhiều người, thật khó tin khi tình cảm của họ lại có thể lâu bền, mặn nồng và trong sáng đến vậy.
“Mỗi người khi còn trẻ đều phải làm việc, nên anh chưa bao giờ nghĩ bận rộn ở những năm tháng ấy là điều đáng để tiếc nuối. Bởi cực khổ là để hạnh phúc sau này. Vì vậy Thiến Thiến, tương lai chúng ta còn có nhiều cái bốn năm, anh có thể cùng em đi đến những nơi mà chúng ta đã từng người đi qua, đứng trước cảnh sắc từng người đã chụp, chụp lại tấm ảnh có cả hai chúng ta. Sau đó sẽ lại về nhà. Không ai có thể bảo đảm mình sẽ trung trinh với việc gì đó, nên dẫu hiện giờ anh yêu em bằng cả sinh mệnh nhưng anh không dám hứa hẹn rằng mình sẽ yêu em cả đời, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.” Anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, ánh mắt chăm chú, rừng rực và trong trẻo, “Nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại, nguyện vọng của anh là anh sẽ yêu em cả đời, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Em mãi mãi là công chúa Thiến Thiến của anh.”
Trên màn hình chiếu tới tấm cuối cùng, dừng lại tại hình ảnh khi họ ở nông trường nước Úc. Lâm Mạn Thiến đau chân, Bùi Nhất cõng cô về, hoàng hôn buông xuống sau lưng họ, cô che mắt anh, nhìn vào ống kính, cười rạng rỡ, mặt mày tươi rói, hàm trăng trắng tinh. Đó là bức ảnh do chủ nông trường chụp, lúc đó ông ấy còn nói một câu khiến Lâm Mạn Thiến nhớ mãi.
“Nhìn hai cháu giống như sẽ luôn ở bên nhau vậy.”
Những hồi ức hiện lên trong đầu lúc này đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cô ngửa đầu, kiềm nén giọt lệ dâng trong mắt, giọng nghẹn ngào: “Anh phiền ghê cơ.” Rõ ràng là lời trách móc nhưng nghe sao mà hạnh phúc quá đỗi.
Bùi Nhất mỉm cười: “Thiến Thiến, nếu em không dằn lòng được thì cứ quay qua chỗ khác khóc đi, anh hứa sẽ không nhìn em, cũng không trêu em đâu.”
Cô nhịn khóc, trừng anh, sau đó xoay người đi. Nhưng một giây sau, hàng rèm cửa rất dài khiến Lâm Mạn Thiến cảm thấy kỳ lạ ngay từ lúc mới vào nhà thì giờ đây đột nhiên bị kéo ra, để lộ vách tường phía sau, treo khoảng gần hai mươi bức tranh, có lớn có nhỏ, được xếp theo phong cách cổ điển theo dạng hình quyển trục, ở giữa chừa một khoảng trống.
“Cái gì thế?” Cô tiến lên, sau đó phát hiện gần hai mươi bức tranh này đều được vẽ từ những tấm ảnh cô cười, rất đẹp, rất tỉ mỉ.
Lâm Mạn Thiến hiểu chút ít về vẽ tranh nên nhận ra bút pháp tuy không quá cao siêu nhưng vô cùng tỉ mỉ, mỗi đường nét đều có cái hồn trong đó.
Bùi Nhất… Hình như Bùi Nhất học công bút(1).
(1) Công bút (gongbi): trong hội họa Trung Quốc, công bút là kỹ thuật cọ tỉ mỉ phân định các tiết rất chính xác và không có biến thể độc lập hoặc biểu cảm.
Cô quay đầu lại: “Anh vẽ hả?”
Bùi Nhất nhướn mày, không trả lời, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Anh… anh vẽ trong bao lâu?”
“Vẽ suốt mấy năm. Anh vẽ nhiều lắm, nhưng anh chỉ chọn mười bảy bức đẹp nhất treo ở đây, chúc em sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
“Còn một bức,” Cô dừng bước, chỉ vào khoảng trống rất to ở giữa, “là định treo ở chỗ này sao? Thế sao anh không treo lên?”
“Ờ thì…” Anh nhìn khoảng trống, ngập ngừng chốc lát mới mỉm cười nói, “Anh cũng muốn treo lên lắm, nhưng sợ em không đồng ý.”
“Sao cơ?”
Bùi Nhất đi tới sofa, cúi người lấy một quyển trục ra, rồi lại đi qua đưa cho cô: “Em mở ra xem thử đi. Nếu em không thích, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, sau này mới treo.”
Ánh mắt và giọng nói của anh quá mức trịnh trọng khiến Lâm Mạn Thiến hơi chần chờ, sau đó mới chầm chậm tháo dây, mở tranh ra.
Quyển trục rất dài. Bối cảnh hình như là căn nhà giữa núi rừng này, có một công tử mặc hỷ phục và một cô nương mặc hỷ phục. Công tử cầm hỷ xứng, cô dâu trùm khăn đỏ. Đôi bàn tay đan chặt, bốn bề ngập hoa đào.
“Công chúa Thiến Thiến.” Bên tai vang lên giọng nam trầm quen thuộc, cô dời mắt khỏi bức tranh, cúi đầu, nhìn chàng trai quỳ một gối trước mặt. Gương mặt điển trai, mặt mày sáng sủa, mỉm cười chăm chú nhìn cô, sau đó nhẹ nắm tay cô, kề chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, giọng nghẹn ngào: “Em có đồng ý cho anh treo bức tranh này lên tường nhà chúng mình không?”
Hết chương 61