• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sa

Bùi Nhất là người đàn ông bao dung nên sau khi Lâm Mạn Thiến chân thành xin lỗi, cậu rất rộng lượng tha thứ.

Năm mươi viên kẹo rơi vào túi cậu, còn suýt tràn ra ngoài, cậu suy nghĩ chốc lát, nhặt ra năm viên trả lại cho cô mới miễn cưỡng thắt được dây túi.

Năm viên cộng hai viên là bảy viên tiêu điều nằm trong lòng bàn tay trắng muốt, quá chênh lệch so với lượng kẹo dồi dào ban nãy. Lâm Mạn Thiến không để ý mấy viên kẹo lắm, chúng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống cả mà chỉ là một chương trình giải trí thôi. Mà chương trình giải trí thì thắng thua không quan trọng, biểu hiện thế nào mới quan trọng. Cô giả vờ đau lòng một chút rồi cười tươi rói chào tạm biệt Bùi Nhất, nhưng Bùi Nhất tốt bụng, cậu nhìn đồng hồ, thiện chí nói cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, thời gian kế tiếp có thể lập nhóm với cô, giúp cô kiếm kẹo.

Tốt quá! Lâm Mạn Thiến vui mừng mở to hai mắt, hớn hở đồng ý.

Vừa khéo đến giờ ăn trưa, loa phát thông báo tạm dừng trò chơi một tiếng, mọi người có thể ăn trưa ở bất kỳ cửa hàng nào.

Khu B không có nhiều quán ăn lắm, nhưng đi tới khu khác thì phiền quá, cameraman nói thôi cứ đến tiệm bánh mì gần đó ăn cũng được.

Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất không muốn đi xa, nghe vậy thì đồng ý luôn. Nhưng trước khi vào quán, Bùi Nhất tháo micro, mượn điện thoại của cameraman, sau đó đi qua một góc, không biết gọi điện cho ai mà nói tới mười mấy phút.

“Sao thế?” Thấy cậu quay lại, Lâm Mạn Thiến ân cần hỏi han, “Cậu bận gì hả? Nếu bận thì mình tôi làm nhiệm vụ cũng được.”

Thiếu niên nhìn cánh tay mảnh mai của cô rồi lại nhìn túi kẹo xẹp lép, cuối cùng là cái mũ gắn một sợi ruy băng mỏng manh. Cậu nhướn mày, mắt tỏ rõ hoài nghi.

“… Ý tôi đây là cuộc chiến cá nhân, cậu không cần vì tôi mà chậm tiến độ đâu, tôi tìm chỗ trốn là được.”

“Em hoàn thành rồi.” Cậu đi về phía trước, thấy cameraman ngồi dưới gốc cây ăn trưa thì nói chuyện cũng không kiêng dè nữa, “Em gọi điện cho đạo diễn để nhờ cắt đoạn ban nãy.”

Cô ngỡ ngàng: “Đoạn ban nãy?”

Bùi Nhất dừng lại, ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt bình thản: “Đoạn Lâm Mạn Thiến chơi hay nhất hôm nay.”

… À. Thật ra lúc nãy khi giật mũ cậu xuống, Lâm Mạn Thiến liền nhận ra không ổn. Đoạn này nếu phát sóng bảo đảm sẽ bị fans và antifans phân tích ra mười vạn tám ngàn ý nghĩa.

Định lý của giới giải trí là: Khi có lượng fans khổng lồ thì tốt nhất đừng công khai thân thiết với người khác giới, nếu không kết quả sẽ là hại người hại mình. Còn nếu người khác giới chủ động thân thiết với người có lượng fans khổng lồ thì kết quả càng tệ hại hơn, chờ đón sẽ là làn sóng công kích và lượng antifans khổng lồ.

Cô mím môi, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cậu nha Bùi Nhất.”

Bản thân cô không có địa vị để yêu cầu chương trình cắt nối biên tập, vốn cũng định thời gian còn lại cố gắng thể hiện thật tốt để vớt vát lại, còn về phần tai họa đã gây ra thì chỉ có thể chờ phản ứng của khán giả khi phát sóng mà đối phó thôi. Nhưng không ngờ cậu đã ân cần chủ động giải quyết thay cô.

“Không cần cảm ơn đâu.” Thiếu niên nhìn tủ kính, gắp bánh mì, tóc mái lòa xòa tạo bóng râm bên dưới mắt, vừa khẽ khàng vừa dịu dàng hệt như giọng cậu, “Việc em phải làm thôi. Vì chỉ cần liên quan tới em thì sẽ khiến chị gặp rắc rối. Chị yên tâm nhé, sau này em sẽ không liên quan gì tới chị nữa.”

Mặt trời tỏa nắng, giữa tháng năm, thời tiết đã bắt đầu nóng, thêm cả vừa chạy xong nên trán của Lâm Mạn Thiến đã có tầng mồ hôi mỏng. Một giọt mồ hôi men theo hốc mắt rồi rơi vào mắt trái. Lâm Mạn Thiến chớp mắt theo bản năng, mồ hôi kích thích thần kinh, mắt đỏ lên, nước mắt đột ngột trào ra, rơi xuống mu bàn tay. Không biết là do ảo tưởng hay xung quanh quá yên tĩnh mà cô lại nghe rất rõ tiếng nước mắt rơi.

Giọt nước mắt sinh lý rơi đúng vào lúc này khiến không khí trở nên lúng túng kỳ lạ. Cô dụi mắt, cố tỏ ra như không có gì: “Ôi chao, trời nóng quá, mồ hôi rơi vào mắt rồi.”

Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng động nào.

Cô rất tự nhiên ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt đen láy của thiếu niên đang nhìn mình, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày vương vít nét cười, sau đó nhoẻn môi: “Chị Mạn Thiến khóc hả?”

“… Đã nói là mồ hôi rơi vào mắt, khóc cái gì mà khóc.”

“Ừm hứm.” Cậu gật đầu, tiếp tục chọn bánh mì, nhưng nghe giọng điệu và thái độ là biết ngay cậu không tin.

“Bùi Nhất, tôi không khóc thật đó.”

“Em biết.”

Vậy cậu có thể đừng tỏ ra cực kỳ không tin như thế có được không?

Lâm Mạn Thiến bực bội nhưng lại chẳng thể ép người ta tin mình, vì thực sự thì nói lông mi rơi vào mắt còn dễ tin hơn là nói mồ hôi rơi vào mắt.

Cô thở dài, đành tìm cái khay rồi cũng theo cậu chọn bánh mì. Nhưng vì lòng có tâm sự nên hành động có phần máy móc. Bùi Nhất lấy cái gì, cô lấy cái đó.

Đầu tiên là bánh mì chà bông.

Tiếp theo là sữa chua xoài.

Bánh xốp socola và kem.

Bánh mì nướng.



Bùi Nhất dừng lại, xoay người, tò mò: “Chị Mạn Thiến, không phải chị đang giảm cân sao?”

“Hả? Ừ đúng.” Lâm Mạn Thiến lấy lại tinh thần, phát hiện khay đã đầy thức ăn, từ thức ăn đến nước uống đều giống hệt người ta. Mà thiếu niên trước mặt đang dựa vào tủ kính, nhướn mày, ánh mắt biếng nhác nhìn cô ẩn chứa nụ cười.

… Hôm nay quả là một ngày xui xẻo. Sao lần nào gặp chuyện xấu hổ cũng toàn bị Bùi Nhất chứng kiến thế nhỉ? Trước kia thì thôi đi, bây giờ cô đã biết người ta có ý với mình rồi, bất kỳ hành động nào cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm.

“Tôi mải suy nghĩ quá.”

“Ừm hứm.” Bùi Nhất vẫn gật đầu, thả lại cái kẹp thức ăn, nở nụ cười sáng rỡ với cô, “Em tin chị mà.”

Oan mà không thể giải.

Cô thở lại, lẳng lặng thả lại thức ăn, cũng không cần khay nữa, chỉ lấy một ly sữa chua, ngồi xuống ăn.

Bùi Nhất cũng đã lấy món xong, cả một khay đầy, cần gì có đó. So với cậu, sức ăn của Lâm Mạn Thiến y như con nít. Nhưng vậy mới bình thường, cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều mới đúng, còn với diễn viên nữ thì giảm cân là chuyện cả đời.

Bùi Nhất gỡ giấy bọc bánh mì ra, hết sức tùy ý hỏi cô: “Chị Mạn Thiến đã yêu bao giờ chưa?”

“Khụ khụ khụ…”

“Chị sao vậy?” Cậu buồn cười, rút giấy ăn đưa cho cô, giọng dịu dàng, “Sao ăn sữa chua mà cũng sặc thế.”

Lâm Mạn Thiến sởn da gà trước ánh mắt dịu dàng quá đỗi của cậu, nhận tờ giấy, thăm dò: “Cậu hỏi làm gì?”

“Chỉ vui miệng hỏi chơi thôi.”

Vui miệng hỏi chơi mà hỏi câu đó?

“… Rồi.”

“Vậy vì sao chia tay?”

“Sao cậu nghĩ tôi đã chia tay?”

Bùi Nhất ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Chị thành ra như vậy, nếu còn không chia tay thì tên đó không phải là người.”

Lâm Mạn Thiến không vui, vênh hàm: “Tôi thành ra thế nào?”

“Ba tháng trước chị trốn lên cây khóc ngay đêm giao thừa, chị nghĩ chị thành ra thế nào?”

“Bùi Nhất, không được nhại lại lời tôi!” Không đúng, cô cảnh giác vểnh tai, “Sao cậu biết đêm giao thừa tôi trốn lên cây khóc?”

Thiếu niên đẩy ly sữa chua trái cây ra: “Em đoán.” Cậu nhìn cô, “Chị còn chưa nói vì sao chị và tên kia chia tay đâu đấy.”

“Con nít con nôi hỏi làm gì.”

“Thì chị cứ mãi cho rằng em còn nhỏ, không biết gì, còn chúc em Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nữa.” Thiếu niên biếng nhác dựa vào ghế, “Nên em muốn học hỏi kinh nghiệm của người lớn các chị nè.”

“…” Lâm Mạn Thiến nhìn cậu chốc lát, bỗng nhụt chí, “Tại cậu ta đứng núi này trông núi nọ, thích người khác, kinh nghiệm này có gì để cậu học hỏi chứ.”

“Lấy làm gương.” Chàng trai chống trán, tiếp tục trò chuyện bằng chất giọng anh trai tri kỷ, “Chị Mạn Thiến lớn hơn hay nhỏ hơn tên kia?”

“Bùi Nhất, chúng ta nói chuyện khác được không?”

“Em là trẻ con, muốn nói chuyện với người lớn các chị thì chỉ có mỗi đề tài mối tình đầu thôi.”

Thằng nhóc này còn khó xử lý hơn người lớn nữa. Cô phiền não thở dài: “… Hơn tôi một lớp. Bùi Nhất, cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không nên thắc mắc mấy chuyện này, tập trung học hành mới đúng đắn.”

Cậu hào hứng nhướn môi: “Vậy chị Mạn Thiến yêu hồi chị học cấp ba hay lớn rồi mới yêu?”

“…” Cô hít sâu một hơi, “Tôi là tấm gương sống đây, cậu nhìn đi, yêu sớm không có kết quả tốt.”

Cậu thả bánh mì xuống, nhướn mày: “Chị Mạn Thiến, có ai từng nói với chị là đôi khi, đàn ông lớn tuổi hơn chị chưa chắc đã đáng tin cậy chưa?”

Lâm Mạn Thiến: “… Cậu muốn nói gì?”

Cậu mỉm cười, không đáp.

Lâm Mạn Thiến cảm thấy vẻ mặt và ánh mắt của cậu quá kiêu ngạo, không dằn được mà muốn áp chế nhuệ khí của cậu, vì vậy cô đặt ly sữa chua xuống, trịnh trọng gõ bàn: “Bùi Nhất, mẫu hình lý tưởng của tôi là đàn ông ba mươi tuổi, có kinh nghiệm xã hội và từng trải, trưởng thành, chững chạc, lấy kết hôn làm mục đích hẹn hò. Trước kia sai lầm thì thôi, từ giờ tôi sẽ tìm kiếm đúng mẫu hình của mình!”

Bùi Nhất phì cười: “Đàn ông từng trải? Ý chị là kiểu đàn ông trưởng thành, chững chạc, hẹn hò không biết bao nhiêu người, kinh nghiệm tình trường phong phú, cuối cùng lại muốn tìm người vợ ở nhà làm nội trợ sao?” Nhằm tăng thêm ý châm chọc, cậu còn nhấn mạnh bốn chữ “trưởng thành, chững chạc”, đôi mắt đen láy chất chứa khinh thường, miệt thị.

“… Ai nói đàn ông trưởng thành, chững chạc là hẹn hò không biết bao nhiêu người chứ, cậu đây là thành kiến đó. Giới giải trí như vậy không có nghĩa là đàn ông khắp thiên hạ đều như vậy.”

Thiếu niên nhướn mày, hờ hững “à” một tiếng: “Ba mươi tuổi, chưa một lần yêu đương, chị yên tâm kết hôn với người đàn ông như thế à?”

“…”

“Hơn nữa kiểu đàn ông đó thường sẽ không theo kịp đề tài của giới trẻ chúng ta, cuộc sống tẻ nhạt, đầu hói, bụng bự, cưới chị chỉ vì muốn chị giặt giũ, nấu cơm, sinh con cho hắn ta mà thôi. Chị chấp nhận lãng phí tuổi xuân của mình với kiểu đàn ông đó?”

Lâm Mạn Thiến không chịu nổi nữa mà dùng khí thế như đang tranh luận với bạn thân: “Sao cậu biết chắc chắn người ta sẽ như vậy? Cậu mới bao nhiêu lớn chứ, đã gặp nhiều đàn ông chưa?”

Bùi Nhất lại “à” khẽ: “Em chính là đàn ông, chẳng lẽ chị hiểu đàn ông hơn em?”

“Tôi…”

“Chị đừng để bị phim thần tượng và chương trình mai mối tẩy não, chị Mạn Thiến, chị là người lớn, chị phải có phán đoán của riêng mình.”

“Cậu…”

“Từ hồi em học mẫu giáo đã có người đứng xếp hàng tặng hoa cho em rồi. Bàn về kinh nghiệm yêu đương, chị thấy kinh nghiệm của em có phong phú không?”

“Bùi Nhất!” Cô hít sâu một hơi, đứng dậy chống bàn định nói tiếp nhưng không đứng vững, chân giẫm trúng gì đó, cả người đổ nhào về trước.

“Ầm!”

“Ầm ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Vì quá đột ngột nên Bùi Nhất chỉ kịp bảo vệ đầu cô, cameraman vừa ăn trưa xong, đi vào cửa chuẩn bị làm việc tiếp, mới mở camera lên thì đã quay được màn kinh thiên động địa này.

Cô ngã xuống đất, cái bàn lung lay cũng bị cô kéo ngã, thức ăn rơi hết xuống. Một quả anh đào đỏ au rơi xuống giữa trán cô, buồn cười y như trong truyện tranh. Sau đó cô ôm trán ngẩng đầu, nước mắt tuôn ào ào.

Bùi Nhất nhíu mày, trầm trọng nói: “Chú gọi 120 giúp chúng cháu được không?”

Cameraman ngơ ngác: “Ơ, ừ, ừ, chú gọi ngay…”

“Đừng. Chú đợi đã!” Cô gái níu lấy áo Bùi Nhất, khóc thảm thương, “Chú đừng gọi cấp cứu. Cháu chỉ, chỉ bị lông mi rơi vào mắt thôi…”

Vận xui hôm nay của cô là mắt phải không?! Lúc thì mồ hôi rơi vào mắt, lúc thì bị lông mi rơi vào mắt, toàn khiến cô chảy nước mắt không đúng lúc thôi.

Nếu cô đóng phim bi kịch, có khi nào khóc mù mắt luôn không?!

Hết chương 36

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK