Editor: Lemon
Ngày mười sáu tháng bảy, kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa tháng trước.
Hứa Ý rốt cuộc cũng được tới nhà cô Đường đi học.
Trước khi cô ra cửa cố ý nghiêm túc trang điểm một phen, dùng kẹp tóc kẹp một cái củ tỏi trên đầu, còn cố ý bôi chút son, trên người mặc một chiếc áo thun trắng in hoạt hình, kết hợp chân váy ngắn bó eo, bên hông đeo một chiếc túi rất nhỏ nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Trước khi ra cửa bị dì giúp việc cười gọi lại, dì hỏi: "Cháu đi ra ngoài chơi à?"
Hứa Ý vuốt vuốt tóc, lộ ra khuyên tai hình bươm bướm xinh đẹp, "Cháu đi luyện đàn ạ." Hứa Ý cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt.
"Đúng là nên đi ra ngoài, nghỉ hè lâu vậy rồi mà dì thấy cháu cả ngày nằm ở nhà không nhúc nhích."
Nghỉ hè bao lâu Hứa Ý liền ở nhà bấy lâu.
Ba mẹ có rảnh luôn thúc giục cô đi ra ngoài chơi, cô lại không nghe lời, luôn dùng các loại lý do qua loa lấy lệ.
Mùa hè ở phía nam nóng đến chết người. Sáng sớm cô còn ngủ, giữa trưa đi ra ngoài một phút liền đổ mồ hôi ròng ròng, buổi tối bên ngoài nhiều muỗi.
Tối hôm qua Hứa Tri Sơn biết được cô muốn đi nhà Đường Dung luyện đàn, nhịn không được quở trách cô nói: "Người không biết còn cho rằng con đàn rất tốt đâu, từ nhỏ đến lớn chỉ thích đánh đàn, tiết học ở trường học con trốn được thì trốn, tiết của cô Đường lại tranh nhau đi cho bằng được. Từ nhỏ đến lớn học không dưới trăm tiết, lại giấy chứng nhận cấp mười con cũng không lấy được. Có thật là con đi học không?"
Hứa Ý lúc ấy nổi giận đùng đùng phản bác, trong lòng lại kinh ngạc, cha cô vậy mà bắt được vấn đề trọng tâm --
Cô có đi học thật không?
Thật ra cô sớm đã đủ thực lực lấy giấy chứng nhận cấp mười rồi, chỉ là cô không nghĩ lấy mà thôi. Một là bởi vì lười, hai là lo lắng cô cầm được giấy chứng nhận cấp mười rồi Hứa Tri Sơn sẽ không cho cô đi học đàn nữa.
Cô đương nhiên là đi học!
Chỉ là...... trong nhà cô Đường không chỉ có dương cầm, còn có Giang Dịch.
*
Giang Dịch và cô học chung một trường, hai người quen nhau gần mười năm.
Lần đầu tiên cô tới nhà cô Đường học đàn liền phát hiện trong nhà cô Đường cất giấu một cậu bạn nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt anh trắng trẻo mập mạp, đôi môi đỏ hồng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, là nam sinh đáng yêu nhất mà cô từng gặp.
Rõ ràng đang ở tuổi thích làm ầm ĩ nhất, anh lại không thích nói chuyện. Nếu không phải anh có thể gọi Đường Dung là mẹ, cô còn sẽ thật cho rằng cậu bé xinh đẹp này là người câm đâu.
Từ nhỏ cô đã thích mấy món đồ xinh đẹp, cho nên thấy anh xinh đẹp như vậy cô liền thích quấn lấy Giang Dịch chơi cùng.
Ngay từ đầu Giang Dịch không để ý tới cô, sau khi cô dùng kỹ thuật diễn khóc lóc lên án với Đường Dung một hồi, Giang Dịch ngẫu nhiên sẽ nói với cô hai câu.
Sau nữa, Giang Dịch trưởng thành.
Thịt trên mặt anh biến mất, vóc dáng rất nhanh cao lên, dáng người cũng thon gầy, gương mặt tròn trịa xinh đẹp chậm rãi dài ra, trở nên nam tính góc cạnh, cuối cùng anh trở thành "Tuấn nam mặt than" trong miệng mọi người.
Hứa Ý vẫn thích quấn lấy anh chơi cùng, có thể trước kia đơn thuần là thích anh xinh đẹp, sau nữa chậm rãi lên men thành yêu thích không thể tự kềm chế.
Ai có thể cự tuyệt được Giang Dịch đâu?
Đặc biệt là lúc Hứa Ý thấy anh cười.
Giang Dịch không phải mặt than, chỉ là biểu tình tương đối ít mà thôi.
Anh không biết cười, chỉ có lúc vô cùng vui vẻ mới có thể cong khóe miệng, cong đôi mắt lên một chút.
Những lúc hi hữu đó vô cùng quý giá.
Hứa Ý vô cùng quý trọng mỗi một cái nháy mắt mỗi một nụ cười của anh, hận không thể chụp chúng nó lại, sau đó lúc tâm trạng không tốt liền xem nó như thuốc, nhìn ngắm một hồi tâm trạng sẽ tốt lên.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một an tĩnh một thích làm ầm ĩ, một thông minh một không được coi là thông minh.
Thấy thế nào cũng đều giống phối hợp kinh điển trên phim truyền hình, bởi vậy Hứa Ý vẫn luôn cảm thấy cô cùng Giang Dịch sau này sẽ có kết quả tốt.
Mãi đến Lâm Khuynh Đình nói với cô: "Thanh mai không bằng trời sinh một đôi."
*
Bắt đầu từ ngày nghỉ hè Hứa Ý liền chưa từng gặp lại Giang Dịch --
Đường Dung đi tỉnh bên cạnh thăm bạn tốt, Giang Dịch cũng đi chung, vì chính là để Giang Dịch xem đại học A mà anh mơ ước.
Tuy rằng Hứa Ý cùng Giang Dịch mỗi ngày đều liên lạc qua di động, nhưng so ra kém hơn gặp mặt nhiều.
Mười mấy ngày chưa gặp Giang Dịch, Hứa Ý cảm thấy tinh thần cùng linh hồn đều chậm rãi khô cạn, nhu cầu cấp bách Giang Dịch tưới ướt.
Cô không muốn lãng phí thời gian ngồi xe buýt liền gấp không chờ nổi kêu taxi tới nhà cô Đường.
Sau khi xuống xe ngựa quen đường cũ đi vào tiểu khu, bò lên trên lầu, lúc ấn chuông cửa ngón tay còn hơi rung.
Cách cánh cửa cô nghe thấy tiếng cô Đường--
"Giang Dịch, con đi mở cửa đi, chắc là Hứa Ý tới."
Sau đó chính là tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim cô tựa hồ cũng bị âm thanh đó làm cho tim đập thình thịch.
Cửa bị kéo ra, Giang Dịch chỉ đứng cách cô 30 centimet.
Đất đai khô cạn được nước tưới đầy, trái tim trong lồng ngực nhảy lên hai cái, sau đó mặt dần dần nóng lên.
Giang Dịch như là mới vừa tắm rửa xong, trên trán có chút ướt, tóc mái cũng bị dính nước. Mặt anh thực sạch sẽ, mặc áo thun trắng quần đùi đen đơn giản, trên chân mang đôi dép lê.
Một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy mặt cô đỏ hồng, anh mở miệng hỏi: "Nóng lắm hả?"
Hơn mười ngày không nghe thấy giọng anh, Hứa Ý vừa nghe liền kích động đến cơ hồ sắp khóc nức nở. Nghĩ như vậy cô nhắm mắt lại, quả thực rơi xuống một giọt nước mắt.
Giang Dịch sửng sốt, hỏi cô: "Sao lại khóc?"
"Quá nhớ anh đó." Hứa Ý chớp chớp mắt, khóe mắt ướt át phản quang dưới ánh mặt trời.
Giang Dịch thấy rõ một giọt nước mắt kia, lại tựa hồ đã quen cô mở miệng liền nói mấy lời lung tung rối loạn, anh không nói gì mà duỗi tay từ trên ngăn tủ rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, sau đó khom lưng mở tủ giày lấy dép lê cho cô.
Thiếu niên dáng người thon gầy, bởi vì khom lưng mà quần áo dính sát lưng anh, xương bả vai thoắt ẩn thoắt hiện, Hứa Ý nhìn xuống, thấy ngay một phần da thịt trên eo anh không cẩn thận lộ ra.
Giang Dịch đứng dậy nhìn cô một cái, hơi khom lưng đặt dép lê trước mặt cô, lúc chuẩn bị xoay người nghe Hứa Ý nói: "Hình như anh gầy một chút......"
Giang Dịch theo bản năng sờ sờ mặt mình, thấp giọng hỏi: "Có sao?"
"Có phải bởi vì nhớ em không?" Hứa Ý vừa nói vừa cởi giày xăng đan, mang vào đôi dép lê đặt trước mặt.
Giang Dịch mặt không đổi sắc mà liếc cô một cái, cũng không tính toán trả lời cô, sau khi xoay người nhịn không được hơi hơi nhíu cái mũi.
Hứa Ý tiến vào, đi theo phía sau anh chào cô Đường ngồi trong phòng khách "Cô Đường, em nhớ cô muốn chết luôn."
Đường Dung cười dịu dàng, kéo cánh tay cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình, đẩy mâm trái cây trên bàn tới trước mặt cô "Nhớ bao nhiêu hả?"
Hứa Ý cũng không ngại ngừng, dùng tăm xỉa răng xiên miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Hận không thể lập tức chạy tới thành phố A tìm mọi người."
Miếng dưa hấu quá lớn nhét đầy miệng cô, lúc cắn xuống nước dưa hấu theo khóe môi chảy xuống, nhanh chóng tụ dưới cằm.
Đường Dung sốt ruột, bên cạnh lại không có khăn giấy liền gọi Giang Dịch đang đứng một bên, Giang Dịch rút tờ khăn giấy, vươn tay cánh tay đưa tới trước mặt Hứa Ý.
Hứa Ý nhìn khăn giấy trên tay anh, không vươn tay lấy mà trực tiếp đưa đầu qua, cằm đè lên tay anh cọ cọ, cúi đầu nhìn khăn giấy màu trắng đã nhiễm màu đỏ nhạt, lúc này mới dời cằm đi, nói một câu cảm ơn với Giang Dịch.
Đường Dung cười một tiếng, mắng cô sao lại lười như vậy.
Hứa Ý nhún nhún vai: "Không còn kịp nữa, sắp rớt xuống rồi." Nói xong lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Dịch, trong mắt đầy ý cười.
Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu vo tròn tờ khăn giấy đã bẩn trong tay lại, xoay người ném vào thùng rác.
Nhìn tờ khăn giấy bị ném vào thùng rác, chút rung động không bình thường trong lòng anh cũng giống kia tờ khăn giấy kia, bị vo viên lại ném vào thùng rác.
Giang Dịch quay đầu lại nhìn hai người ngồi trên sô pha dựa vào cùng nhau thân như hai mẹ con, vừa rồi tựa hồ chỉ có anh cảm thấy không bình thường.
Đường Dung như là đã quen hai người tiếp xúc thân mật như hai anh em.
Hứa Ý càng khỏi phải nói, bất luận là ngôn ngữ hay là hành động, giống như đều không xem anh như một người khác phái, ngược lại như là chị em thân thiết......?
Tiếng nói chuyện ríu rít không dứt, anh nhìn chằm chằm hai người, đem mấy suy nghĩ vớ vẩn đuổi ra khỏi đầu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~