Editor: Lemon
Hứa Ý diễn có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Cô được Giang Dịch đỡ đi, thoạt nhìn vết thương rất nghiêm trọng.
Giang Dịch hỏi cô sao lại bị thương.
Cô cau mày nói là lúc xuống cầu thang bị hụt chân.
Giang Dịch lại muốn đưa cô tới phòng y tế khám, Hứa Ý nói cô đã đi rồi, bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi là được.
Hai người ngồi trong một góc nhà ăn, nơi này không có bao nhiêu người, chỉ là bên tai vẫn ồn ào ầm ĩ.
“Anh ăn cơm trưa với Đồng Ngu Kỳ.” Hứa Ý nhìn chằm chằm anh nói, “Trương Chương đâu, không phải anh luôn ăn cơm với cậu ta sao.”
“Trương Chương ăn xong đi trước rồi.”
“Ba người ngồi ăn chung bàn?”
“Anh cùng Trương Chương ăn được một nửa, Đồng Ngu Kỳ hỏi có thể ngồi chung không, Trương Chương nói được, cậu ấy liền ngồi xuống.”
Hứa Ý đã có thể tưởng tượng được Trương Chương thiếu đòn dùng ánh mắt ái muội nhìn Giang Dịch cùng Đồng Ngu Kỳ.
Trương Chương đáng chết!
Hứa Ý giống như bị tức đói bụng, “Em muốn ăn bánh mì.”
“Anh đi mua.”
*
Tính tình Hứa Ý không tốt. Một khi chán ghét ai đó, hai chữ “Không thích” liền viết trên mặt.
Tuy rằng cô sẽ không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu bị dẫm cái đuôi, cũng đừng nghĩ cô sẽ nhẫn nhịn.
Cho dù cô dễ giận lại kiêu căng nhưng cũng có rất nhiều người thích làm bạn với cô, bởi vì cô luôn lạc quan, cả ngày hi hi ha ha, tươi cười vô cùng có sức cuốn hút.
Nhưng chỉ có Lâm Khuynh Đình cùng Giang Dịch là người vô cùng gần gũi mới có thể biết thật ra trong lòng cô rất yếu ớt mẫn cảm, thậm chí thích dùng vẻ ngoài bén nhọn để che giấu bất an trong lòng.
Cô thường xuyên diễn kịch, thậm chí là đối Giang Dịch.
Cô thích ở trước mặt anh ngụy trang thành một bộ dáng đáng thương, bởi vì như vậy cô có thể xác định được Giang Dịch có bao nhiêu quý trọng cô.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Ý nói dối Giang Dịch lớn lớn bé bé nhiều bao nhiêu đã không đếm được.
Có đôi khi cô sẽ bị vạch trần, thậm chí có khi còn sẽ bởi vậy mà cãi nhau.
Nhưng sau đó chỉ cần là cô nói anh vẫn sẽ tin.
Khi còn nhỏ Hứa Ý từng đọc câu chuyện ‘có sói tới’.
Cậu bé chăn cừu bởi vì nghịch ngợm mà lừa bác nông phu vài lần “có sói tới”, sau đó bác nông dân không còn tin cậu nữa.
Ngay từ đầu cô cảm thấy bản thân tựa như cậu bé chăn cừu nghịch ngợm, Giang Dịch là bác nông dân, sau lại phát hiện bọn họ không giống vậy——
Chỉ cần cô nói, Giang Dịch nhất định sẽ tin.
Nhưng lời nói dối có đôi khi vẫn sẽ bị vạch trần.
*
Ngày hôm sau Hứa Ý giả bộ trật chân.
Bài thi mấy ngày hôm trước vừa được phát xuống dưới, Hứa Ý phát huy thất thường, thành tích vốn không tốt lập tức té xuống đáy cốc.
Trần dịch duy thấy cô rầu rĩ không vui, đi tới trêu chọc hai câu, chọc đến Hứa Ý mặt đen phát giận.
Hứa Ý giận đùng đùng đi tới bàn Trần Dịch Duy, cầm lấy bài thi của cậu, sau khi nhìn thấy điểm trên bài thi liền phụt một tiếng cười lớn “Còn không bằng tớ nữa!”
Trần Dịch Duy thấy cô cười liền y như bị dẫm phải đuôi, sốt ruột đi lên cướp lại, “Trả tớ.”
“Trắc nghiệm sai sáu câu, cậu quá đỉnh nha!” Hứa Ý cầm bài thi vừa trốn vừa xem.
Trần Dịch Duy ở phía sau đuổi theo cô tới cửa, ngượng đến đỏ mặt, nhào lên cướp.
Hứa Ý nhanh hơn một bước chạy ra khỏi cửa, lại bởi vì có người đứng ở cửa mà đột ngột dừng bước, suýt nữa đụng phải người trước mặt.
Vốn muốn hỏi Giang Dịch sao lại ở đây, nhưng một khắc nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Giang Dịch kia, Hứa Ý mới ý thức được bản thân hiện tại không thể chạy nhảy đùa giỡn.
Cô bị trật chân, đáng lẽ phải ngồi im một chỗ.
Không nghĩ tới lời nói dối sẽ bị vạch trần trắng ra như vậy, tuy cô có chút thông minh nhưng hiện tại cũng không biết nên giải quyết như thế nào, chỉ là đỏ mặt đứng đó.
Trần Dịch Duy thấy cô đứng lại, duỗi tay cướp bài thi của mình về, “Sắp làm sinh viên sao còn giống như học sinh tiểu học vậy? Chỉ biết cầm đồ của người khác chạy loạn.”
Nhìn thấy mặt Giang Dịch lạnh băng nhìn chằm chằm Hứa Ý, Trần Dịch Duy cảm giác được không khí xấu hổ nên không đành lòng nhìn Hứa Ý cùng Giang Dịch giằng co như vậy, cậu kéo kéo cổ áo Hứa Ý, “Đi thôi, đi xem bài thi của cậu.”
“Buông ra đi!” Hứa Ý nghiêng đầu nghiến răng nói với cậu.
“Hung dữ như vậy làm gì.” Trần Dịch Duy buông lỏng tay.
“Tớ hung dữ sao?” Hứa Ý lại hỏi.
Giang Dịch lẳng lặng nhìn hai người đang cãi nhau trước mặt, tay đang nắm Ngự Thủ trong túi bắt đầu nóng lên, anh cắt ngang hai người đấu võ mồm: “Có rảnh không?”
Hứa Ý nhỏ giọng nói ‘biến’ với Trần Dịch Duy, quay đầu lộ ra nụ cười xấu hổ với Giang Dịch, không tính là cười, hẳn là so với khóc còn khó coi hơn, “Có.”
Bỏ lại Trần Dịch Duy, hai người đi đến cuối hành lang.
Hứa Ý không dám nhìn Giang Dịch, sợ nhìn thấy biểu tình không vui trên mặt anh.
Cô nhìn thẳng, ánh mắt dừng trên cổ anh.
Hầu kết anh lăn lăn, “Không bị trật chân đúng hay không.”
Thanh âm vốn dĩ không có cảm xúc gì giờ phút này tựa như băng lạnh, đầu Hứa Ý cúi càng thấp, “Ừm.”
Giang Dịch cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của cô, cổ trắng nõn lộ ra, lông tơ trên mặt rõ ràng có thể thấy được, nếu là ngày thường khả năng anh còn sẽ cảm thấy thú vị đáng yêu, giờ phút này chỉ cảm thấy trong lòng bực bội dị thường.
Anh biết cô trời sinh tính tình nghịch ngợm tinh quái, vốn cũng không muốn chất vấn cô, nhưng anh không biết vì sao cô phải nói dối anh, ở trước mặt anh thút thít nói chân đau, ở trước mặt người khác có thể chạy có thể nhảy đấu võ mồm đùa giỡn.
Ttrước kia anh cũng bị đã bị gạt vài lần, nhưng lần này lại cảm thấy không giống lần trước.
Trong ngực quanh quẩn phiền muộn cùng phẫn nộ, còn có một ít cảm xúc không biết tên.
Lời mình nói ra cũng nằm ngoài dự kiến, mang theo gai nhọn bén nhọn, “Tại sao lại gạt anh?”
Này
Hứa Ý tất nhiên không có khả năng ăn ngay nói thật, nói là bởi vì ghen ghét cho nên muốn giả bộ đau chân thu hút lực chú ý của Giang Dịch?
Quá mất mặt, còn có khả năng sẽ bị Giang Dịch chán ghét.
Không thể nghĩ ra một đáp án tốt nhất, cô liền chỉ có thể trầm mặc.
Gió lẳng lặng thổi qua, ánh mặt trời cũng di chuyển, bên cạnh có vài học sinh đi ngang.
Giang Dịch nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cổ oán khí trong lòng cũng không bởi vì thời gian dài mà bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng tức giận.
“Là bởi vì chơi vui sao?”
Hứa Ý khiếp sợ, bởi vì trước nay anh chưa từng nói nặng với cô như vậy.
Hiện tại Giang Dịch tựa hồ có chút mất khống chế cảm xúc, quen anh gần mười năm, Hứa Ý có thể nói, những lúc như vậy rất ít.
Giang Dịch rất ít khi tức giận như vậy, nhưng mỗi một lần cô đều chân tay luống cuống.
Hiện tại cũng vậy.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh nói: “Không phải…… Không có.”
Giang Dịch có thể thấy rõ con ngươi ẩn ẩn ánh sáng trong mắt cô, còn có cảm xúc sợ hãi hoảng loạn.
Cô sợ hãi hoảng loạn.
Lúc anh ý thức được điểm này, lý trí đã bay đi lập tức trở về.
Ngọn lửa trong lòng bỗng nhiên liền hành quân lặng lẽ, sóng gió mãnh liệt chậm rãi bình ổn, chỉ còn lại gợn sóng nhàn nhạt.
Anh xoay đầu không nhìn đôi mắt ướt át kia, từ trong túi móc khăn giấy ra đưa cho cô.
Khăn giấy bị Hứa Ý cầm qua, ngón tay run rẩy đụng tới ngón tay anh.
Hô hấp anh nặng nề, thật lâu sau mới rầu rĩ nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Hứa Ý không nói lời nào, chỉ là yên lặng mà lau nước mắt.
Vốn dĩ cũng không muốn khóc, nhưng nghe Giang Dịch chất vấn như vậy, ủy khuất trong lòng liền lập tức phá tan gông cùm xiềng xích, đột nhiên nảy lên đại não, nước mắt như thế nào đều ngăn không được.
Giang Dịch thấy cô khóc, lại cũng không biết nên dỗ thế nào, khăn giấy rất nhanh liền ướt đẫm, Hứa Ý không để ý tới anh mà chỉ lo khóc, thút thít cũng không biết nói cái gì đó.
Vẫn còn tức giận.
Lại không chịu nổi cô khóc nhè.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên.
Hứa Ý dùng đôi mắt ướt át đỏ hoe nhìn anh một cái, “……Em vào lớp đây.” Nói xong không đợi anh trả lời liền đi trước.
Ở đây cách phòng học cô cũng không xa, đi không tới hơn mười mét liền quẹo vào cửa sau đi vào.
Chuông dự bị lại vang lên một lần, Giang Dịch lúc này mới như là bị đánh thức, nhấc chân trở về phòng học.
Lúc đi ngang qua lớp Hứa Ý, anh nghiêng đầu tìm bóng dáng cô, anh thấy cô nằm úp sấp trên bàn, Lâm Khuynh Đình đưa khăn giấy cho cô, Trần Dịch Duy giống như con khỉ ở bên cạnh cô chạy tới chạy lui.
Anh bình tĩnh quay đầu đi, lúc trở lại lớp liền móc Ngự Thủ trong túi ra, ném vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~