Editor: Lemon
Lúc Hứa Ý tìm được Giang Dịch, anh đang ngồi dựa vào tường không tính là sạch sẽ.
Ánh mắt anh trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Ánh lửa màu đỏ tươi đập vào mắt Hứa Ý.
Cô ba bước làm hai bước đi đến trước mặt anh, đem mờ mịt cùng kinh ngạc trong mắt anh thu hết vào mắt. Ngực như là bị lấp kín, cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Trong khoảng thời gian này tâm trạng không biết chạy qua mấy ngọn núi, cuối cùng quay về bình thản.
Cô thở dài một hơi, lưng thẳng tắp chẫm rãi cong xuống.
Cô không biết vì sao anh muốn làm như vậy, nhưng mà cô đều ửng hộ, anh muốn làm cái gì đều có lý do của anh, cô chỉ có thể tin tưởng. Anh vẫn luôn tự tin như vậy.
"Học được lúc nào?" Cô liếc mắt nhìn thuốc lá trong tay anh, tàn thuốc còn đang đốt, tỏa ra mùi khói không dễ ngửi.
Giang Dịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó cúi đầu dụi tắt thuốc, khói cũng dần dần bay đi, "Lúc thi đại học." Anh nói rất nhỏ, từng chữ cũng mơ hồ không rõ.
"Ồ." Trách không được cô không biết.
Giang Dịch đột nhiên quay đầu đi, ánh mắt nhìn vào một góc tối tăm, cố ý không chịu nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý không biết nên nói cái gì. Muốn hỏi anh vì sao tâm trạng không tốt, lại phát giác cổ họng như bị chặn lại, cái gì đều nói không nên lời --
Cô phát hiện mình không hiểu anh như trong tưởng tượng.
Giữa bọn họ đã có khoảng trống hơn một năm thời gian.
Thời gian rất dài, anh có thể thay đổi rất nhiều.
Anh học được hút thuốc, có lẽ còn học được chuyện khác, nhưng cô không biết.
Sau khi buông tay, anh thật sự bay đi rất xa, cách cô càng ngày càng xa.
Cô cho rằng bản thân lại lần nữa bắt lấy anh, đuổi kịp anh, nhưng mà không có.
Anh vừa quen thuộc, nhưng lại vừa xa lạ.
Hai người trầm mặc giằng co hồi lâu, thời tiết nóng bức làm cho bực bội, làm lòng người hoảng hốt.
Đầu tóc Giang Dịch lộn xộn. Tình trạng lúc này làm anh cảm thấy quen thuộc, phảng phất như anh lại trở về giai đoạn thi đại học, thể xác cùng tinh thần đều chịu dày vò.
Anh muốn hút thuốc, lại chỉ có thể chịu đựng.
Ngón tay nắm chặt hộp thuốc, anh chậm rãi hút một hơi, cuối cùng như đã ra quyết định, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hứa Ý vẫn còn đang bàng hoàng.
"Thất vọng rồi?" Giang Dịch hỏi như vậy.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh, đồng tử bị ánh sáng chiếu đến, đôi mắt híp lại nhìn cô.
Hứa Ý hơi giật mình, "Không phải, chỉ là cảm thấy...... Chúng ta giống như có chút xa lạ."
Cô nói thực hàm súc, có lẽ là bản thân cũng không chịu thừa nhận chênh lệch như vậy.
Giang Dịch nghe vậy, nhìn chằm chằm cô thật lâu đều bất động, cuối cùng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trong mắt lại tràn đầy mỏi mệt cùng cảm xác rách nát, nhỏ giọng nói, "Đừng nói như vậy."
Xin em.
Giọng anh mang theo bất lực, Hứa Ý cảm thấy anh tựa hồ như đang khẩn cầu, trong lòng khiếp sợ.
Cô ổn định thanh âm hỏi: "Có ý gì......"
Giang Dịch giãy giụa trong chốc lát.
Bất chấp tất cả, anh nói: "Anh không muốn đi học lại thêm lần nữa đâu."
Muốn đem tất cả bất an cùng khổ sở nói ra hết cho cô nghe, nói cho cô biết anh thích cô, nói cho cô biết quá khứ có một khoảng thời gian rất dài anh bị suy sụp tinh thần đến không thể sống bình thường được.
Hứa Ý nghe còn tưởng anh học tập áp lực liền cổ vũ: "Anh không cần học lại thêm lần nữa đâu, anh nhất định có thể mà."
"Ý anh không phải vậy." Giang Dịch ngắt lời cô.
"?"
Hứa Ý nghi ngờ nhìn anh, lại chỉ có thể bởi vì anh im lặng mà lo lắng suông.
Cô chờ anh nói, chờ đáp án của anh.
Rốt cuộc, anh ở dưới ánh mắt của cô, nói ra nội tâm làm mình cảm thấy thẹn--
"Em có thể cách xa Trần Dịch Duy một chút được không?"
Lời vừa nói hết, Hứa Ý hoàn toàn sửng sốt.
Nhưng cô không ngốc, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Anh ghen......?"
Lúc anh trầm mặc ngại ngừng không chỗ dung thân mà gật gật đầu, Hứa Ý được đáp án.
Cô đè lại cảm xúc dâng trào, hỏi: "Là dục vọng chiếm hữu đối với bạn bè? Hay là......"
Giang Dịch lại không nói lời nào.
Hứa Ý vừa may mắn lại lo lắng.
Hai người im lặng.
Ánh sáng chiếu xuống hay người càng ngày càng tươi đẹp, không khí lại càng lúc càng quỷ dị, đỉnh đầu giống như treo một mảnh mây đen.
Hứa Ý nhìn chằm chằm Giang Dịch, lại không chạm được ánh mắt anh, anh đang trốn, cô bắt đầu sợ hãi.
"Anh từng từ chối em, anh không nhớ sao?" giọng cô run rẩy.
"Nhớ." Giang Dịch trả lời, anh rốt cuộc nhìn về phía cô.
"Vậy anh...... có ý gì, tại sao lại bảo em cách xa Trần Dịch Duy một chút?" Cô ép hỏi, chỉ muốn một đáp án có thể làm cô an tâm.
Anh rốt cuộc chịu cho cô --
"Ghen, là ghen."
"Em sẽ làm ảnh hưởng anh, chính là bằng cách đó. Tương lai của anh vẫn luôn bị em nắm giữ trong tay, em luôn nói anh có dự định trước, nhưng kỳ thật đều ở trong tay em."
Một khi đã thổ lộ, liền ngăn không được.
Giang Dịch không ngừng nói: "Anh không chịu nổi, mà em lại là vũ khí sắc bén nhất."
Ngón tay không ngừng buộc chặt, hộp thuốc đều bị anh nắm đến vặn vẹo.
"Chỉ cần em nhẹ nhàng cho anh một kích, tự tin bình tĩnh cùng lý trí anh lấy làm tự hào đều tan rã hết."
"Anh đã thất bại qua một lần, cho nên......Em có thể kéo anh lên không."
Giọng Giang Dịch vẫn bình thản, cầu người đều có thể nói bình thản ung dung như vậy.
Nhưng Hứa Ý nghe thấy được run rẩy rất nhỏ trong đó, cảm xúc trong lòng cô điên cuồng lay động.
Cô sốt ruột nói: "Em......"
Chóp mũi đột nhiên nóng lên, cô dừng một chút, "Thật ra, em rất dễ dỗ, cũng không có tiền đồ gì. Người mà từ trước tới nay em muốn ở bên cũng chỉ có một mình anh thôi...... Nếu anh nói anh thích em, chỉ cần anh nói một tiếng, em sẽ không chút do dự chạy về phía anh......"
Giang Dịch lúc này mới phát hiện bản thân chính là đồ ngốc tự cho là đúng.
Hóa ra cô thật sự thích anh, cô sẽ chạy về phía anh, chỉ cần anh nói ra --
"Anh thích em."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~