Editor: Lemon
Thứ bảy ngày 20 tháng 9.
Mặt trời tháng 9 là nắng gắt nhất, trên sân thể dục không một bóng người, ánh mặt trời chối chang đều làm cỏ cây khô héo. Toàn bộ đại học B chỉ có ký túc xá là có chút thanh âm.
Hứa Ý cầm theo túi trái cây, cả người đầy mồ hôi trở lại ký túc xá.
Ba người bạn cùng phòng cũng vừa trở lại ký túc xá, thấy cô trở về vội thúc giục cô nhanh đóng cửa lại, phòng ngừa hơi lạnh bay ra ngoài.
Hứa Ý ừ một tiếng đóng cửa, cởi áo khoác cùng giày xong liền đặt mông ngồi trên ghế, uống hai ngụm nước đá lúc này mới thở dài một hơi.
Bốn người trong chốc lát oán giận ng thời tiếtkhô nó trong chốc lát phiền muộn nhiệt độ điều hòa không đủ thấp.
Ôn Ngữ ở giường bên cạnh Hứa Ý đột nhiên nhớ tới gì đó, từ trong túi lấy ra một món đồ mềm oặt đưa cho Hứa Ý.
Trừ bỏ màu sắc cùng cái nằm trong balo cô là không giống nhau, còn lại đều giống nhau.
Là Ngự Thủ.
Hứa Ý nhíu mày.
Ôn Ngữ giải thích nói: “Buổi chiều lớp trưởng đưa tớ, nhờ tớ đưa cho cậu.”
Ôn Ngữ vừa nói xong, hai người còn lại liền từ trên giường ngồi dậy, hô lớn: “Tớ biết lớp trưởng thích cậu mà!”
Lớp trưởng đại học Dư Nam là đồng hương sống cùng một thành phố với Hứa Ý.
Lúc còn chưa khai giảng, Dư Nam đã từ trong diễn đàn thêm Hứa Ý làm bạn tốt. Hứa Ý biết cậu sống cùng một thành phố với mình liền nói chuyện với cậu thêm hai câu.
Sau khi khai giảng, Dư Nam cũng thường xuyên quan tâm cô, lúc huấn luyện quân sự còn đưa nước đưa đồ ăn vặt.
Ba người trong ký túc xá nhất trí cho rằng, Dư Nam có ý kia với Hứa Ý.
Ngự Thủ trên tay Ôn Ngữ chính là bằng chứng.
Ba người mang tâm trạng bát quái bắt lấy Hứa Ý hỏi hồi lâu mới trở lại giường của mình, đưa ra kết luận ——
Thứ nhất, Dư Nam khẳng định đang theo đuổi Hứa Ý.
Thứ hai, Hứa Ý không có hứng thú với Dư Nam.
Ôn Ngữ nhét Ngự Thủ vào tay Hứa Ý “Nói là cầu ở một chùa miếu rất nổi tiếng cho cậu đó.”
“Tớ không cần, cậu trả lại cho người ta đi.” Hứa Ý không chịu nhận, bỏ lại những lời này liền nhanh chóng bò lên giường mình, trùm chăn không nói chuyện nữa.
Ba người nhìn Hứa Ý trùm chăn kín mít hai mặt nhìn nhau.
*
Hứa Ý ngủ một giấc nặng nề, lúc tỉnh lại trong phòng ngủ thực an tĩnh, ba người còn lại đều ngủ rồi.
Bức màn kéo một nửa, ngoài cửa sổ là bóng đêm, đèn đường dưới ký túc xá đã sáng lên, ánh đèn màu vàng cam hắt lên lá cây chiếu thành màu đen, gió đêm hè hơi hơi lay động lá cây.
Cô mở di động lên nhìn thời gian ——
11 giờ 40 phút.
Từ buổi chiều cô nửa tỉnh nửa ngủ.
Tỉnh liền cầm lấy di động xem thời gian, giãy giụa trong chốc lát lại vẫn buông xuống, cuối cùng lặp đi lặp lại tới giờ này.
Ngày 20 tháng 9, là sinh nhật Giang Dịch.
Năm trước hai người ồn ào cãi nhau, cô không có tặng quà cho anh thậm chí một lời chúc cũng không thể nói.
Năm nay, hẳn là có thể nói chuyện đi…… chỉ đơn giản là một lời chúc thôi mà?
Cả ngày hôm nay cô đều rối rắm chuyện này, rồi lại không hạ được quyết tâm gửi cho anh, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thời gian trôi đi. Lúc nhắm mắt ngủ trong đầu cô suy nghĩ ngủ một giấc liền hết ngày, nhưng hôm nay còn thừa hai mươi phút.
Như là trời cao cố ý chừa lại cho cô hai mươi phút.
Không tính toán phụ lòng trời cao, cô soạn tin bốn chữ đơn giản nhất gửi cho Giang Dịch. Ở trong bóng tối nhìn chằm chằm màn hình di động hơn mười phút mới nhận được tin trả lời của anh——
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
*
Trả lời tin nhắn Hứa Ý xong, Giang Dịch nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, chua xót cười một tiếng.
Thật ra sinh nhật anh đã sớm qua rồi.
Lúc nhận được tin nhắn chúc mừng đã là 12 giờ rưỡi, anh lại châm chước trong chốc lát mới trả lơid, hiện tại đã gần một giờ.
Nhưng có thể nhận được tin nhắn chúc mừng của cô anh đã cảm thấy vui lắm rồi.
Trước kia cũng không để ý tới sinh nhật, chỉ cảm thấy cũng như bao ngày bình thường. Đường Dung cùng Hứa Ý lại luôn chuẩn bị sinh nhật cho anh, bánh kem quà đều có đủ, hai người nói với anh: “Người khác có con/ anh cũng phải có.”
Năm nay thực đặc thù.
Hôm nay từ lúc thức dậy anh vẫn luôn chờ mong.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, anh vẫn luôn không có tinh thần học tập, không tới một lát liền nhìn di động, di động chấn rung lên, trái tim anh cũng sẽ rung theo.
Anh biết hành vi của mình thực khác thường, cũng biết tại sao bản thân lại như vậy, cảm thấy buồn cười lại vẫn là nhịn không được làm như vậy.
Ngày sinh nhật mà trước kia anh khịt mũi coi thường như là một cơ hội làm hòa với cô.
Không đúng, không cần làm hòa, nói chuyện với nhau là tốt rồi.
Trận cãi nhau này của anh cùng Hứa Ý thật sự đã lâu lắm rồi.
Nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại, anh luôn nghĩ, rốt cuộc vì sao bọn họ lại cãi nhau?
Vì sao anh lại khó chịu như vậy?
Vì sao anh lại nhớ Hứa Ý đến như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh được một đáp án.
Đáp án này có thể giải đáp hết tất cả thắc mắc của anh.
Lý do anh cự tuyệt Hứa Ý khi chính là Hứa Ý không thích anh, anh cũng không thích Hứa Ý.
Anh phát hiện mình chỉ nói đúng một nửa ——
Hứa Ý đích xác không thích anh, nhưng anh thích Hứa Ý.
Anh sớm nên biết điều này mới phải.
Lúc anh thấy Hứa Ý được mọi người vây quanh cười đến thích ý, anh nên biết Hứa Ý đi đến đâu đều sẽ được mọi người chú ý.
Tình cảm cô đối với anh cũng chỉ là ỷ lại mà thôi, cô có thể cười hi hi ha ha với bất cứ ai. Cô xinh đẹp lóa mắt, tất cả những người bên cạnh đều yêu thương chiều chuộng cô. Cô ở nơi nào đều là kiêu căng, được người chung quanh quý mến, một nụ cười hoặc một cái nhíu mày là có thể có được thứ mình muốn.
Ngày đó anh cự tuyệt cô, dùng lời lẽ bén nhọn dẫm lên tự tôn của cô, làm cô rơi lệ, hẳn lúc đó là thời khắc thất bại nhất trong cuộc đời này.
Anh cũng sớm nên biết bản thân thích cô.
Lúc anh đang hối hận vì đã cự tuyệt Hứa Ý, lúc anh bực bội quan hệ giữa cô cùng Trần Dịch Duy, lúc anh bởi vì cái Ngự Thủ kia mà không tập trung thi, anh nên biết bản thân thích cô.
Đó là ghen.
Chịu không nổi cô ở chung với người khác, chịu không nổi cô đưa đồ anh tặng cho Trần Dịch Duy, chịu không nổi cô dần dần xa cách anh, quên anh.
Nhưng lúc ý thức được điểm này tựa hồ đã quá muộn.
Anh thi đại học không tốt, điểm ngữ văn kém hơn ngày thường rất nhiều, bởi vậy lỡ mất cơ hội vào trường đại học anh mong muốn.
Ba anh lúc nghỉ hè hẹn gặp Đường Dung một lần, sau khi trở về Đường Dung hỏi anh có chịu ra nước ngoài du học hay không.
Điểm như vậy có thể vào một trường đại học tốt ở nước ngoài, còn vấn đề học phí ba anh có thể giải quyết.
Giang Dịch suy nghĩ vài ngày liền đồng ý.
Có lẽ lúc ấy thất vọng đối với bản thân, lại hoặc là oán trách Hứa Ý, chỉ muốn có thể cách cô càng xa càng tốt.
Nhưng sau khi tha hương anh mới phát hiện, anh trốn không được, tất cả nguyên nhân đều ở trong lòng anh.
Anh đây là tự mua dây buộc mình, tự làm tự chịu.
Chính là anh không có biện pháp tự chữa lành, anh chỉ có thể đứng tại chỗ ôm lấy một chút hy vọng mỏng manh, yên lặng mà chờ, cái gì cũng không dám làm, cái gì đều không thể làm.
Anh muốn dùng thời gian vuốt phẳng tất cả, nhưng mà rất khó.
Quá gian nan.
“Hứa Ý, em có thể kéo anh lên không.”2
Những lời này nằm trên khung thoại chậm chạp không có gửi đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~