Hàn Thiệu Chu vươn tay rót rượu, áo sơ mi đen bó sát, trên bả vai và cánh tay của hắn lộ ra cơ bắp săn chắc.
Dự án Nam Dương hắn theo hơn nửa năm, cuối cùng báo cáo cho ông nội hắn kết quả tốt. Chuyến trở về Xuyên Hải lần này, tinh thần hắn hoàn toàn được thả lỏng.
Quán bar này do Triệu Thành, bạn của Hàn Thiệu Chu làm chủ. Là một người bạn tốt chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đũng, ngày hôm nay Hàn Thiệu Chu đến, Triệu Thành lập tức lôi kéo hắn uống rượu.
Nhân tiện, cũng hiếm khi thấy cả Tần Hựu cùng Giang Hề là bạn bè cũng đến.
“Cậu đã làm rất nhiều dự án lớn ở Nam Dương, ông nội cậu cũng hẳn rất vui mừng đi.” Người nói chính là Tần Hựu, đeo kính gọng vàng, khí chất ôn hòa nhã nhặn.
“Tương lai ông nội ít mắng tôi vài câu, tôi liền cảm tạ trời đất.” Hàn Thiệu Chu biểu hiện lười biếng, khuôn mặt được thừa hưởng những nét đẹp lai của mẹ mình. Dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt của hắn có cảm giác rất khác biệt của một người đàn ông Âu Mỹ, anh tuấn bức người và hấp dẫn.
Giang Hề ở bên cạnh cười tủm tỉm: “Tuy rằng ông cậu tính tình nóng nảy, nhưng ông ấy có thể thay đổi được cậu, tận đáy lòng tôi cảm thấy bội phục ông ấy” Mấy năm nay Hàn Thiệu Chu thay đổi rất nhiều, sự bướng bỉnh cũng giảm bớt, tính tình cũng ổn định và đáng tin cậy hơn.
Trước đây, ai cũng nghĩ rằng dù Hàn lão gia có giao tài sản của gia đình cho đứa cháu trai không có tiền đồ này, thì cơ nghiệp khổng lồ của gia đình cũng sẽ bị Hàn Thiệu Chu phá hủy trong vài năm. Nhưng không ai có thể ngờ rằng chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Hàn Thiệu Chu thực sự có thể làm được.
Hàn Thiệu Chu nhướng mày không nói gì.
“Ông cậu hẳn đang thúc giục cậu kết hôn đi. Đây có lẽ là tâm tư lớn nhất của ông ấy.” “Đừng nhắc nữa, thấy một lần thúc giục một lần.” Hàn Thiệu Chu ngửa đầu uống cạn.
“À, Lão Hàn, hỏi cậu một chuyện.” Triệu Thành đột nhiên nghiêng người, cười hỏi: “Cậu còn zin không?”
Hàn Thiệu Chu suýt chút nữa phun rượu trong miệng vào mặt Triệu Thành: “Cái thứ chó má gì thế này.”
“Tôi chỉ thấy Hàn lão đại nghiêm túc, mẹ nó độc thân hai mươi bảy năm rồi, mấy anh em thật sự lo lắng cho thân thể của ông đó biết không? “
” Không cần, tôi ổn. “
” Sau khi Văn Từ kết hôn, tôi không nhìn thấy cậu vui vẻ với ai nữa. Như thế nào, thật sự cậu đang đợi Văn Từ ly hôn?”
Nhắc đến Văn Từ, sắc mặt của một vài người có chút thay đổi, Tần Hựu nháy mắt với Triệu Thành ý bảo đừng nói nữa.
Tất cả mọi người đều biết Văn Từ, ai cũng biết Hàn Thiệu Chu nhiều năm theo đuổi Văn Từ, cũng nhớ rõ cái đêm Văn Từ kết hôn, Hàn Thiệu Chu say khướt than thở với bạn bè mình như một kẻ ngốc: “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi phải đợi, tôi phải đợi Văn Từ ly hôn …”
Văn Từ, một thanh niên hào hoa phong nhã sinh ra trong một gia đình văn nhân, có dung mạo và khí chất thanh cao, hoàn mỹ, từ thời niên thiếu đã có rất nhiều chó liếm gót*. Hàn Thiệu Chu không thể nghi ngờ chính là kẻ hung dữ nhất trong số những con chó liếm gót, nỗ lực tự mình đa tình, không còn gì hơn vì Văn Từ thủ thân như ngọc hai mươi bốn năm.
*chó liếm gót: cái này như mình hiểu là nhiều người theo đuổi, nói theo kiểu hài hước chính là chó liếm gót =))
*thủ thân như ngọc:(giữ thân như ngọc) chính là không tùy tiện, trong tâm luôn có nguyên tắc và đường giới hạn của mình. – theo trithucvn.org.
Tuy nhiên, Hàn Thiệu Chu đã không thể thoát khỏi số phận chó liếm gót, 3 năm trước đây, Văn Từ và một ca sĩ tài năng hơn người yêu nhau và kết hôn, sau đó gia đình Văn Từ cũng chuyển ra nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng của hắn ta.
Tần Hựu và những người khác trước mặt Hàn Thiệu Chu đều cố gắng tránh nhắc tới Văn Từ, ba năm trôi qua, nhóm bọn họ đổi vé* liên tục, nhưng Hàn Thiệu Chu giống như hòa thượng không thể nào quên.
*đổi vé: Đổi người yêu
Hàn Thiệu Chu uống cạn ly rượu, ánh đèn mờ ảo trong quầy bar phản chiếu lên khuôn mặt hắn, sắc mặt không thay đổi, cau mày trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: “Tôi có người khác rồi, cũng được ba năm”.
Đám người Triệu Thành ngẩn ra một chút, lần lượt nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Chu.
“Là thật hay giả?” Triệu Thành như phát hiện ra thế giới mới, “Ba năm? Chẳng phải là sau khi Văn Từ kết hôn, cậu đã tìm người khác.”
Tần Hựu cũng nhíu mày, “Tôi cũng không có nghe cậu nhắc tới”.
“Nhanh lên, Lão Hàn, nói chuyện đi.” Triệu Thành hấp tấp: “Người đó đang làm gì, như thế nào, người có thể kéo cậu ra khỏi mối quan hệ trước đây, chắc hẳn người đó cũng có thể giống như một vị thần.”
Trong đầu bỗng hiện lên một thân hình mảnh mai, Hàn Thiệu Chu khóe môi hiện lên ý cười, đổi một vị trí ngồi thoải mái: “Người đó rất đẹp, ôn nhu chu đáo, giống như đóa hoa tiểu bạch*.”
*hoa tiểu bạch: đóa hoa trắng nhỏ
Đối với hồ sơ tình cảm của Hàn Thiệu Chu, những người bạn có giao tình nhiều năm với Hàn Thiệu Chu, ấn tượng của họ về Hàn Thiệu Chu chỉ dừng lại ở năm đó không biết xấu hổ theo đuổi Văn Từ.
Nay đột nhiên từ miệng Hàn Thiệu Chu nghe được lời miêu tả về một người khác, nhất thời sự tò mò của mọi người ngay lập tức bị đẩy lên cực điểm.
“Cậu dấu người cũng đủ kỹ đi. Lão Hàn, mau gọi người đến để bọn tôi gặp mặt”
“Quên đi.” Hàn Thiệu Chu châm thuốc trong miệng, “Em ấy không thích những nơi thế này. “
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mơ hồ nghe thấy từ trong miệng Hàn Thiệu Chu có chút sủng nịnh.
“Rất quan tâm cậu ấy, nhưng vẫn thấp thỏm sau khi ở bên nhau lâu như vậy…” Giang Hề mỉm cười thăm dò hỏi, “Xem ra quan hệ của hai người không phải là một đôi…”
“Là tiểu tình nhân của Lão Hàn” Triệu Thành thuận miệng nói.
“Đó chỉ là một sự giải tỏa”. Hàn Thiệu Chu nhìn xuống, phủi muội thuốc khỏi đầu ngón tay, “Có thể kết hôn sao?”
” Hahahaha, lão Hàn của chúng ta còn đang chờ Văn Từ ly hôn.”
“…”
Hàn Thiệu Chu nghiêng người liếc mắt một cái với Triệu Thành, Triệu Thành liền ngậm miệng lại.
Hàn Thiệu Chu nhanh chóng thay đổi chủ đề, hắn thẳng thắn thú nhận chuyện này không nghĩ tới bị Triệu Thành trêu đùa về hai mươi bốn năm vẫn còn zin, hắn cũng không muốn lấy người đó ra để làm trò cười cho bạn bè của mình.
Uống rượu đến phút cuối, Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi vào phòng WC, Triệu Thành nhìn bộ dạng lảo đảo, lắc lư của hắn có chút lo lắng, liền kêu một người phục vụ đi cùng.
Ngay sau khi Hàn Thiệu Chu rời đi, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
“Tại sao Lão Hàn không cầm điện thoại?”
Triệu Thành thăm dò liếc nhìn tên người gọi trên điện thoại, sửng sốt.
Bé ngoan…..
“Bé ngoan? Nhìn vào cái tên này …” Triệu Thành cười sắc bén, “Chẳng lẽ là tiểu tình nhân do lão Hàn nuôi dưỡng sao? Chỉ là một cậu bé, còn nhỏ. Lão Hàn cũng ấu trĩ phát buồn nôn, cậu ta sao có thể nghĩ ra được cái tên này. “
Tần Hựu không khỏi cười khổ nói: “Cái tên này làm sao có thể gọi là ấu trĩ? Nếu thực là người mà Thiệu Chu nói, có nghĩa là hắn rất thích người đó, cho nên tôi hỏi cậu Triệu Thành liệu cậu có thể kéo dài ba năm sao? Có khi chỉ được ba tháng”.
Sự tò mò của Triệu Thành không ngăn lại được. Hắn do dự hai giây để bắt máy, rồi lẩm bẩm:” Tôi sẽ giúp Lão Hàn nghe máy, biết đâu có chuyện gì quan trọng”.
Triệu Thành bật loa ngoài lên, hắn không có lập tức lên tiếng, Tần Hựu và Giang Hề bất giác đặt ly rượu xuống, hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào điện thoại, nín thở.
“Anh Chu, em đã tan làm rồi.”
Bốn phía âm thanh và nhạc điện tử ồn ào, mùi rượu tỏa khắp xung quanh, nhưng âm thanh từ chiếc điện thoại di động này nhẹ nhàng như nước, động lòng người, như một làn gió nhẹ nhàng.
Triệu Thành hắng giọng: “Này, cậu là người yêu Lão Hàn đúng không? Tôi là bạn của Lão Hàn. Lão Hàn uống quá nhiều rồi. Cậu có thể đến đón Lão Hàn được không?”
Đầu giây kia lưỡng lự hai giây, “Xin chào, em có thể hỏi địa chỉ là ở đâu không? “
Giọng nói đột nhiên lãnh đạm đi rất nhiều, nhưng vẫn rất lễ phép.
Triệu Thành nhanh chóng báo địa chỉ.
“Nửa tiếng nữa em sẽ tới, phiền anh giúp em chăm sóc cho anh Chu, cảm ơn.”
Cúp điện thoại xong, Triệu Thành vẫn không có chút tỉnh táo lại, trầm ngâm sờ sờ cằm: “Nghe giọng nói hẳn là người không tồi. Nhưng tại sao lại gọi lão Hàn là anh Chu mà không phải anh Hàn, nghe thật không tự nhiên”.
“Cậu không sợ Lão Hàn sẽ giận cậu?”
“Lão Hàn không phải là người dễ giận như vậy. Hắn đêm nay đã uống sáu chai rượu của tôi, cũng để tôi liếc mắt nhìn xem tiểu yêu của hắn ta như thế nào. Hơn nữa, các cậu không tò mò sao? “
Giang Hề cười tủm tỉm,” Cứ như vậy đi, với gia thế của Thiệu Chu, đây cũng là chuyện bình thường”.
“Vấn đề không phải là Lão Hàn có qua lại với người khác hay không. Vấn đề là Lão Hàn ngay sau khi Văn Từ kết hôn đã tìm người khác, mẹ nó ba năm không thay đổi. Cậu quên hồi đó lão Hàn đã theo đuổi Văn Từ như thế nào à, Văn Gia hiện tại có được địa vị như ngày hôm nay, ít nhất hai phần ba do Lão Hàn giúp đỡ. Sau khi Văn Từ kết hôn, tôi suýt chút nữa nghĩ rằng Lão Hàn quy y cửa Phật, kết quả là, hắc hắc, hắn lặng lẽ tìm tình yêu mới, làm cho tôi mất công lo lắng… “
” Dù sao đây cũng là chuyện tốt. “Tần Hựu nói,”Bằng không, chỉ có thể mong chờ Văn Từ ly hôn và quay lại với hắn? “
Ngay sau đó, Hàn Thiệu Chu đã quay trở lại, hình như là rửa mặt, rửa rất sạch. Khuôn mặt, lông mày kiếm màu đen của hắn đã ướt đẫm, hắn ngồi xuống ghế sô pha, và uống hết một ly rượu …
Hàn Thiệu Chu đã uống quá nhiều, đầu óc có chút lâng lâng nhưng tâm trạng của hắn thật sự rất tốt, sau khi được Triệu Thành rót thêm vài ly, thoải mái dựa vào ghế sô pha, nói chuyện với Tần Hựu về công việc làm ăn.
Triệu Thành thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, nhìn về phía cửa ra vào của quán bar.
Hầu hết những người đi vào đều theo nhóm ba hoặc năm người, không biết qua bao lâu, trực giác của Triệu Thành tập trung ánh mắt vào một người thanh niên trẻ tuổi vừa bước vào cửa.
Người thanh niên mặc quần jean và áo khoác trắng giản dị, mặc dù đeo khẩu trang nhưng dáng người mảnh khảnh của cậu ta có thể khiến mọi người liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra trong đám đông. Cậu ta chỉ đi có một mình, tiến vào quán bar cũng không tháo khẩu trang xuống, ánh mắt bình tĩnh tại một nơi ăn chơi xa hoa bắt đầu tìm kiếm.
“Đến đây” Triệu Thành vươn tay ra hiệu với Hàn Thiệu Chu, “Ôi chao, Lão Hàn, nhìn xem, đó là vợ của cậu sao?” Hàn Thiệu Chu sững sờ, cả Tần Hựu và Giang Hề đều nhìn về phương hướng Triệu Thành chỉ.
Người thanh niên cũng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đang ngồi trên ghế sô pha, một giây sau liền đi thẳng đến bên này.
Rốt cuộc hắn đã ngủ cùng ba năm, cho dù chỉ lộ ra một đôi mắt, Hàn Thiệu Chu trong nháy mắt có thể nhận ra.
Đó là, Mạt Minh.
Triệu Thành vừa định giải thích, Hàn Thiệu Chu đã từ trên sô pha đứng dậy, đi vòng qua bàn rượu rồi đi tới chỗ Mạt Minh.
“Sao em lại ở đây?” Hàn Thiệu Chu nhíu mày, nhưng giọng nói rất dịu dàng.
Mạt Minh giơ tay, nhẹ nhàng kéo khẩu trang trên mặt xuống cằm, lộ ra vẻ mặt ôn nhu trong trẻo: “Em gọi điện thoại, bạn của anh nói anh say, bảo em đến đón”.
Đầu của Triệu Thành gần như kéo căng ra nhìn như tên khốn nạn, cuối cùng ánh mắt vòng qua Hàn Thiệu Chu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt kia.
Cậu ta còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi, thật sự quá đẹp. Các đường nét trên khuôn mặt cậu ấy đẹp đến từng chi tiết giống như bức tranh được vẽ bởi bút lông của Thiên Cung. Ở một nơi không hề sáng sủa như nơi này, khuôn mặt của cậu thanh tú như sứ trắng, làm cho mọi người mắt đều sáng lên.
Triệu Thành luôn cảm thấy dáng vẻ như thế này, tính cách nên lạnh lùng xa cách, giống như lời nói vừa rồi của cậu ta trên điện thoại, nhưng lúc này, cậu ta và Hàn Thiệu Chu đang đối mặt với nhau, ánh mắt trong veo như nước, hàm chứa dịu dàng và ngoan ngoãn, tình cảm khiến mọi người bàng hoàng, cảm thấy người này thực sự giống như những gì Hàn Thiệu Chu mô tả là một bông hoa nhỏ dịu dàng, hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Hàn Thiệu Chu nghe Mạt Minh nói lời này, liền quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Thành.
Triệu Thành vỗ vỗ cái cổ của của mình, sau đó hắn cười cười đứng dậy đi tới chỗ Mạt Minh, “Xin chào, xin chào, tôi tên là Triệu Thành, tôi là bạn của Lão Hàn, tôi là người đã nghe điện thọai, chủ yếu là sợ Lão Hàn đêm nay uống say”.
Mạt Minh lễ phép gật đầu:” Xin chào, em tên là Mạt Minh. “
“Mạt Minh? Không hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến một bài hát để hát, không thể giải thích được, tôi chỉ thích em, tôi yêu em đậm sâu …”
Mạt Minh cười nhẹ, “Mạt là ngày tận thế, Minh là Minh Hà.”
“Chính là nó. À, tôi nói rồi, hahaha, nhân tiện, nhìn em có chút quen mắt, chúng ta không biết có phải hay không đã gặp đâu rồi… ” Triệu Thành quay lại thì thấy Hàn Thiệu Chu đang nhìn mình chằm chằm với bộ mặt ăn thịt người, ánh mắt như muốn xé rách miệng hắn khiến cho hắn im bặt ngay lập tức.
Hàn Thiệu Chu không để ý tới Triệu Thành, trầm tư hai giây, sau đó quay đầu nói với Mạt Minh: “Nếu em đã tới, để anh giới thiệu bạn của anh cho em.”
Mạt Minh khẽ gật đầu.
Lúc này, Tần Hựu và Giang Hề cũng đứng dậy, nhìn Mạt Minh đang đi cùng Hàn Thiệu Chu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sửng sốt …
Hàn Thiệu Chu lần lượt giới thiệu Tần Hựu và Giang Hề với Mạt Minh, sau đó kéo khẩu trang từ cằm lên trên mặt của Mạt Minh, nghiêm giọng nói: “Ở đây có nhiều người.”
Mạt Minh ngoan ngoãn chớp chớp mắt, Hàn Thiệu Chu cũng mỉm cười, giơ tay lên xoa xoa tóc Mạt Minh.
Triệu Thành kêu người phục vụ đi lấy rượu, Hàn Thiệu Chu ngăn lại: “Mạt Minh là diễn viên trẻ tuổi, ở đây uống rượu không tiện, lần sau đến phòng riêng tôi sẽ làm chủ nhà, kêu tất cả mọi người cùng uống, bây giờ tôi phải về”.
Tần Hựu???????. Thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt Mạt Minh, hắn cũng cười khẽ: “Chà, hôm nay cậu uống hơi nhiều rượu. Cậu về nghỉ ngơi sớm đi.”
Rất nhanh, Hàn Thiệu Chu đã rời khỏi quán bar cùng với Mạt Minh.
Triệu Thành nhìn bóng dáng cặp đôi rời đi, hừ một tiếng thở dài: “Lão Hàn nhãn lực thật đáng kinh ngạc, cái chân, cái eo cùng khuôn mặt kia, đùa, thật sự là không hề kém hơn Văn Từ.”
Giang Hề hút thuốc, cau mày thật chặt không lên tiếng, Tần Hựu nhìn Giang Hề như vậy, không khỏi cười rồi lên tiếng: “Cậu cũng nhìn ra?”
Giang Hề gật đầu.
“Cái gì? Nhìn thấy cái gì?” Triệu Thành ngẩn người.
“Cậu vừa rồi nói Mạt Minh nhìn quen mắt, có phải hay không là thật sự rất quen?” Giang Hề cố ý hỏi Triệu Thành.
Triệu Thành rất nghiêm túc gật đầu: “Tôi thực sự cảm thấy có chút quen thuộc, tôi luôn cho rằng mình đã thấy qua, nhưng Hàn Thiệu Chu nói Mạt Minh chẳng phải là diễn viên sao, có thể là trước đây tôi đã nhìn thấy trên mạng, nhưng trí nhớ của tôi không tốt”.
” Để tôi cho cậu xem cái này, cậu sẽ nhớ ra”.
Tần Hựu lấy điện thoại di động ra, vào mạng xã hội, tìm kiếm tài khoản của một người, sau đó lấy một bức ảnh tự chụp từ album đã được đăng tải, rồi đưa tấm ảnh đến trước mặt Triệu Thành.
Chàng trai trong ảnh có đôi mắt ưa nhìn và nụ cười ấm áp, đó là Văn Từ.
Triệu Thành nhìn chằm chằm bức ảnh ba giây, hít một hơi, buột miệng nói: “Thảo nào! Chẳng trách tôi đối với cậu ta cảm thấy rất quen thuộc, cậu ta với Văn Từ thật giống nhau.
“Không hẳn là như vậy, lông mày và mắt có hai điểm tương đồng, khi cười lên phải có đến ba phần tương tự.” Tần Hựu bình tĩnh nói, “Văn Từ đã chuyển ra nước ngoài sau khi kết hôn và chưa gặp lại mọi người đã ba năm rồi. Cậu một chút cũng không nhớ ra cũng là chuyện bình thường”.
Triệu Thành cảm giác linh hồn của mình bị chấn động:” Khó trách ngay sau khi Văn Từ kết hôn, Lão Hàn yêu một người khác, lại yêu những ba năm. Hóa ra đây chính là đi tìm thế thân của Văn Từ”.
” Nói. … “Giang Hề quay đầu lại hỏi Tần Hựu, “Cậu cho rằng Mạt Minh này biết cậu ta là thế thân không? “
“Trước khi Văn Từ rời khỏi ngành giải trí, cậu ấy đã được coi là người đứng đầu trong ngành giải trí rồi. Hồi đó, Thiệu Chu theo đuổi một người nổi tiếng như vậy, hầu như không ai là không biết. Tôi nghĩ, nếu Mạt Minh tự mình nhìn qua gương sẽ biết tại sao cậu ta lại được Thiệu Chu coi trọng”.
” Vậy là cậu ấy biết mình là kẻ thế thân … “Giang Hề gật đầu,” Đúng vậy, chỉ với gia thế của Thiệu Chu, người thông minh sẽ biết kinh doanh như thế nào là có lời. Thế thân hay không cũng không có gì quan trọng cả”.
” Bội phục rồi” Triệu Thành nói thêm,” Tôi muốn hát một bài hát cho Lão Hàn chết rồi đều phải yêu, mẹ hắn đây là yêu nghiệt chuyển thế rồi. Tôi còn tưởng rằng hắn từ chuyện Văn Từ mà có thể thoát ra được, ai ngờ lún ngày càng sâu, nói ra thì Lão Hàn hiện tại đầu óc còn tỉnh táo sao? “
” Không cần phải lo lắng, dù có tự lừa dối bản thân đến đâu thì cũng sẽ có ngày cậu ấy tỉnh lại. Chỉ là vấn đề thời gian… “
——–