Dù tuổi già cùng bệnh nặng nhưng trong những dịp thế này Bàng Minh Thuận cũng cảm thấy tinh thần phấn khởi.
Nhìn thấy cháu trai ruột của mình, vẻ mặt già nua của Bàng Minh Thuận cũng trở nên hiền hoà hơn, ông nói với Bàng Nguyên Thanh đưa xe lăn cho Hàn Thiệu Chu đẩy, ứng phó với sự chào hỏi của một số người, lại để Hàn Thiệu Chu đẩy ông đến bồn hoa bên ngoài sảnh tiệc.
Trước khi đi, Bàng Nguyên Thanh ngồi xổm xuống trước mặt Bàng Minh Thuận, một đầu gối gần như chạm đất, vì Bàng Minh Thuận mà kiên nhẫn duỗi tay ra sửa sang lại tấm chăn mỏng trên chân, nhẹ nhàng nói: “Ba, đừng ở bên ngoài quá lâu. Bác sĩ nói ba không thể bị cảm lạnh “.
Bàng Nguyên Thanh là con của một người bạn cũ được Bàng Minh Thuận nhận nuôi. Hắn vào Bàng gia vào năm 13 tuổi. Hắn hơn Hàn Thiệu Chu mười tuổi. Hình tượng quý phái và lịch lãm, dưới cặp kính không gọng kim loại đó là một đôi mắt dài hiền hòa.
“Được rồi, con đi nói chuyện với chủ tịch Tần và những người khác, ba ở riêng với Thiệu Chu một lát.” Bàng Minh Thuận nói.
“Vâng”.
Bàng Nguyên Thanh đứng lên nhìn Hàn Thiệu Chu, sau đó nhắc nhở bằng một giọng ấm áp, “Tiểu Hàn, đừng đưa ông của con đến chỗ nhiều gió”.
“Chú yên tâm.” Hàn Thiệu Chu gật đầu.
Bàng Nguyên Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, lông mày và mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, đường nét rõ ràng khiến người ta cảm nhận được sự tỉ mỉ, nghiêm trang mà nhã nhặn: “Con nói chuyện nhiều với ông ngoại một chút. Lần trước con đi, ông ngoại vẫn nhắc con suốt.”
“Con biết rồi chú”.
Mặc dù trên danh nghĩa là chú cháu, nhưng trên thực tế, Hàn Thiệu Chu không có nhiều ràng buộc tình cảm với Bàng Nguyên Thanh trong mối quan hệ gia đình. Mối quan hệ cá nhân của hai người cũng hiếm khi trùng lặp, mặc dù không xa lạ nhưng khi gặp mặt cũng không có cảm giác gia đình.
Kỳ thật là Hàn Thiệu Chu luôn có cảm giác kì quái đối với Bàng Nguyên Thanh, Bàng Nguyên Thanh tính cách quá hoàn hảo, trong trí nhớ của Hàn Thiệu Chu, người chú này của hắn chưa từng thấy một lần nào thất thố. Mấy năm này, hắnkêu tiếng chú này cũng thật tôn kính, không giống như trước đây trước mặt người chú này cũng không có kiêng nể gì.
Hàn Thiệu Chu đẩy Bàng Minh Thuận ra khỏi sảnh tiệc.
Bàng Minh Thuận nói với Hàn Thiệu Chu rằng mọi chuyện vẫn như lần trước, chỉ có một thay đổi duy nhất là ông muốn sửa đổi tài sản thừa kế của Hàn Thiệu Chu trong kế hoạch thành tiền mặt.
Tập đoàn Đỉnh Thịnh giá trị 100 tỷ do con nuôi Bàng Nguyên Thanh thừa kế, 100 tỷ tiền mặt khác được giao cho Hàn Thiệu Chu, trong đó có quỹ hơn 90 tỷ.
Đây là cách tốt nhất để tránh sự cạnh tranh giữa con nuôi và cháu ngoại.
“Tập đoàn Thịnh Đạt khẳng định là đủ cho con.” Bàng Minh Thuận ân cần nói, “Cứ coi như ông ngoại để lại đồ ăn vặt cho con.”
“Số lượng như vậy” Hàn Thiệu Chu khẽ cau mày, “Ông ơi, ông đã bàn bạc với chú ấy rồi phải không?”
Sự xuất sắc của Bàng Nguyên Thanh là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người, mấy năm nay Bàng Gia trong tay hắn đã vững bước bay lên, hắn luôn là mẫu người mà Hàn Thiệu Chu muốn trở thành, thông thạo trong lĩnh vực kinh doanh, sắc sảo, vững vàng, có thể che giấu dã tâm của mình, khiến người ta cảm thấy bình dị gần gũi nhưng lại cảm thấy không thể nào thân cận được.
Ngay cả Bàng Minh Thuận đem tất cả để lại cho Bàng Nguyên Thanh, Hàn Thiệu Chu cũng cảm thấy người chú này hoàn toàn xứng đáng.
“Vẫn chưa, ông sẽ tìm thời gian để nói với chú ấy là được.” Bàng Minh Thuận chậm rãi nói, “Con không cần phải cảm thấy gánh nặng. Nếu năm đó ông không nhận nuôi cũng như bồi dưỡng chú con thì chú con cũng không có ngày hôm nay. Chỉ khi chú con biết chiến đấu vì bản thân mình, ông mới sẵn sàng giao Đỉnh Thịnh cho chú ấy. Nếu không có tình cảm và sự kiểm tra trong hai mươi năm này làm sao ông có thể giao Đỉnh Thịnh cho một người không có quan hệ huyết thống với mình.”
Ở rất nhiều phương diện, Bàng Minh Thuận cũng không đại nghĩa được như Hàn Trường Tông, chẳng hạn như trọng nam khinh nữ, quá chú trọng vào quan hệ huyết thống, thời trẻ khi biết cháu trai mình là Hán Thiệu Chu thích đàn ông, ông cũng canh cánh trong lòng rất lâu về điều này. Nhưng những năm gần đây ông đã hiểu ra mọi chuyện, cũng đã sẵn sàng giao Đỉnh Thịnh cho con nuôi của ông, mỗi khi nhìn thấy Hàn Thiệu Chu, ông cũng có thể hỏi khi nào hắn sẽ mang cháu trai về cho ông nhìn xem.
Bàng Minh Thuận nói, trong mắt lộ ra một tia thương cảm: “Cũng chính là vì chú kia của con không biết cố gắng. Năm đó ông nên ép chú con sớm lập gia đình, bây giờ Bàng gia cũng có người. Ông nội con ít ra vẫn còn có con, mai mốt con kết hôn sinh mấy đứa nhỏ cũng sẽ trở thành gia đình náo nhiệt, ôi chao, lại nói năm đó chú của con bên ngoài một đống người thân mật, vậy mà tại sao chú ấy còn không có một đứa con? Ông đâu có muốn chú con kiềm chế như vậy”.
“…”
Đấu giá từ thiện nhanh chóng bắt đầu. Bên ngoài hàn huyên không bao lâu, Hàn Thiệu Chu liền đẩy Bàng Minh Thuận quay về đại sảnh.
“Đúng rồi, Thiệu Chu.” Bàng Minh Thuận hỏi đột ngột, “Con không có yêu ai sao?”.
“Quá bận rộn.” Dồn sức lực và tình cảm thực sự là một sự đầu tư không có lời đối với hắn vào lúc này.
“Có vẻ như đến khi ông chết cũng không thể đợi đến ngày con kết hôn”.
“Cố lên ông ngoại, ông cố gắng sống thêm năm, mười năm nữa là có thể nhìn thấy”.
“…”
Bàng Minh Thuận bị chọc cười khẽ thở dài: “Con cùng với người chú kia lớn lên thật sự giống. Nhìn thấy con ông lại nhớ đến chú ấy. Nếu con kết hôn, ông luôn có cảm giác như nhìn thấy chú con kết hôn vậy”.
Cơ thể Bàng Minh Thuận không thể so với Hàn Trường Tông, thời gian còn lại đã có thể nhìn thấy, Hàn Thiệu Chu nhìn ông mình như vậy cảm thấy rất đau lòng, trong lòng không khỏi suy nghĩ hay là lần tới mang Mạt Minh đến đây cho ông nhìn một cái, Mạt Minh phối hợp với mình đóng giả vợ chồng trước mặt ông.
Không có gì tốt hơn là để ông ngoại cảm thấy vui vẻ.
Đến gần lối vào đại sảnh, Bàng Minh Thuận đột nhiên nhắc nhở Hàn Thiệu Chu: “Đúng rồi, những chuyện ông vừa mới nói với con, đừng nói với chú của con”.
“Ý của ông là số tiền và quỹ?”
“Ừm, ông nghĩ vậy. Vẫn là trực tiếp viết vào di chúc thì hơn”. Bàng Minh Thuận chậm rãi nói:” Có lẽ thực sự là ngoài ý muốn, người chú này của con kiềm chế quá mức, vui buồn đều không thể hiện ra ngoài. Nhiều lúc ông cũng không biết chú của con nghĩ cái gì”.
Hàn Thiệu Chu lờ mờ có thể đoán được băn khoăn của Bàng Minh Thuận, chuyện này chẳng có gì, từ xưa đến nay đều thế, chú cháu cái gì chứ, lợi ích khổng lồ trước mắt, đến anh em còn không tránh khỏi tính toán lẫn nhau.
“Con biết rồi”.
Trong bữa tiệc, Hàn Thiệu Chu lấy được hai bộ thư pháp và tranh vẽ từ thời Đông Tấn chuẩn bị mang về cho ông nội. Bản thân hắn cũng yêu thích thanh chủy thủ (*) vỏ bằng đồng có chạm nổi hoa văn hình rồng được cho là có từ giữa triều đại nhà Thanh.
(*) chủy thủ
Chỉ là trong lúc đấu giá chủy thủ, Bàng Nguyên Thanh cũng đã báo giá hai lần, Hàn Thiệu Chu liếc nhìn người đàn ông cầm ly rượu cách đó không xa, trên mặt nở một nụ cười tao nhã, cau mày suy nghĩ hai giây rồi dừng đấu giá lại.
Bữa tiệc kết thúc rất muộn, Hàn Thiệu Chu đang định cùng trợ lý về khách sạn thì chiếc Rolls-Royce Phantom màu xám bạc của Bàng Nguyên Thanh đã dừng lại trước mặt hắn.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, Bàng Nguyên Thanh ngồi ở ghế sau, quay đầu lại nhìn Hàn Thiệu Chu với vẻ mặt ôn hòa.
“Tiểu Hàn, ngày mai con có thời gian không? Cùng chú ăn một bữa cơm?”
Có lẽ ánh đèn trong xe hơi mờ, ánh đèn neon xung quanh phản chiếu trên kính mỏng. Hàn Thiệu Chu không thể nhìn thấy đôi mắt của Bàng Nguyên Thanh, chỉ là giọng nói trước sau như một ôn hòa.
“Thực xin lỗi chú.” Hàn Thiệu Chu cười nói, “Sáng mai cháu phải bay trở về. Công ty có vài chuyện cần xử lý. Để hôm nào đi chú.”
“Vậy ngày khác gặp nhau”.
Lúc Bàng Nguyên Thanh đang nói chuyện, vệ sĩ bước ra khỏi xe, tay cầm chiếc hộp đựng chủy thủ tại buổi đấu giá trước đó và đưa cho Hàn Thiệu Chu.
“Chú thấy cháu có vẻ thích món đồ này” Bàng Nguyên Thanh chậm rãi nói, “Chú không thích cái này. Chú nhớ hình như sinh nhật cháu vào tháng này, coi như là chú tặng quà sinh nhật cháu trước”.
Hàn Thiệu Chu liếc nhìn nhìn hộp: “Đây hẳn là đồ mà chú thích, con như thế nào không biết xấu hổ mà nhận chứ”.
“Đồ vật của chú, tự nguyện cho con chính là của con” Bàng Nguyên Thanh khóe miệng nhàn nhạt ý cười tựa như đang giễu cợt: “Nếu không muốn cho con, thì con cũng không nên nghĩ đến làm gì”.
Hàn Thiệu Chu nhíu mày, nhìn về phía Bàng Nguyên Thanh, thật lâu mới nở nụ cười.
“Chú nói như vậy, con đây liền cung kính không bằng tuân lệnh”.
Trợ lý của Hàn Thiệu Chu tiến lên giúp Hàn Thiệu Chu cầm lấy chiếc hộp.
“Cũng không còn sớm, con cũng không làm chậm trễ chú trở về nghỉ ngơi”. Hàn Thiệu Chu nói.
“Ngủ ngon, Tiểu Hàn.”
Cửa sổ xe từ từ nâng lên, nụ cười nơi khóe miệng Bàng Nguyên Thanh sâu kín nhạt đi.
“Hàn tổng, xe đến rồi.” Trợ lý nhẹ giọng nhắc nhở Hàn Thiệu Chu.
Mãi cho đến khi xe của Bàng Nguyên Thanh biến mất ở cuối con đường dưới ánh đèn neon, Hàn Thiệu Chu mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng ngồi vào bên trong xe.
Hắn không phải kẻ ngốc, lời nói của Bàng Nguyên Thanh làm sao mà hắn không hiểu, chỉ là hơi ngạc nhiên, ít nhất là trước đó, hắn chưa bao giờ nhận được lời ám chỉ hay cảnh báo nào từ Bàng Nguyên Thanh. Trong những năm qua, người chú này ở bên ngoài luôn được xem là một người chú tốt bụng ôn hòa.
Nhưng mà cho đến bây giờ mới lộ ra một chút sắc bén, quả thực đủ kiềm chế.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn nê ông nhấy nháy trong đêm.
Hàn Thiệu Chu đột nhiên nghĩ đến sinh nhật của mình quả thực đang đến gần.
Mấy năm gần đây hắn thường bôn ba ở bên ngoài, trước đây sinh nhật luôn đi kèm với tiệc tùng hoành tráng, vài năm trở lại đây mỗi lần hắn nhận được tin nhắn SMS chúc mừng từ người thân và bạn bè trong vòng lại cảm thấy bản thân già đi một tuổi.
Nhưng sinh nhật năm nay có thể lưu lại ở Xuyên Hải tổ chức.
Còn có thể cùng cậu nhóc kia lãng mạn một chút.
Hàn Thiệu Chu lấy ra chủy thủ từ trong hộp ra. Bao chủy thủy rất tinh xảo, màu đen được chạm khắc nổi hình rồng vàng, cũng rất chắc chắn khi cầm trên tay.
Hàn Thiệu Chu lấy điện thoại ra, chụp ảnh chủy thủ, sau đó gửi cho Mạt Minh.
[Hàn Thiệu Chu]: [Hình ảnh]
[Hàn Thiệu Chu]: Dành cho Tiểu ngoan.
[Hàn Thiệu Chu]: Em có thích nó không?
Đồ vật xinh đẹp tương xứng với Tiểu tình nhân xinh đẹp, điều này là điều mà hắn luôn nghiêm túc thực hiện.
Chờ một lúc lâu không thấy hồi âm, Hàn Thiệu Chu đoán Mạt Minh lúc này hẳn là đã ngủ, cũng không thấy tin nhắn.
Sau khi suy nghĩ, Hàn Thiệu Chu lại thao tác trên điện thoại di động, chờ cậu nhóc thức dậy vào sáng mai nhìn thấy coi như là bất ngờ.
[Hàn Thiệu Chu]: {{Phong bao đỏ}}
[Hàn Thiệu Chu]: Ngủ ngon Bé ngoan.
Hàn Thiệu Chu vừa định cất điện thoại, một âm thanh nhắc nhở “Ding Dong” đã vang lên sau một giây.
[Bé Ngoan đã nhận được phong bao đỏ của bạn]
Hàn Thiệu Chu: “…”
—————