Edit: ji
[Trong cả những điều nhỏ nhặt nhất đều không có tình yêu]
—–oOo—–
Triệu Thành đứng ở chỗ cũ không biết tiến hay lui, liếc mắt nhìn Hàn Thiệu Chu lạnh lùng rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía đống hỗn độn cùng Mạt Minh đứng ở bên tường.
Nếu như trước khi tới hắn chỉ là phỏng đoán, hiện tại hắn căn bản có thể khẳng định Mạt Minh quả thực coi Hàn Thiệu Chu làm thế thân của Chu Tự trong ba năm qua, nếu không Hàn Thiệu Chu đã không mất khống chế như vậy…Hiển nhiên thời điểm chất vấn, Mạt Minh đã thừa nhận.
“Em không bị thương chứ?” Triệu Thành hỏi Mạt Minh.
Mạt Minh lắc đầu, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đặt Tiểu Hàm xuống khỏi hai cánh tay.
Triệu Thành thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Tiểu Mạt Minh, không phải anh trách em, nhưng em làm sao có thể…”
Mạt Minh lặng lẽ ngồi xổm trên mặt đất, từ trong đống bùn đất nhặt hoa và cây cỏ còn sót lại, đó là cây trên ban công vừa mới bị Hàn Thiệu Chu từng chậu đập nát ở phòng khách, bị giẫm nát hơn phân nửa, số còn lành lặn chỉ có một ít, có thể lần nữa trồng vào chậu hoa, Tiểu Hàm đứng bên cạnh anh, liếm nhẹ lên tay dính bùn của anh.
Triệu Thành nhìn cảnh này, trong lòng muốn trách móc lại chẳng thể nói ra được.
Cho dù trong lòng hắn thiên vị bạn mình, hắn cảm thấy đập phá căn hộ của người ta có hơi phiến diện, nhưng hắn cũng biết đây có lẽ là cách trả thù kiềm chế nhất của Hàn Thiệu Chu.
Trước khi đến, hắn còn tưởng rằng Hàn Thiệu Chu sẽ nặng tay với Mạt Minh.
“Thật là…Chuyện gì đang xảy ra!”
Triệu Thành gãi gãi sau đầu, rối rắm tại chỗ hai giây, xoay người chạy theo Hàn Thiệu Chu.
Đuổi kịp trước khi Hàn Thiệu Chu lái xe rời đi, Triệu Thành mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thiệu Chu, Triệu Thành nuốt nước miếng nói: “Lão Hàn, cậu bình tĩnh một chút, nếu muốn để tôi lái xe cho.”
Hàn Thiệu Chu quay đầu nhìn hắn: “Cậu cho rằng tôi sẽ tự mình sa ngã sao?”
“Không.”
Khi xe đang chạy trên đường, Triệu Thành cảm thấy sắc mặt Hàn Thiệu Chu cũng không khác thường ngày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng không phải cái gì to tát.” Triệu Thành bật cười.
“Không bao lâu nữa chúng ta có thể nói ra chuyện này như một trò đùa.”
Hàn Thiệu Chu cười: “Hiện tại cũng có thể, tôi không thích cậu ta nhiều lắm.”
“Vậy càng tốt.
Chuyện này lại nói tiếp vốn là rất vớ vẩn, ý tôi là, mọi người đều gọi cậu là anh Hàn, còn cậu ta lại gọi cậu là anh Chu.
Triệu Thành nói: “Hẳn là anh Chu Tự, anh Chu…”
Chi—————!!
Chiếc Aston Martin màu xám bạc đột nhiên dừng lại bên đường, cơ thể Triệu Thành lao về phía trước được dây an toàn kéo về phía sau lưng.
“Khốn kiếp lão Hàn, cậu khiến tôi sợ đấy.”
Quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt như tro tàn của Hàn Thiệu Chu, Triệu Thành im lặng một hồi.
“Chu” Hàn Thiệu Chu mở to mắt, môi run run: “Là Chu của Chu Tự”
Anh Chu…
Hàn Thiệu Chu giống như máy móc bị chết máy, sững người ngồi trên ghế lái, ngón tay cầm vô lăng vì quá dùng sức mà mất đi màu máu, nổi lên màu trắng xanh đáng sợ.
Hắn đã từng cho rằng đó là cái tên mà Mạt Minh cố ý gọi để phân biệt với những người khác, nhưng hóa ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Trong những đêm đó, ý thức rách nát hiện lên là Mạt Minh ở dưới thân gọi người, chưa bao giờ là hắn.
Chưa bao giờ là…
Triệu Thành nhìn Hàn Thiệu Chu ánh mắt tan vỡ từng tấc ánh sáng biến thành bóng tối, trong lòng cực kì hối hận, miệng của hắn đúng là quá xấu, hắn nào biết Hàn Thiệu Chu còn chưa nhận ra được cái tên gọi đó, biết như thế liền không nói.
“Lão Hàn, cậu…”
Triệu Thành vừa mới mở miệng, Hàn Thiệu Chu đã mở cửa xuống xe, cầm một bao thuốc lá từ lâu để trên xe, ngồi trên bệ xi măng của bồn hoa ven đường, châm một điếu, và bắt đầu hút thuốc.
Bốn giờ sáng, hầu hết đèn neon của thành phố đã tắt, con đường vắng tanh, gió lạnh quấn vào người lạnh như dao cắt.
Triệu Thành nhìn Hàn Thiệu Chu đang cúi đầu hút thuốc, bờ vai rộng lớn, nhưng cả người lại rất tiều tụy, giống như một con chó nhà có tang.
Triệu Thành sắc mặt phức tạp, hắn biết Hàn Thiệu Chu luôn luôn rất tin tưởng Mạt Minh yêu hắn sâu đậm, giống như hắn tin chắc mặt trời mọc sẽ luôn luôn mọc ở hướng đông.
Hắn ba năm qua chưa từng hoài nghi, chuyện chia tay lần này, hắn vẫn luôn tin tưởng là Mạt Minh thử lòng hắn, chỉ cần hắn thể hiện sự chân thành, Mạt Minh nhất định sẽ quay lại với hắn, nhưng bây giờ…
Số phận đã cho hắn một kịch bản đóng vai hề, Hàn Thiệu Chu hắn đã vui vẻ diễn nó trong ba năm.
Hàn Thiệu Chu rũ mắt nhìn mặt đất, tro bụi bay trong gió: “Tôi muốn ở một mình.”
Triệu Thành đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu, vì gió lạnh khiến hắn không khỏi kéo mũ đội lên đầu: “Lão Hàn, tôi nói điều này cậu hẳn không thích nghe, cậu năm đó ở bên cạnh Mạt Minh cũng không phải coi Mạt Minh là thế thân sao, cho nên hai người thật sự đúng là không cần phải xin lỗi nhau…”
Hàn Thiệu Chu ánh mắt như mất hết ánh sáng:” Cậu ta đồng ý ở bên cạnh tôi làm kẻ thế thân, nhưng cậu ta chưa từng hỏi tôi có muốn làm thế thân hay không, cậu ta hẳn là biết tôi không muốn, cho nên mới che dấu ba năm như vậy, dùng tình yêu của mình với người đàn ông khác để khiến tôi từng bước hãm sâu vào trong đó…Tôi hiện tại chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng hận, đều là do cậu ta ban cho, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên, cả đời…”.
Hàn Thiệu Chu hút thuốc, đôi mắt ươn ướt, tàn nhẫn lẩm bẩm: “Tại sao vừa rồi tôi không giết cậu ta, lẽ ra tôi phải bóp chết cậu ta…”
Lần nữa lên xe, Triệu Thành không dám để Hàn Thiệu Chu lái xe.
Trên đường đi, Hàn Thiệu Chu vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống điện thoại, Triệu Thành khẽ liếc, phát hiện Hàn Thiệu Chu đang chết lặng tìm kiếm thông tin liên quan về Chu Tự trên điện thoại.
Triệu Thành thật không đành lòng: “Đừng nhìn nữa Lão Hàn, tôi cảm thất hai người không giống.
Hắn không đẹp trai bằng cậu, thật sự, cậu ở trong vòng được công nhận là đẹp trai, nếu xuất đạo chính là siêu sao – cái loại giá trị đỉnh cao nhan sắc, cậu…”
“Tới chung cư Kim Hồ.” Hàn Thiệu Chu đột nhiên ngắt lời, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh trên điện thoại, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Sao, có chuyện gì vậy?”
Hàn Thiệu Chu thở mãnh liệt: “Mau lên, tôi muốn xác nhận một chuyện.”
Chung cư Kim Hồ là chung cư mà Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh từng sống chung.
Sau khi bị dọn sạch sẽ, Hàn Thiệu Chu đã cho người sửa chữa trang trí lại, cơ bản đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Nơi này gần công ty của hắn, thỉnh thoảng hắn sẽ ghé qua ở lại một đêm.
Triệu Thành không biết Hàn Thiệu Chu định làm gì, dù sao cũng không phải tìm Mạt Minh tính sổ, cảm thấy cũng không có chuyện gì lớn, vì thế liền đưa Hàn Thiệu Chu đến tiểu khu, cũng đi theo Hàn Thiệu Chu lên lầu.
Hàn Thiệu Chu trở lại căn hộ, nhanh chóng tìm được một bộ đồ từ trong phòng để quần áo, cầm trên tay thẫn thờ nhìn, sau đó quay đầu nhìn xuống ảnh chụp trên điện thoại, sắc mặt chợt xanh xám.
Gân xanh nổi lên trên trán, hơi thở run rẩy: “Tôi muốn giết cậu ta, giết, giết cậu ta”
Triệu Thành bối rối đứng ở cửa phòng để quần áo, hắn bước tới: “Bộ đồ này sao vậy, không phải rất nhã nhặn sao…”
Triệu Thành đến gần, liếc mắt nhìn bức ảnh trên điện thoại của Hàn Thiệu Chu.
Hình như là do fans tiện tay chụp, Chu Tự mặc chiếc áo len cao cổ, áo khoác dài màu xám nhạt.
Nó giống hệt bộ đồ Hàn Thiệu Chu cầm trên tay lúc này.
“Quần áo này của cậu…” Triệu Thành nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Thiệu Chu, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ là của Mạt Minh đưa cho?”
Vẻ mặt hung ác của Hàn Thiệu Chu dường như đã cho ra đáp án.
“Lão Hàn…”
Triệu Thành không khỏi xót xa.
Lúc trước, hắn cùng Tiểu Mễ cũng chỉ ở bên nhau có hơn một tháng, sau khi biết được sự thật hắn cũng mất hồn mất mấy ngày, nên hắn rất hiểu nỗi đau này, huống hồ đây còn là ba năm…
Hàn Thiệu Chu dùng tay không xé nát đống quần áo, cuối cùng dùng một chân đá vào tường, tức muốn hộc máu gầm lên: “Mẹ kiếp, mày dám chơi tao thế này!! Dám như vậy chơi tao!!!”
Đêm đó, chính là ở tòa nhà này, trong căn hộ, hắn mặc bộ quần áo mà Mạt Minh đưa cho hắn, đồng thời nghênh đón sự chủ động và nhiệt tình mà ba năm qua Mạt Minh chưa từng làm.
Sau đó, chỉ cần trong lòng có suy nghĩ muốn lấy lòng Mạt Minh, liền cố ý mặc bộ đồ này đi gặp anh, hắn biết Mạt Minh thích nhìn hắn mặc bộ đồ này.
Dưới pháo hoa trên núi đêm đó, hắn cũng mặc bộ quần áo này, vì hi vọng ánh mắt Mạt Minh có thể dừng lại trên người hắn.
Triệu Thành không dám rời Hàn Thiệu Chu một bước.
Hắn cảm thấy nếu hắn chỉ cần rời đi, Hàn Thiệu Chu hoặc là sẽ bóp chết Mạt Minh hoặc là sẽ tự sát.
Ánh sáng ban mai trong mùa đông nhẹ nhàng đến lạ thường, nhưng trong không khí vẫn như cũ lạnh lẽo đến bất tận.
Hàn Thiệu Chu có vẻ bình tĩnh lại.
Không giống như trạng thái trước đó vừa đạp tường vừa la hét, hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách giống như một tác phẩm điêu khắc vô hồn, trong đôi mắt hơi rủ xuống cũng không có một tia gợn sóng nào.
Hắn muốn Triệu Thành đi, nhưng Triệu Thành không nhúc nhích, tựa hồ vẫn muốn thuyết phục hắn làm gì đó.
“Bây giờ tôi rất bình tĩnh và cũng rất tỉnh táo…” Hàn Thiệu Chu vô cảm nhìn xuống sàn nhà: “Tôi chỉ cần một ngày để tiêu hóa, sau hôm nay, mọi thứ sẽ như bình thường”
“Vậy hứa với tôi, đừng làm phiền Tiểu Mạt Minh.” Triệu Thành nói: “Bây giờ cậu đã biết sự thật, cậu cũng nên từ bỏ hi vọng.
Điều cậu cần làm bây giờ là hoàn toàn phân rõ giới hạn với cuộc đời của Tiểu Mạt Minh.”
Đây là điều mà trước đây Hàn Thiệu Chu đã từng khuyên hắn, nhưng hắn đoán là Hàn Thiệu Chu sẽ nghe không vào.
Triệu Thành lại thở dài: “Tình trạng hiện tại của cậu cũng giống như khi cậu biết Văn Từ kết hôn năm đó…”
Hàn Thiệu Chu vẫn đang hút thuốc, ánh mắt tối sầm lại, nói: “Không giống nhau.”
Hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù hồi đó hắn có điên cuồng theo đuổi Văn Từ như thế nào, hắn cũng chưa bao giờ chắc chắn Văn Từ sẽ thuộc về mình, nhưng đối với Mạt Minh, hắn đã bất tri bất giác coi anh như một phần của cuộc đời mình.
“Vậy thì không cần biết cậu tiêu hóa chuyện này như thế nào, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.” Triệu Thành liếc nhìn ban công tràn ngập ánh ban mai nói: “Khi đói bụng, chuyện gì cũng làm ta mệt mỏi.
Vừa hay là buổi sáng, nên chúng ta sẽ xuống tiểu khu ăn gì đó, khi tôi bước vào đây, tôi thấy có nhiều nhà hàng trong khu vực này.
“
Sau khi xuống thang máy, họ không lái xe, và cả hai đi bộ đến nhà hàng bên ngoài.
Triệu Thành một bên vẫn đang lải nhải về vụ đập phá căn hộ của Mạt Minh tối hôm qua, Hàn Thiệu Chu thờ ơ nhìn đường, đôi mắt rũ xuống.
Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào mặt hắn, nhưng hắn vẫn như đang ở trong một giấc mơ, chỉ biết ăn sáng xong phải đến công ty, còn phải làm việc, xã giao…nên cần tỉnh táo và bình tĩnh..
“Có khá nhiều nhà hàng trong tiểu khu của cậu.
Chà, đồ ăn nhìn cũng không tệ lắm”.
Trong một phòng của nhà hàng ngồi xuống, Triệu Thành nhìn vào thực đơn và nói: “Đơn giản hãy gọi vài món đi, món ăn sẽ khiến tâm tình của con người vui vẻ”
Nồi thịt bò kho, cá mú hấp, đậu hũ Ma Bà, một đĩa ngó sen xào đầy màu sắc.
Đồ ăn đã được dọn ra, Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào những món ăn quen thuộc này, khóe miệng giật giật như đang tự giễu mình:” Cậu ta cũng nấu mấy món này cho tôi, mấy năm nay lần nào tôi trở về, cậu ta đều nấu một bàn các món ăn cho tôi”.
Triệu Thành cảm khái: “Tiểu Mạt Minh kia cũng khá tốt, đồ ăn này làm cũng rất vất vả, cậu ta tuy thích người đàn ông khác, nhưng ít nhất món ăn cậu ta làm đã vào trong dạ dày của cậu.
“
“…”
Tiếp thu ánh mắt như muốn nuốt chửng mình, Triệu Thành cúi đầu chăm chú dùng bữa: “Này Lão Hàn, thịt bò này không tồi, thịt rất mềm và tươi mới.
“
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt thật sâu, gắp miếng thịt bò vào miệng.
Khi cắn một miếng, mùi vị quen thuộc lập tức tràn ngập trong miệng, thân thể Hàn Thiệu Chu chợt chấn động.
“Sao vậy?” Triệu Thành nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hàn Thiệu Chu, nghi ngờ hỏi: “Ăn không ngon sao? Tôi nghĩ mùi vị cũng được.”
Hàn Thiệu Chu nhanh chóng nếm mỗi đĩa đồ ăn một lần, sắc mặt ngày càng trầm xuống.
“Phục vụ!”
Hàn Thiệu Chu đột nhiên đứng dậy quát người phục vụ cách đó không xa.
Triệu Thành bối rối, trong miệng cắn một miếng thịt bò: “Sao, có chuyện gì vậy?”
Người phục vụ bước nhanh tới: “Xin chào tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Đồ ăn này ai nấu?” Hàn Thiệu Chu chỉ vào món ăn trên bàn.
“Thưa tiên sinh, món ăn này do đầu bếp của nhà hàng làm?”
“Vậy cửa hàng của các người…” Hàn Thiệu Chu cố gắng hỏi một cách bình tĩnh, “Có dịch vụ giao tận nơi không?”
“Có thưa tiên sinh, chỉ cần ngài đặt qua điện thoại là được.
Sẽ có người trong cửa hàng của chúng tôi giao hàng đến tận nhà cho ngài.
“
Hàn Thiệu Chu giọng dần trầm xuống:” Có người đàn ông nào họ Mạt, thường gọi đồ ăn ở cửa hàng không? “
Triệu Thành ở bên cạnh nghe ra, không thể không mở to mắt.
Người phục vụ tự nhiên gật đầu: “Có một người họ Mạt thường gọi đồ ăn ở đây, bởi vì người họ Mạt rất hiếm, cho nên tôi có ấn tượng.”
Hàn Thiệu Chu nặng nề nhắm mắt lại: “Có phải là giao đến nhà số 2222 đằng sau tiểu khu chín không? “
Người phục vụ hiển nhiên là sửng sốt:” Vâng thưa ngài, vậy ngài là bạn của Mạt tiên sinh đúng không? “
Hàn Thiệu Chu ngồi trở lại trên ghế, thẫn thờ nhìn những món ăn trên bàn.
Triệu Thành bảo người phục vụ đi, vội vàng xoay người an ủi Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu chỉ nhìn Triệu Thành khóe miệng mấp máy.
Hắn đột nhiên nhớ tới cuộc phỏng vấn ở thành phố T đêm hôm đó, người đàn ông kia bình tĩnh nói trước ống kính anh không giỏi nấu ăn và không thích nấu ăn.
“A”
Hàn Thiệu Chu chống tay lên trán, nhếch mép cười rộ lên, nước mắt giàn giụa nơi đáy mắt.
Hắn từng cho rằng cậu ta yêu hắn, thể hiện bằng những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày, nhưng bây giờ hắn nhận ra, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất ấy, đều không có tình yêu dành cho Hàn Thiệu Chu hắn..
Danh Sách Chương: