Edit: jimixiao
[Em muốn chia tay với anh?]
—–oOo—–
Mạt Minh xách theo bộ trà cụ, không ăn tiếp bánh đậu đỏ trên tay, bước nhanh về phía trước.
Cho đến khi rời khỏi ngõ và biến mất ở cuối đường, Hàn Thiệu Chu cũng không thấy Mạt Minh quay đầu lại, hắn nhanh chóng đuổi theo mới nhận ra, còn chưa đi quá xa ra khỏi con hẻm thì đã thấy Mạt Minh bước vào chiếc xe màu trắng đã lái trước đó.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu, phóng lên con đường bên cạnh, một lúc sau thì biến mất ở cuối đường.
Hàn Thiệu Chu vẫn đứng ở chỗ cũ, bối rối không hiểu chuyện gì.
Nếu không phải vì biết Mạt Minh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, hắn sẽ không thể thuyết phục bản thân rằng lúc này Mạt Minh chỉ đơn giản là đang giận hắn.
Đôi mắt từng chứa chan tình cảm đối với hắn vừa rồi lại rất bình thản, giống như một người bạn bình thường, dịu dàng, lễ phép, cũng rất xa lạ.
Khi lên xe, Hàn Thiệu Chu từ trong túi lấy ra chiếc hộp vuông màu đỏ bằng da, lại liếc mắt nhìn cặp nhẫn bạch kim và kim cương tinh xảo bên trong, trên đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng chát.
Mấy ngày nay, tâm trạng hắn cứ không yên, không biết Mạt Minh bị dạy dỗ sẽ như thế nào, còn hắn giống như đã trải qua mười tám khúc cua quanh núi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại trong lòng vẫn còn rất hoang mang.
Vẫn là quên đi.
Về sau không cãi nhau nữa, cùng sống vui vẻ với tên nhóc này.
Sự bối rối và bất an ẩn dấu trong lòng hắn, cứ mơ mơ màng màng kéo dài đến đêm sinh nhật hắn.
Hàn Thiệu Chu bao trọn quán bar của Triệu Thành để tổ chức tiệc uống rượu, rất nhiều Thái tử đảng quá khứ từng qua lại với hắn đều có mặt, tất cả đều là thế hệ thứ hai hoặc thứ ba, không khí vô cùng náo nhiệt.
Do công việc, mấy năm nay Hàn Thiệu Chu không tổ chức sinh nhật nghiêm túc, bỗng nhiên Hàn Thiệu Chu nhận ra mình không còn thích tiệc tùng ồn ào như thế này, những năm đó cái gì cũng đã thử qua, đi qua mấy năm, bên người cũng có người vừa ý nên dường như hắn thích sự đơn giản hơn.
Sau khi uống rượu và chào hỏi nhóm bạn một lúc, Hàn Thiệu Chu bắt đầu thỉnh thoảng nhìn về hướng lối vào đại sảnh cách đó không xa.
Hắn đặc biệt đến nói với nhân viên bảo vệ ở cửa, nếu Mạt Minh đến thì để anh vào.
Đã lâu như vậy rồi.
“Lão Hàn, sao Tiểu Mạt vẫn chưa tới?” Triệu Thành đi tới hỏi Hàn Thiệu Chu: “Một lát nữa bánh kem sẽ mang ra”.
Ngay khi bắt đầu, Hàn Thiệu Chu đã nói với Triệu Thành vì công việc Mạt Minh sẽ đến muộn.
“Sắp đến giờ rồi.” Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi ra hành lang: “Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút.”
Hàn Thiệu Chu định liên hệ với tài xế để hỏi thăm tình hình, nhưng tài xế đã gọi trước.
Người tài xế nói với Hàn Thiệu Chu rằng Mạt Minh không muốn lại đây mà muốn đến chỗ ngã tư cách quán bar không xa để lấy đồ.
“Mạt tiên sinh nói đã đến ngã tư rồi”.
Người tài xế nói: “Tôi đã thuyết phục ngài ấy đi qua, nhưng ngài ấy cứ từ chối.”
Mới chiều hôm qua, lo lắng Mạt Minh sẽ không tìm được mình, Hàn Thiệu Chu đặc biệt dặn dò người tài xế hẹn Mạt Minh đến quán bar của Triệu Thành tối nay và giao tận tay đồ vật làm rơi kia.
Người tài xế cũng ra vẻ thuận miệng nói với Mạt Minh tối nay Hàn Thiệu Chu tổ chức tiệc ở quán bar của Triệu Thành.
Hàn Thiệu Chu càng thêm bối rối: “Anh có chắc là anh nói với cậu ấy tôi ở đây không?”
“Đúng vậy, Hàn tổng, vừa rồi qua điện thoại tôi cũng nhắc nhở Mạt Minh một lần, nhưng Mạt tiên sinh nói vì Hàn tổng ở trong quán bar, cho nên mới không đến đây”.
“Khốn kiếp”, Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Bảo cậu ta đợi ở ngã tư, tôi đi qua đó”.
Hàn Thiệu Chu cúp điện thoại.
Đang định rời đi thì bị Văn Từ ở phía sau gọi lại.
“Anh Hàn, anh định đi ra ngoài sao?” Văn Từ nhìn dáng vẻ vội vàng của Hàn Thiệu Chu nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, Mạt Minh đến rồi.” Hàn Thiệu Chu nói một cách tự nhiên: “Anh đi đón em ấy”.
“Mạt Minh tới?” Văn Từ nghi hoặc hỏi: “Anh Hàn định giới thiệu Mạt Minh với mọi người sao?”
“Ừm, hôm nay mọi người đều ở đây, anh cùng Mạt Minh công khai, nhắc nhở bọn họ về sau đừng gán ghép em và anh nữa”.
“Vâng” Văn Từ miệng tươi cười tiếp tục nói: “Chuyện lúc trước rơi xuống nước là ngoài ý muốn, em cũng chưa tìm được cơ hội nói cho anh Hàn biết, nếu Mạt Minh không muốn xin lỗi thì thôi vậy, em không muốn vì chuyện nhỏ như vậy ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Mạt Minh”.
Hàn Thiệu Chu gật đầu:” Chuyện này là anh thiếu em một ân tình.
“
Văn Từ cười:” Được rồi, anh Hàn, đi đón Mạt Minh đi, đừng để cậu ấy đợi”.
“Được, nói hộ với Triệu Thành và mọi người một tiếng giúp anh.
Anh sẽ quay lại sớm”.
Hàn Thiệu Chu xoay người, đi được hai bước, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn Văn Từ.
Văn Từ bị ánh mắt dò xét của Hàn Thiệu Chu làm cho sững sờ: “Sao vậy, anh Hàn?”
“Dây an toàn kia bị tuột ra, thật sự là do Mạt Minh sơ suất sao?”
Văn Từ hơi giật mình, bàn tay để bên cạnh đột nhiên siết chặt: “Vậy anh Hàn nghĩ chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ tin lời Mạt Minh nói, là em chính tay cởi dây an toàn sao?”
Hàn Thiệu Chu khẽ cau mày, ánh mắt trầm tư rơi trên mặt đất.
“Cho dù bây giờ anh Hàn có yêu người khác, thì cũng đừng nghĩ em tồi tệ như vậy.
Em cho rằng sự rộng lượng của mình có thể đổi lấy sự thân thiện của Mạt Minh, nhưng không ngờ rằng…” Văn Từ kìm nén thở dốc, đôi mắt hắn hơi đỏ lên vì tủi thân.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thiệu Chu nhìn thấy phản ứng này của Văn Từ, không kịp thích ứng, liền lập tức nói: “Anh không nghi ngờ em, đừng nghĩ nhiều”.
“Em về trước đây”.
Văn Từ trầm giọng nói: “Em cảm thấy không khỏe, cũng không muốn để anh Hàn cùng Mạt Minh lúc nữa thấy không thoải mái”.
Văn Từ xoay người rời đi, đụng phải Thẩm Hi Hi đứng ở bên cửa đại sảnh vẫn luôn nghe lén.
Thẩm Hi Hi sắc mặt phức tạp: “Anh họ, anh thật sự rời đi sao?”
Văn Từ đầu không ngoảnh lại.
Thẩm Hi Hi lại quay đầu nhìn Hàn Thiệu Chu, nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đứng ở nơi đó không đến hai giây, xoay người vội vàng chạy về phía cánh cửa cuối hành lang.
Đây cũng là nói rõ với Thẩm Hi Hi rằng trong lòng Hàn Thiệu Chu lúc này, Mạt Minh quan trọng hơn Văn Từ rất nhiều.
Trong bệnh viện ở thành phố T, lúc Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh vẫn chưa chia tay đã đủ khiến cô ta rất sốc, nhưng chuyện vừa rồi càng khiến cô ta sốc hơn là nghe Hàn Thiệu Chu nói hắn sẽ công khai quan hệ của hắn với Mạt Minh.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Hàn Thiệu Chu làm sao có thể thích Mạt Minh, không phải anh ta là thế thân của anh họ mình sao?
Nếu Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh ở bên nhau, không phải sau này cô ta trong giới giải trí sẽ…
Rối rắm một lúc, Thẩm Hi Hi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
“Này Tiểu Uy, đi làm giúp chị một chuyện.”
Mạt Minh đứng đợi ở ngã tư chỉ cách quán bar của Triệu Thành vài phút đi bộ.
Để tiết kiệm thời gian, Hàn Thiệu Chu không đợi tài xế mang xe lại đây, bước nhanh dọc theo bồn hoa ven đường đi về phía ngã tư cách đó không đến một km.
Gió lạnh thổi qua mặt, men rượu tan đi rất nhiều, Hàn Thiệu Chu bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy đi.
Ở ngã tư đó, hộp đèn quảng cáo khổng lồ trên tường ngoài của khu mua sắm chiếu sáng rõ ràng vào chỗ đậu xe, Hàn Thiệu Chu dễ dàng tìm được xe của Mạt Minh, hôm qua mới nhìn thấy một lần nên có thể nhận ra.
Xe ở trong nước mười mấy vạn, nhìn giống như mới mua.
Hắn không nghi ngờ gì nữa, những siêu xe mà hắn đưa cho Mạt Minh đều bị Mạt Minh bán đi.
Hàn Thiệu Chu cố hết sức bình tĩnh lại nhịp thở, đút một tay vào túi quần, chậm rãi đi về phía xe.
Hôm nay là sinh nhật của hắn và hắn sẽ không tức giận.
Rất nhiều bạn bè vẫn đang chờ, trước tiên đem tên nhóc này đưa tới quán bar, chờ bữa tiệc kết thúc, đem người về Hương Tân Sơn chậm rãi nói chuyện.
Kính cửa sổ chỉ nâng lên một nửa, Mạt Minh đang ngồi trên ghế lái lộ đầu ra, vài sợi tóc lòa xòa trên trán giữa đôi mày thanh tú bị gió thổi bay, cả người trông vẫn ngoan ngoãn, tuấn tú.
Tay anh đang bóc quýt, đưa từng miếng vào miệng, vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn xung quanh.
Hàn Thiệu Chu tim lệch đi một nhịp, chân liền bước nhanh.
Quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đang đi tới, Mạt Minh suýt chút nữa bị nghẹn miếng quýt, theo bản năng hạ thấp đầu xuống, vươn tay nhanh chóng ấn nút đóng cửa xe.
Nhưng mà.
Một bàn tay bất ngờ đè lên cửa kính ô tô đang được kéo lên, ép kính cửa xe xuống phía dưới.
Mạt Minh nhìn mu bàn tay đang bám vào cửa sổ nổi lên gân xanh do dùng sức quá mức, ngón tay rõ ràng của anh có màu trắng xanh.
“Em trốn cái gì? Không nhận ra ai sao?” Hàn Thiệu Chu tức giận nói.
Mạt Minh ngẩng đầu nhìn Hàn Thiệu Chu sắc mặt tái nhợt bên ngoài, mím môi vẻ mặt phức tạp, chậm rãi duỗi thẳng lưng.
Đây cũng không phải mình tự ý xuất hiện ở trước mặt Hàn Thiệu Chu.
Mạt Minh định mở miệng, Hàn Thiệu Chu đã đi vòng qua đầu xe hướng bên kia, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Mạt Minh ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
Hàn Thiệu Chu không có nhìn vào mắt Mạt Minh, thắt dây an toàn nói: “Anh hiện tại không có thời gian nói lời vô nghĩa với em, phía trước quay đầu, đến quán bar của Triệu Thành, em hẳn biết nó ở đâu.”
Mạt Minh chớp mắt:” Hàn tiên sinh, anh…”
“Đừng có gọi anh ba chữ Hàn tiên sinh này nữa.” Hàn Thiệu Chu trầm giọng cắt ngang lời: “Em diễn kịch quả là lợi hại”.
Mạt Minh dừng lại hai giây: “Hàn tổng, ý của anh là muốn em chở anh một đoạn đường?”
Hàn Thiệu Chu nặng nề nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói: “Tối nay anh không muốn cãi nhau với em.
Chờ về Hương Tân Sơn chúng ta sẽ nói chuyện.
Trước lái xe, bạn bè của anh đều đang đợi ở đó”.
Cuối cùng thì Mạt Minh cũng nghe ra manh mối:” Hàn tiên sinh, chúng ta chia tay rồi.
“
Hàn Thiệu Chu hơi giật mình, quay đầu nhìn Mạt Minh.
“Bây giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau.” Mạt Minh ánh mắt bình thản: “Vậy nên em không hiểu quay lại Hương Tân Sơn là có ý gì, tất nhiên, nếu anh đang vội đi gặp bạn bè của mình, em cũng không ngại chở anh một đoạn đường”.
Hàn Thiệu Chu ánh mắt càng lạnh:” Em nói cái gì.”
Mạt Minh không nghĩ Hàn Thiệu Chu lại như vậy, trong mắt có chút không vui, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: “Năm ngày trước, Hàn tiên sinh chính miệng nói chia tay với em.
Em vẫn luôn ghi nhớ lời anh nói, sau khi chia tay không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt anh, và cho dù có nhìn thấy, cũng chủ động tránh đi”.
Con ngươi Hàn Thiệu Chu chấn động, nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói bất giác khàn khàn đi xuống.
“Em nói, cái gì?”
“Em và anh hiện tại không có bất kì quan hệ gì.
Em cũng đã có kế hoạch cho cuộc sống sau này, tương lai nhất định sẽ không quấy rầy Hàn tiên sinh”.
Mạt Minh quay đầu nhìn phía trước xe mà không nhìn Hàn Thiệu Chu, ánh mắt như là đột nhiên tỏa ra ánh sáng, làm cho hắn có chút khiếp sợ.
Hàn Thiệu Chu sững sờ hồi lâu: “Em muốn chia tay với anh?”
———-
Ji: Anh ấy còn ngáo mất mấy chap nữa cơ, cú sock này tương đối nặng nề, hix..
Danh Sách Chương: