Brenna Marcelli tự cho mình cũng thông minh trên mức trung bình. Với một tương lai còn đang mù mịt, cô sẽ chẳng thể làm gì được ngoài việc cố tỏ ra hoàn toàn dễ thương trong suốt cuộc đối thoại sắp tới với Nicholas Giovanni. Cô sẽ tự tin, sẽ đầy thuyết phục, thậm chí là lôi cuốn nữa. Cô sẽ không nổi nóng, cầu xin, hay nghĩ đến sex. Đặc biệt là sex. Dù cho nó đã từng tuyệt đến thế nào đi nữa.
Nhưng nó đã rất tuyệt, cô nghĩ, khi sải bước dọc theo chiều dài sảnh đợi khu văn phòng của Wild Sea Vineyards. Còn hơn cả tuyệt nữa. Một lần, họ đã làm chuyện đó trên bãi biển, và cũng đêm đó, chương trình tin tức đã đưa tin về một cơn trều cường cao bất ngờ. Brenna vẫn luôn thắc mắc liệu cô với Nic có một phần trách nhiệm trong hiện tượng đó hay không.
“Quá khứ,” cô nói thầm, ép chặt tập hồ sơ trước ngực. “Một quá khứ cổ xưa rồi. Còn bây giờ là một thập kỷ mới - thậm chí là một thế kỷ mới. Mình có khả năng. Mình độc lập. Mình đang thực sự khó chịu vì anh ta đã để cho mình phải chờ đợi.”
Cô quay lại và nhìn về phía cánh cửa đang đóng dẫn đến văn phòng riêng của Nic. Khi cô trợ lý của anh yêu cầu cô đợi và hứa là ông chủ sẽ gặp cô ngay thôi, Brenna đã tin tưởng cô ta. Giờ, gần mười phút trôi qua, cô trợ lý đã biến mất và vẫn không thấy bóng dáng Nic đâu.
“Chỉ là một trò cân não thử sức thôi,” cô tự nhủ, hít một hơi thở dài lấy lại bình tĩnh. “Mình sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh ta có thể khiến mình đợi lâu đến chừng nào anh ta muốn.”
Ngoại trừ là bụng cô đang quặn lại, cô thấy thực sự hối tiếc vì đã cố cái cốc cà phê thứ năm đó, và cô có một cảm giác xấu là nếu cô ngừng đi lại quá lâu, hai đầu gối cô sẽ run rẩy mất. Đó không hẳn là bức chân dung về một con người chuyên nghiệp tự tin mà cô đang muốn phác họa ra. Cô thực sự cần -
Cánh cửa văn phòng bật mở và chính con quỷ bước ra.
Thôi được, có lẽ gọi Nic là quỷ là hơi quá, nhưng anh trông kín bưng, nguy hiểm, và đến mức này rồi thì cô sẽ bán cả linh hồn mình cho anh để có được cái cô muốn. Một đóa hồng được gọi trại đi bằng một cái tên khác, hay gì cũng được.
“Brenna.” Nic mỉm cười gọi tên cô. Cứ như thể họ vẫn gặp nhau thường ngày. “Thật vui được gặp em.”
Giá như là thế, cô nghĩ. Cô đã không đặt chân đến nhà Giovanni mười năm rồi. Và vì một lý do chính đáng.
“Xin chào, Nic.”
Anh ra hiệu về phía văn phòng của mình và cô bước vào chốn riêng tư ấy. Căn phòng không thay đổi nhiều so với lần cuối cùng cô nhìn thấy nó. Vẫn rộng lớn, vẫn bị thống trị bởi một cái bàn có từ thế kỷ thứ mười tám. Cái máy tính là mới, cũng như người chủ của nó. Mười năm trước, ông nội của Nic là người làm chủ chốn này. Từ đây, ông điều hành toàn bộ công chuyện làm ăn của Wild Sea Vineyards. Giờ, người già đã ra đi và Nic là người tiếp nối.
Tiếp nối và bành trướng, cô nghĩ khi đứng trước tấm bản đồ treo trên tường đối diện với cái bàn bề thế. Cô quan sát những khu vực được bôi đậm, thể hiện chi tiết đất đai của nhà Giovanni, cho thấy họ đã mở rộng được đến cỡ nào trong bảy năm trở lại đây. Nic vẫn luôn muốn trở thành người lớn mạnh nhất và cừ nhất. Và không cần phải bàn cãi gì nữa, anh đã đạt được mục tiêu đó.
Tất nhiên, tập trung vào tấm bản đồ cho phép cô không nghĩ đến cái bàn chết tiệt sau lưng. Thật không may, rồi cô sẽ phải quay lại và nhìn nó. Sẽ không tệ đến thế đâu nếu cô và Nic chưa từng, ừ, làm chuyện đó trên cái bàn ấy.
Đó là một ngày chủ nhật, khoảng ba giờ sáng. Màn đêm yên tĩnh, lạnh và lãng mạn lạ thường. Tất nhiên, đó là hồi cô mười bảy tuổi và đang yêu, đang ở cái thời khắc mà dù có làm việc đáng chán nhất trần đời là ngồi chờ đợi một vệt màu nước khô đi, cũng vẫn thấy lẵng mạn như thường.
“Xin hoan nghênh em ngồi xuống đấy,” anh nói, một chút thích thú trong giọng anh.
Chắc chắn rồi, cô nghĩ, hất thẳng vai và quay lại đối mặt với quá khứ của mình. Nic làm việc ở đây hàng ngày. Anh hiển nhiên là đã quên những gì xảy ra trên cái khối gỗ đó. Nhưng cô thì không.
Cô đi về phía một chiếc ghế tựa quá khổ và buông mình xuống lớp da êm ái. Nic đi vòng qua chiếc bàn của mình và ngồi đối mặt với cô.
“Anh đã ngạc nhiên khi biết em hẹn gặp anh đấy,” anh nói một cách dễ dàng. “Anh hy vọng là mọi chuyện vẫn ổn với gia đình em.”
“Mọi người khỏe cả. Thực sự là, tuyệt vời ý. Francesca đã đính hôn rồi.” Còn hơn cả đính hôn nữa, nhưng chuyện đó phải dành để lần khác kể thôi.
“Ông nội em chắc hạnh phúc lắm.”
Cô gật đầu và nhận thấy tia nhìn của mình đang chiếu lên gương mặt anh. Những đường nét mạnh mẽ, cô nghĩ, chợt nhớ đến người con trai ngày xưa khi cô quan sát người đàn ông trước mặt. Anh vẫn luôn có những nét mạnh mẽ. Đôi mắt hút hồn, cái mũi thẳng, cái cằm cương nghị, và thậm chí là ương bướng nữa, và cái miệng đã từng hôn cô khiến cô quên cả thời gian.
Tiết trời tháng tám ấm, nhưng anh vẫn mặc một cái áo sơ mi dài tay màu đen, một cái quần tối màu. Không phải là quần jeans và áo T-shirt như cô vẫn từng quen nhìn.
“Anh ăn mặc trang trọng quá,” cô nói.
“Vì cuộc gặp mặt của chúng ta đấy.”
Anh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, lôi cuốn, khiến cô nhớ đến những nụ cười khác. Như nụ cười anh đã từng dùng để thuyết phục cô, rằng sẽ thực sự rất ổn khi làm tình vào buổi đêm trên cánh đồng nho. Đó là lần đầu tiên của họ, và cô đã mất đi sự trong trắng của mình giữa hợp âm của đàn dế và -
Ngừng lại ngay lập tức, cô tự bảo mình. Chìm vào dòng hồi ức đó sẽ chỉ khiến cô dấn sâu thêm vào rắc rối thôi. Cô ở đây với một nhiệm vụ không liên quan chút gì đến những nụ cười lôi cuốn đó, hay là cái hơi nóng của ngọn lửa đang cháy dần xuống phía bụng dưới của cô.
Cô bắt mình thả lỏng trên cái ghế da. Cô cẩn thận bắt chéo chân, và cố biểu lộ một vẻ thích thú vừa phải, uể oải vừa vừa. Ai mà biết được, biết đâu nó lại hiệu quả.
“Tất cả chuyện ăn mặc rắc rối đó là vì em à? Em không nghĩ vậy đâu.”
Anh cười lục khục. “Được rồi. Cuối giờ chiều nay anh có một cuộc gặp với mấy nhà phân phối nước ngoài. Anh nghĩ là mặc đồ jeans sẽ khiến họ rút lui mất.”
Không đâu, nếu họ là phụ nữ, Brenna nghĩ, trước khi cô kịp ngăn mình lại.
“Vậy là bọn anh lại đang mở rộng tiếp,” thay vì vậy, cô nói.
“Luôn luôn. Trở thành kẻ lớn mạnh nhất và cừ nhất.”
“Anh thực sự đã thắng lợi về mặt số lượng rồi đấy.”
“Không phải người ta vẫn nói vấn đề về kích cỡ đấy sao?”
“Chỉ những ai không biết tận dụng những gì mình đang có thôi.” Một chớp mắt trước khi quá muộn, cô chợt nhớ đến lời thề của mình về chuyện sẽ không tranh cãi với anh.
“Xin lỗi,” cô lẩm bẩm.
Anh nhướng mày. “Vì đã không đồng ý với anh à? Lần đầu tiên đấy. Giờ thì thậm chí anh thấy tò mò rồi đây.” Anh toét miệng cười và ngả người về phía trước. “Được rồi, Brenna. Em đang ở đây, em diện một bộ cánh, và em mang theo cái đám trông như một núi giấy tờ vậy. Sao em không nói cho anh biết đang có chuyện gì vậy?”
Vậy là họ sẽ đi thẳng vào vấn đề. Cô hắng giọng và đặt tập hồ sơ lên bàn. Khoảnh khắc đó, não cô như đông lại, và mọi câu nói thông minh, logic, đầy giọng điệu tài chính cô đã luyện tập bay sạch khỏi đầu.
“Em là một trong những người cừ nhất trong chuyện làm ăn,” cô bắt đầu, rồi lại ngập ngừng, tự hỏi không biết nói vậy nghe có tự cao quá không.
Ít ra anh cũng không phá ra cười. “Anh sẽ phải thừa nhận là anh không muốn đối đầu cạnh tranh với em đâu.” anh thừa nhận.
Lời khen ngợi khiến cô thêm tự tin và muốn cựa quậy trên ghế của mình.Cô tự hài lòng với bản thân bằng một nụ cười nhẹ. “Như nội em vẫn nói, ngoài nội ra, em là người duy nhất trong gia đình có đam mê với rượu vang. Em vẫn dành cả cuộc đời mình cho nó.”
Anh định nói gì đó, nhưng cô nhanh chóng tiếp lời. Không đời nào cô để anh nhắc cô nhớ lại mười năm cô đã bỏ bẵng Marcelli Wines. Mười năm cô đã sống như một con ngốc.
“Nội đã cho em phụ trách nhà máy rượu vang. Em biết cần phải làm những gì để có được thành công ở một cấp độ mới.”
“Vậy là em đến đây không phải để xin việc.”
“Không.” Cô mở tập hồ sơ. “Em đến đây để xin một khoản vay.”
Nic thẳng người. “Tại sao? Gia đình em đâu có vấn đề gì về tiền bạc đâu.”
“Marcelli Wines thì không có. Việc kinh doanh chưa bao giờ tốt đến thế. Nhưng em không phải là họ. Em làm việc cho nội. Công ty vẫn thuộc sở hữu của nội.”
“Rồi em sẽ thừa kế nó mà.”
Giá như là thế. Sự thật không nên vẫn cứ gây đau đớn thế này, nhưng nó vẫn thế. Nó khiến cô đau đớn rất nhiều. “Việc thừa kế của các chị em gái em và em không còn chắc chắn nữa rồi.” Cô ngừng lời, biết rằng giữ bí mật cũng chẳng để làm gì. Rồi cuối cùng anh cũng biết chuyện thôi.
“Có vẻ như bố mẹ em đã có một đứa con riêng, như bố mẹ nói thế. Một đứa con trai. Khi đó cả hai vẫn còn đang học trung học. Vì áp lực của gia đình, họ đã cho đứa trẻ làm con nuôi.”
Nic vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Thay vì để lộ bất cứ chút cảm xúc nào trên gương mặt, anh dựa lưng vào ghế. “Chuyện này sẽ thay đổi mọi thứ,” anh thừa nhận. “Em biết được khi nào?”
“Trong buổi Đại tiệc đêm mùng bốn tháng bảy của nhà em. Thực ra thì chỉ là một buổi tiệc có bắn pháo hoa thôi. Vấn đề là, đứa trẻ thất lạc nay đã là một người đàn ông ba mươi tuổi.”
Hai gia đình Marcelli và Giovanni có thể không còn nói chuyện với nhau được gần ba thế hệ rồi, nhưng họ vẫn phát triển trên cùng một chuẩn giá trị truyền thống Italia. Thuyết bình đẳng nam nữ vẫn còn chưa đặt chân được đến lãnh địa những vườn nho của họ. Nic nhận ngay ra vấn đề.
“Và ông nội em đủ lạc hậu để thấy thoải mái hơn khi để lại công việc làm ăn của gia đình cho một người thừa kế nam. Anh đoán là người anh thất lạc bấy lâu đó có hứng thú chứ?”
“Nó là cả một đống tiền. Anh có thể không hứng thú được không?” cô hỏi lại với một sự vui vẻ nhẹ nhàng mà cô không nhận thấy. “Tất cả chuyện này khiến em chỉ còn là một mẩu nhỏ trong chuyện thừa kế.” Giờ đến phần khó khăn rồi đây. “Em biết việc làm rượu vang đã ăn sâu trong máu em. Em không muốn làm bất cứ cái gì khác nữa trong suốt cuộc đời mình.”
“Nếu suy nghĩ của em là đúng và anh trai em sẽ được thừa kế, thì sao anh ấy lại không để em tiếp tục điều hành mọi việc?”
“Anh ấy có thể làm thế, nhưng em không sẵn sàng chỉ đứng một bên để đợi chờ và quan sát. Em cũng có những ý tưởng và kế hoạch riêng của mình nữa. Em muốn gây dựng một nhãn hiệu mới của riêng mình.”
Anh chỉ vào chồng hồ sơ trước mặt cô. “Kế hoạch đề xuất của em đây à?”
Cô gật đầu. “Em đã liệt kê chi tiết tất cả. Loại nho nào em muốn mua, mức giá nguyên liệu, các thùng đựng rượu, kho chứa. Còn có cả một mảnh đất em đang quan tâm nữa.”
“Gây dựng một nhãn hiệu mới tốn không ít tiền đâu.”
“Em biết.”
Cái nhìn kín bưng của anh chưa một lần rời gương mặt cô. “Em còn đi vay tiền ở những chỗ nào nữa?”
“Bất cứ đâu có những kẻ cho vay nặng lãi.”
Anh gật đầu. “Để anh đoán nhé. Họ muốn biết tại sao em không thể lấy tiền từ ông nội em.”
“Kiểu thế. Họ còn bận tâm là sao em không có bất kỳ bảo đảm nào. Em đã giải thích rượu vang chính là bảo đảm rồi, nhưng có vẻ chả gây được ấn tượng gì cho họ cả.” Cô nhún vai. “Anh là một người ưa mạo hiểm, nhưng chỉ với những món hời. Và em chắc chắn rồi, chính là cái mà anh đang tìm kiếm đấy.”
Anh nhướng mày. “Thật không?”
Brenna có thể hớn hở mà ném mình vào một chiếc xe tải đang lao tới. Cô có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, nhưng nhờ làn da oliu, nét ửng đỏ ấy không lộ ra. Chỉ là một sự an ủi nho nhỏ, nhưng cũng đủ để cô bám vào, như đang níu chặt người sẽ giải cứu cả cuộc đời cô vậy.
“Anh biết là em có thể làm được mà,” cô nói, làm như cô chưa hề bị anh bắt thóp là đang chơi chữ vậy.
“Có thể,” anh nói. “Nhưng tại sao anh lại cần phải hỗ trợ cho đối thủ của mình chứ?”
Lần đầu tiên kể từ lúc đặt chân đến đây, Brenna được thư giãn. “Ôi, làm ơn đi. Nếu may mắn, phải mất năm năm em mới có thể đạt được mười phần trăm những gì anh đang có. Em không nghĩ là anh sẽ lo ngại em ngáng đường làm ăn của anh đâu.”
“Có vẻ hợp lý đấy. Thế tại sao em lại đến chỗ anh?”
“Anh là người duy nhất em biết có dư tiền mặt.”
“Bố mẹ em có thể giúp em.”
“Rõ ràng là vậy. Nhưng em không muốn khiến bố mẹ phải lựa chọn giữa em và nội. Anh là người hoàn toàn trung lập.”
“Anh là một người nhà Giovanni. Điều ấy không khiến anh trở thành anh em với quỷ dữ sao?”
Thế, đúng là cái ý tưởng cô đã có lúc trước, chỉ có điều, trong mắt cô, mối quan hệ anh em đó có gần gũi hơn chút ít nữa.
Đến chỗ Nic là hy vọng cuối cùng của cô, nhưng cũng là một sự mạo hiểm đã được cân nhắc kĩ. Mối thù giữa hai gia đình Marcelli và Givanni đã kéo dài hàng bao năm trời. Có thể nội cô sẽ biết chuyện về món nợ nếu cô đi vay từ những kênh truyền thống như ngân hàng, nhưng nội sẽ không bao giờ biết được nếu như Nic là người cho cô vay. Nội Lorenzo thà cắt lưỡi của mình còn hơn phải nói chuyện với một người nhà Giovanni.
Brenna và các chị em của cô chưa bao giờ quan tâm đến mối thù truyền kiếp đó cả. Nic cũng chưa bao giờ, anh đã chứng mình như vậy từ lần đầu tiên cô gặp anh. Nhưng với ông bà của cô - sự thù địch đó vẫn còn nguyên.
“Có chút ít mỉa mai trong cuộc nói chuyện này,” cô thừa nhận. “Em chỉ muốn nghĩ rằng nó sẽ hấp dẫn anh.”
Anh quan sát cô. Brenna muốn biết anh đã thấy những gì, nhưng có lẽ anh không nhìn thấy gì cả lại tốt hơn. Cô vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi từ vụ cắt tóc bốc đồng thảm hại lần trước. Vài tháng ở nhà với sự chăm bẵm ăn uống của hai bà đã đắp thêm vào những đường cong vốn đã đầy đặn của cô bảy pound nữa. Cô nghĩ bộ cánh cô chọn mặc nhìn rất ổn, nhưng như vậy đã đủ chưa? Cô đã khác xa với cô nhóc mười bảy tuổi, người đã từng hứa sẽ yêu Nic bằng cả trái tim; nhưng vấn đề là, liệu anh có còn bận tâm đến sự thay đổi đó là tốt hay xấu nữa không?
“Người ta vẫn đồn anh là một tên con hoang tàn nhẫn đấy,” anh nói bất chợt.
“Em có nghe rồi. Em có nên sợ không?”
“Nói anh nghe xem.”
Cô có thể nhớ mọi thứ về Nic - cái cách anh chạm vào cô, cách anh hôn cô, mùi hương của làn da anh. Cô đã từng biết anh, người con trai ngày xưa, chứ không phải là người đàn ông này. Cái gì vẫn vậy và cái gì đã thay đổi? Mà chuyện đó liệu có quan trọng nữa không?
Có là tên con hoang tàn nhẫn hay không, thì cô vẫn cần tiền của anh.
“Giờ em không còn sợ hãi dễ dàng vậy đâu.” Cô đẩy tập hồ sơ về phía anh. “Anh thử xem xem rồi cho em biết anh nghĩ gì.”
Anh đặt bàn tay lên cái bìa da nhưng không mở nó ra. “Bao nhiêu?”
Trong bụng cô như đang xuất hiện cả đàn bướm và chúng đang bắt đầu bay. Cô nghĩ chúng có thể đang luyện tập màn hạ-cánh-và-tiếp-đất. Miệng cô khô khốc, ngón tay cô ướt đẫm, và cả căn phòng bỗng nhiên chao đảo.
“Một triệu dollar.”
Nic không có bất kỳ một phản ứng gì - ít nhất là vẻ bề ngoài. Anh không nheo mắt, vẫn ngồi yên trên ghế; anh thậm chí không cười. Nhưng bên trong, sự tò mò thích thú của anh đã biến thành một mối sửng sốt sâu sắc.
Anh lôi ví từ túi quần sau và trỏ vào đám giấy bạc. “Em có muốn tất cả bằng đồng hai mươi dollar không?”
“Em không phải đang ở vị thế được đòi hỏi. Tiền hai mươi dollar cũng ổn rồi.”
“Anh không nghĩ hôm nay anh mang theo mình nhiều ngần ấy đâu.”
“Bất tiện quá.”
Cô nhìn anh, đôi mắt đang mở lớn đã phản bội sự bối rối của cô. Cô đang cùng đường rồi, và cả hai người bọn họ đều biết vậy. Nếu anh từ chối cô, cô sẽ không thể có được khoản vay. Mọi giấc mơ về một nhãn hiệu của riêng cô vậy là sẽ tan tành. Ồ, chắc rồi, cô vẫn có thể mua được vài tấn nho ngoài chợ nông sản, đi mượn trang thiết bị, rồi làm ra vài tá thùng rượu vang rẻ tiền cất ở một gara nào đó. Cô có thể có được sự ủng hộ từ những người trung thành với Marcelli, một chút chú ý, có thể là một vài lời từ Hiệp hội rượu vang. Nhưng không có tiền, cô sẽ không bao giờ có cơ hội để làm một cái gì to tát cả.
Không, khi anh có quan tâm quái gì đến chuyện đó đâu. Tất cả những gì anh quan tâm, là mục đích của anh. Làm sao cái yêu cầu của cô có thể ghép vừa vào bức tranh to lớn đó?
Anh đứng lên, đi vòng qua bàn đến đứng trước mặt cô, anh tựa vào bàn, khoanh hai tay trước ngực. Đó là một tư thế đầy hăm dọa. Đầy thách thức.
Brenna phản ứng lại bằng cách buông hai chân, rồi lại bắt chéo chân trở lại. Trong sự yên lặng của căn phòng, tiếng cọ sát của đôi tất lụa của cô như nghiến vào tai anh. Anh nhận thấy mình đang dõi theo chuyển động đó, nhìn chăm chăm vào đường viền trên váy cô, tưởng tượng ra cặp đùi cô phía dưới cái váy. Và phía trên cặp đùi cô?
Là thiên đường. Ít nhất, đó là những gì cơ thể cô mang lại mười năm trước. Kín đáo, trơn mượt, bí mật - là con đường dẫn tới sự cứu thế. Để rồi thay vào đó, cô đã đưa anh thẳng xuống địa ngục. Vì cô, anh đã bị đuổi khỏi nhà. Anh đã phải sống tha hương, bị bỏ rơi, và bị ruồng bỏ cho đến chết.
Thật không may, hồi ức đó chẳng giúp được cái khỉ gì cho trạng thái căng cứng bất chợt đang lan khắp người anh. Anh vội nhìn đi chỗ khác trước khi tự biến mình thành mất trí với những kỷ niệm không nên nhớ đến.
“Anh không nói không,” anh nói với cô.
“Anh đang đùa!”
Cô đứng bật dậy, vẫn thấp hơn một foot so với anh. Đủ gần để cho anh có thể thấy những tia vàng nâu trong mắt cô, và cả vết sẹo nho nhỏ nơi khóe miệng cô. Đủ gần để mùi hương của cô chiếm hữu toàn bộ không gian của anh. Mùi hương đã khác, nhưng phản ứng của anh với nó thì không. Hơi nóng đã bị lãng quên từ lâu bỗng thức dậy, lan tỏa, tìm kiếm nơi chế ngự.
Anh cố gạt đi hơi nóng và ham muốn. Không đúng nơi và không đúng thời điểm, và cả cô, chắc chắn quá đi rồi, là không đúng người.
Điểm chính bây giờ là anh vốn đã có một kế hoạch. Trong những năm qua, anh đã học được rằng, một kế hoạch thấu đáo sẽ luôn là đảm bảo cho anh giành chiến thắng. Khi mục tiêu là sự trả thù, thì điều duy nhất cần là phải kiên nhẫn chờ đợi.
Bản năng của anh mách bảo món nợ của Brenna là một quả home-run trời cho từ cú đập đầu tiên. Tất cả những gì anh phải làm là quẳng cây gậy của mình đi và chạy vòng quanh sân bóng. Nhưng anh muốn chắc chắn hơn.
“Rất nhiều tiền đấy,” anh nói.
Cô gật đầu, miệng cô cong lại thành một nụ cười. “Em biết. Em đã chi tiết đến từng xu một. Tất cả đều dành cho việc sản xuất rượu. Em không lấy một đồng công nào cho mình cả. Ôi, Nic, cái mảnh đất em muốn mua chỉ là quá hoàn hảo để trồng nho Pinot Noir[1]. Ở đó có một thung lũng dưới chân đồi, nó hứng được đủ lượng ánh sáng mặt trời cần thiết. Cộng với lượng sương và muối từ ngoài biển nữa, nó cho ra loại nho hoàn hảo. Rồi anh sẽ thấy.”
[1] Pinot Noir: Một giống nho để sản xuất loại vang đỏ cùng tên.
Sự nhiệt tình sôi nổi của cô hiển hiện rõ nét, như bàn tay cô đang đặt trên cánh tay anh. Anh nhận biết sự tiếp xúc ấy - và phản ứng của anh - đẩy tay ra và cầm tập hồ sơ của cô lên.
“Trong hai ngày tới, anh sẽ xem chỗ tài liệu này và liên lạc lại với em.” Anh nhướng mày. “Chính xác thì anh làm việc đó thế nào đây?’
Brenna khẽ cười. “Em nghĩ là một cuộc gọi đến nhà chắc sẽ gây rắc rối cho cả hai chúng ta mất. Số di động của em có trong hồ sơ rồi. Nếu anh không gọi được cho em, cứ để lại tin nhắn và em sẽ gọi lại.”
“Rất rõ ràng.”
Cô nắm chặt hai tay mình. “Nic, em biết là quá nhiều tiền và chuyện này là quá rủi ro cho anh, nhưng em có thể làm được. Nếu anh tận dụng cơ hội, anh sẽ không phải hối tiếc đâu.”
“Nếu có một mảy may nhỏ thôi, là anh sẽ phải hối tiếc, anh sẽ không làm đâu.”
Sự sôi nổi của cô vẫn còn đó. “Anh sẽ ấn tượng cho xem. Em hứa đấy.”
Anh có cảm giác là cô đúng. Bên cạnh đó, một trong những nguyên tắc sống của anh, đó là phải chớp lấy bất cứ cơ hội nào nảy đến. Nếu anh đồng ý, anh sẽ yêu cầu cô thường xuyên phải báo cáo để anh có thể để mắt đến những gì cô đang làm, cũng tương đương với việc để mắt đến chính bản thân Brenna vậy. Và rồi ở gần cô sẽ chỉ dẫn đến một chuyện.
Vậy là tiền không phải là rủi ro duy nhất. Điều đó là tốt hay xấu?
Anh không có được câu trả lời, nhưng anh biết, quãng thời gian với Brenna sẽ không hề buồn tẻ. Một lần nữa, họ sẽ lại có thể bước vào vùng đất nguy hiểm đó. Nhưng lần này, sẽ có sự khác biệt, anh sẽ là người chủ động quyết định mọi chuyện.
* * *
Brenna lái xe về nhà máy rượu vang Marcelli, đi đường vòng qua bãi biển. Cô cuốn cửa kính chiếc xe Camry cổ xuống và để cho làn gió nóng đầy vị muối từ biển mơn man trên da cô. Cái áo khoác và đôi giày cao gót đã được cô ném bên ghế hành khách. Cô đang bật đài và hát theo một giai điệu cũ xưa của The Beach Boys[2], vui sướng với sự thực là dù điệu nhạc đó già hơn cô không biết hàng bao nhiêu năm, cô vẫn thuộc hết lời bài hát. Vào lúc này, cô cảm thấy tự do và phóng khoáng và hạnh phúc và quá kích động, cô gần như có thể bay lên mất, nếu không có cái đai an toàn níu cô lại. Cô ngửa đầu ra sau và cười to thành tiếng với sự thỏa mãn hoàn toàn đang tràn ngập trong cô.
[2] Beach Boys: Một ban nhạc rock từ những năm 1960 của Mĩ.
Cô đã làm được. Cô đã làm được!
Ôi, chắc chắn rồi, Nic chưa nói đồng ý, vẫn chưa. Nhưng có gì đó trong cô biết chắc rằng anh sẽ gật đầu. Anh đã sẵn sàng lắng nghe, điều mà chưa ai chịu làm cả, và lắng nghe là tất cả những gì cô cần. Cái kế hoạch được tính toán cẩn thận chi tiết của cô sẽ thổi bay đôi tất của anh. Thậm chí là cả cái quần nữa.
“Hy vọng mình sẽ có mặt khi chuyện đó xảy ra,” cô lẩm nhẩm, rồi cười toe với viễn tưởng về một Nicholas Giovanni mông trần.
Cho đến cuối mùa xuân vừa rồi, cô đã không gặp anh trong gần mười năm. Anh có thể đã phải có một làn da nhăn nheo kèm một cái bụng bự, nhưng thay vào đó, anh vẫn có cái sức mạnh khiến toàn thân cô như đang đi trên lửa. Và có thể, chỉ là có thể thôi, cô đã thoáng thấy một sự đánh giá trong đôi mắt hút hồn chết người của anh.
Sau một cuộc hôn nhân tồi tệ kéo dài vài năm, bị bỏ rơi bởi một tên chồng tệ bạc, và chín tháng mười bảy ngày kể từ lần cuối cùng có quan hệ tình dục, sự ngưỡng mộ của đàn ông - đặc biệt là lại từ Nic - là một niềm an ủi đối với tâm hồn đang bị tổn thương và chai sạn của cô.
Nhưng kể cả như vậy, cũng không có nghĩa là có chuyện gì đó có thể sẽ xảy ra, cô tự nhắc nhở mình. Nếu Nic đồng ý, cứ cho là Nic đồng ý đi, họ sẽ trở thành đối tác làm ăn. Không đời nào có chuyện cô lại ngu ngốc đến mức lẫn lộn chuyện công việc làm ăn với những vui thích cá nhân cả. Không, với một triệu dollar và tương lai còn đang mập mờ của cô. Không có ai đáng đến thế đâu.
Cô rẽ đến lối vào Nhà máy rượu vang Marcelli và thở dài. Thôi được, với những gì cô vẫn nhớ, làm tình với Nic đã thật ngoạn mục. Lạ thường. Biến đổi cả cuộc đời cô. Nhưng vẫn không đáng để mất một triệu dollar.
Cô khẽ xoay người, không thoải mái. Tất cả chuyện nhớ đến sex này đang tác động đến cô. Nếu cô được làm một con mèo, cô sẽ cuộn mình thu lại vào một xó cửa gần nhất. Cô không chỉ phải tránh mọi sự động chạm với Nic, mà còn phải dừng ngay mọi ý tưởng khác về anh, ngoại trừ chuyện anh là một chủ nợ của cô. Không có chuyện cá nhân. Không có nữa.
May mắn là quyết định của cô đến cùng lúc với việc cô về đến điền trang. Nhìn số lượng xe đỗ ở cuối lối vào, có thể thấy mọi người đều đã ở nhà rồi.
Ngôi nhà ba tầng kiểu Tây Ban Nha được xây dựng từ cuối những năm 1920. Cụ nội của cô đã xây ngôi nhà theo thiết kế từ cuối thế kỷ mười tám của một nhà quý tộc có mười người con, một ngôi nhà có rất nhiều phòng ngủ. Một điều may mắn, cô nghĩ, khi cho xe dừng lại dưới bóng một cây sồi già và tắt máy. Giờ đây, cư trú lâu dài trên điền trang này, có ông bà nội của cô, bà ngoại, bố mẹ cô, và cả cô nữa.
“Thật bẽ mặt, nhưng vẫn là sự thật,” Brenna lẩm bẩm, đeo đôi giầy vào chân và ôm lấy cái áo khoác. “Hai mươi bảy tuổi và vẫn sống với gia đình mình.”
Thực ra cô mới chuyển về từ mùa xuân vừa rồi, khi gã chồng đần độn của cô - một-tân-bác-sĩ-tim-mạch thiếu lòng ơn và thiếu cả một lễ nghi sống tối thiểu - đã bỏ cô để đi theo một phụ nữa trẻ hơn, trước đây vốn là một cô nàng của đội cổ vũ. Anh ta đang chờ đợi để được cưới cô nàng đỏm dáng đó ngay khi trát li hôn của tòa được in ra.
Brenna không có chút mong muốn nào để người sắp-là-chồng-cũ của mình quay trở lại cuộc đời của cô, nhưng cô cũng không mảy may bận tâm đến phán xét của tòa. Tưởng tượng yêu thích hiện giờ của cô là một kiểu bệnh lây nhiễm đường sinh dục nào đó sẽ khiến anh ta không thể tận hưởng đêm tân hôn của mình được nữa. Không bao giờ nữa.
Gạt hết những ý nghĩ trả thù sang bên, rồi một ngày nào đó cô sẽ có thời gian để tìm được một chốn riêng của mình. Còn giờ, được ở nơi nào có những người yêu thương cô là quá đủ rồi.
Cô leo lên bậc thang sau nhà và bước vào trong bếp. Như mọi khi, toàn bộ phụ nữ trong nhà đang tụ tập ở đó. Hai bà của cô đang chuẩn bị đồ ăn, ngoại M đang khuấy nồi gì đó trên bếp và nội Tessa đang nhặt rau. Mẹ cô đang ngồi bên bàn bếp, một hộp các mẫu thiếp cưới đang mở trước mặt bà. Katie, chị gái của Brenna, và Francesca, em gái sinh đôi của cô, đang đứng trước mặt mẹ.
Dáng vẻ bướng bỉnh của cả hai khiến họ trông như hai cô nhóc năm tuổi mới bị bắt gặp đang đi xịt sơn nước vào con chó nhà vậy.
“Sao vậy?” Brenna hỏi, gấp cái áo khoác lại quàng ở cánh tay. “Con mới đi có hai giờ đồng hồ. Đã có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ghê gớm cả,” ngoại M - M tức là Mary - Margaret O’Shea - nói từ chỗ bà đang đứng bên bếp. “Francesca đang có những tin tuyệt diệu nhất đấy.”
Mẹ Brenna không có vẻ gì là thích thú cả. “Nhưng chúng ta đã chọn ngày và đang chuẩn bị đưa thiếp mời hết rồi.”
Là chuyện đám cưới.
Đầu tiên là chuyện cô em út Mia, chỉ trong mấy tuần chuẩn bị để làm lễ ở giáo đường, đã quyết định hủy bỏ tất cả. Rồi đến Katie đính hôn với bố của vị hôn phu cũ của Mia. Mối quan hệ thật lắt léo, nhưng đây là California cơ mà. Rồi Francesca phải lòng vị CEO đẹp trai của một công ty an ninh, người đã phát hiện ra chỉ vài ngày sau buổi hẹn hò của họ, là mình có một cô con gái mười hai tuổi mà anh chưa bao giờ được biết. Vài tuần sau, Francesca có thai.
Chỉ có Brenna là đang cố thoát khỏi đám mạng nhện yêu đương rối tinh phức tạp đó và cái vở opera hôn nhân mùi mẫn chưa có hồi kết của gia đình nhà Marcelli. Kế hoạch hiện tại của cô là tránh xa mọi chuyện lãng mạn và tập trung vào công việc. Cô có thể thoáng một chút về chuyện sex không cần tình yêu, nhưng một mối quan hệ nghiêm túc? Cô không có thời gian mà cũng chẳng có đủ năng lượng.
Cô tiến đến cái bàn bếp, chộp lấy một chiếc bánh bọc đường. Sau sáu tháng được hai bà cho ăn uống, cô chẳng còn muốn nghĩ đến chuyện lượng cholesterrol của mình đang ở mức nào rồi nữa.
“Kể cho chị nghe xem nào,” cô nói, dừng lại cạnh Franseca và nhìn ngắm cô em gái sinh đôi vô cùng xinh đẹp, vô cùng thanh mảnh của mình.
Gần hai tháng mang thai và Francesca sắp lộ bụng rồi ư? Không hề. Còn Brenna thì khác, cô biết, nếu cô có dính bầu, cô sẽ phát tướng ngay và chỉ đến tuần thứ chín thôi là đã mang cái bụng như quả dưa rồi.
Fransesca nhún vai. “Em biết, chúng ta đều đã nói về chuyện chờ đợi, chuyện cho em bé và tất cả những cái khác, nhưng Sam và em đã đổi ý. Và Katie với em muốn làm một đám cưới đôi. Nó có thể sẽ là một đám cưới ba nếu chị có ý muốn kết hôn lại lần nữa.”
Tiếng rên rỉ từ cả hai bà, còn mẹ chỉ đơn giản là vẫn ngồi chống cằm. “Tôi quá già cho những chuyện kiểu này rồi,” bà lẩm bẩm.
“Một đám cưới đôi?” Brenna cân nhắc khả năng đó, lờ đi gợi ý về việc cô có thể kết hôn lần nữa. Không bao giờ. “Nó sẽ tiết kiệm được nhiều chi phí,” cô nhắc mẹ mình, treo cái áo khoác lên một chiếc ghế. “Mẹ sẽ chỉ phải mời khách ăn một lần, thay vì hai lần.”
“Thế còn váy cưới thì sao?” Nội Tessa ngẩng đầu khỏi đám rau cỏ. “Chúng ta chỉ còn rất ít thời gian để chuẩn bị váy cưới cho Katie, và giờ thì sao? Cháu có chắc là cháu muốn vào lễ đường trong tình trạng hiện giờ không? Nói vậy không phải là mọi người không mừng cho cháu đâu, Fransesca. Một cô gái xinh xắn như cháu cần có một người chồng.”
“Yeah, còn những cô gái xấu xí thì sống độc thân,” Brenna lẩm bẩm.
Miệng Katie chúm lại cố nén cười. “Bọn con sẵn sàng dời ngày cưới lại để có thời gian cho chúng ta chuẩn bị mọi thứ.”
“Hai người có thể làm đám cưới vào Lễ Tạ ơn,” Brenna nói, cắn một miếng bánh. “Chúng ta đều biết là mọi người trong gia đình này sẽ nhảy lên sung sướng thế nào khi thấy hai chị em gái kết hôn cùng lúc. Hàng năm trời nay mọi người đã quá thất vọng trong chuyện thúc ép chúng con kết hôn. Giờ thì đi được nửa đường rồi đây. Chuyện này sẽ khiến chúng ta có nhiều thứ để tạ ơn lắm.”
Nội Tessa lẩm bẩm câu gì đó Branna không thể nghe ra được. Cô đã nghĩ sẽ thấy nội lấy tràng hạt của mình ra để làm một bài cầu nhanh. May mắn làm sao nội Tessa đã bằng lòng với bản thân bằng những tia nhìn bí ẩn bắn cho cô.
“Làm vào tuần nghỉ Lễ tạ ơn là ổn với con rồi,” Katie nói. “Ta có thể làm đám cưới vào Thứ bảy.”
Fransesca nhún vai. “Anh Sam thì không bận tâm đến chuyện ngày tháng đâu. Còn về váy cưới, con sẽ lựa một cái nào đơn giản và có dáng suôn thôi cũng được.”
“Không sao đâu,” Brenna bảo em. “Em có thể mang thai đến tháng thứ chín mà vẫn không lộ bụng đâu.”
Mẹ họ ngẩng đầu lên. “Mẹ không biết nữa. Như vậy, có lẽ chúng ta sẽ khâu ngày khâu đêm cho kịp hai bộ váy.”
Truyền thống gia đình đã định sẵn, bất cứ cô dâu nào nhà Marcelli cũng phải có một bộ váy cưới được khâu tay bởi những phụ nữ trong nhà. Một ý tưởng vĩ đại trên lý thuyết, nhưng việc may ghép những đường viền đăng ten thì thật như bất tận. Brenna không ngại lượng công việc may vá tăng thêm. Cô còn có công việc sản xuất rượu phải điều hành, và bởi vậy được miễn khỏi hầu hết công đoạn may vá.
Mẹ họ lấy ra một tập giấy. “Nếu có một đám cưới đôi, chúng ta sẽ bắt đầu lập danh sách.”
Ba chị em nhìn nhau và cùng lắc đầu. Một khi mẹ họ đã ngồi lên danh sách, thì cả buổi chiều có mà trôi vèo. Tốt nhất là chuồn luôn từ bây giờ.
“Em đi kiếm chút gì uống đã,” Brenna nói, tiến về phía giá để đồ trên bức tường đằng xa.
“Em lấy chocolate,” Fransesca nói.
Katie đi đến tủ bát, “Pho mát và bánh quy giòn hay là bánh quy?”
“Bánh quy,” cả Fransesca và Brenna đồng thanh.
Mẹ họ lắc đầu. “Không đi đâu hết, các cô gái. Ta có hai đám cưới cần phải lên kế hoạch đây.”
Katie nhấc một đĩa bánh quy từ trên kệ, hôn cả hai bà, và chạy vội ra khỏi phòng.
“Yêu mẹ lắm Mẹ ơi,” cô nói với qua vai.
Fransesca nhanh chân đi theo chị.
Brenna lấy một chai vang, cái mở chai, hai ly rượu, rồi mở tủ lạnh. Đúng như dự đoán, một chai sữa chocolate đã ở trên ngăn trên cùng. Đó là đồ của hai bà dành cho Fransesca để tăng lượng canxi.
“Hai bà và mẹ cứ nghĩ hết mọi thứ đi,” cô nói, đóng cửa tủ lại.
Mẹ liếc nhìn cô. “Chúng ta cần có kế hoạch.”
“Ta sẽ giải quyết chuyện đó sau,” cô hứa. “Mẹ đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ kịp hết thôi.”
“Mẹ không thể tin được là các con lại uống rượu vang đấy, giờ mới đang là buổi trưa.”
“Bọn con có chuyện cần uống mừng,” cô nói.
Đôi mắt mẹ cô khẽ nheo lại. “Hôm nay con có vẻ vui vẻ khác thường đấy. Làm sao thế?”
Brenna không định tiết lộ dù chỉ một từ về vụ làm ăn tiềm tàng với Nic. Không phải là với bố mẹ cô. Cô biết bố mẹ sẽ hiểu mong muốn tự lập của cô, nhưng chuyện đó sẽ khiến bố mẹ khó xử. Nội vẫn là người đứng đầu gia đình và nội sẽ không tán thành đâu. Cô thà ngậm chặt miệng, còn hơn là để bố mẹ mình phải chọn lựa đứng về phía ai.
Cô mỉm cười và dợm bước ra khỏi phòng. “Hai người chị em gái của con sắp kết hôn với hai người đàn ông tuyệt vời. Chuyện đó không đủ để con nhảy chân sáo hay sao?”
“Không phải là bằng những bước dài như thế. Con đang định làm cái gì vậy, Brenna?”
“Hoàn toàn không có gì cả. Con thề đấy.”
Nội Tessa ngẩng đầu lên. “Cô sẽ phải xuống địa ngục vì tội nói dối, giống như những kẻ trộm cắp ấy, quý cô ạ. Chúa trời biết hết cả.”
“Những lời để đời,” Brenna nói với lại kèm theo tiếng cười, quay lưng và chạy lên cầu thang.