“Cháu sẽ cho xe tải đến đó ngay khi chỗ chú sẵn sàng. Chắc chắn rồi.” Cô cười toe. “Cháu sẽ để dành cho chú một cặp vang khi rượu của cháu ra lò. Gặp lại chú sau nhé. Tạm biệt.”
Cô gác máy và đập đập cả hai tay lên mặt bàn bếp. “Mình yêu quá đi khi kế hoạch cứ đi theo đúng quỹ đạo.”
Vẫn còn cười hết cỡ và muốn vỡ tung vì hạnh phúc, cô ghi lại những thông tin vào chiếc Palm Pilot[11] nhỏ cô mới mua sau hôm Nic nói đồng ý cho cô vay tiền. Sau ba đêm mày mò tưởng như không thể với cái bộ máy nho nhỏ đó, cô đã quen được với nó. Cô nhanh chóng nhập các chi tiết về nho Chardonnay cô vừa mới mua được, rồi kết hợp chúng với các thông tin về nho Voignier cô đã đặt hàng từ trước.
[11] Palm Pilot: dòng máy đầu tiên của Palm ra đời năm 1996, khỏi đầu cho việc xâm nhập và phát triển thị trường PDA và smartphone của Palm.
Dùng máy tính, cô ước tính số tấn nho trên mỗi mẫu đất dựa trên những thông tin cô đã có về các ruộng nho. Trái với những quy ước thông thường, và cả với quan điểm của nội cô về việc làm rượu, cô sẽ dùng ngay lượt nước cất nho đầu tiên đó để ủ cho món vang mới của mình. Cô muốn thứ rượu pha trộn của cô phải thật ngoạn mục, để các lời chỉ trích chỉ còn có nước chết dí, và khách hàng sẽ mua hết không sót một chai.
“Một thế giới hoàn hảo,” cô lẩm nhẩm, nhập vào máy những thông số cuối cùng, gồm cả các món tiền cô sẽ phải chi ra, rồi ghi chú lên lịch để nhắc mình sẽ kiểm tra tình trạng của các ruộng nho sau hai ngày nữa. Cô nhìn đồng hồ và nhận ra cần phải trở về nhà máy thôi, trước khi có ai đó phát hiện ra cô đã bỏ ra ngoài.
Cô vừa mới tắt chiếc Palm Pilot thì cánh cửa hậu bật mở và Katie bước vào bếp.
“Ra là em ở đây,” cô chị cả nói. “Nhìn xem chị tìm thấy ai thập thò sau cánh cửa nhà chị sáng nay này.”
Brenna mỉm cười khi cô trông thấy Mia, cô em gái út, lao vào trong bếp. Như mọi khi, cô-nhóc-mười-tám-tuổi trang điểm quá đậm, mặc quần áo khoe cả một khoảng bụng và cả một cái khuyên rốn nữa.
Brenna đứng lên và giang rộng hai tay. “Mừng em về nhà, Nhóc Con.”
“Brenna!”
Mia lao vào cô. Brenna cố chống chân cắm chặt vào đất cho sự đụng chạm, rồi vẫn lảo đảo khi cái ôm nồng nhiệt của Mia biến thành một cú va chạm thực sự.
“D.C tuyệt đến không thể tin được,” Mia nói, hôn má Brenna và thở hắt ra.
“Em đã gặp được hai chàng phụ tá Nhà Trắng rất cute, và khi em kể cho họ nghe về vụ hứa hôn đổ vỡ của em, họ mừng đến phát điên để được giúp hàn gắn lại trái tim tan vỡ của em. Ừ, một kiểu tình yêu mùa hè ý mà. Nhưng giờ em ở đây rồi và thật vui quá đi khi được trở về nhà.”
Brenna buông cô em gái ra và bật cười. “Trái tim em tan vỡ bao giờ thế?”
Mia khịt mũi. “Khi em hủy hôn lễ của mình.”
Brenna nhìn sang Katie, người đang lắc lắc đầu.
“Chị không nghĩ là tim em lại có một vết nứt nhỏ nào, chứ đừng nói đến chuyện tan vỡ,” Katie nói.
Mia cười hết cỡ. “Mấy anh chàng phụ tá Nhà Trắng không cần phải biết điều ấy. Ngoài ra, em thích tất cả những sự cảm thông.”
“Rõ vậy rồi,” Brenna nói, ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của em gái.
Giống Francesca, Mia có sự pha trộn của cả hai bên nội ngoại. Mắt cô màu nâu nhạt, và tóc cô sẫm màu hơn tóc Katie, nhưng vẫn không sẫm hẳn như của Brenna, kể cả khi nó không có những lọn vàng hoe cô vẫn nhuộm hai tháng một lần.
Mia thấp nhất trong bốn chị em, cũng nhiều đường cong như Brenna, nhưng con bé không có chiều hướng tăng cả vòng ba như cô.
“Em trông được lắm,” cô nói với em. “Du lịch hợp với em đấy.”
Mia mỉm cười cám ơn, rồi vẻ mặt cô chuyển ngay sang thái độ nghiêm túc. “Chị thế nào? Đã vượt qua chuyện Ngài Bác Sĩ Đần Độn Dr. Dick chưa?”
Katie dúm người lại. “Mia, em có cái miệng tệ quá đấy.”
“Ồ, được rồi. Vì chị chưa bao giờ nói tục chứ gì. Jeff là một con lừa ngớ ngẩn. Quên hắn đi.”
“Thực sự, chị không nghĩ chuyện đó còn là vấn đề với chị nữa đâu.” Brenna nói, tươi tỉnh. “Nó cũng chẳng bao giờ thú vị chút nào.”
Katie cười khúc khích. Mia làm môt cú high five[12] với chị, rồi hướng về phía tủ lạnh. “Mẹ và hai bà đâu rồi?” “Đi Santa Barbara rồi. Hôm nay là ngày Đi ăn trưa và shopping hàng tháng của mẹ và hai bà mà. Mọi người sẽ mừng rơn khi biết em về nhà hôm nay cho xem.”
[12] high-five: hành động xòe bàn tay năm ngón lên cao và vỗ vào nhau để ăn mừng, xuất phát từ giới thể thao Mĩ và bây giờ được ưa chuộng dùng để chúc mừng nhau về một thắng lợi nào đó.
“Sẽ qua ngay ý mà,” Katie nói tỉnh khô. “Chị đã không thể nhét đủ số hành lý của nó vào trong xe đấy. Chị còn nghĩ nó đang định chuyển về nhà ở luôn.”
“Không đâu.” Mia lấy ra một cái bánh pho mát và một ít rau húng quế từ trong tủ lạnh. “Em chỉ ở lại cho đến khi năm học mới bắt đầu thôi. Nhưng em phải mang theo tất cả quần áo của em.”
“Tất nhiên rồi,” Brenna chọc em. “Có thể em sẽ được mời đến một buổi khiêu vũ lắm chứ, và lúc đấy em sẽ mặc gì đây?”
Mia le lưỡi. “Em đang đói đây. Cà chua đâu hết cả rồi?”
Katie nhìn đồng hồ đeo tay. “Thực sự chị phải quay về L.A đây. Chiều nay chị có cuộc họp.”
Brenna lấy từ tủ đồ ăn ra mấy quả cà chua. “Chị nghĩ là con chuột nhắt này sẽ để chị đi à?”
“Chị ý nói đúng đấy,” Mia nói. “Thôi nào, Katie. Chi không gặp em mấy tuần rồi. Chị không muốn nghe về toàn bộ cuộc sống của em ở D.C à?”
“Chị đã nghe được kha khá trên đường về rồi.”
“Được rồi, nhưng giờ chị có thể nghe em kể lại cho Brenna nghe. Những câu chuyện sẽ còn thú vị hơn khi được nghe kể lại lần thứ hai đấy.”
Katie bỏ áo khoác ra và treo nó lên thành ghế. “Tại sao chị lại cứ phải bận tâm thử xem thế nào nhỉ?” cô hỏi, rồi nhấc điện thoại bàn trong bếp và quay số.
Trong khi cô đang giải thích chuyện không thể quay về văn phòng, Brenna lấy ra một khoanh bánh mỳ tươi từ hộp gỗ đặt trên quầy bếp. Cô lấy mấy con dao ăn trong ngăn kéo và đưa một cái cho Mia.
“Thế em đã học được những gì rồi?” cô hỏi, bắt tay vào cắt cà chua thành từng lát.
“Cả đống. Tiếng Nhật rất thú vị. Kỹ năng nói của em cừ lắm nhé. Em có thể nói và nghe hiểu nữa, dù trọng âm các thứ còn chưa chuẩn lắm. Nhưng chữ viết thì khó kinh. Toàn bộ các chữ của nó luôn. Em qua được hết kỳ thi, nhưng suốt thời gian đó em vẫn thấy mình như một đứa học vỡ lòng vậy.”
Brenna xếp cà chua lên đĩa, xen kẽ từng lát cà chua dày với những lát pho mát mỏng Mia chuyển cho cô.
“Nó đứng đầu trong lớp đấy,” Katie nói, gác máy.
“Thông minh và xinh đẹp,” Mia nói kèm một cái nháy mắt. “Thực sự khiến các chị phải phát ghen với em, đúng không?”
“Chị thấy khiêm tốn đúng là một tính cách điển hình của em đấy,” Brenna nói với em.
Katie mở tủ lạnh và ngó qua mấy cái hộp nhựa. “Mỳ trộn, mấy món gà nữa.” Cô hít hít chỗ thức ăn còn thừa. “Gà Marsala, chị đoán thế.”
“Nó đấy,” Brenna nói. “Từ hai hôm trước rồi. Em thích mỳ trộn hơn.”
“Em cũng thế,” Mia nói.
Mia cắt xong chỗ pho mát. Cô lấy ra một cái muôi từ tủ bát, rót dầu ô liu, dấm thơm và tỏi để làm nước sốt. Brenna dùng một cái kéo để cắt rau húng quế.
“Thế anh chàng mà Francesca đính hôn thế nào?” Mia hỏi. “Em mới đi được có, mấy nhỉ, hai tháng, và chị ấy đã chuẩn bị làm đám cưới rồi. Và cả chuyện bầu bì nữa chứ. Em không thẻ tin được chị ấy lại có bầu.”
“Chị nghĩ đến cả Francesca vẫn còn đang phải làm quen với chuyện đó đấy, dù cả nó và Sam đều hạnh phúc điên lên được,” Katie nói, mỉm cười.
“Thế ý tưởng về một thế hệ mới sắp ra đời có khiến chị thấy nhẹ người đi không, hay lại thấy căng thẳng hơn?” Mia hỏi.
Katie lắc đầu. “Chị đã tuyên bố rồi mà, không có con cái gì hết trong ít nhất là một năm nữa.”
Brenna cười. “Nhưng ông bà sẽ không nghe đâu.”
“Chuyện đó thì đoán được mà.” Mia nhăn mũi. “Thế Sam là người thế nào?”
“Chị phải nói là một anh chàng hoàn hảo cho cô gái hoàn hảo của chúng ta. Anh ấy còn có một cô con gái rất tuyệt nữa. Kelly. Mười hai tuổi.” Brenna rắc húng quế lên đĩa, rồi đưa cho Mia.
“Chị quan tâm đến trẻ con từ bao giờ thế?” Mia hỏi.
“Chị vẫn luôn muốn có con đấy chứ. Chỉ có Jeff là người cứ nói bọn chị phải đợi. Tuy vậy, dù bây giờ chị mong muốn có một đứa con đến cỡ nào, chị vẫn thấy mừng vì chuyện bọn chị vẫn chưa có đứa con nào cả. Nó sẽ khiến chuyện li dị phiền phức thêm”
Mia rưới chỗ nước sốt lên pho mát và cà chua. Trong khi Brenna mang đĩa và các thìa dĩa ra bàn ăn, Katie lấy ra một bát mỳ trộn, bánh mỳ, bơ và một vài khoanh salami (xúc xích Ý) và thịt hun khói. Mia đặt đĩa cà chua và pho mát ở giữa rồi cầm lấy mấy lon soda cho cả ba chị em.
“Trông ngon đấy,” cô nói, ngồi xuống bàn. “Em thích các nhà hàng ở D.C, nhưng đi xa nhà lâu như vậy, em sẵn sàng cho các món của hai bà rồi đây.”
Brenna ngồi đối diện Mia. Katie ngồi phía đầu bàn. Mia lấy một cái nĩa xiên lấy cà chua và pho mát cho vào đĩa của mình, rồi vớ lấy lát bánh mỳ.
“Thế còn những chuyện gì xảy ra nữa khi em không có ở nhà?”
Katie bắn cho Brenna cái nhìn “để chị nói cho”. “Không nhiều lắm. Ừm, trừ chuyện là hóa ra Brenna đã ngủ với Nic Giovanni và vay được của anh ấy một triệu đô để gây dựng xưởng rượu của riêng mình.”
Mia đông cứng lại khi vẫn đang cắn dở miếng bánh. Mắt cô mở to và hai gò má đỏ bừng lên.
“Ngậm miệng lại đi!”
Katie làm dấu một chữ X trước ngực. “Chị thề trên cuốn Kinh thánh của nội Tessa đấy.”
Brenna múc mỳ trộn vào đĩa. “Đó là mười năm trước rồi.” Cô ngẩng đầu và toét miệng cười. “Chuyện sex ấy. Còn khoản vay là mới đây. Dù cho chị có nghĩ là mình có thể xuất sắc trên giường đến thế nào đi nữa, chị cũng vẫn ngờ là mình không đáng được đến một triệu đâu.”
“Em không biết nên hỏi chuyện gì trước nữa,” Mia thừa nhận khi cô nhai và nuốt xong miếng bánh. “Chuyện sex hay chuyện xưởng rượu. Em không thể tin được chị đã ngủ với anh ấy và không hề kể cho em biết. Em ghét cứ phải làm em út. Em chẳng bao giờ được biết chuyện gì hay ho cả, cho đến mấy năm gần đây.”
Katie nhướng mày. “Hiển nhiên là con bé đã quyết định chuyện sex thú vị hơn chuyện xưởng rượu rồi.”
“Rõ rồi,” Brenna nói. “Đừng có quá khích như thế. Chị đã không kể cho bất cứ ai cả.”
“Em cá là anh ấy tuyệt lắm.” Mia nói, thở hắt ra. “Nhìn Nic lúc nào cũng có vẻ như anh ấy biết cách làm gì với cơ thể phụ nữ vậy.”
“Mình đang ăn đấy,” Katie phản đối.
“Ồ, được rồi. Đó là bởi vì chị và Zach chưa bao giờ thử gạt bát đĩa sang một bên để làm thử chuyện đó trên bàn ăn thôi,” Mia càu nhàu.
Katie hơi đỏ mặt, nhưng không đáp trả lại.
“Đúng như em nghĩ mà,” Mia nhìn rất đắc thắng, rồi lại quay sự chú ý của cô trở về với Brenna. “Chị sẽ gây dựng xưởng rượu của riêng chị? Thật sự?”
“Chị không có lựa chọn nào nữa,” Brenna nói. “Nội Lorenzo và chị tranh cãi về mọi thứ. Làm việc cùng nội thật đúng là một cơn ác mộng. Với việc nội ghét tất cả các ý tưởng của chị hết mức và phát hiện gần đây về việc chúng ta có một-người-anh-trai-thất-lạc-đã-lâu - một người thừa kế nam mà nội lúc nào cũng mong ước - chị đoán là cơ hội thừa kế của chị đang ở đâu đó giữa 'không có vẻ gì là có cơ hội' và 'không đời nào có cả' rồi.”
“Nhưng một nhãn hiệu của riêng chị?” Giọng Mia nghe vừa cảm kích, vừa sợ hãi. “Một triệu đô?”
“Đúng thế. Chị có một kế hoạch kinh doanh hoàn hảo, nhưng chị không thể khiến bất cứ một ngân hàng nào chịu lắng nghe cả. Họ muốn biết tại sao tự nội Lorenzo không ủng hộ chị. Chị cũng không muốn vay tiền của Bố Mẹ vì bố mẹ cũng sống ở đây, làm thế sẽ khiến mọi người khó xử. Nên chị đến gặp Nic và anh ấy nói đồng ý.”
Cô vẫn còn khó mà tin được tất cả mọi chuyện đang diễn ra đúng là chuyện của cô. “Anh ấy còn cho chị mượn máy ép nữa. Nó cũ rồi. Anh ấy mới tân trang lại một hệ thống trang thiết bị tối tân, chỉ nhìn thôi cũng muốn xin chết lắm. Cái máy nghiền...”
Mia giơ tay lên. “Tha cho bọn em cái bài ca ngợi máy nghiền nho của chị đi. Điểm chính là, đây là cả một đống tiền.”
“Chị đã tiêu rồi,” Brenna thừa nhận, chính cô vẫn còn thấy một chút hoang mang. Dù nó chỉ là một mối lo sợ vô hại - kiểu như một sự căng thẳng vì 'Mình không thể tin được giấc mơ của mình đã thành sự thật.' “Chị đã mua bốn mẫu đất hoàn hảo để trồng nho Pinot ở phía cuối đường bờ biển. Chị đã đặt hàng các thùng ủ rượu, nho cũng sắp được mang về rồi. Hai năm nữa, chai vang đầu tiên của chị sẽ xuất hiện trên thế giới này. Đến năm thứ ba, chị sẽ làm nên chuyện.”
Mia có vẻ vẫn chưa hết choáng váng. Nhưng cô vẫn nâng lon soda của mình lên. “Woa. Uống mừng cho Brenna và cuộc phiêu lưu mới của chị ấy nào. Cũng ngang với việc chị được ngủ cùng một người quyến rũ như Indina Jones rồi còn gì.”
“Và Nic nữa,” Katie chêm vào, nâng ly của mình lên, “dù sao thì, anh ấy là thật.”
“Đúng đấy.” Mia cầm dĩa lên. “Vậy, Brenna, sau mười năm, anh chàng hàng xóm quyến rũ của chúng ta vẫn khiến chị nóng máy chứ?”
Brenna nghĩ đến những lần gặp gỡ gần đây của cô với Nic, và cái cách mà chỉ sau chưa đầy nửa phút ở bên anh, cô đã sẵn sàng hồi tưởng lại những mê say trong quá khứ theo chiều hướng thể xác nhất rồi.
“Có vẻ vẫn còn chút ít sức hút,” cô dè dặt nói.
Mia kêu lên phản đối. “Chút ít? Chị đùa đấy à. Em còn có thể nói ra sự thật là như thế nào mà không cần phải mở mắt ra kìa.”
Katie vươn người về phía trước. “Vậy là nó vẫn còn đó, phải không? Sức hút ấy?”
Brenna gật đầu ủ rũ. “Theo cái cách mà em ước sao nó không có. Em đang gặp rắc rối trong việc tự chủ đây. Tuy nhiên, không thành vấn đề đâu. Bởi em không chắc cảm giác đó có phải là từ cả hai phía hay không.” Nhưng thực sự, cô đã nghĩ đó có lẽ là cảm giác của cả hai người, cô và Nic.
“Thêm nữa,” cô nói, giọng kiên quyết hơn, “Bây giờ Nic và em còn có công việc làm ăn chung nữa. Nó thay đổi mọi thứ. Em không thể ngủ với người đã cho mình vay một triệu đô được. Làm vậy sẽ kỳ cục lắm.”
“Nhìn nhận vấn đề tốt đấy,’ Katie nói.
“Hai người sao vậy nhỉ?” Mia hỏi. “Chị đâu có cần phải thực sự ngủ với anh ấy để được tận hưởng trải nghiệm đâu. Đây mới là lúc cần đến trí tưởng tượng mà.”
Brenna cười toe. “Mia à, đôi khi chị rất thích cách suy nghĩ của em.”
* * *
Mặt trời vừa lặn, cũng là lúc cô vào đến lối rẽ dẫn đến Wild Sea. Phía trước cô, một xe tải đang đỗ trước tòa nhà cũ, nơi có máy ép nho Nic đã cho cô mượn. Brenna dừng xe bên lề và trèo ra ngoài trời đêm mát lạnh.
Tim cô đập mạnh và cô cố lắm mới bắt kịp nhịp thở của mình, nhưng lần này phản ứng của cô không phải bởi cô đang ở gần Nic. Cô thực sự đang làm chuyện này rồi - cô đang đi bước đầu tiên trên con đường đưa Bốn Chị Em Gái đến với thành công.
Cô bước nhanh về phía tòa nhà và mở hai cánh cửa đôi lớn. Không khí bên trong có mùi ẩm mốc, với mùi của những vụ thu hoạch trước vẫn còn lẩn khuất lẫn với mùi bụi. Những tia sáng mặt trời cuối cùng rọi xuống qua khung cửa sổ trên cao, tắm cho cái thiết bị cũ kĩ đó một lớp vỏ bóng màu vàng đồng. Nic có nói với cô anh đã cho lau chùi lại máy móc, và cô cũng đã kiểm tra để thấy nó vẫn vận hành được, vậy là cô có thể bắt tay vào việc ngay tối nay.
Một cách cung kính, cô vuốt ve bằng cả hai tay cái máy nghiền. Sự kích động lan khắp người cô. Cô sẽ nhớ cái giây phút này đến hết đời mình, cô tự nhủ. Nhiều năm sau này, nếu có ai đó hỏi mọi chuyện khởi đầu từ khi nào, cô sẽ nhớ đến tối nay.
“Cô muốn đặt chúng ở đâu?”
Cô ngẩng lên và thấy hai người đàn ông đang khiêng những giỏ nho. Cô chỉ về phía nền đất trống và giúp họ đặt các giỏ nho theo hàng. Hai mươi phút sau, nho trên xe tải đã được dỡ hết xuống, và những người đàn ông dời đi.
Brenna đứng lại, một mình, xung quanh là những giỏ nho Chardonnay tốt nhất mà cô đã có thể kiếm được. Mùi quả chín hứa hẹn dấu hiệu của tất cả những gì có thể. Chắc chắn là có khả năng rồi, cô nghĩ, nhặt lên một quả nho và cắn một miếng. Làm rượu vang với cô luôn luôn là có khả năng.
Nho chắc, chua, thêm cả vị ngọt mát nữa. Cô giữ thứ nước quả đó đọng trên đầu lưỡi, say sưa tận hưởng vị nho, và tưởng tượng đến vị rượu sau một năm rưỡi nữa thôi, khi sự lên men, và vị gỗ sồi, và thời gian, kết hợp lại với nhau để tạo nên điều kỳ diệu.
“Nhưng trước tiên, còn rất nhiều việc để làm,” cô lẩm bẩm, rồi đi chuẩn bị cho máy bắt đầu nghiền.
Cô làm nhanh chóng, rồi nhấn nút khởi động. Cái máy bắt đầu kêu nghiến lên, chậm rãi đảo đều nho trước khi dồn chúng xuống bộ phận ép. Quan sát sự pha trộn, cô kiểm tra lại nhiệt độ. Nếu nho bị nóng quá, chúng sẽ lên men ngay khi được ép xong, và thế là thất bại. Nhưng thời tiết đang ủng hộ cô. Ban ngày trời mát mẻ lạ thường so với tiết mùa hè, và sương thì chưa lúc nào bay quá cao so với mặt đấy cả. Nho của cô được mát vừa phải và có thêm cả chút độ ẩm nữa.
Cô hấp tấp bước về phía sau máy ép và kiểm tra để chắc là bình ủ rượu đã được đặt đúng chỗ. Sau khi ép, nho sẽ được dồn vào bình, phần cái sẽ nằm lắng dưới đáy bình. Đó là những gì nhiều nhất cô có thể làm được tối nay.
Ngày mai sẽ có thêm nhiều nho nữa. Quá trình này sẽ cứ tiếp tục cho đến cuối tháng Chín, khi đến hết vụ thu hoạch nho Cabernet.
Hỗn hợp nho đã được trộn lẫn với nhau chảy qua máy nghiền, hương nho chín lan mạnh thêm. Và mặc dù với cánh cửa ra vào rộng mở, làn gió nhẹ từ bên ngoài vẫn đang thổi vào trong phòng, mùi hương ngọt ngào vẫn trở nên say hơn.
Cô mới đưa thêm một giỏ nho nữa vào máy nghiền thì nghe thấy có tiếng bước chân trên nền xi măng. Ngay lập tức, tim cô đập nhanh hơn, chờ đợi. Cô thấy mình đang mỉm cười, trước cả khi cô xoay người lại xem ai đang đến chỗ cô.
“Mọi việc thế nào?” Nic hỏi, đi đến đứng bên cô. “Anh thấy có xe tải đến.”
Cô chỉ về phía cái máy đang nghiền đang kêu. “Nó đây. Mẻ đầu tiên.”
Anh cười thật tươi. “Anh đã nghĩ đến việc mang champagne đến để ăn mừng, nhưng làm vậy có vẻ hơi quá đà.”
“Chắc rồi, nhưng em rất cảm kích vì ý tưởng đó đấy.”
“Có sợ không?” anh hỏi.
“Một chút. Em sẽ dùng mẻ đầu tiên này cho món pha trộn của em. Chúng là thứ nho thượng hạng và em biết em đang làm đúng, nhưng em vẫn cảm thấy sợ.”
“Đi ngược lại thông lệ chẳng bao giờ là dễ dàng cả.”
“Đấy là còn chưa kể đến chuyện trong đầu em lúc nào cũng nghe thấy giọng của nội đang la em vì đã tiêu phí những quả nho tốt nhất.”
“Có cần cái bịt tai không?”
Cô lắc đầu. “Chỉ cần thêm một chút thời gian thôi. Em sẽ chống cự được hết với những chuyện đó.”
Anh đứng đủ gần để cô có thể thấy hàng ria mọc lởm chởm tối sẫm trên cằm anh. Chuyện đó cũng không có gì là lạ cả, cô tự nhủ. Rất nhiều đàn ông Ý có râu ria rậm rạp. Nic chỉ đơn giản là một trong số đấy, những người phải cạo râu một lần nữa vào buổi tối trước khi đến một buổi hẹn hò. Nhưng hôm nay không phải là một buổi hẹn hò, và anh không cạo râu, và cô thấy mình đang nhớ lại cảm giác của hàng ria lởm chởm đó trên da cô mỗi khi họ hôn nhau. Sự kết hợp của một hàng ria xù xì với một đôi môi thật dịu dàng đã từng mang đến cho cô một sự gợi cảm không thể tin được. Quỷ ạ, thật đúng là địa ngục cho cô khi đã biết đến cực đỉnh ở cái tuổi mười bảy.
Nic đi quanh cái máy ép. “Tối nay em định làm nhiều đến mức nào đây?”
“Tất cả chỗ này. Em muốn mọi thứ xong xuôi hết trước khi em đi về nhà.”
Anh nhìn xuống đám giỏ nho dưới sàn nhà. “Em sẽ phải ở đây đến sáng.”
“Chắc vậy.”
“Hôm nay em có đi làm ở nhà máy không?”
Cô gật đầu.
“Mai em có đi làm không?”
Cô mỉm cười. “Ngủ lúc này là quá xa xỉ.”
“Anh cũng đoán vậy.” Anh đi về phía cửa ra vào. “Vậy em làm việc tiếp đi nhé.”
“Chắc rồi. Cảm ơn anh vì đã ghé qua.”
Brenna nhìn anh đi, cố để không cảm thấy thất vọng. Đây là ước mơ của cô mà, đâu phải của Nic. Anh có nhà máy rượu của anh để điều hành rồi - và anh đã làm công việc đó vào ban ngày, như bất kỳ một người bình thường nào khác.
Cô nhìn quanh căn phòng rộng, những bức tường gỗ, cái cầu thang cũ, và nền xi măng trống. Ở đây vẫn còn thiếu đồ đạc. Cô sẽ phải sắm thêm một cái bàn giấy, và có lẽ là cả một chiếc radio nữa, cô nghĩ. Nếu không, buổi đêm ở đây sẽ dài dằng dặc đến vô chừng.
Mười lăm phút sau, cô đi kiểm tra mực nước ở máy nghiền. Hỗn hợp nước ép đã đầy một bình lớn. Nhìn cái máy ép làm việc, cô tưởng tượng đến mười tám tháng nữa, khi cô có thể thấy những dòng vang đầu tiên được đóng chai. Có lẽ, cô sẽ mời các chị, em gái của mình đến và họ sẽ có thể làm một bữa tiệc ăn mừng.
Tiếng va chạm lách cách khiến cô quay người lại. Nic quay lại với hai chiếc ghế gấp và một cái hộp.
“Em không thể thức cả đêm mà không có cà phê,” anh nói, đặt cái hộp xuống sàn nhà.
Cô nhìn thấy một cái mày pha cà phê cùng với cốc và cả một bình đựng nước lớn nữa.
“Đêm nay anh sẽ tiếp tế cho em, còn sau này em sẽ phải tự chuẩn bị cho mình đấy.”
“Rõ rồi.”
Cô cố để không đọc thấy quá nhiều qua hành động thân thiện đó của anh, hay qua cái thực tế là anh đã đem theo cả hai cái ghế nữa. Nếu anh ở lại, sẽ thật dễ chịu. Nếu anh không ở lại, cô sẽ qua khỏi.
Dễ chịu, cô nghĩ, nhấc lấy bình cà phê và mang nó đến chỗ vòi nước gắn tường. Dễ chịu ư? Thật vậy. Cô đang định dối ai chứ? Ở gần Nic không phải là dễ chịu, mà là thú vị và cả nguy hiểm nữa. Giống như là đi bơi với mấy con cá điện[13] vậy. Cô sẽ không bao giờ biết được những cơn sốc bắt nguồn từ đâu. Một người phụ nữ khôn ngoan trong hoàn cảnh này sẽ phải tránh xa dòng nước ra. Thật khôi hài, cô cũng đã từng làm một kẻ khôn ngoan, khi cô kết hôn với Jeff. Và hãy nhìn xem, chuyện đó đã đưa cuộc đời cô đi đến đâu?
[13] electric eel: Một giống cá phát ra điện, ở Nam Mĩ.
Nic cầm cốc cà phê của mình. Đã sắp nửa đêm rồi, và anh biết, anh nên quay về nhà. Vậy mà anh vẫn nấn ná ở đây, và thay vì đứng lên, anh lại còn đang duỗi chân ra và quan sát dòng nước đầu tiên chảy từ máy ép vào cái bình rượu đặt sẵn dưới đất.
Brenna đang bồn chồn đi lại quanh cái máy, như thể cô có thể chỉ đơn giản dùng ý chí của mình để khiến cả quá trình ép nho sẽ được thuận lợi vậy. Đôi mắt nâu của cô sáng lên với nhiệt huyết mà anh thấy ghen tị. Tất cả những thứ này là quan trọng với cô. Cô có thể để tâm đến mọi công đoạn, từ lúc cho nho vào máy ép đến khi những giọt rượu cuối cùng được đóng chai. Nếu cô có thêm thời gian, anh cá là cô sẽ còn tự tay đi hái từng quả nho nữa.
Wild Sea cũng rất quan trọng với anh, nhưng đã từ lâu rồi, anh không còn có sự quan tâm mật thiết đến việc làm rượu nữa. Công ty giờ đã quá lớn. Anh thuê người để theo dõi các ruộng nho, và có những người quản lý để chịu trách nhiệm báo cáo chi tiết hàng ngày về phần lớn công việc trong nhà máy. Anh kiểm tra cả quá trình làm rượu, nhưng anh không có đủ tay để dõi theo từng chai vang mà họ sản xuất ra được.
Đó là kết quả của việc mở rộng quy mô công ty, anh tự nhắc mình. Và nếu như tất cả đều theo đúng kế hoạch, sớm thôi, anh sẽ có thêm Marcelli Wines vào trong khối tài sản của công ty.
“Em đã chọn được cái tên nào chưa?” anh hỏi.
Brenna nhìn lên. “Vang Bốn Chị Em Gái.”
Lẽ ra anh không nên ngạc nhiên mới phải, nhưng anh vẫn ngạc nhiên, và anh không thể khiến mình thôi cứng người lại.
“Sao?” Brenna hỏi.
“Không có gì. Tên rất hay.” Anh nhún vai. “Gia đình vẫn luôn quan trọng với em.”
Giờ đến lượt cô trông có vẻ không thoải mái. Anh chờ xem cô có nói gì không, nhưng cô im lặng.
“Anh đã bao giờ kể với em cái tên Wild Sea ra đời thế nào chưa?” anh hỏi.
“Chưa.” Cô lắc đầu. “Chưa ai kể cho cho em cả.”
“Kế hoạch ban đầu là sẽ đặt tên nhà máy theo họ của gia đình. Giống như cụ nội của em đã đặt cho Marcelli Wines, nhưng Salvatore đã có một sự thay đổi sống còn. Vào những năm 1920, chỉ có một cách duy nhất để đi tới Mĩ, và đó là đi bằng tàu thủy. Có vẻ chuyến đi đó đã rất gian nan và cụ nội anh đã phải nghĩ đến chuyện tất cả bọn họ sẽ bỏ mạng giữa biển.”
Brenna so người lại trắc ẩn. “Em đoán là hồi đó họ chưa có thêm bộ phận thăng bằng để lắp ở đuôi tàu.”
“Tất nhiên là chưa. Theo lời kể của ông nội anh, Salvatore đã làm một cuộc thỏa thuận với vùng biển đó. Cụ hứa sẽ đặt tên xưởng rượu của cụ theo tên vùng biển đó nếu nó không nuốt chửng họ.”
Brenna toét miệng cười. “Em chưa bao giờ nghĩ rằng cụ nội anh lại là người có những hành động bốc đồng kỳ cục kiểu vậy.”
“Anh cũng nghĩ cụ không phải kiểu người đó, nhưng sự sợ hãi đôi khi khiến con người ta hành xử rất lạ kỳ.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, khẽ thở dài. “Nhiều lúc, em cứ nghĩ, sẽ tuyệt biết bao nếu được quay ngược thời gian lại, về sống vào những ngày Salvatore và Antonio bắt tay gây dựng xưởng rượu của hai cụ. Tất cả tương lai còn đang hứa hẹn trước mắt họ.”
Anh đã không chỉ ra với cô là trong những ngày đầu đó, hai năm đầu tiên sẽ cực nhọc vô cùng, với việc làm đất để chuẩn bị trồng nho. Không nghi ngờ gì là hẳn phải có rất nhiều những buổi đến nhà thờ để cầu nguyện cho mọi chuyện thuận lợi, và thậm chí là cầu cho có một, hay hai phép màu nữa.
“Anh đang giữ cuốn nhật ký của cụ nội anh,” anh nói. “Sophia đã bắt đầu viết từ khoảng năm năm trước khi cụ cưới Salvatore và sang đây.”
“Anh đang đùa.”
Anh lắc đầu. “Anh vẫn đang đọc nó mà, đọc dò từng câu từng đoạn. Bà cụ đã viết về rất nhiều việc, có cả chuyện về lời cầu hôn chả lãng mạn tí nào của Salvatore nữa. Khi ông cụ quay trở về Ý, cụ đã được coi là thành công. Việc cưới xin được chuẩn bị mà chẳng ai buồn hỏi ý kiến của Sophia cả. Trong nhật ký của mình, cụ không phàn nàn gì về việc đó cả, nhưng có nói đến chuyện cụ nóng lòng được đến Mĩ thế nào. Ít nhất thì đó là những gì anh nghĩ là cụ đã viết. Tiếng Ý của anh tệ lắm. Có thể cụ lại nói về chuyện giặt giũ cũng nên”
Brenna bật cười. “Em nghi ngờ chuyện đó đấy. Phụ nữ thường không đề cập đến mấy chuyện giặt giũ trong nhật ký của họ đâu. Mà em cũng không dám khẳng định chắc chắn với anh được. Tiếng Ý của em còn dưới cả tệ nữa. Sao anh lại đọc nhật ký của cụ?”
“Anh tìm thấy nó hai năm trước, lúc đi dọn dẹp đồ đạc của ông nội. Cứ hết lần này đến lần khác anh cầm nó lên rồi rò rẫm dịch được một, hai trang.” Anh nhún vai. “Chậm chạp lắm. Thêm nữa anh lại là người thích nhìn vào hiện tại và tương lai hơn, nên mấy chuyện thời xưa không hấp dẫn anh lắm.”
Sự vui vẻ của Brenna trôi dần đi. “Em rất tiếc vì chuyện của nội anh. Em đã muốn đến dự đám tang, nhưng em biết, sự có mặt của một người nhà Marcelli ở đó sẽ gây ra nhiều bàn tán, và sẽ lôi mọi chuyện ra xa dần mục đích thật của nó.”
“Cám ơn em, nhưng cũng không đến nỗi nặng nề vậy đâu.”
Brenna nhướng mày. “Tất nhiên là nó sẽ thành vấn đề chứ. Ông là gia đình của anh mà.”
“Không phải nó chỉ là cái tên gọi thôi sao?”
Cô so người lại. “Em biết, ông đã nổi điên từ trước đó, lúc anh bỏ nhà đi, nhưng khi anh quay về rồi...” Cô nuốt vào. “Không phải mọi chuyện giữa hai người đã ổn sao? Ông đã để lại nhà máy cho anh mà.”
“Anh là một Giovanni duy nhất còn lại. Còn có thể để ai thừa kế nữa?”
Cô nhìn đi chỗ khác. Nic nghĩ anh nhìn thấy sự hối lỗi trong dáng vẻ của cô. Cô là nguyên nhân khiến anh và ông nội đã trở thành hai kẻ xa lạ. Anh đã nghĩ đến chuyện nói ra điều đó, nhưng rồi lại quyết định, đã nhiều năm trôi qua, và đã qua bao dặm xa cách rồi. Nói về những chuyện đó bây giờ có tác dụng gì nữa đâu?
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng rộng. Brenna xoay xoay người trên ghế, rồi quay sang anh gượng cười. “Max thế nào?”
Nic uống cốc cà phê của mình. “Cừ lắm. Đúng như hứa hẹn, một kẻ phá hoại nhà cửa. Anh đang phải giải quyết nhu cầu cắn bất cứ thứ gì tìm thấy được của nó đây. Anh định sẽ ép nó vào một chương trình huấn luyện để nó biết vâng lời.”
“Bởi vì được như vậy thì cũng có nghĩa là cuối cùng trong cuộc đời anh cũng có được một tạo vật sống sẽ biết chạy đến bên anh mỗi khi được gọi?”
Anh cười nhăn nhở. “Chính xác.”
Brenna đứng dậy và đi kiểm tra cái máy ép.
“Hôm nào thì em sẽ mang thêm nho về?”
“Ngày mai.”
“Em chắc sẽ phải tạm dừng đời sống cá nhân của mình lại cho đến khi vụ thu hoạch kết thúc nhỉ.”
Cô cười. “Nó sẽ thành vấn đề chỉ khi em thực sự có, trong khi em lại không có gì cả. Em hiện giờ chỉ quan tâm đến chuyện gây dựng và điều hành nhà máy rượu thôi. Thêm nữa, em có gia đình ở bên nếu có khi nào em thấy cô đơn.”
“Em vẫn luôn có họ, nhưng anh đang nói về chuyện khác cơ. Em không nghĩ đến chuyện sẽ thay thế chồng em bằng một cậu bồ nào à?”
“Đó không phải là kiều của em.” Cô nghiêng đầu. “Mà thực sự, em cũng không biết mình có cái 'kiểu' nào khi nói đến đàn ông không nữa. Nếu như có một người đàn ông trong cuộc đời em, em muốn người ấy phải hơn tuổi em. Nhiều trải nghiệm. Thế còn anh? Có một Mrs-Nic-tiềm-năng nào không?”
“Hiện giờ thì không.”
“Vậy thì chúng ta đều là những kẻ không biết làm gì với sự lãng mạn rồi.”
Cô mở miệng, rồi lại thôi, rồi đập tay lên trán. “Quên chuyện em vừa nói đi.”
Anh những muốn quên, nhưng đã quá muộn rồi. Sự căng thẳng bùng lên, tràn ngập căn phòng, khiến anh không thể không nhận thấy. Một gã thông minh lúc này sẽ đổi chủ đề câu chuyện, hoặc là rút lui khỏi căn phòng. Thật hài hước làm sao, khi anh lại chỉ muốn khám phá xem những gì sẽ có thể xảy ra. Anh đang đùa với lửa?
Không phải lửa. Anh tự nhắc mình. Lửa là để nói đến ham muốn, và anh thì không hề có cái đó. Tất cả những cảm giác của anh lúc này, chỉ đơn giản là một sự thu hút nhẹ. Khiến mạch anh đập nhanh hơn, khiến máu anh nóng lên. Okay, thì nó là một sự thu hút giới tính nhẹ vậy, nhưng không có gì hơn nữa. Anh đã rõ bài học đó từ rất lâu rồi.
Brenna quay sang kiểm tra cái bình rượu. Không hiểu sao, Nic thấy mình đã đứng dậy, đi về phía cô. Mùi nho chín bủa vây quanh họ, chúng khiến anh nhớ đến những lần họ đã làm tình ở Wild Sea Winery. Họ đã từng ở trong chính căn phòng này. Cô có còn nhớ không?
Brenna quay lại và thấy anh đang đứng cạnh cô. Cô không lùi lại, nhưng trông cô không thoải mái chút nào. Anh nhìn vào mắt cô, tìm kiếm xem cô có nhận thấy điều gì đó giống như anh không. Anh thấy có sự thận trọng và cả sự khao khát trong đó.
“Uhm, muộn lắm rồi,” cô nói. “Anh không phải ở lại đây để tiếp chuyện với em đâu.”
“Anh biết.”
Anh nhận thấy mình đang muốn dồn cô lại. Hay là anh đang muốn dồn cả hai người bọn họ? Hay anh đang thử xem sức hút giữa họ còn mạnh đến đâu? Hay anh đang cố trừng phạt cô?
“Nic.”
Tên anh ngân lên trên môi cô, khiến anh phải nhìn vào miệng cô. Anh chạm vào cô, và cùng lúc đó, cúi đầu xuống. Cô đã có thể bước lui lại, nhưng cô không làm thế. Thay vì vậy, cô đứng yên lúc anh hôn cô, thật dịu dàng, nhẹ nhàng.
Đó là một nụ hôn thuần túy. Miệng họ gần nhau, và ngoại trừ tay anh đang đặt trên cánh tay cô, không có sự động chạm thân thể nào khác cả.
Anh chờ đợi, một vài biểu hiện của những gì đã từng có. Sự cháy bùng lên của hơi nóng, một tia lửa cháy lên bởi ham muốn không thể kiểm soát. Nhưng không có gì là như vậy cả. Cảm giác hôn Brenna thật...
Dục vọng nóng bỏng, nặng nề và dữ dội ập vào anh. Anh gần như lảo đảo vì tác động của nó. Cơn đói vốn vẫn ẩn sâu trong anh trở nên mạnh gấp bội, đe dọa khả năng tự kiềm chế của anh. Ham muốn đến đau đớn như nổ tung ra, khóa lại mọi đường suy nghĩ của anh, cả về lý trí và những cái khác. Anh ham muốn với một sự mãnh liệt đến mức gần như không đứng vững nữa.
Anh tách môi cô ra và hôn sâu hơn. Trong một phần tỷ giây, anh đã nghĩ là cô sẽ không đáp lại đâu, là anh sẽ phải ép buộc cô để chiếm được cái mà anh đang cần còn hơn cả cần hơi thở nữa. Nhưng rồi, cô xích lại gần anh và miệng cô mở ra. Lưỡi anh chạm vào vùng ngọt ngào trên môi dưới của cô, và rồi trượt vào trong.
Cô hôn lại anh, cho anh thấy cô cũng đang cảm nhận thấy nó, giống anh. Hương vị đó, ham muốn như có lửa cháy lên trong anh, sức ép của cơ thể cô lên anh, tất cả đều quá quen thuộc. Sự say mê đang hút lấy cả hai người, như nó vẫn luôn luôn như vậy - điên cuồng, tuyệt vọng, không tưởng. Cô bám vào anh, cố để được gần anh hơn. Anh đặt tay trên lưng cô, khám phá cô từ vai đến hông, làm quen lại với thân thể cô. Khi anh đặt tay lên đường cong chỗ hông cô, cô cong người lại, áp bụng cô vào anh.
Ý nghĩ đầu tiên của anh, là họ có thể làm chuyện đó trên một cái ghế. Anh sẽ ngồi trên ghế và cô sẽ ngồi trên anh. Họ đã từng làm như vậy, và nếu trí nhớ của anh vẫn ổn, thì anh biết, tư thế đó quyến rũ vô cùng. Ý nghĩ thứ hai của anh, là nếu cô cứ tiếp tục áp sát vào anh thế này, anh sẽ đầu hàng ngay tại đây mất - một chuyện mà anh đã không còn để tái diễn từ lâu lắm rồi, từ hồi anh mười bốn. Ý nghĩ thứ ba của anh, anh đang nghĩ ngợi cái quái gì vậy?
Brenna lui lại ngay lúc anh buông cô ra. Cả hai đều thở dốc. Anh không nghi ngờ chút nào, là ngọn lửa đang cháy trong mắt cô cũng khớp với sức nóng trong anh. Ánh mắt cô chiếu từ miệng anh xuống đến chỗ anh đang cứng lên, rồi quay ngược lên trên. Cô quay đi và khẽ hắng giọng.
Nic thấy mình đang vừa kích động, đồng thời cũng giận dữ điên cuồng. Không phải là sự kết hợp an toàn nhất. Anh biết tại sao anh muốn cô, nhưng anh không muốn nghĩ đến việc tại sao anh lại thấy tức giận. Cơn giận dữ khiến anh ngạc nhiên. Anh không muốn tìm hiểu xem nó ý nghĩ gì không, và bởi vậy, anh lờ nó đi.
“Anh phải đi đây,” anh nói cộc lốc.
Cô gật gật đầu mà không nhìn anh.
Nic đi về phía cửa, rồi ngập ngừng. Anh muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này, anh không tìm được từ ngữ nào cả. Anh khẽ chửi thề và bước ra ngoài trời đêm.
Sau nửa đêm, trời đã trở nên lạnh. Anh chờ đợi, để sự hạ nhiệt ngoài trời làm cách nào đó giúp giảm bớt sự kích thích trong anh, nhưng mạch máu anh vẫn cứ đập đau đớn, nhịp tim anh vẫn đập nhanh và mạnh.
Okay, anh không nên thấy ngạc nhiên khi những cảm xúc say mê đó ập đến. Nó vẫn vậy, vẫn luôn tồn tại giữa anh và cô. Chỉ cần anh nhận thức được là nó vẫn luôn tồn tại, anh có thể kiểm soát được nó. Sẽ kiểm soát được nó. Đêm nay là do anh bị bất ngờ, nhưng chuyện đó sẽ không lặp lại nữa. Nhưng cơn giận dữ lại là một chuyện khác. Anh phải bỏ qua chuyện quá khứ đi. Anh không thể để nó chi phối anh được. Không bao giờ.
Anh đi vào trong nhà, tự nhắc nhở mình một lần nữa là anh đã có một kế hoạch. Tất cả những chuyện này là vì cái kế hoạch đó. Chuyện với Brenna cũng chỉ là một mối lợi ngoài lề thôi. Anh không thể để nó trở nên quan trọng hơn. Anh không thể để cô một lần nữa lại trở thành mối bận tâm của anh. Không thể một lần nữa.