• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nic rời văn phòng sau mười giờ một chút. Cả tòa nhà yên ắng và tối om, trừ phía hành lang người quét dọn vẫn để đèn sáng cho anh. Anh đi ra qua lối cửa bên, khóa cửa lại.

Trời đêm lạnh, trong lành và tĩnh mịch. Phía xa tòa nhà chính, những cánh đồng nho của Wild Sea trải dài tít tắp đến đường chân trời. Một con cú vỗ bộ cánh dầy cộp của nó giậm bay. Lá cây kêu xào xạc. Không có chút ánh sáng chào đón nào từ phía ngôi nhà hết. Nic thấy như anh là người đàn ông cuối cùng trên mặt đất.

Một mình, nhưng không đơn độc. Anh vẫn luôn tin tưởng vào điều đó. Hoàn cảnh, hay có thể là bản tính của anh, đã lệnh cho anh luôn phải tự lập. Anh chấp nhận sống dựa vào chính mình. Tình bạn quan trọng đấy, nhưng không phải là cái quyết định, còn tình yêu thì...

Tình yêu chỉ là một đống rác rưởi.

Anh rời mắt khỏi phong cảnh trước mặt và dợm bước về phía ngôi nhà. Đi được mấy bước, anh bắt gặp bóng dáng của một cái xe quen thuộc đang đỗ bên hàng cây. Là xe của Brenna.

Muôn rồi, anh mệt rồi, và sáng mai anh còn có một cuộc họp lúc bẩy giờ với mấy người quản lý nữa. Anh không gặp Brenna mấy hôm rồi, anh tự bảo mình, lúc này anh cũng chẳng muốn nói chuyện với cô đâu. Nhưng vậy mà anh vẫn thấy mình đang tiến về phía tòa nhà đó, rồi đi vào trong qua cánh cửa vẫn rộng mở.

Anh thấy Brenna đang cúi mình bên một thủng ủ rượu. Cô kiểm tra nhiệt độ, rồi đứng lên đi vòng quanh cái bình rượu lớn. Cả người cô bao phủ bởi một sự tập trung cao độ. Cô hít sâu vào, như thể chỉ cần ngửi thôi, cô cũng quả quyết xác định được quá trình ủ rượu tốt đẹp đến mức độ nào rồi.

Anh nhớ đến lần đầu tiên anh bắt gặp cô đang xục xạo quanh nhà máy. Cô đang nếm thử mấy mẫu rượu trong các thùng trữ rượu của anh. Thay vì sợ hãi hay xấu hổ vì bị bắt gặp, cô lại còn cả gan dám nói với anh tất cả những lỗi sai mà anh và ông nội đang mắc phải với đám rượu đó. Và quỷ là, cô lại nói đúng chứ.

Anh nhớ lại được nghe cô nói về rượu vang. Những năm sau này, anh vẫn còn có thể nhớ lại cái cách ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng những lọn đỏ trên mái tóc nâu của cô. Cô xinh xắn, lắm lời, và kiêu ngạo, và anh đã muốn cô còn nhiều hơn anh muốn bất cứ một phụ nữ nào, trước đó và cả sau đó nữa.

Nic đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Cô đi đến thùng rượu tiếp theo, ghi chú vài dòng nữa lên tấm bảng cô vẫn cầm ở tay. Cô tập trung vào công việc quá, chả phát hiện ra là anh đang ở đây rồi.

Hồi đó, cô cũng nhiệt thành thế này, nhưng với những lý do khác nhau. Cô tranh cãi say sưa, giễu anh, thách thức anh, và mang đến niềm vui cho anh nữa. Hàng mấy tuần, anh đã phải tự nhắc mình, cô mới có mười bảy tuổi thôi, còn anh đã hai mươi. Tất cả những chuyện anh đang nghĩ đến với cô không chỉ là không thể chấp nhận được, mà còn là phạm luật nữa. Nhưng rồi anh đã không thể kháng cự được. Lần đầu tiên anh hôn cô đã giống như có ma thuật vậy.

Cũng chính là ở trong căn phòng này, với mùi hương của rượu vang bao quanh họ, vào một đêm cũng không khác gì đêm nay. Cô mặc quần sooc, áo T-shirt, mái tóc dài của cô buộc gọn lại sau lưng. Cô đang nói gì đó về nho hoặc về rượu vang, vì đó là những thứ mà cô luôn luôn nhắc đến, và anh đã ôm lấy khuôn mặt cô và hôn cô. Anh vẫn còn có thể nghe thấy cả tiếng nghẹn lại trong hơi thở của cô lúc môi anh phủ lấy cô.

“Em có không cứ mười lăm phút lại kiểm tra một lần như vậy, thì quá trình ủ rượu nó vẫn diễn ra bình thường mà,” đột nhiên anh nói.

Brenna giật mình đánh rơi tấm bảng. Cô quay lại nhìn anh và đặt tay lên ngực.

“Đừng có làm cho em giật mình như thế,” cô nói. “Em già rồi, em có thể bị lên cơn đau tim hay cái gì đó giống thế lắm.”

Anh đẩy mình khỏi bức tường, đứng thẳng lên và cho hai tay đút túi quần. “Anh nghĩ còn phải vài năm nữa đã mới đến được mức ấy.”

“Có thể.” Cô nhặt tấm bảng lên. “Max đâu rồi?”

“Nó ngủ say từ hai tiếng trước rồi.”

Cô nhìn đồng hồ. “Không thể muộn thế này được. Em đến đây lúc bảy giờ và chỉ định làm khoảng hai tiếng thôi mà.”

“Em biết em ra sao mỗi khi bắt tay vào làm rượu rồi mà.”

Cô gật đầu. “Mọi chuyện thế nào?”

“Tốt. Em thì sao? Lorenzo vẫn làm em phát điên hả?”

“Chắc rồi. Nội thực sự giỏi chuyện đó lắm. Cái tính ngoan cố của nội chỉ càng làm mọi chuyện tệ thêm.”

Nic đi một bước về phía cô. “Sao em không bỏ?”

“Không. Em đã làm thế một lần rồi. Lần này em sẽ theo đến cùng thì thôi.”

“Chuyện này mới đây.”

Anh không định nói như vậy. Những từ đó bật ra trước khi anh kịp ngăn chúng lại, và giờ, chúng lơ lửng trong không khí như ánh sáng của biển hiệu đèn neon đang hắt chiếu. Brenna có phớt lờ chúng đi không, hay cô sẽ nhận lấy mũi dùi ấy?

“Buồn cười thật, anh có thể nói được như thế,” cô bảo anh, rồi thì thầm. “Dạo này, em nghĩ rất nhiều đến chúng mình.” Cô cười yếu ớt. “Chúng mình của ngày xưa, không phài chúng mình bây giờ.”

Có cái chúng mình ‘bây giờ’ ư? Anh tự hỏi. “Quên chuyện đó đi,” anh bảo cô, nhận ra anh thực sự không muốn nói về họ, hay là về chuyện quá khứ. “Chuyện đó lâu lắm rồi.”

“Không thừa nhận cái đã xảy ra không làm nó biến mất được đâu.”

“Nó chả còn nghĩa lý gì nữa.”

Cô nhìn anh chăm chăm. “Với em thì vẫn có. Nhiều lắm. Em sẽ nói về nó. Nếu anh bỏ đi, thì em nghĩ em sẽ nói cho mình em nghe.”

Anh nghĩ đến chuyện bỏ ra ngoài. Anh có thể bỏ đi, và họ sẽ không bao giờ còn nói về chuyện này nữa. Nhưng anh không làm vậy. Hiển nhiên là có đến cả ngàn lý do vì sao, nhưng ngay lúc này, anh không thể nào nghĩ ra được, dù chỉ là một.

“Vậy thì nói đi,” anh nói.

Cô đi về phía chồng ghế để bên chiếc bàn nhỏ. Anh nghĩ đến chuyện cứ ở nguyên tại chỗ anh đang đứng đây, trong bóng của mấy cái thùng ủ rượu, trong bóng tối. Anh không muốn có cuộc nói chuyện này, anh không muốn cảm thấy bất cứ một cái gì cả. Không một lần nào nữa. Thời gian là để hàn gắn mọi vết thương. Liệu nó có hàn gắn được vết thương này?

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng rộng. Cuối cùng, anh đầu hàng điều không thể tránh được, và đi đến chỗ cô đang ngồi. Anh kéo ra một cái ghế, ngồi xuống đối diện với cô. Cô nhìn anh, rồi nhìn xuống sàn nhà.

“Em đã rất yêu anh,” cô bắt đầu.

Cú đầu tiên của cô thúc ngay vào vùng bụng dưới thắt lưng anh. Anh cứng người lại. “Em lại lừa phỉnh anh rồi.”

Cô gật đầu. “Em không trông mong gì anh sẽ tin điều em nói.” Cô thở dài, “Mà thật ra, em đã nghĩ có thể anh sẽ tin. Hoặc có lẽ là em hy vọng vậy. Nhưng dù anh có muốn tin hay không, thì em đã từng yêu anh nhiều hơn em nghĩ mình có thể. Anh đã là cả thế giới của em.”

Có cái gì đó lạnh toát đang cuộn lên trong bụng anh. “Anh chỉ được đứng thứ ba trong cái danh sách ngắn ngủi hai dòng của em. Đứng đầu là gia đình em, thứ hai là rượu vang. Em đã không hề sẵn sàng để từ bỏ cả hai thứ đó, nhưng em lại có thể bỏ rơi anh quá nhanh chóng.”

Cô ngẩng đầu lên. “Nói vậy không công bằng.”

“Đó cũng là những gì anh đã nghĩ hồi đó.”

“Anh có ý nghĩa quá nhiều với em, nhưng gia đình em...họ khiến mọi chuyện rắc rối. Em không muốn làm họ thất vọng, và em sợ kinh khủng khi phải bất chấp lời họ. Nội em chỉ nhìn thế giới theo hai mảng đen - trắng thôi.”

Những gì cô đang muốn nói là hồi đó cô đã không sẵn sàng trả giá. “Thế em nghĩ ông nội anh thì khác à?”

“Không.” Lời cô nói thành tiếng thì thầm. “Em biết ông đã rất giận dữ.”

Giận dữ? Giận dữ có đủ để miêu tả những gì đã xảy ra khi Nic thú nhận với Emillio là anh yêu Brenna hay không? Giận dữ nghĩa là quát tháo, là quăng ném đồ đạc. Còn Emillio, ông đã quay lưng lại với Nic, đuổi anh ra khỏi cái mái ấm duy nhất mà anh từng biết đến.

Brenna run lên. “Em còn trẻ, em sợ hãi, và cuối cùng, em đã không thể làm được. Em đã không thể quay lưng lại với gia đình của mình. Em không thể bỏ đi được.”

Nic đã làm mọi cách để lảng tránh quá khứ. Nói chuyện đơn giản thoáng qua về nó thôi giúp anh giữ được một khoảng cách cảm xúc đủ xa. Nic đã nắm chặt lấy sự kiềm chế của mình bằng cả hai tay, và đã thề sẽ giữ nguyên vẹn được cái hàng rào đó. Nhưng giờ, vết nứt đầu tiên đã hình thành. Nó lan dần, nuốt chửng lấy thành quả của cả bao năm dài anh vẫn cố lãng quên và giả bộ nó không còn nghĩa lý gì nữa.

“Em đã đi lại với hắn,” Nic gầm gừ. “Trong suốt thời gian chúng ta lên kế hoạch bỏ trốn khỏi nhà, em vẫn làm nên chuyện với cái thằng khốn em đã lấy làm chồng. Em có ăn nằm với cả hai chúng tôi trong cùng một ngày không? Hay em cũng cần phải có chút ít thời gian để tẩy não nữa?”

Brenna đứng bật dậy. Mặt cô tái nhợt. “Anh biết là nó không phải như vậy mà, anh biết là em không quan tâm đến anh ta như em đã quan tâm đến anh. Em không bao giờ ngủ với anh ta cả.”

“Không, kể cả sau khi cưới?”

Cô quay đi. “Nói về chuyện này là một sai lầm.”

“Và tất cả đều là của em.”

Anh đợi xem cô có bỏ đi không - hay cô có gan mà kết thúc những gì cô đã khơi ra. Brenna là người không thích phải đối đầu với bất cứ chuyện gì cả, ngoài chuyện rượu vang, anh đặt cược cho một cuộc rút lui nhanh chóng.

Cô khiến anh ngạc nhiên khi quay lại ghế và ngồi xuống. “Em gặp Jeff lần đầu là vào một dịp cuối tuần, khi em đi Los Angieles cùng Francesca. Hồi đấy nó và Todd đã đính hôn rồi. Có một bữa tiệc lớn ở nhà một ai đó. Jeff là em trai một người bạn của Todd. Em chẳng để tâm gì đến anh ta cả, thậm chí còn chả nghĩ gì đến anh ta sau khi gặp lần đầu ấy nữa. Tất cả những gì em muốn là được về nhà với anh.”

Anh khoanh tay trước ngực. Làm như vậy là để trông cho thật bình thản, nhưng thực ra, nó cũng là sự phòng vệ theo bản năng nữa. Trong những năm sau này, anh vẫn không hề muốn biết những gì đã xảy ra hồi ấy.

“Bố mẹ em không biết chuyện em và anh hẹn hò với nhau, tất cả những gì họ biết, là em chẳng có cậu bạn trai nào cả, và em không hứng thú gì với chuyện hẹn hò. Bố mẹ lo lắng, và thúc giục em. Rồi Francesca nhắc đến Jeff, và bố mẹ vui lắm. Họ tha cho em, không nhắc nhở gì nữa, và bởi vậy mà em có cơ hội để được gặp anh nhiều hơn. Nên khi Jeff rủ em đi chơi, em đã đồng ý, chỉ bởi làm vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Miệng cô méo đi. “Em biết anh đang nghĩ gì. Rằng nếu em nói với bố mẹ sự thật ngay từ đầu, Jeff đã không thể nào trở thành một phần trong cuộc đời em. Nhưng lúc đó, em chỉ muốn tránh được những bất đồng.”

Đó không phải là những gì anh vẫn nghĩ. Một phần của câu chuyện đó là mới, nhưng cũng có một phần anh đã đoán biết được. Hồi đó, anh cũng biết cô có một cậu bạn trai ‘ngụy trang”. Anh đã vờ như anh không bận tâm đến, dù anh có. Anh đã vờ như anh không bị tổn thương bởi sự phản bội của cô, dù cho nó đã cứa sâu tận đáy tâm hồn anh.

Có chuyện quái quỷ gì với anh vậy? Tại sao những cái tin cũ mèm này vẫn cứ cào xé ruột gan anh? Anh tự bảo mình đứng dậy và đi đi, nhưng anh không thể. Anh không muốn nghe, nhưng anh cũng không thể không nghe tiếp.

“Em đi chơi với anh ta vài lần,” cô co mấy ngón tay lại với nhau. “Em chỉ muốn được ở bên anh. Khi Jeff đi nghỉ ở Châu Âu cùng với gia đình, họ đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đó hàng năm trời, em mừng quá vì anh ta đã đi. Em cần có thời gian để tính xem phải làm gì. Em biết, em đang làm cho mọi thứ rối loạn hết lên, nhưng em vẫn cứ nghĩ rồi em sẽ có thể thu xếp được hết. Rồi anh rủ em bỏ nhà đi với anh.”

Anh cười không chút hài hước, “Tôi đã cầu hôn em. Khác nhau đấy.”

Cô trông thật hoảng sợ và lúng túng. Thật khôi hài làm sao, anh đã nghĩ anh sẽ phải thấy hài lòng lắm khi cô trông khổ sở như vậy, nhưng anh không thấy thế.

“Em đã muốn nói đồng ý,” cô bảo anh. “Tận sâu trong tim em, em muốn nói vậy nhiều lắm. Em vẫn còn nhớ chính xác từng từ anh nói. Anh nói mình giống như Romeo và Juliet, nhưng là với một kết cục hạnh phúc.”

Những mảnh cuối cùng của cái hàng rào phòng vệ đó vỡ vụn khi quá khứ ập vào vây quanh anh. Cả anh nữa, anh cũng nhớ rõ từng từ anh đã nói. Anh đã mua một chiếc nhẫn, rủ cô đi chơi biển, và vào lúc hoàng hôn, anh đã cầu hôn cô. Anh đã quá mơ mộng trong tình yêu. Dù cho cả thế giới có đưa ra thách thức gì đi nữa, họ cũng sẽ sẵn sàng đối đầu. Nếu gia đình có chối bỏ họ, họ sẽ bắt đầu lại tất cả từ đầu. Cùng nhau. Hồi đó, tất cả tương lai của anh đều tràn ngập những hứa hẹn yêu thương với Brenna.

“Em đã từ chối tiếng gọi của trái tim mình,” anh nói một cách cay đắng. “Một cô gái quá thông minh. Còn tôi, tôi đã phạm sai lầm khi làm theo con tim mình.”

Nước mắt dâng đầy mắt cô, nhưng cô không nói gì cả.

Giờ, đến lượt Nic là người đứng dậy. Năng lượng chảy đầy trong anh, và anh chẳng có chỗ nào để chứa nó cả. Anh đi về phía mấy thùng ủ rượu, rồi lại quay lại, rồi đặt cả hai tay lên thành ghế của mình.

“Lẽ ra em nên nói với tôi là em chỉ chơi đùa thôi,” anh nói, giọng anh thấp và giận dữ. “Rằng đối với em, không có gì trong tất cả những thứ đó là thật lòng cả.”

“Nó có mà,” cô cố nài. Nước mắt lăn dài hai bên má cô, và cô quệt chúng đi. “Em đã sợ hãi. Thế có gì sai lắm sao? Em mới mười tám tuổi, và em sợ những gì bố mẹ và ông bà em có thể sẽ làm.”

Mắt anh nheo lại. “Ý em là họ có thể bắt em phải lựa chọn?”

Cô nao núng thấy rõ.

Trước khi cô có thể nói được gì, anh đã nói tiếp. “Tôi đã nói với ông nội. Nói với ông rằng tôi yêu em và tôi sẽ cưới em. Ông nói ông sẽ không để chuyện đó xảy ra. Rằng nếu tôi chọn em, tôi sẽ phải từ bỏ tất cả. Tên họ của tôi, mối liên kết của tôi với gia đình mình, mảnh đất này, tất cả. Tôi đã chọn em, Brenna ạ. Tôi đã gói ghém đồ đạc và bỏ đi. Tôi đã sẵn sàng để đi đến tận cùng thế giới với em, và em từ chối tôi. Chỉ như vậy. Tôi đã cầu hôn em và em đã đá tôi.”

Cô gật đầu. Nhiều nước mắt nữa lăn dài trên mặt cô. Cô gạt chúng đi. “Em xin lỗi,” cô thì thầm.

“Xin lỗi?” anh thét cái từ đó lên. “Em xin lỗi? Ông nội tôi đã làm đúng như ông nói. Ông đã từ tôi. Tôi ra đi với không gì cả, còn em thì cưới Jeff.”

Brenna muốn bỏ chạy. Cánh cửa ra vào rộng mở đang vẫy gọi cô lao thẳng ra ngoài trời đêm. Nếu cô có thể chạy đi đủ nhanh, đủ xa, có lẽ cô sẽ có thể quên được. Có lẽ sẽ không còn gì trong chuyện này còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng cô phải ở lại. Cô đã khơi ra chuyện này, và cô có trách nhiệm phải đi đến cùng với nó. Cô nợ Nic điều đó, và có lẽ, cô nợ cả chính mình nữa.

“Em đã rất đau khổ khi em biết chuyện,” cô nói với anh. “Em chưa bao giờ nghĩ Emilio thực sự sẽ đuổi anh đi. Em đã muốn đi theo anh.”

Anh nhìn cô giận dữ, không nói gì cả. Cô biết, anh đang tự hỏi sao cô không làm vậy. Sao cô lại để anh biến mất khỏi cuộc đời cô.

Có đôi khi, cô cũng tự hỏi mình câu hỏi ấy. Những ngày tháng ấy đã trở thành một vết ố trong ký ức cô. Và nỗi đau đớn là cái duy nhất vẫn còn trụ vững.

Nic lắc đầu. “Em đã không dám chấp nhận mạo hiểm. Với gia đình em, với nhà máy rượu. Bởi vậy mà em đã không đi theo tôi.”

Anh nói như thể cơn giận đã trôi sạch khỏi anh, để lại sau nó một người đàn ông trống rỗng, không còn chút năng lượng nào để làm được gì nữa ngoài sự cam chịu. Khi anh buông thành ghế ra và ngồi lại vào ghế, trông anh thật mệt mỏi.

“Vậy là, có sẵn Jeff ở đó, chờ đón,” anh nói đều đều.

“Em nghĩ vậy.” Cô chống hai khuỷu tay lên đùi, hai tay ôm lấy đầu. “Tất cả cứ ập đến cùng lúc. Anh ta trở về từ chuyến du lịch, và ở nhà rất lâu. Sau này, em mới đoán ra hồi đó anh ta nghĩ nhà em giàu lắm. Anh ta chắc phải thất vọng lắm khi biết nội em mới là người sở hữu tất cả và quản lý mọi thứ hầu bao rất chặt chẽ.”

Cô day day hai bên thái dương. Những ngày đó là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Cô đã nhớ Nic da diết, nhớ đến từng hơi thở.

“Chúng em chỉ là bạn, không có gì hơn nữa,” cô nói. “Em đã sốc khi anh ta cầu hôn em, và đã từ chối. Rồi bố mẹ em biết chuyện và nói lại với ông bà. Thế là đột nhiên ngoài em ra, ai cũng nghĩ là kết hôn với một anh chàng học trường Y là một ý tưởng tuyệt vời. Anh lúc đó đã đi rồi, em đơn độc.” Cô nuốt vào, cố bắt mình ngẩng đầu lên và nhìn vào anh. “Em đã chọn cách giải thoát dễ dàng nhất. Lúc đó, Jeff có vẻ là một lựa chọn an toàn...”

Sự khinh thường của Nic hiển hiện rõ, cũng như cả toàn nhà đang lù lù ở đó vậy. Nó nhảy vào khoảng cách giữa bọn họ, làm cô ớn lạnh đến tận xương, đến mức cô cảm thấy chúng giòn đến sắp vỡ vụn hết ra. Những lời để tự vệ trào ra trên môi cô. Cô muốn nhắc lại với anh rằng, lúc đó cô chỉ chưa đầy mười tám tuổi, và chưa có nhiều trải nghiệm lắm với cuộc đời. Rằng cho đến trước khi gặp anh, cô vẫn luôn là đứa con gái ngoan, luôn làm theo những gì được bảo là đúng, được trông đợi. Cô muốn nói nhiều thứ, nhưng cô biết, chúng chẳng còn tác dụng gì nữa cả. Không còn chút nào nữa.

Ánh mắt Nic trượt đi khỏi cô. Anh dựa lại vào thành ghế. “Khốn nạn là em đã không sẵn sàng để từ bỏ nhà máy rượu vì tôi, nhưng em đã từ bỏ nó vì hắn ta.”

“Em không từ bỏ. Em đã để mất nó. Phải làm hai, ba thứ công việc cùng lúc để nuôi sống được cả hai đứa, rồi cả khoảng cách ở xa nữa, em nhận ra em không thể nào cùng làm tất cả mọi việc được nữa. Em chưa bao giờ muốn mọi chuyện xảy ra như thế.”

Cô thẳng vai lên và nhìn vào anh. “Anh nói về tất cả những chuyện này cứ như anh là nạn nhân duy nhất vậy. Nhưng sự thật là, cả hai chúng ta đều đánh mất đi cái gì đó quan trọng của mình. Anh đã phải trả giá bởi sự chối bỏ của ông nội anh. Em cũng đã phải trả giá. Em có một cuộc hôn nhân tồi tệ. Okay, thì đó là bởi em đã nói đồng ý và em đã tự nguyện đâm đầu vào cái giáo đường đó. Em đã chọn lựa cái dễ dàng và em đã phải sống mà hối hận vì nó. Em đã mất đi mười năm không được sống với ước mơ của mình. Em không có được những đứa con mà em hằng mong muốn. Và cuối cùng, bởi em đã lấy chồng và không còn sống ở nhà, nội em đã không còn tin tưởng em trong chuyện làm rượu nữa. Anh quay trở về và có lại Wild Sea. Anh có tất cả mọi thứ anh muốn. Như vậy cũng là một điều an ủi, là cuối cùng, anh vẫn thắng.”

Nic cựa quậy trên ghế của mình rồi nhìn đi chỗ khác. Một cảm xúc gì đó mà cô không thể xác định được lướt qua gương mặt anh, rồi nó biến mất.

“Tôi đã bị ruồng bỏ khỏi cái gia đình duy nhất mà tôi có mười tám tháng ròng,” anh nói. “Khi quay lại, Emilio đã thành một người xa lạ với tôi. Chúng tôi không bao giờ còn thực sự tái hợp nữa. Tôi không coi đó là chiến thắng.”

Brenna không nghi ngờ chút nào là hẳn anh phải hoang mang và tức giận lắm lúc ông nội anh đuổi anh đi. Nic đã sang Pháp và tìm việc làm ở vài nhà máy rượu bên ấy. Anh đã rèn giũa cho các kĩ năng của mình, và khi ông nội anh tới đó tìm anh, anh đã ở một vị thế thương lượng rất mạnh.

“Thế khi ông nội cầu xin anh quay về thì sao?” cô hỏi. “Ông đã buộc phải thừa nhận là ông sai và ông cần có anh. Nội em sẽ không bao giờ làm như vậy. Nội sẽ sẵn sàng để em đi không cần cân nhắc.”

Miệng Nic cau lại. “Nhảm. Nếu mà làm vậy các bà của em sẽ phản ứng ngay, họ không buông tha cho ông cụ đâu, rồi chưa đến một ngày là ông sẽ phải cầu xin tha thứ thôi. Không có một người nhà Marcelli nào để cho một thành viên của mình bỏ đi hết. Gia đình là tất cả đối với các người.”

Brenna thẳng người lại. Có cái gì đó trong giọng của Nic, cái gì đó trong tiếng nói, trong cách anh nói, làm lóe lên những kỷ niệm. Nhiều năm trước, lúc nào anh cũng muốn được nói chuyện về gia đình của cô. Anh thích nghe chuyện về những buổi lễ tiệc, những trận tranh cãi, và cả những bữa tối Chủ nhật quây quần, ồn ào, thân thương của gia đình cô. Cô nhớ lúc đó, cô đã nghĩ nhìn anh như thể anh đang đói khát lắm để được nghe chuyện cô kể.

Có phải hồi đó anh đã sống cùng với những kỉ niệm đó của cô? Có phải Marcelli là cái gia đình mà anh luôn mong muốn? Cái yêu cầu được đến dự buổi lễ đính hôn của anh là một cái cớ để anh được thọc mũi vào gia đình cô, hay là anh muốn được nhìn thấy thứ mà anh chưa bao giờ có?

“Em không thể quyết định được là anh quý gia đình em hay căm ghét họ nữa,” cô nói.

Nic làm cô ngạc nhiên khi anh nói, “Cả hai.”

“Anh nói thật không?”

Anh nhún vai. “Căm ghét là một từ mạnh quá. Tôi đã căm phẫn vì họ chiếm trọn được em. Tôi đã không muốn em chọn họ, nhưng tôi cũng vẫn luôn biết rồi em sẽ làm vậy. Giờ thì chả để làm gì nữa.”

Có thật không? Cô không thể tin được anh có thể buông tha được quá khứ. Không ai trong hai người bọn họ làm được vậy cả. Quá nhều những tích tụ, những oán giận, và cả đau đớn, vẫn còn đấy.

“Em xin lỗi,” cô nói với anh. “Em xin lỗi vì những gì em đã làm. Em xin lỗi vì đã quá non nớt, vì đã khiến anh phải đặt mình vào tình huống ngặt nghèo, để rồi lại quay lưng lại với anh. Em xin lỗi vì em đã chọn Jeff và vì em đã đánh mất đi một điều thực sự quan trọng với mình chỉ bởi em sợ hãi. Em xin lỗi vì đã khiến anh bị đuổi khỏi nhà.”

Cô còn có thể làm cái danh sách ‘xin lỗi’ của cô dài đến mười lăm phút nữa, nhưng thế chắc sẽ buồn tẻ lắm, nên cô dừng lại.

“Nic, em không biết nói gì.”

“Tôi cũng vậy.”

Có lẽ chẳng còn gì để nói nữa cả. Có lẽ, chẳng còn gì nữa cả.

“Không,” cô buột miệng thì thầm. “Tất cả không chỉ có vậy. Phải còn gì đó nữa.”

Mắt anh tối lại. “Em biết là còn cái gì rồi đấy.”

Cô nhắm mắt, không chắc anh đang định nói gì, và rồi cô chợt hiểu. Sex. Cái sức hút đó vẫn luôn còn đó, kéo họ lại với nhau, khiến họ ham muốn và đau đớn và...

Anh đứng dậy và tiến về phía cô. Cô cũng đứng dậy, nhưng là để lùi lại. “Không,” cô thì thầm. “Không phải bây giờ. Không phải thế này.”

Anh nhún vai. “Vậy thì đi đi.”

Anh dịch chuyển như một con thú săn mồi. Như một người đàn ông đang quyết tâm chiếm bằng được cái anh ta muốn. Cô không sợ, không hẳn vậy. Và quỷ thật, cô cũng không muốn bỏ đi.

Nhận thức gợn lên dọc xương sống cô. Da cô gai lại. Logic trong cô bảo rằng đây là một sai lầm. Làm tình ngay lúc này, như thế này, là thực sự ngu xuẩn. Cô nên đi đi. Ngay giây phút này.

Cô hít một hơi thật sâu để giúp mình trấn tĩnh lại, nhưng hóa ra nó lại là một sai lầm. Mùi men rượu say nồng khiến cô nhớ đến những lần khác, khi cô và Nic đã làm tình trong căn phòng này. Những bóng ma của đam mê xa xưa của chính họ đang bủa vây quanh họ. Cô cảm nhận thấy còn nhiều hơn nữa, chứ không phải chỉ có nghe thấy tiếng thở dài trong cơn giải thoát của chúng.

Một người trong hai người bọn họ đã xích lại gần. Cô muốn nói đó là anh, nhưng cũng có thể là cô lắm. Ánh mắt anh chiếu đến miệng cô.

“Đây chỉ là phản ứng với cuộc nói chuyện nhiều cảm xúc mà mình vừa mới có thôi,” cô nói tuyệt vọng.

Anh gật đầu. “Hoặc là sức hút. Chúng mình vẫn luôn có cái sức hút đó.”

“Uh-huh.”

Lần này thì cô chắc chắn anh chính là người đang tiến đến, bởi cô còn đang chết đứng một chỗ, chân cô không thể nào cử động được. Một cách vô thức, cô liếm môi dưới của mình. Tia nhìn của anh sắc vào, rồi mắt anh nheo lại.

Những ngón tay của cô nôn nóng muốn được chạm đến vạt áo T-shirt để kéo nó qua khỏi đầu cô. Ngay lúc này, cô muốn được trần truồng. Cô muốn có tay anh ở khắp nơi trên thân thể cô, muốn có lưỡi anh ở trong miệng cô, và cô muốn anh chiếm lấy cô thật mạnh bạo, thật nhanh chóng, ngay bên bức tường này.

Những gì cô nên làm là rút lui ngay. Hoặc nói không với anh. Nói không sẽ là thực sự, thực sự khôn ngoan.

Cô hắng giọng. “Anh có nghĩ...”

“Không,” anh nói, cắt ngang lời cô.

“Vậy thì mình không nên...”

“Tuyệt đối không.”

Cô có cảm giác họ đang nói đến những điều khác nhau

Ngón tay anh chạm lên mặt cô, và cô đầu hàng.

Có lẽ, nếu như anh túm lấy cô, kéo cô lại gần, đòi hỏi cô, cô còn có thể kháng cự được. Ngay lúc này, đam mê mạnh mẽ, hay bất cứ cái gì mạnh mẽ cũng có thể hơi đáng lo ngại. Nhưng anh không đòi hỏi, không chiếm đoạt, không lợi dụng. Thay vì vậy, anh vuốt ve má cô với những động chạm nhẹ nhàng, dịu dàng. Đôi mắt sẫm của anh cháy bỏng với dục vọng đang bị kiềm chế, nhưng anh vẫn dịch chuyển như thể anh đang có tất cả thời gian trên thế giới này. Như thể giây phút này là đặc biệt, và phải để được tận hưởng từng chút một vậy.

Đôi mắt cô khép lại. Trong cái tăm tối không nhìn thấy gì đó, cô để cho các giác quan khác của mình mách bảo cho cô biết những gì đang diễn ra.

Cô nghe thấy tiếng anh thở nhè nhẹ, thấy tiếng gót giầy anh chạm nền xi măng khi anh bước lại gần cô. Cô thấy mùi hương của anh lẫn trong mùi rượu đang lên men. Cô cảm nhận thấy những ngón tay ấm nóng đang lướt dọc từ má xuống cằm cô, thấy ngón tay cái của anh đang chạm vào chỗ cổ cô.

Tim cô đập nhanh hơn. Máu như đang chạy trong người cô. Hơi nóng sôi lên. Một luồng điện chạy trong cô khi cô đang chờ đợi điều không thể tránh khỏi. Nụ hôn đầu tiên. Khởi đầu của...

Môi anh chạm vào cô. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng, ấm áp ấy khiến cô không ngờ đến. Cô vẫn khẽ giật mình, dù tay cô đã vòng lên ôm lấy anh. Họ áp vào nhau, chỗ cứng cáp áp với nơi mềm mại - cô hơi lắc lư hông mình và dựa vào gần anh hơn - một chỗ rất rất cứng áp với nơi mềm mại. Anh đặt tay lên eo cô, môi anh kiên quyết hơn nữa trên môi cô. Cô nghiêng đầu trong một động tác đã quen thuộc với cô như hơi thở.

Mới vài phút trước cô chỉ muốn sex - thật nhanh chóng, thật nóng bỏng, thật ngoài kiểm soát. Nhưng giờ, khi anh đang chạm vào cô, cô không còn muốn cái đó nữa. Cô muốn được làm tình với Nic. Có lẽ, đó là bởi những cảm xúc mà chính họ đã khơi dậy cùng với cuộc nói chuyện của họ. Có lẽ, đó là bởi những ngày, những tuần đã cùng được ở bên nhau. Có lẽ, bởi với quá khứ của họ, nó chỉ đơn giản là điều không tránh khỏi.

Cô đưa mình quay trở lại với thực tại, với người đàn ông đang ở bên cô. Khi lưỡi anh chạm đến môi dưới của cô, cô hé mở cho anh. Có lẽ sẽ là lần cuối cùng họ được lao vào nhau, được chiếm lấy nhau, được ham muốn, được cần đến nhau. Lửa đang cháy trong cô, khiến ngực cô đau tức, khiến hai chân cô run rẩy, nhưng cô vẫn muốn có một sự quyến rũ thật chậm rãi, chứ không phải một sự bùng nổ của ham muốn cấp thiết không thể kiểm soát. Hẳn là Nic cũng cảm nhận thấy như vậy, hoặc là anh phải có thể đọc được suy nghĩ của cô.

Thay vì cuốn lấy miệng cô mà chiếm đoạt, anh trượt vào trong với một sự mơn trớn dịu dàng. Họ hôn nhau thật chậm rãi, thật sâu đậm, khám phá lại những khoảnh khắc yêu thích xưa kia, làm sống lại những đam mê cũ. Cô chôn tay mình trong mái tóc dầy, mềm và mát lạnh của anh. Hai tay anh dịch chuyển từ eo đến hông cô, rồi lại quay ngược trở lại lên lưng. Những ngón tay anh cứ xoáy tròn, vừa vuốt ve, vừa kích động cô. Khi anh đến được bờ vai cô, anh dừng lại, rồi lại quay ngược xuống đến khoảng giữa lưng cô. Toàn thân cô siết lại chờ đón.

Quá nhiều thứ vẫn như cũ... quá nhiều thứ đã khác, cô nghĩ ngợi mơ hồ lúc Nic dứt nụ hôn. Trước cả khi anh đặt môi lên cổ cô, cô đã ngửa đầu ra sau, phơi mình cho anh. Khi tay anh gần chạm ngực cô, cô túm lấy phía trên khuỷu tay anh. Và khi những ngón tay anh lướt qua hai núm vú căng cứng của cô, cô đã kịp nắm chặt lấy cánh tay anh, để khi hai chân cô không còn chịu được nữa, cô cũng không khụy ngã.

Kể cả như vậy, cơn sốc của khoái cảm vẫn khiến cô hụt hơi. Cô đau nhức ở đó, và cả ở giữa hai đùi cô nữa. Hơi nóng cuộn xoáy trong bụng cô, lam tỏa đến mọi ngóc ngách. Cô thấy như bên trong cô đang tan chảy, thấy những nơi nhạy cảm nhất của cô đang căng lên sẵn sàng.

“Nhìn anh đi,” anh nói.

Brenna mở mắt, rồi chớp chớp mắt như thể cô mới tỉnh dậy từ một giấc mơ. Khuôn mặt Nic căng thẳng vì ham muốn. Họ nhìn vào nhau, cơ hàm của anh co giật mạnh. Nhìn anh vẫn chính xác là anh của mười phút trước, chỉ trừ đôi mắt anh đang cháy lên với khao khát. Nhưng khi cô nhìn anh, cô có thể thề là một phần của người con trai đó, con người anh của nhiều năm trước, vẫn đang hiển hiện ở đó.

...

Quá tuyệt, cô nghĩ khi hai chân cô bắt đầu run lên. Quá nhiều và rồi vẫn còn chưa đủ. Một cách vô thức, cô ôm lấy hai bàn tay anh, kéo anh lại, để anh được ôm lấy hoàn toàn những đường cong của cô. Rồi cô kiễng lên, và hôn anh.

Lần này, họ cùng hòa vào nhau trong sự ham muốn và thiếu thốn đến điên cuồng. Anh bước lui lại, kéo cô theo với anh. Từng bước một, họ đi sâu hơn vào vùng bóng tối. Cô cảm biết được họ sẽ đi đến đâu, và đi cùng với nhận biết đó là cả một sự nôn nóng nữa. Họ dừng lại chỗ cầu thang góc nhà.

...

Họ bám vào nhau, làm tình ở đó, trên những bậc cầu thang, bao quanh bởi những thùng rượu đang lên men, và những tiếng vọng của cặp đôi trẻ của nhiều năm về trước, đang hòa nhịp với từng chuyển động của họ. Brenna thấy mình đang nhìn Nic lúc anh cũng không rời mắt khỏi cô. Cô lên đỉnh gần như với mỗi cú đâm của anh. Họ trần truồng, và họ khớp vào nhau bằng cái cách thân mật nhất có thể. Lẽ ra, cô nên cảm thấy xấu hổ và nguy hiểm, nhưng chỉ là với cô, mọi thứ cảm giác thật quá khớp vô cùng.

Rồi đột nhiên anh cứng người lại. Anh ôm cứng lấy cô, và rúng động. Cô cảm nhận thấy những múi cơ của anh co giật khi cơn cực khoái tràn ngập toàn thân anh, và rồi họ lặng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK