Len giữa các bụi cây um tùm, cô hít vào mùi thơm nồng của nho Chardonnay chín. Với lấy một cành nho nặng trĩu và cẩn thận bẻ nó ra, cô tưởng tượng đến dòng nước nho màu lục nhạt sẽ chảy ra khi những quả nho chín mềm được mang đi ép. Vang Reserve Chardonnay của nhà Marcelli vẫn luôn nằm trong tốp đầu của cả nước, và vụ mùa này sẽ trở thành một trong những vụ mùa đáng ghi nhớ. Cô vừa thu hoạch nho, cắt rời từng chùm nho, đặt chúng vào cái thùng gỗ trước mặt, vừa tính đến số tấn nho trên mỗi mẫu ruộng và số chai vang trên mỗi tấn nho.
Khi mới thấy những dấu hiệu đầu tiên của một vụ mùa bội thu, cô đã muốn giữ lại một ít nho để thử pha chế một loại rượu mới. Cô đã có ý tưởng về một món rượu cô đã muốn thử làm từ lâu, và năm nay là đúng thời điểm thích hợp. Nhưng nội cô không chịu nghe, thay vào đó, nội bảo cô họ vẫn luôn làm ra vang Reserve Chardonnay từ những loại nho tốt nhất, và ông sẽ không để lãng phí dù chỉ một quả cho những thử nghiệm của cô.
“Nội thật cứng đầu,” cô tự nhủ, dịch chuyển đến cái cây tiếp theo và bắt đầu cắt nho.
Quanh cô, những thợ hái nho ngoại tỉnh đến đây từ đầu tuần đang làm việc nhanh chóng, làm đầy ba thùng nho trong khi cô mới chỉ được có một. Cô không được thực hành nhiều để có thể làm năng suất được như họ, và tâm trí cô lúc này cũng không được tập trung lắm.
Ngày hôm qua họ đã mang về những quả nho đầu tiên. Cô đã có mặt khi họ cẩn thận đặt các thùng nho lên dây truyền để có thể đổ nho vào một cái thùng khổng lồ dùng để ép nho. Cô đứng phân loại và quan sát, rồi nếm thử dòng nước nho đầu tiên. Chỉ một nhấp môi đã cho cô thấy năm nay sẽ rất tốt đẹp.
Nhận thức rằng đó có thể sẽ là năm cuối cùng của Marcelli Wines - nếu nội cô vẫn cứng đầu và muốn bán nhà máy, hoặc để lại nó cho người anh trai mới tìm thấy của cô - đã khiến cô bỏ ra khỏi nhà máy và ra ngoài cánh đồng. Cô ở đó cả ngày hôm qua, và hôm nay cũng vẫn vậy. Cô cảm thấy bồn chồn và căng thẳng. Đã ba ngày rồi. Tại sao Nic vẫn chưa gọi?
Cô đã rất chắc chắn là anh sẽ cho cô vay tiền, nhưng thời gian trôi, và cô càng ít tự tin đi. Không có anh, sẽ không có nhãn hiệu Vang Bốn Chị Em Gái nữa. Không có tiền của anh, cô sẽ hoàn toàn phải dựa vào chính mình. Tài khoản hiện tại ở ngân hàng của cô chỉ có khoảng mười hai ngàn đô. Từ khi cô và Jeff chia tay, cô mới có thể tiết kiệm tiền cho bản thân mình. Thật không may, cả số tiền đó cộng với số chồng cũ của cô sẽ gửi hàng tháng cũng không thể đủ được.
Một hàng cây dài nữa trải ra trước mặt cô. Brenna tiếp tục cắt từng chùm, bỏ qua những chùm chưa chín, theo đúng trình tự. Cô đang tự hỏi không biết khi đến cuối ngày, cái vai mình sẽ còn đau đến mức độ nào nữa, thì điện thoại của cô reo.
Mia, em gái cô, đang trên đường về từ khóa học tiếng Nhật sáu tuần lễ ở Washington D.C. Bị ghìm chân ở sân bay Dulles vì chuyến bay bị hủy, cả buổi sáng Mia đã giết thời gian bằng cách gọi điện cho các chị mình và kể cho họ nghe về cuộc phiêu lưu của con bé. Nó đã gọi cho Brenna đến hai lần trong vòng hai giờ qua. Mỗi lần đó, Brenna đều tưởng chắc là Nic gọi, đến mức cô còn không thể thở được. Giờ thì cô biết chắc hơn rồi, và chẳng buồn nhìn vào màn hình xem tên người gọi đến nữa.
“Chị đang bận,” cô nói, mệt mỏi đứng dậy. “Đừng gọi cho chị nữa.”
“Không đúng lúc à?”
Giọng nam trầm nghe không có vẻ gì giống với giọng của cô em gái Mia mười tám tuổi cả. Thay vào đó, nó mang đến cho cô sự khuây khỏa vì nó thân thuộc, gần gũi và quá gợi cảm.
“Nic à?”
“Anh có thể gọi lại.”
Cô nhìn quanh mình để chắc rằng sẽ không ai nghe thấy cuộc nói chuyện. Tốp thợ đã tiến trước cô và đang ở gần giữa hàng cây. Cô loay hoay ngồi bệt xuống đất.
Nhịp thở của cô vẫn còn đấy, nhưng có cái gì đó đè lên ngực cô. Cả người cô căng thẳng. Liệu anh có nói đồng ý với cô?
“Được mà. Em đang giúp mọi người thu hoạch nho và em có thể nghỉ giải lao một lúc.”
“Em đang ở ngoài đồng à?”
“Uh-huh. Em đang nóng toát mồ hôi đây. Trông em bây giờ thực sự bắt mắt lắm.”
“Sao em không ở trong nhà máy? Em không phải lo đến việc ủ rượu à?”
“Nội và em lại bất đồng, như mọi khi. Em đang bực, nên em nghĩ em nên ra ngoài này và giận dỗi một chút.”
“Ông cụ chỉ thiệt thôi.”
“Là em nghĩ vậy.” Cô lau mồ hôi trên mặt. Tim cô đập mạnh tưởng như nó sắp sửa phình to ra vậy. “Thế, anh đã có được quyết định nào chưa?”
“Rồi. Anh đang nghĩ đến việc đi kiếm một chú chó.”
Brenna nhìn ra ngoài trời nắng. Có phải cô đã ở ngoài trời lâu quá rồi không? Đầu cô bị hâm nóng quá mức rồi à?
“Được đấy,” cô nói chậm rãi. “Chó rất tốt. Anh đã có ý tưởng về giống chó cụ thể nào chưa?”
“Một con chó săn giống Golden. Không phải là một lựa chọn truyền thống, nhưng anh muốn con nào đấy to một chút và phải thân thiện.”
“Thế thì chúng đáp ứng được yêu cầu rồi.”
“Có một trại nuôi chó ở Ojai. Anh đang định chiều nay sẽ tới đó và xem thế nào. Anh đã gọi điện rồi, và họ nói có một đàn chó con mới cai sữa. Mới có hai con đã sủa được, nhưng tóm lại là có năm, sáu con để chọn lựa.”
Thôi được - một trong hai người bọn họ hẳn đang phát điên rồi. Sao Nic lại nghĩ là cô quan tâm đến việc anh đi lựa tìm một chú chó nhỉ? Có phải anh đang tính kể lể với cô về mấy con cún để cho cô thấy rằng anh vẫn là một gã rất được, dù ngay sau đây anh sẽ từ chối lời cầu xin của cô?
“Nghe ổn đấy. Hy vọng là anh sẽ vui.”
Cô phải chớp mắt mấy lần trước khi nhận ra hai mắt cô đang nóng bừng lên. Không đời nào cô lại khóc lúc này cả, cô tự nhủ, dù cho họng cô có khô rát lại. Quỷ ạ, cô đã quá chắc chắn là anh sẽ nói đồng ý, chắc chắn đến mức cô đã không thèm có một phương án dự phòng... mà chính xác thì, anh chính là phương án dự phòng của cô rồi còn đâu.
Sự sụp đổ của giấc mơ khiến bụng cô trào lên nôn nao. Cô muốn ngã xuống và chết đi cho rồi.
“Nghe này Nic, em thực sự cần phải quay lại...”
“Anh nghĩ là có thể em muốn đi cùng anh.”
“Em không phải dân buôn mấy con cún đâu.”
“Mình sẽ có cơ hội nói chuyện.”
Cảm giác nôn nao biến mất hẳn. Hy vọng lại nảy lên và lớn dần, đến lúc nó chiếm hết mọi cảm xúc khác. “Mình có chuyện gì để nói à?”
“Anh có một vài câu hỏi. Và nếu anh thấy thích câu trả lời, thì ừ, anh có thể nói là mình có chuyện để nói đấy.”
Nếu cô không phải đang ngồi trên đất rồi, cô có thể ngã mất. “Anh sẽ cho em vay tiền à?”
“Anh nói rồi mà, anh vẫn còn cần thêm sự thuyết phục nữa. Nhưng anh đã chắc khoảng bảy mươi phần trăm. Sắp mười một giờ rồi. Sao em không đi sửa soạn rồi đến thẳng chỗ anh luôn? Đến đây lúc mười hai giờ và mình sẽ đi Ojai. Trên đường đến khu trại, mình có thể nói chuyện về kế hoạch đề xuất của em.”
“Ngh- nghe tuyệt lắm. Em sẽ đến đấy.”
“Gặp lại em ở đây nhé.”
Cô nghe thấy tiếng click bên tai. Cô nhấn nút Ngắt trên điện thoại rồi ngả lưng xuống nền đất và cười to thành tiếng.
“Quỷ ạ!” cô hét lên với ông trời. “Anh ấy sẽ đồng ý!”
Ba mươi phút sau, Brenna đứng trước gương trong phòng tắm, cố xoay sở với cái máy sấy tóc và một chiếc lược tròn to bự. Thường thì cô chỉ đơn giản để tóc mình tự khô. Từ sau vụ thảm họa cắt tóc lần trước do cơn bốc đồng của cô khi biết bị Jeff lừa dối, cô chẳng còn bận tâm gì nhiều đến kiểu cách các thứ nữa. Khi mà thế giới của cô đã thu hẹp lại chỉ còn có các cánh đồng nho và nhà máy rượu, còn có ai đâu để mà gây ấn tượng, vậy nên cô để các nghi thức buổi sáng của mình thật nhanh chóng, chỉ còn có tắm rồi sau đó là sữa dưỡng da.
Còn ngay lúc này đây, cô muốn mình trông thật thu hút. Không phải chỉ là ăn mặc chỉnh trang mà phải lôi cuốn và tự tin. Nhưng chính xác thì người ta nên ăn mặc thế nào đây khi muốn người đối thoại cân nhắc xem mình có đáng với một món nợ một triệu đô hay không?
Lóng ngóng với cái lược, cố cho tóc mình vào nếp và có chút bóng bẩy, cô cân nhắc các lựa chọn của mình. Một bộ vest, váy, quần sooc. Hay là không gì cả.
Lựa chọn cuối cùng khiến cô vừa cười vừa so mình lại. Đã mười năm rồi và cộng thêm cả mười lăm pound nữa kể từ khi Nic thấy cô trần truồng. Cô không nghĩ mình nên tự phơi bày thêm quá khứ đó nữa mà không kèm theo chút cảnh báo nào. Hơn nữa, chuyện này không phải là về sex, đây là công việc mà. Nên có lẽ một bộ vest nhỉ?
Nhưng đang là tháng Tám, nóng điên người, và họ sẽ đi mua một chú cún cơ mà. Không hợp chút nào để diện váy vóc giày dép lằng nhằng.
Khi đầu cô cuối cùng cũng gần khô và trông cũng có vẻ ra kiểu tóc rồi, cô quăng cái lược và máy sấy lên bàn, rồi nhao tới hộp trang điểm. Ít nhất thì cô cũng có một làn da oliu khá mịn màng, nên cô không cần lắm đến phấn nền hay phấn trang điểm. Cô tô một chút phấn mắt, chải mascara, và son bóng, rồi tiến đến tủ quần áo của mình.
Ba phút sau, cô đã quyết định xong sẽ mặc một bộ mà cô cho là phù hợp nhất với một buổi đi mua một chú cún con: quần sooc khaki, một cái áo phông màu mòng két, và một đôi săng đan. Cô đeo đồng hồ, một đôi khuyên tai hình tròn đơn giản và trượt qua cái lược lên mái tóc mình một lần cuối, rồi ôm lấy túi xách cùng chìa khóa xe và chạy ra phía cửa.
Mười một giờ năm mươi tám phút, cô có mặt trước cửa khu nhà máy rượu vang Wild Sea Vineyards. Sau cả thập kỷ, nhìn bề ngoài tòa nhà vẫn không có gì thay đổi, nhưng có đến nửa tá các máy móc mới đã được trang bị thêm trong mấy năm gần đây. Cô có thể nhìn thấy tòa nhà thử rượu ở cách đó nửa dặm và cả hàng xe của khách du lịch đỗ phía trước. Bên trái và bên phải cô đều là hàng mẫu ruộng nho, đằng sau cô là ngôi nhà.
Cô bước ra ngoài trời nắng ấm và bỏ kính râm ra. Một giờ vừa qua, cô đã quá bận rộn đến việc sửa soạn ăn mặc mà không có lúc nào nghĩ đến việc lo sợ nữa, nhưng giờ, đàn bướm từ đâu bỗng nhiên lại đang di trú đến bụng cô và bắt đầu thả bom xuống. Cô thấy nóng, khát, căng thẳng và sợ hãi. Nếu tâm trạng của cô bây giờ giống như một loại rượu, thì nó hẳn phải sánh, có màu xanh lục và đang sủi bọt nữa.
Món rượu đó còn tệ hơn nữa lúc Nic bước ra từ nhà máy rượu. Anh mặc quần Jean và áo phông. Một cặp kính râm tối thui che kín đôi mắt anh.
Cô đã từng trông thấy anh ăn mặc như vậy hàng trăm lần, có thể còn nhiều hơn nữa. Ừ, anh cao ráo, đầy cơ bắp, và rất đẹp trai. Nhưng cô chỉ quan tâm đến tiền của anh thôi. Không gì khác nữa ở người đàn ông này lôi cuốn cô cả. Thực sự thế.
Brenna cho khóa xe vào túi quần và khẽ thở dài. Cô không phải một người nói dối giỏi lắm, thậm chí là với chính bản thân mình. Có thể là đã mười năm và cách xa hàng vạn dặm kể từ khi giữa cô và Nic có nhiều hơn một tình bạn, nhưng đâu đó trong cô vẫn còn nhớ rất rõ quãng thời gian họ đã cùng nhau. Đặc biệt là những lúc họ bên nhau trên giường.
Cô nhớ hơi ấm của làn da anh. Đa phần họ vẫn làm tình ngoài trời, nên với cô, sức nóng mặt trời và hơi nóng của Nic là một. Họ đã cùng nhau khám phá những cảm xúc của việc làm tình trong những cơn mưa lạnh tháng Sáu, bên bờ biển tháng Bảy, và dưới những tán nho trong những đêm tháng Tám oi bức.
Chốn trong nhà ưa thích của họ là ở phòng ủ rượu, nơi vẫn thường trống trơn cho đến khi vụ thu hoạch bắt đầu, nhưng lúc nào cũng tối, yên ắng, tràn ngập mùi của men rượu và của sự mê hoặc kỳ diệu. Có những lúc, khi cô dạo bước quanh phòng ủ rượu ở Marcelli và bắt gặp cái mùi đó, trong cô lại lóe lên hình ảnh của thân thể Nic áp vào cô, hai tay anh ở khắp mọi nơi, sự ham muốn cấp thiết của chúng vượt ra ngoài vòng kiểm soát.
Mười năm, hàng bao dặm xa cách, và một cuộc hôn nhân đổ vỡ, vậy mà cô vẫn còn nhớ... có lẽ là nhiều hơn những gì cô nên nhớ.
“Em đến rồi,” anh nói, bỏ kính ra và cho cô một nụ cười tươi.
“Em có động cơ mà,” cô thừa nhận, quyết tâm thể hiện một vẻ ngoài thật bình thản. “Và tò mò nữa. Em chưa bao giờ nghĩ anh lại là mẫu người thích nuôi chó cả.”
“Anh đã muốn có một con từ lâu rồi. Bây giờ có vẻ là đúng lúc. Em sẵn sàng chưa?”
Cô gật đầu và theo anh ra bãi đỗ xe. Hai chân cô cứ đi theo cái điệu nhảy simmi kỳ quái, khiến cô khó khăn lắm mới bước được. Cô không phải đang nghĩ đến chuyện đi đến đó - đến Ojai. Mà là nghĩ đến Nic - chàng lãng tử lái motor.
Ngay lúc này, trong cô đang là hình ảnh của cô ngồi trên motor cùng Nic, ngồi sau anh, ôm chặt, ở gần, rất, rất gần anh. Cô sẽ vòng tay ôm lấy anh và cảm nhận được từng nhịp thở của anh. Rồi cuối cùng, tim họ sẽ cùng chung một hợp âm, ngay khi tim cô lỡ nhịp lúc anh tăng tốc. Sẽ rất vui, thân mật, thú vị và còn hơn cả một chút nguy hiểm nữa.
Cô không thể đợi được.
Anh bước vào gara và nhấn nút mở cánh cửa cuốn. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào phòng. Theo hướng mắt anh, cô nhìn thấy một chiếc Jaguar mui trần đắt tiền - một cái xe thực sự bóng bẩy, một chiếc Lan Rover và ba chiếc motor, Nhiều hơn hai cái so với số lượng anh đã từng có.
Khi cô nhìn quanh kiếm tìm một cái mũ bảo hiểm dự phòng thì Nic đã đi tới chỗ chiếc Land Rover và mở cánh cửa bên ghế hành khách. “Để phòng trường hợp chúng ta trở về mang theo được một con chó con,” anh nói. “Anh không muốn nó gặm hỏng cái xe đắt tiền của anh.”
Hơi nóng của ham muốn trong cô bay tuột đi như nước rút khỏi bồn. Phải rồi. Nic định đi mua một chú chó cơ mà. Người ta không diễu cái motor đi nếu muốn đi mua vật nuôi. Làm thế trông thật vô trách nhiệm. Làm sao một con cún con có thể đội nón bảo hiểm và ngồi sau xe chứ. Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Cô đã không hề suy nghĩ gì cả, cô nhận ra khi chui vào trong xe và đợi Nic đóng cửa. Cô bắt gặp bản thân lại đang trôi về quá khứ và suy tưởng. Thật ngu ngốc. Còn những ước mơ của cô thì sao? Sứ mệnh của cô thì sao? Hành trình tới Ojai lần này là cơ hội để cô thuyết phục Nic cho cô vay tiền. Cô phải tập trung vào đó.
Đến khi Nic ngồi vào sau tay lái, cô thề sẽ giữ mọi suy nghĩ chỉ tập trung vào công việc thôi. Cô đang định nhắc đến khoản vay thì anh lên tiếng.
“Bên em đã bắt đầu thu hoạch nho Reserve Chardonnay chưa?” anh hỏi.
“Từ hôm qua.”
Anh tra khóa vào ổ, bật máy, rồi nhìn cô. “Và?”
“Phải nói là ngoạn mục,” cô thừa nhận. “Nho vừa chín tới, ngọt vừa đủ. Anh sẽ chẳng cần phải thêm chút tài năng nào để biến chúng thành rượu ngon nữa. Bên anh thì sao? Nho Chardonnay đã chín chưa?”
“Hầu hết các ruộng đều chín rồi. Anh đang cho người đi thu hoạch.”
Họ ra khỏi gara. Anh nhấn nút đóng cửa gara lại, rồi quành xe hướng thẳng ra phía đường cái.
“Và?” cô hỏi, cười vui vẻ. “Sẽ có một năm sáng lạn chứ?'
“Có vẻ là như vậy.”
Cô không ngạc nhiên. Cô đã nghe thấy chuyện năm nay là một vụ thành công với tất cả mọi người. Như vậy tốt đẹp hơn biết bao lần cái năm mọi người đều phải chật vật. Cô vẫn còn rùng mình vì sợ khi nghĩ đến năm 1998, khi toàn bộ nho Cabernet của California mất mùa vì thời tiết không ủng hộ. Nho Cab đã không chín được. Đó là một trong rất ít lần cô không cảm thấy áy náy vì đã không dính dáng đến Marcelli Wines.
“Thế em và ông nội tranh cãi về chuyện gì vậy?” anh hỏi.
“Em muốn dùng một ít nho Reserve để pha chế thử. Nội thì cho rằng tất cả số nho đấy phải được đóng chai thành Vang Reserve Chardonnay hết. Đó là loại rượu tốt nhất của nhà em, và em biết như vậy, nhưng em cũng có ý tưởng về một món pha chế tuyệt vời nữa. Nội thật cứng nhắc và cổ hủ.”
Nic liếc sang cô. “Chardonnay là một trong những loại được ưa chuộng nhất rồi. Sao em lại muốn thử cái mới?”
“Vì em nghĩ các món rượu pha chế bây giờ đang dần được ưa chuộng hơn rồi. Cả hai nhà Kendall - Jackson và Columbia Crest bên bang Washington đều đã rất thành công với món Cabernet-Merlot. Qupe Winery còn có món rượu đã được bán hết chỉ ba mươi giây sau khi được đóng chai đấy.”
“Và còn vì em thích thử nghiệm nữa.”
Cô nhún vai. “Em thừa nhận điều đó. Em muốn làm ra được loại vang trắng hoàn hảo. Sáng màu, hơi có mùi nho. Em muốn đến giọt cuối cùng sẽ thấy được vị mát lạnh, và cả một chút vị ngọt nữa. Một chút, rất ít thôi, vị gỗ sồi. Em muốn nó mang lại cảm giác lạnh, dù thực ra nó không hề thế.”
Anh nhìn sang cô. “Yêu cầu cao quá.”
“Có thể làm được mà. Cộng thêm số tiền anh sẽ cho em vay nữa. Em sẽ mua nho Chardonnay của nhà Schuler. Em đã có một ít nho Voignier dự trữ ở Napa rồi. Em tính là với công thức pha chế thích hợp và dùng thùng ủ rượu em sẽ...”
“Em định sẽ ủ rượu bằng thùng gỗ à?'
Cô cố không đảo mắt nhìn anh. “Anh nói cứ như nội em vậy. Vâng, em định làm thế. Em biết, nó sẽ tốn kém và mất nhiều thời gian, nhưng như thế rượu sẽ êm hơn, và màu rượu sẽ sáng hơn. Đúng kiểu em muốn.”
“Thế nho Pinot Noir của em thì sao?”
Cô nhận thấy họ đã hòa vào làn đường phía Nam, thẳng đến con đường dốc dẫn đến Ojai.
“Tuần trước em đã đến và xem chỗ nho đó rồi. Khoảng một tháng nữa.”
“Em biết làm ra được thứ vang Pinot ngon khó kinh người thế nào rồi đấy.”
Cô quay người nhìn sang anh, “Em chấp nhận thử thách mà.”
Anh toét miệng cười. “Được rồi, vậy là vang Chardonnay, một thứ rượu pha chế, và vang Pinot. Còn gì nữa không trong tầm ngắm của Brenna Marcelli?”
Cô mất mười phút để vẽ nên kế hoạch về món vang Cabernet hoàn hảo. Vì cô chưa thể tự trồng nho, vẫn chưa được, cô lên một danh sách những nhà cung cấp nho tiềm năng của mình. Thay vì mua cả kho nho của một người, cô sẽ mua một lượng nhỏ từ nhiều người để có được đúng thứ nước pha chế cô muốn.
“Em chắc trăm phần trăm cho thứ vang Cab này đấy,” cô quả quyết. “Không có thứ vang Cab Franc hay Merlot nào có thể sánh được với nó đâu. Em cũng không định làm một loại vang phải ủ đến hai mươi năm. Ít nhất thì cũng không phải trong giai đoạn ban đầu này. Em muốn sau ba năm đầu nó sẽ là một thứ vang ngon và đến năm thứ tư thì tuyệt hảo.”
“Không phải tất cả chúng ta đều mong thế hay sao?”
Cô cho phép mình mỉm cười. “Điều khác biệt là em biết làm thế nào để được như thế.”
“Còn anh thì không à?”
“Em đã nói vậy à? Anh làm tốt mà. Wild Sea đã nổi tiếng khắp cả nước rồi.”
“Số lượng chứ không phải chất lượng?”
Cuộc tranh luận có vẻ quen thuộc quá.
“Em vẫn dõi theo Wild Sea Wines,” cô nói. “Anh biết mà, Nic. Anh vẫn đang tập trung để sản xuất ra được càng nhiều thùng nho trên mỗi tấn nho càng tốt. Anh nên giảm cái số lượng đó đi mười phần trăm. Ồ, và hồi năm 2000, còn có một vài thùng ủ rượu cho vang Reserve Merlot được lựa chọn khá tồi nữa. “
“Đây là cách em thuyết phục anh cho em vay tiền à? Bằng cách chê rượu của anh?”
Cô cựa quậy trên ghế, nới lỏng đai an toàn để cô có thể quay sang đối mặt với anh. “Nếu anh không muốn biết quan điểm của em, anh không nên hỏi.”
“Anh không nhớ là có hỏi em.”
“Anh đã nói 'số lượng chứ không phải chất lượng' bằng cái giọng đòi hỏi một câu trả lời. Đó là hỏi.”
Anh nhìn cô. “Em vẫn bướng bỉnh thế.”
“Em cũng vẫn đúng. Anh có thể bán được gấp bốn lần Marcelli Wines, nhưng chúng em lại có số giải thưởng về rượu vang nhiều gấp ba, và em chắc là không cần phải nhắc anh về sự bầu chọn chúng em có được từ các tạp chí và nhà phê bình.”
“Không, không cần. Thế có muốn so sánh về tổng lợi nhuận không?”
Cô chun mũi lại. “Trừ khi anh muốn em thành thò lò mũi xanh trong xe anh.”
“Để việc đấy cho con chó con đi.”
Họ ra khỏi đường cao tốc và rẽ vào đường chính dẫn đến Ojai. Tháng Tám ở California có nghĩa là nắng suốt ngày và rất ít mưa. Vào mùa hè, hầu như mọi thứ trong bang đều trở nên rám nắng.
Brenna nhìn ngắm vóc dáng khỏe mạnh của Nic và cái cách anh lái xe thành thạo.
Đây là khoảng thời gian lâu nhất họ bên nhau mà cô cảm giác nó kéo dài như vô tận. Cô thấy lo sợ vì nhiều thứ, nhưng cũng lại thấy thư thái một cách lạ lùng. Có lẽ, bởi anh vẫn luôn là một người dễ gần. Họ đã từng tranh cãi với nhau suốt ngày bởi những quan điểm khác biệt về mọi chuyện, từ chuyện rượu vang đến chuyện chính trị. Nhưng những cuộc tranh luận của họ chưa bao giờ là thù địch cả - thay vào đó chúng như một sở thích mà họ cùng chia sẻ. Họ tranh luận với đủ các cung bậc cảm xúc, họ gọi nhau bằng nhiều loại tên, họ thậm chí còn dọa sẽ dùng đến vũ lực với đối phương - theo cách tốt nhất có thể được, và không ai trong hai người trở nên tức giận vì những cuộc tranh luận đó. Ít nhất là họ đã từng như vậy. Còn bây giờ, họ đơn giản chỉ đang tranh luận.
Cô bắt gặp mình đang băn khoăn không biết anh đã làm những gì trong mười năm qua. Oh, cô có biết về những điểm cơ bản. Anh đã có mười tám tháng ở Pháp, bị ông nội Emilio của anh từ mặt. Tốt nhất là đừng có nghĩ đến chuyện đó, cô tự nhủ. Dù sao, chuyện Nic đã bị đuổi khỏi nhà chủ yếu là do cô.
Rồi sau đó, Nic cũng được khôi phục lại quyền lợi khi ông nội cầu xin anh quay về với nhà máy rượu. Nic đã đồng ý, tiếp quản dần dần nhà máy. Khi Emilio qua đời, Nic thừa kế lại tất cả.
Trong bảy, tám năm vừa qua Wild Sea đã phát triển, chủ yếu qua việc thu mua các nhà máy khác. Nếu có một nhà máy rượu sắp phá sản, hoặc ai đó thấy mệt mỏi với sự lên xuống của ngành sản xuất rượu vang, Nic sẽ xuất hiện với một mức giá tốt nhất anh có thể đưa ra. Anh vẫn luôn nói anh muốn trở thành người lớn mạnh nhất và cừ nhất. Theo hầu hết các tiêu chuẩn, anh đã trở thành như vậy.
“Sao em lại muốn ôm thêm việc làm gì?” anh hỏi, phá ngang dòng suy nghĩ của cô. “Em có thể sẽ ngã dập mông và ôm theo món nợ một triệu đô của anh cộng thêm cả lãi suất nữa.”
Cô đã cố gắng hết sức để quên đi lý do tại sao cô lại ở đây. Bỗng nhiên cô nhận ra đã đến lúc rồi. Cô cân nhắc câu hỏi.
“Mười năm trước, em đã là một con ngốc khi bỏ Marcelli Wines đi. Em đã không nhận ra cả trái tim và tâm hồn em đều chôn chặt với mảnh đất này rồi, và thiếu nó em chỉ còn là một lớp vỏ bọc trống rỗng.”
“Thế mà anh lại nghĩ rằng em đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
Cô cố đoán xem có chút mỉa mai nào trong giọng nói của anh không, nhưng không thể nghe ra được. Có thể, đó chỉ là một câu nói đơn thuần.
“Em cũng đã từng nghĩ là em có. Tất cả chỉ là ảo tưởng. Giờ em quay lại rồi và em không tin là có chút gì thay đổi cả. Em không bao giờ muốn đánh mất mảnh đất này và nhà máy rượu một lần nữa. Nội em đã có những lựa chọn mà nội cho là thú vị hơn nhiều so với việc để lại nhà máy cho em, nên em đang sẵn sàng cho cơ hội mới. Em không nghĩ đến khả năng sẽ bị thất bại đâu.”
“Một vài người sẽ cho thế là tự kiêu đấy.”
“Em không quan tâm chuyện một vài người nói gì. Em biết em đang làm gì. Em đã có một kế hoạch. Em không sợ phải làm việc vất vả.”
“Thế em sợ gì?”
Cô ngồi thẳng dậy trên ghế của nình và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Câu hỏi thú vị đấy. Em đoán là sợ làm một kẻ ngốc nghếch. Từ bỏ tất cả vì một thứ không đáng.”
Ngay khi những lời đó trôi ra khỏi miệng, cô muốn tóm lấy chúng và trói chặt chúng lại. Trong tất cả những điều ngu ngốc, thiếu nhạy cảm, không hợp thời điểm nhất, cô đã nói ra cái tệ nhất. Nếu cô muốn khiến Nic chắc chắn sẽ không cho cô vay tiền, thì cô đã dùng đúng cái chiến lược hoàn hảo nhất mất rồi.
“Vậy là chúng ta có cái đó là điểm chung rồi.” anh nói, giọng bình thản.
Cô nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra. “Nic, em...”
“Không phải ngại.” anh nói, cắt ngang lời cô.
“Nhưng em thực sự...”
“Không, em không đâu. Anh không quan tâm đến quá khứ. Nó buồn tẻ lắm. Anh thấy tương lai có nhiều thứ để tò mò hơn nhiều. Giả định là em sẽ làm tốt từ năm đầu tiên, rồi sau nữa thì sao?”
Cô không biết nói gì. Có nhiều chuyện cô muốn giải thích, dù rõ ràng là anh không hề muốn nghe. Có lẽ cô chỉ nên trả lời câu hỏi thôi.
“Mua thêm nho, làm thêm nhiều rượu nữa. Đến năm thứ hai em sẽ bắt đầu bán ra. Em quen các nhà phân phối. Em không phải lo chuyện đưa được rượu đến các nhà hàng và các cửa hàng.”
Anh sắp nói không rồi. Cô vừa đánh mất một cơ hội để đời. Tại sao cô không thể nhớ đến chuyện suy nghĩ trước khi nói? Có khó gì đâu. Cô vẫn luôn có một bộ óc nhanh nhạy cơ mà.
“Anh muốn một giấy ghi nợ có thể thu hồi nợ trước hạn.” anh nói.
“Cái gì?”
“Một giấy ghi nợ có thể thu hồi nợ trước hạn. Trong đó sẽ ghi cả lịch thanh toán và cả một mức lãi suất hợp lý nữa. Thậm chí, anh sẽ gia hạn cho em sau hai năm mới bắt đầu phải trả nợ. Nhưng đổi lại, món nợ đó phải thu hồi được vào bất kỳ lúc nào. Chỉ cần em sảy chân thôi, anh sẽ không ngồi chờ để mọi thứ tiêu tan đi hết đâu. Anh sẽ mang giấy biên nhận lại và thu hồi mọi thứ em có.”
Đầu óc cô trống rỗng. Một giây trước vẫn còn có những ý nghĩ, đến giây sau, không có gì cả. Hai tay cô nắm chặt lại, hai chân cô lạnh toát như đá, và tim cô đứng yên. Rồi lý trí quay trở lại, và cả thân nhiệt của cô nữa. Cô giơ tay lên và áp cả hai tay lên nóc cái xe thể thao.
“Có phải anh vừa nói là anh sẽ cho em vay tiền không?” cô nói e dè.
“Uh- huh.”
Cô nhìn sang và thấy anh đang cười. “Em không thể tin được.”
“Nói thế tức là anh không nên cho thảo sẵn giấy tờ lúc sáng nay à?”
“Không. Làm ơn. Thảo ra hết đi.”
Brenna bật cười. Cô muốn lao mình vào Nic và hôn anh. Lý trí và cái đai an toàn đã giữ cô lại. Thay vì làm vậy, cô cuốn cửa kính bên ghế của mình xuống và chui đầu ra ngoài trời trưa nắng.
“Tôi vừa vay được một triệu đô!” cô hét lên với hàng cây. “Tôi sắp có một xưởng rượu rồi!”
Niềm vui tràn ngập trong cô. Cô sắp bắt được cơ hội của mình rồi đây. Khi quay trở lại ghế ngồi, cô cuốn cửa kính lên và nhìn Nic.
“Có thật không?”
“Em vừa thông báo cho cả thế giới biết rồi còn gì. Làm sao anh có thể nói không được nữa?”
Hạnh phúc khiến máu trong cô sủi bọt như champagne. “Em không thể tin được. Anh thực sự có cả một triệu đô.”
“Anh còn có nhiều hơn thế nữa ý chứ.”
“Đồ khoe khoang.”
“Này, phải có một chút ít biết ơn chứ? Anh đang mạo hiểm vì em đấy.”
Cô thở dài. “Em vui quá. Em chẳng còn nghĩ gì được nữa.” Cô quay sang anh. “Thế sao anh lại đồng ý?”
“Anh nghĩ em đáng để đặt cược lắm.”
Sau mười năm nghe Jeff nói với cô rằng cuộc sống của cô không có chút gì thú vị, và chỉ đáng sếp thứ hai sau sự nghiệp bác sĩ của anh ta, và suốt sáu tháng bất đồng với nội cô về mọi thứ, từ chuyện thùng ủ rượu đến chuyện nhãn hiệu, những lời của Nic khiến cô thấy dễ chịu vô cùng.
“Yeah?”
“Em biết mình đang làm gì. Chỉ với một chút may mắn và chăm chỉ làm việc, em sẽ có thể thành công với sự mạo hiểm của mình. Anh sẽ thu được kha khá từ khoản đầu tư của anh. Đôi bên đều có lợi.”
“Chai vang đầu tiên em làm ra sẽ là của anh,” cô nói. “Như là cách để em nói cảm ơn anh đấy.”
“Chỉ một chai thôi à? Em nợ anh ít nhất là một lô[6] chứ.”
[6] một lô rượu vang thường gồm 12 chai x 750ml, 6 chai x 1,5l hoặc 24 chai x 375ml, tùy dung tích chai.
“Được rồi. Một lô.”
Đến lúc này rồi cô sẵn sàng cho anh cả một quả thận. Anh đã cho cô cái chính yếu để biến ước mơ của cô thành sự thực. Đáng để cho anh một hoặc hai phần của cơ thể cô quá đi chứ.