• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Tiểu thư số khổ


Thanh Tiêu quốc, khu vực săn bắn của hoàng thất.


“Ta là nữ nhi của Lạc thừa tướng Lạc Mộng Khê, Cảnh vương gia đâu, ta muốn gặp Cảnh vương gia!” Nữ tử che mặt đôi mắt trong trẻo nhìn thị vệ cầm trường kiếm trong tay ngăn không cho nàng vào khu săn bắn cầu khẩn nói.


Lạc Mộng Khê không chỉ một lần đi tìm Nam Cung Phong, lần nào tìm hắn bọn thị vệ cũng bắt nàng báo danh tính. Lúc này đây vì Lạc Mộng Khê cần gặp Nam Cung Phong gấp nên không đợi thị vệ hỏi đã vội vàng tự báo gia môn.


Nàng lúc trước mỗi lần đi tìm Nam Cung Phong luôn đến trễ một bước, nên ngay cả mặt của Nam Cung Phong còn chưa nhìn thấy liền được báo cho biết Nam Cung Phong có việc gấp đã ra ngoài. Lúc này nàng vất vả lắm mới đuổi theo hắn tới khu săn bắn này, đương nhiên sẽ không làm mất cơ hội.


Thị vệ nhìn Lạc Mộng Khê từ trên xuống dưới thầm đánh giá, nàng mặc trên người quần áo vải thô cùng với cài trên tóc ngọc trâm thô ráp, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, đang muốn lớn tiếng đem nàng đuổi đi, không ngờ Lạc Mộng Khê nhìn về một hướng rồi kinh hô ra tiếng: “Cảnh vương gia!”


Thị vệ theo ánh mắt Lạc Mộng Khê nhìn lại, chỉ thấy Lạc Tử Hàm một thân phấn y bằng lụa, trang điểm tinh tế, diễm lệ đang cùng Nam Cung Phong vừa cười vừa nói hướng đến Thạch đình.


Lạc Mộng Khê muốn tiến lên để gặp Nam Cung Phong lại bị thị vệ ngăn cản, không còn cách nào, nàng hô to: “Cảnh vương gia, một năm trước người giải độc cho ngươi là ta, không phải Lạc Tử Hàm, ngươi bị nàng lừa rồi……”


Nghe vậy, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Lạc Tử Hàm có chút cứng đờ, trầm hạ đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, rồi lập tức khôi phục vẻ điềm đạm đáng yêu như cũ: “Tỷ tỷ, Tử Hàm biết tỷ thân thế đáng thương, nhưng tỷ cũng không thể vì muốn làm Cảnh vương phi mà oan uổng muội……”


Nam Cung Phong xoay người nhìn hướng Lạc Mộng Khê, ánh mắt lạnh như băng không hề có cảm tình, mơ hồ còn mang theo một tia chán ghét: “Lạc Mộng Khê, một năm trước bổn vương đã đưa tín vật cho người đã giải độc giúp bổn vương, nay tín vật này lại nằm trong tay Tử Hàm……”


“Vương gia, tín vật kia là Lạc Tử Hàm đã lừa ta lấy đi!” Lạc Mộng Khê sốt ruột giải thích: “Vương gia, người lúc ấy trúng phải cực độc vô phương cứu chữa, là ta giúp người hút chất độc khiến độc khí xâm nhập vào cơ thể, nên hiện tại ta mới bị biến thành cái dạng này. nếu cứu người là Lạc Tử Hàm, nàng tuyệt đối không thể không bị tổn hao gì mà đứng ở chỗ này……”


“Câm mồm!” Nam Cung Phong rống giận ra tiếng, giơ tay đánh hướng Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê đáng thương, tay trói gà còn không chặt bị một chưởng của Nam Cung Phong bay xa ra chục thước, nặng nề rớt trên đất.


Nam Cung Phong chỉ dùng tay không chưa có dùng nội lực, nếu là người bình thường nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì, nhưng Lạc Mộng Khê thể chất so với người bình thường kém hơn, lại thêm nàng vì muốn gặp Nam Cung Phong đã đứng ở Cảnh vương phủ một ngày một đêm, vừa rồi lại đuổi theo khoái mã của Nam Cung Phong chạy hơn hai mươi dặm, cho nên bị đánh bay ra đây, Lạc Mộng Khê té trên mặt đất thật lâu vẫn không đứng dậy được.


“Lạc Mộng Khê, đừng tưởng rằng bổn vương không biết ngươi là cái hạng người gì!” Giọng nói của Nam Cung Phong lạnh như băng khiến người ta cảm giác như đang ở hầm băng tháng chạp: “Lần trước ở Thập Lý đình, ngươi vì hãm hại Tử Hàm, cũng không tiếc ủy thân cho hai gã ác đồ kia……”


“Không phải…… Không phải, là bọn hắn muốn khinh bạc ta……” Lạc Mộng Khê liên tục lắc đầu, thương tâm giải thích, trong đôi mắt từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống.


Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời nói của Lạc Mộng Khê: “Lạc Mộng Khê, ngươi là một cô nương, đêm hôm khuya khoắt chạy tới Thập Lý đình hoang tàn vắng vẻ, mục đích của ngươi là gì? Đi vào trong đó để bị người khinh bạc sao?”


Ngụ ý là: Không cần giải thích gì thêm, bổn vương biết ngươi đến đó là muốn tìm người hãm hại Tử Hàm.


“Là Vương gia ngươi phái người nói cho ta biết, bảo ta đi Thập Lý đình chờ người nha!” Lạc Mộng Khê trong lòng dâng lên một trận chua xót: “Mộng Khê vài lần đi Cảnh vương phủ tìm Vương gia giải thích chuyện tín vật, Vương gia đều bận việc không rảnh gặp Mộng Khê, một đại ca thị vệ đã truyền ý của Vương gia, nói buổi tối Vương gia có việc đi Thập Lý đình, xử lý xong việc sẽ ở nơi đó gặp mặt Mộng Khê……”


Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Lạc Mộng Khê trong mắt tràn ngập khinh thường: “Lạc Mộng Khê, bổn vương chưa bao giờ truyền ý như vậy……”


Việc này, làm sao có thể? Lạc Mộng Khê ưu thương, đáy mắt nồng đậm kinh ngạc.


Không nhìn đáy mắt kinh ngạc của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, ngữ khí mang vẻ khinh thường: “Lạc Mộng Khê, nể mặt Lạc thừa tướng bổn vương sẽ không tính toán với ngươi. Nhưng mà nếu còn có lần sau sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu……”


Nam Cung Phong đột nhiên giơ tay đánh qua một bên, chỉ nghe “Phịch” một tiếng vang lên, một thước đại thụ to lên tiếng trả lời dứt khoát: “Bổn vương sẽ khiến ngươi giống như cây đại thụ này!”


“Lạc Mộng Khê, đừng cố gắng xuất hiện ở trước mặt bổn vương. Nếu không, đừng trách bổn vương vô tình, hồi phủ!” Nói xong, không cho Lạc Mộng Khê cơ hội giải thích, Nam Cung Phong phi thân lên ngựa, giống như là chạy trốn khỏi người khiến người ta chán ghét, rất nhanh thúc ngựa rời đi.


Bọn thị vệ được Nam Cung Phong mang theo, nhìn Lạc Mộng Khê đang nằm trên mặt đất đáy mắt tràn ngập khiếp sợ cùng đau xót, làm như không thấy, rất nhanh chỉnh lý một chút rồi cưỡi khoái mã theo sát Nam Cung Phong rời khu săn bắn.


Lạc Tử Hàm được nha hoàn nhẹ nhàng đỡ ngồi trên xe ngựa xa hoa, nhìn xuyên qua màn xe thấy Lạc Mộng Khê ngã dưới đất đứng dậy không dậy nổi, khóe miệng nhếch lên một ý cười âm lãnh : Lạc Mộng Khê, đấu với ta, ngươi chết chắc.


Nam Cung Phong cùng đoàn người Lạc Tử Hàm càng chạy càng xa cho đến khi biến mất không thấy nữa. Toàn bộ khu săn bắn lúc này chỉ còn lại một mình Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực bám vào thân cây chậm rãi đứng lên, toàn thân xương cốt đau đớn khó nhịn, nhìn khối ngọc bội trong tay bị dính đầy bùn đất, Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài, gạt bùn đất trên người cước bộ tập tễnh chậm rãi đi về phía trước.


Không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê mới đi tới bờ sông, mặt nước trong suốt phản chiếu bóng nàng mang một cái mạng che mặt. Bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất của Lạc Mộng Khê cách cái mạng che mặt khẽ vuốt gò má, đáy mắt phủ một tầng hơi nước ưu thương.


Cảnh vương gia, năm đó người hút độc là ta, vì sao ngươi không chịu tin ta, ta không phải muốn làm Cảnh vương phi, chính là không muốn ngươi bị Lạc Tử Hàm lừa gạt mà thôi……


Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang đau khổ, bỗng cảm thấy phía sau lưng đau đớn, nàng cảm giác sau lưng như bị một vật gì đánh trúng. Lạc Mộng Khê không hề phòng bị nhất thời đứng không vững, thân thể nghiêng một cái “Tũm” Rớt xuống sông làm vô số bọt nước bắn lên tung tóe……




Chương 2: Tan nát cõi lòng xuyên qua


Đêm tối đưa tay cũng không thấy năm ngón tay, ở giữa sườn núi hoang tàn vắng vẻ tọa lạc một tòa biệt thự tráng lệ.


Trong và ngoài biệt thự đèn đuốc sáng trưng, đem biệt thự chiếu lên các địa phương xung quanh cách hơn mười mét sáng rõ như ban ngày. Hàng loạt nhân viên bảo an đeo tai nghe công nghệ cao ở bên ngoài biệt thự di chuyển qua lại, cảnh giác đánh giá động tĩnh bốn phía.


Ở các góc của biệt thự đều lắp đặt camera theo dõi độ nét cao, không để một góc theo dõi nào trở thành khu tối. Trong ngoài biệt thự mỗi nhất cử nhất động của mọi người, tất cả đều rơi vào trong mắt nhân viên theo dõi ở trong biệt thự.


Lúc này, ngồi ở trong đại sảnh tràn đầy tự tin, nhàn nhã uống rượu vang chính là tên trùm buôn thuốc phiện đứng đầu thế giới Lục Vô Thiên, giết người cướp của, buôn lậu thuốc phiện không tội ác nào là không làm. Một lần trở thành tội phạm quốc tế khó giải quyết nhât.


Hắn có một hòn đảo riêng biệt cùng quân đội, chiếm hết ưu thế. Hình cảnh quốc tế vài lần vây quét đều không làm gì được.


Nhưng mà, Lục Vô Thiên có một sở thích, chính là du ngoạn ngắm cảnh. Lần này nghe nói nước Z nào đó có một cảnh khu cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta vui vẻ, lưu luyến không quên, nên âm thầm mang theo rất nhiều thủ hạ đi đến nơi này.


Đương nhiên, thủ hạ của hắn đều là luân phiên đến đây, đang âm thầm bảo hộ hắn. Vì tránh để người khác sinh nghi, hắn cố ý sai người mua nơi này, trong vòng trăm dặm ngoại thành biệt thự tuyệt không có người.


Vốn tưởng rằng lần này đến đây có thể được ngắm phong cảnh tuyệt đẹp. Ai ngờ, hắn vừa mới đặt chân đến nơi đây, liền nhận được ‘thư thăm hỏi’ của đặc công nước Z, cho hắn biết (cô) đêm nay sẽ đến ‘thăm hỏi’ hắn.


Đặc công nước Z nổi danh là đặc công mang đẳng cấp quốc tế. Nhất là vị đêm nay đến thăm hỏi hắn, có thể nói là nhân tài kiệt xuất của nước Z, đồn rằng người này không gì là làm không được, không có hắn (cô) làm không được, chỉ có hắn (cô) không thể tưởng được.


Lục Vô Thiên ngẩng đầu chân bắt chéo, nhàn nhã buông ly rượu vang trên tay xuống, hơi hơi liếc mắt xuyên qua cửa phòng đang mở rộng nhìn ngoài cửa được canh phòng nghiêm ngặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Canh phòng nghiêm ngặt như thế này, ta không tin ngươi có thể bình an vô sự mà xông vào……


Cùng lúc đó, trong bụi cỏ cách biệt thự một trăm mét, một bóng hình màu đen duyên dáng xuất hiện. Cô gái mặc bộ đồ màu đen, cơ hồ cùng với cảnh vật xung quanh hòa làm một, nhìn biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, đáy mắt không phải biểu lộ ngưng trọng và bối rối, mà là trào phúng và khinh thường.


Hơi suy tư một chút, cô gái thi triển thân pháp kỳ lạ, bình thường như vào chỗ không người, đi về hướng biệt thự.


Biệt thự, đồng hồ treo trong đại sảnh chỉ hướng mười hai giờ đêm, tiếng chuông nặng nề vang lên trong đại sảnh, Lục Vô Thiên đứng lên, lười biếng duỗi lưng.


Thời gian ước định của đặc công nước Z và hắn chính là mười hai giờ đêm, nay thời gian đã đến, người nọ còn chưa xuất hiện, chỉ sợ là bị sự canh phòng nghiêm ngặt của hắn dọa cho sợ vỡ mật rồi……


Lục Vô Thiên đưa ánh mắt khinh thường nhìn bên ngoài biệt thự, khi đang nhìn mọi thứ rõ ràng trước mắt thì kinh hãi nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.


Trong một giây nhóm thủ hạ còn đang tuần tra, lúc này tất cả đều ngã trên mặt đất sống chết không rõ. Đứng ở cửa biệt thự là một cô gái xinh đẹp, khí chất xuất trần, mái tóc như suối tùy ý xõa phía sau. Nữ ngôi sao xinh đẹp nhất trên thế giới cũng không bì kịp một phần mười của cô.


Hai mắt Lục Vô Thiên sáng lên, đang muốn nhẹ nhàng dùng tay ấn vào cơ quan giăng lưới thì giọng nói châm chọc của cô gái truyền vào trong tai: “Lục Vô Thiên, không cần lãng phí sức lực, đám bảo vệ trong biệt thự sớm đã bị tôi tiêu diệt toàn bộ!”


Khóe miệng cô gái ẩn chứa ý cười, cầm súng lục trong tay, họng súng tối om hướng phía Lục Vô Thiên hắn.


“Cô là ai?” Lục Vô Thiên cố hỏi.


“Đặc công nước Z, Lạc Mộng Khê!” Giọng nói rất lạnh, lại như chim hoàng oanh ca xướng rất dễ nghe và êm tai.


“Hôm nay được nhìn thấy diện mạo của cô, thật sự là vinh hạnh ba đời của Lục mỗ!” Lục Vô Thiên tính toán, trước cùng cô chu toàn sau thừa cơ chạy thoát, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi……


Tựa như đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu Lục Vô Thiên, khóe miệng Lạc Mộng Khê càng đậm trêu tức, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường: “Lục Vô Thiên, tôi từng nói qua, mười hai giờ đêm sẽ đưa ông quy thiên, nay thời gian đã đến……”


Trong lúc đang nói, Lạc Mộng Khê đã khởi động cò súng. Ai ngờ, ngay lúc cô khởi động cò súng, trong phút chốc thân hình Lục Vô Thiên di chuyển tránh được phát súng bất ngờ của Lạc Mộng Khê. Bất thình lình vung tay ấn cơ quan, lưới hung hăng phóng hướng Lạc Mộng Khê……


Lạc Mộng Khê nghiêng người tránh khỏi lưới, trong nháy mắt cô nghiêng người, hình bóng Lục Vô Thiên đã lẻn đến cửa, nhặt khẩu súng của đội bảo an bị rơi trên mặt đất lên.


Lục Vô Thiên cầm khẩu súng trong tay, đang muốn bắn Lạc Mộng Khê thì một tiếng súng thanh thúy vang lên ở trong đại sảnh. Lục Vô Thiên đột nhiên dừng toàn bộ động tác, nửa ngồi trên mặt đất bất động. Một lúc sau, tại mi tâm của Lục Vô Thiên máu tươi chậm rãi chảy xuống……


Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng thở ra, xác định toàn bộ biệt thự không còn người nào sống sót mới đứng dậy đi ra ngoài biệt thự: Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô, chỉ cần có thể thuận lợi hoàn thành, cô đã có thể từ bỏ cuộc sống nhuốm máu tươi này, sống một cuộc sống như bao người khác……


Lạc Mộng Khê đứng giữa sườn núi, nhìn đèn đường dưới chân núi lẳng lặng chờ xe của một người nào đó, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc, đột nhiên ấn xuống một phím trong tay chỉ nghe “Bùm” một tiếng vang lên, toàn bộ biệt thự lập tức nổ tung, lửa lớn hừng hực hướng thẳng trời cao……


Lạc Mộng Khê nương theo ánh lửa nhanh chóng chạy xuống chân núi. Chờ ở chân núi là người tên Âu Thần, chính là thanh mai trúc mã của Lạc Mộng Khê, hai người gần như là vào cô nhi viện cùng một lúc. Sau khi lớn lên, lại cùng bị tuyển vào tổ chức đặc công để huấn luyện.


Hai người đều là cao thủ đứng đầu tổ chức đặc công. Sống chết cũng chỉ ở bên nhau, hơn nữa hai người có quan hệ yêu đương nên bị nhóm đồng sự châm biếm gọi là đặc công tình nhân.


Gần, càng gần, một người mặc bộ đồ đen so với ngôi sao điện ảnh còn muốn anh tuấn hơn, Âu Thần thâm trầm lúc này đang khẽ dựa vào một chiếc xe hơi màu đen cao cấp, thượng đẳng, cô gọi to:


“Âu Thần!” Qua đêm nay, hai người bọn họ đã có thể giống người bình thường nắm tay nhau thỏa sức vui chơi khắp thế giới. Nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, trong lòng Lạc Mộng Khê hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, đương nhiên cũng không để ý đáy mắt thâm trầm của Âu Thần.


Nghe Lạc Mộng Khê gọi, Âu Thần xoay người nhìn hướng Lạc Mộng Khê mặt không chút thay đổi. Trên mặt hiện lên một tia cười quỷ dị :“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên trong không gian yên tĩnh thật lâu vẫn còn vọng lại!


Lạc Mộng Khê ngưng bước, máu tươi từ ngực chậm rãi chảy ra, nhìn khẩu súng lục trong tay Âu Thần tỏa ra khói xanh. Lạc Mộng Khê mỹ lệ đáy mắt lóe lên nồng đậm kinh ngạc:“Vì sao anh phải làm như vậy?”


“Lạc Mộng Khê, chớ có trách tôi, tôi đã có người trong lòng, nên đành có lỗi với cô. Lúc trước cô vì bận rộn xử lý công việc của tổ chức đặc công, nên không phát hiện ra, bây giờ cô tách khỏi tổ chức đặc công, nhất cử nhất động của tôi đều đã để lộ trước mặt cô……” Âu Thần giọng điệu lạnh như băng, mặt không chút thay đổi.


Lạc Mộng Khê hơi kinh ngạc xong lập tức khôi phục như bình thường: “Nếu đã như thế, anh có thể nói cho em biết, em sẽ không ép buộc anh chung sống với em” Lạc Mộng Khê là người tâm cao khí ngạo, nếu Âu Thần không thích cô chỉ cần nói thật một câu, cô có gặp cũng sẽ cách hắn rất xa.


Âu Thần hừ lạnh một tiếng, đáy mắt không có che dấu chán ghét: “Đối với cô sợ cô sẽ dây dưa tôi, Lạc Mộng Khê, cô không có quyền không có thế, nếu tôi và cô cùng nhau rời khỏi nơi này, tôi sẽ không có gì cả, cùng cô sống qua ngày, tôi không thấy hứng thú!”


“Bạn gái hiện giờ của tôi là thiên kim của thị trưởng thành phố C, gia tài bạc triệu, nếu tôi cưới cô ấy, vinh hoa phú quý hưởng thụ không bao giờ hết……”


Lạc Mộng Khê khinh thường cười lạnh:“Thì ra cho tới nay tôi đều không nhìn bằng mắt, Âu Thần anh chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân ham vinh hoa phú quý. Nhưng anh cũng đừng nên cao hứng quá sớm, anh là cô nhi, sẽ không nghĩ là vị thị trưởng kia sẽ theo ý anh mà để cho con gái kết hôn với anh chứ……”


“Việc này không nhọc công cô lo lắng, con gái của ông ta đã mang trong người cốt nhục của tôi. Vì vậy, ông ta không đồng ý cũng phải tán thành!” Sau khi nói ra những lời này, đáy mắt Âu Thần thoáng hiện tia đắc ý.


Mất máu quá nhiều, Lạc Mộng Khê đứng không yên, té ngã trên mặt đất. Toàn thân lạnh thấu xương, cúi đầu nhìn quần áo màu đen đã nhuộm đầy máu tươi, khóe miệng chua sót càng đậm, ý thức chậm rãi trôi đi:“Anh không yêu vị tiểu thư nhà thị trưởng kia, cưới cô ta chỉ là vì gia sản của cô ta……”


“Không liên quan gì đến cô!” Âu Thần không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Lạc Mộng Khê, thu hồi súng lục trong tay, chầm chập ngồi xuống chiếc xe thể thao màu đen mà trên thế giới số lượng có hạn: “Lúc biệt thự nổ tung, tôi đã báo cảnh sát, như vậy cảnh sát cũng sắp đến, Lạc Mộng Khê, nếu vận khí của cô tốt, nói không chừng còn có thể đợi được đến lúc xe cứu thương đến……”


Kỹ thuật bắn súng của Âu Thần luôn bách phát bách trúng, hắn vừa rồi một phát bắn trúng tim của Lạc Mộng Khê, trên viên đạn còn tẩm thuốc độc gây mê, cho nên, hắn tin Lạc Mộng Khê sẽ không có sức giết hắn, nên mới không kiêng nể gì đem chân tướng của hắn nói cho Lạc Mộng Khê, Nhìn tình huống hiện tại của Lạc Mộng Khê xem ra cô ta không thể chống đỡ đến lúc cảnh sát đến……


Lạc Mộng Khê là đặc công, đương nhiên cũng biết tình trạng thân thể của chính mình, nhưng mà, cô cũng không kích động, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười quỷ dị. Hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt vương vấn, cô bình thản trải qua giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.


“Lạc Mộng Khê, không bao giờ gặp lại!” Âu Thần ngồi trở lại trên xe, âm ngoan đối với Lạc Mộng Khê đã không còn hô hấp làm động tác tạm biệt, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lẽo, đột nhiên xoay chìa khóa trên xe thể thao.


“Bùm” ánh lửa lại dấy lên tận trời, trên mui xe động cơ mang theo tia lửa bị đánh bay ra xa hơn mười thước. Xe thể thao xinh đẹp số lượng có hạn biến thành quả cầu lửa, cùng với ánh lửa dữ dội ở giữa sườn núi hòa lẫn vào nhau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang