• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục hoàng tử cùng Bắc Đường Dực tỷ thí võ công, đâm bị thương Bắc Đường Dực, chuyện này cũng quá khó tin đi.


Bắc Đường Dực kinh nghiệm sa trường, võ công hẳn là vượt xa đám hoàng tử suốt ngày sống trong thâm cung mới đúng, như thế nào lại bị Lục hoàng tử đâm bị thương, lục hoàng tử này, sẽ không là đồng lõa với Bắc Đường Dực đi.


“Nhị hoàng huynh, miệng vết thương của huynh lại bị rách ra rồi”. Nhìn đến vết máu trên cánh tay Bắc Đường Dực, lục hoàng tử kinh hô một tiếng, thân hình gầy yếu nháy mắt đi tới trước mặt Bắc Đường Dực, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.


“Ta có mang theo dược đến, vừa rồi ở Yến sảnh gặp được Quyết đại ca và Mộng Khê tẩu tử, ta liền đem chuyện này quên mất…”


Lục hoàng tử thân thủ kéo tay áo Bắc Đường Dực, nhìn miệng vết thương không ngừng chảy máu, trong lòng áy náy: “Nhị hoàng huynh, thực xin lỗi a, lúc ấy, ta nhất thời không thể dừng tay…”


không nghĩ tới một kiếm kia lại có uy lực lớn như vậy, đem cánh tay của huynh đâm thành như vậy…


“Chỉ là vết thương nhỏ, không có chuyện gì”. Bắc Đường Dực nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như vết thương vô cùng thê thảm kia không phải ở trên tay hắn, thân thủ đem ống tay áo kéo xuống, đem miệng vết thương che lại.


“Nhị hoàng huynh, ta biết huynh thích nhất là luyện kiếm, nhưng lần này huynh bị thương không nhẹ, huynh cần nghỉ ngơi, nếu không cánh tay này…”


“Xảy ra chuyện gì?” Thân ảnh thon dài của thái tử Bắc Đường Dục tiến vào trong tầm mắt mọi người.


“Miệng vết thương của nhị hoàng huynh lại bị rách ra”. Lục hoàng tử giành trước trả lời.


“Vậy còn thất thần làm gì, mau đưa nhị hoàng huynh đi dược phòng băng bó”. Bắc Đường Dục bất đắc dĩ thở dài: “Bản cung đã nói với hai người, tỷ thí đến điểm liền dừng lại, hai người lại bỏ ngoài tai, thế nhưng lại thật sự động thủ…”


“Tam hoàng huynh, ta đưa nhị hoàng huynh đi băng bó”. Cùng lúc Bắc Đường Dục lên tiếng trách cứ, Lục hoàng tử dẫn theo Bắc Đường Dực rất nhanh theo hướng dược phòng chạy đi, mà tốc độ so với thỏ còn muốn nhanh hơn.


Thân ảnh Bắc Đường Dực cùng lục hoàng tử ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy, Bắc Đường Dục trừ bỏ bất đắc dĩ lắc đầu, chính là thở dài: Hai người này thật sự là…


“Thái tử điện hạ, An vương gia bị thương là có chuyện gì xảy ra?” Nghe ý tứ trong lời nói của Bắc Đường Dục, hắn cũng biết Bắc Đường Dực bị thương.


“Buổi tối hôm kia, hoàng cung có thích khách, thích khách võ công cao cường, sau khi thoát khỏi hoàng cung, phụ hoàng mệnh lệnh nhị hoàng huynh phái người đuổi theo, lục hoàng đệ lại đối với thích khách tò mò, cứng rắn muốn đi theo cùng đuổi bắt thích khách”.


“Hừng đông hôm sau, thích khách không bắt được, lục hoàng đệ lại đột nhiên hưng trí muốn tỷ võ, muốn nhị ca chỉ giáo mấy chiêu”.


“Ai ngờ, lục hoàng đệ ra chiêu không kịp dừng thế công, trường kiếm đâm thẳng nhị hoàng huynh, vì không muốn hắn bị thương nhị hoàng huynh không có đánh trả, chỉ tránh đi chỗ yếu, liền trúng một kiếm mà bị thương…”


thì ra Bắc Đường Dực bị thương đúng là do lục hoàng tử ban tặng, không phải do thị vệ hoàng cung làm bị thương, nếu như thích khách không phải là Bắc Đường Dực, vậy thì có thể là ai…


Hoàng tử Kì Thiên cũng không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có mấy người bọn họ, khi sự việc xảy ra, Bắc Đường Diệp ở chung một chỗ với chúng ta, có thể loại trừ hắn, nếu Bắc Đường Dực cũng được loại trừ, vậy cũng chỉ còn lại ba người Bắc Đường Dục, lục hoàng tử và bát hoàng tử.


Trong đó, đáng hoài nghi nhất là thái tử Bắc Đường Dục, lục hoàng tử và bát hoàng tử còn nhỏ, lại nhiều năm sống trong thâm cung, rất ít cùng người quốc gia khác tiếp xúc, không có khả năng liên kết người ngoài đối phó với chính quốc gia của mình…


“Mộng Khê, Dục, hai người đang nói chuyện gì?” Lạc Mộng Khê thu hồi suy nghĩ, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết đã đi đến trước mặt nàng, thập phần tự nhiên giúp nàng kéo lại áo khoác trên người.


“Bên ngoài gió lạnh, có chuyện gì vào trong phòng nói đi”. Nếu lạnh làm Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo bênh mất thì làm sao bây giờ?


“thật ngại quá, bản cung đúng là sơ sót”. Bắc Đường Dục có chút hối hận xin lỗi: Lạc Mộng Khê là nữ tử, lại đang có thai…


“Ta rất tốt, miệng vết thương của nhị hoàng tử bị rách như vậy, hai người có muốn đi nhìn huynh ấy một chút hay không?” Người tập võ, ra chiêu dựa vào chính là quyền cước, nếu cánh tay bị phế đi, chẳng phải là sống không bằng chết.


Kì thật Lạc Mộng Khê còn có một mục đích khác, xem xét vết thương của Bắc Đường Dực là từ phía trước hay là từ phía sau đến.


Theo như lời của Bắc Đường Dục và lục hoàng tử, kiếm của lục hoàng tử là đâm từ phía trước đến, thích khách hoàng cung lại là bị thương từ phía sau.


Vừa rồi, tình hình cụ thể vết thương của Bắc Đường Dực Lạc Mộng Khê không được thấy rõ, muốn đi xem một lần, nghiệm chứng một chút, miệng vết thương của An vương Bắc Đường Dực có phải hay không là vì muốn che dấu mọi người mà cố ý chế tạo ra, khi kiếm của lục hoàng tử đâm tới Bắc Đường Dực cố ý đem miệng vết thương của chính mình nghênh đón.


Bởi vì lấy võ công của lục hoàng tử, ra chiêu tuyệt đối sẽ không nhanh đến làm cho Bắc Đường Dực không kịp phản ứng, do đó mà làm hắn bị thương cánh tay.


“Nhị hoàng huyh có cái gì cần lo lắng, huynh ấy cực kì am hiểu kiếm pháp, cho dù có phế bỏ một cánh tay, huynh ấy vẫn còn một cánh tay khác có thể dùng…” Bắc Đường Diệp không cho là đúng, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên một tia hâm mộ.


Kiếm pháp của huynh ấy có thể dùng cả hai tay lợi hại đến sắp vô địch thiên hạ, huống chi huynh ấy thường xuyên ở biên quan mang binh đánh giặc, bị thương cũng là chuyện bình thường, cho dù là bị trọng thương đến thân thể huynh ấy cũng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, làm cho bổn vương vẫn thật hâm mộ, ghen tị, thật hận a.


“Trời cũng không còn sớm, tan yến thôi, chúng ta ngày khác lại gặp”. Lạc Mộng Khê đã ở bên ngoài đứng một thời gian dài, bên ngoài gió lớn, rét lạnh, môi Lạc Mộng Khê đã bị lạnh đến biến sắc, bàn tay nhỏ bé cũng rất lạnh, Nam Cung Quyết giúp nàng làm ấm nửa ngày cũng không thấy ấm lại.


Bắc Đường Diệp và Bắc Đường Dục biết Nam Cung Quyết là đang đau lòng Lạc Mộng Khê, đáy mắt hiện lên ý cười trêu tức, đồng thời trầm giọng nhắc nhở: “Ngày mai nhớ rõ tiến cung, nếu phụ hoàng biết ngươi đã đến khẳng định sẽ thật cao hứng”.


Sau khi Nam Cung Quyết đồng ý liền ôm lấy Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía cổng phủ, thân thể ôn hương lộ ra hàn khí, tỏ rõ nàng đã đứng ở bên ngoài thời gian rất dài.


Trong xe ngựa cũng có một tảng đá làm ấm, thực ấm áp, Lạc Mộng Khê ngồi trong xe ngựa thời gian rất lâu mới ấm áp lại một chút: “Nam Cung Quyết, chàng cảm thấy trong bốn vị hoàng tử, ai là người đáng khả nghi nhất?”


Lạc Mộng Khê tạm thời nghĩ không ra ai là gian tế, hỏi ý kiến Nam Cung Quyết một chút đi.


“Thương thế của An vương Bắc Đường Dực chúng hoàng tử chính mắt chứng kiến, thái y cũng đã đưa ra kết luận, vết thương là do lục hoàng tử gây ra, không có dấu vết của vết thương khác, cho nên Bắc Đường Dực tạm thời có thể loại khỏi diện tình nghi”.


“Nam Cung Quyết, ta còn tưởng mấy người các chàng ở trong yến sảnh chỉ nói chuyện cũ, không nghĩ tới trong lúc nói chuyện phiếm chàng còn có thể lấy được tin tức hữu dụng”. Khẳng định là trong lúc nói chuyện tìm hiểu được, Nam Cung Quyết xác thực thật thông minh.


“Người bình thường đều chỉ biết dùng kiếm tay trái hoặc tay phải, vì sao An vương gia hai tay đều tinh thông?” Điểm này làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy khó hiểu: Luyện một tay luyện đến thiên hạ đệ nhất chẳng phải là sẽ rất tốt sao, vì sao lại luyện cả hai tay, như vậy lãng phí thời gian…


Chương 114: Yến vương phi tương lai


Edit: Hoàng Anh


Beta: Ishtar


“An vương Bắc Đường Dực tính cách có chút nội liễm, không thích nói chuyện, bình thường hắn cũng không có ham muốn gì, mỗi khi nhàm chán, thương tâm, khổ sở hay vui vẻ hắn đều thích luyện công”.


“Có một năm, cánh tay phải của hắn bị gãy xương, trong vòng nửa năm không thể luyện kiếm, trong lòng hắn vô cùng buồn bực liền dùng tay trái luyện kiếm, phát tiết tức giận, âm kém dương sai, lại luyện thành khả năng dùng kiếm tay trái…”


Nam Cung Quyết ở Kì Thiên thời gian không ngắn, đối với những hoàng tử Kì Thiên này cũng là tương đối hiểu biết, còn nhiều hơn là hiểu về Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ.


thì ra là thế, Lạc Mộng Khê khẽ thở dài: “Nếu An vương Bắc Đường Dực không phải gian tế, vậy người đáng hiềm nghi cũng chỉ còn lại thái tử Bắc Đường Dục, lục hoàng tử, bát hoàng tử…”


“Thái tử Bắc Đường Dục hẳn cũng không phải là gian tế”. Nam Cung Quyết đột nhiên mở miệng, không chờ Lạc Mộng Khê hỏi nguyên nhân hắn liền công bố đáp án.


“Bắc Đường Dục trời sinh khóa mạch, không thể luyện công…” một người không biết võ công văn nhược thư sinh, sao có thể né qua thị vệ hoàng cung đuổi bắt mà thoát thân.


“Trời sinh khóa mạch?” Lạc Mộng Khê bị lời nói của Nam Cung Quyết làm cho khiếp sợ, nhịn không được kinh hô ra tiếng: “Khi nào thì phát hiện?”


“Ngay tại lúc Bắc Đường Dục mới năm tuổi, khi Kì hoàng mời cao thủ đại nội đến dạy Bắc Đường Dục võ công, phát hiện hắn đúng là trời sinh khóa mạch, căn bản không thể luyện công, trời sinh khóa mạch là từ lúc hắn còn trong bụng mẹ, không thể trị liệu”.


Nếu thật sự là như thế, An vương Bắc Đường Dục không phải là gian tế, thái tử Bắc Đường Dục cũng không phải, vậy người hiềm nghi chỉ còn lại lục hoàng tử và bát hoàng tử, nhưng hai người này cũng không ra khỏi thâm cung, không có khả năng cùng Hạ Hầu Thần cấu kết, mà Hạ Hầu Thần cũng khinh thường giúp bọn hắn.


sự tình thật sự rắc rối phức tạp, trong lúc nhất thời làm cho người ta không thể thấy rõ ràng, ta còn tưởng có thể ở trước mặt Nam Cung Quyết khoe khoang một phen, nhưng hiện tại, kế hoạch lại giống như ngâm trong nước.


“Mộng Khê, đừng nản trí, nếu chúng ta dễ dàng tìm được tên gian tế như vậy, ngược lại lại không bình thường, nàng ngẫm lại xem, hắn có thể giấu giếm được mọi người Kì Thiên âm thầm cùng Hạ Hầu Thần cấu kết, lại thông minh đem bản đồ phân bố binh lực khắc lên ‘trên biển hoa’, để cho người hoàng thất mang ra khỏi Kì Thiên”.


“Người này thông minh lại vô cùng cẩn thận, không phải là người bình thường có thể làm được, cùng người như thế đấu trí chúng ta càng phải cẩn thận nhiều hơn nữa, để tránh bị hắn nắm mũi dắt đi, trúng kế mà hãm hại người tốt”.


Bên ngoài xe gió lạnh thổi qua, Lạc Mộng Khê đem thân thể co rúc vào trong lòng Nam Cung Quyết: “Ta hiểu được”.


Người thông minh như vậy, vô luận là làm chuyện gì cũng vì chính mình mà lưu lại đường lui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để lộ ra dấu vết có liên quan đến mình, muốn bắt được hắn, tuyệt đối là một chuyện khó khăn, phiền toái.


Bất quá, thường đi lại trên bờ sông, sao có thể không bị ẩm ướt hài, Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết đã bố trí tốt mọi chuyện, vô luận hắn có bao nhiêu thông minh, bao nhiêu cẩn thận, chỉ cần hắn dám manh động, nhất định khó thoát khỏi vận mệnh bị nắm thóp.


Trở lại biệt viện, sau khi tắm rửa Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết liền lên giường nghỉ ngơi.


“Mộng Khê”. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, Nam Cung Quyết ngủ không được, mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết nhịn không được cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Mộng Khê.


“Nam Cung Quyết, còn nhớ rõ chuyện tối qua chàng đáp ứng ta không, không được lật lọng”. Mười ngày sau chúng ta mới có thể vợ chồng chi lễ.


“Chuyện ta đã đáp ứng với nàng, đương nhiên sẽ tuân thủ”. Cho dù Lạc Mộng Khê không đề cập tới, Nam Cung Quyết cũng sẽ không vọng động, bởi vì hiện tại, thân thể của Lạc Mộng Khê và sự khỏe mạnh của tiểu bảo bảo là quan trọng nhất.


Nam Cung Quyết đang muốn đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vò trong lòng, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê nhìn về một phướng hướng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập nghi hoặc: “Nó làm sao có thể ở trong này?”


Ai tới, vì sao bổn vương lại không nhận thấy được. Nam Cung Quyết trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn lại theo hướng mà Lạc Mộng Khê đang nhìn, lại nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ hồng hồng: “Hỏa hồ ly”.


Lúc này, hỏa hồ ly tinh thần hưng phấn đứng ở trên bàn trong phòng, đôi mắt tròn xoe lóng lánh hết nhìn Lạc Mộng Khê lại nhìn Nam Cung Quyết, giống như muốn nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”


“Hồ ly chết tiệt, trở về phòng của ngươi”. Bàn tay to của Nam Cung Quyết vung lên, thân ảnh lửa đỏ của tiểu hồ ly bị nội lực cường thế của Nam Cung Quyết đánh ra khỏi phòng.


Cửa sổ cách đó không xa, sau khi tiểu hồ ly bị ném ra khỏi phòng, cánh cửa tự động đóng lại, đem thanh âm gào thét của tiểu hồ ly sau khi bị ngã chặn lại bên ngoài.


“Làm sao lại cùng con hồ ly tức giận?” Vừa rồi, Lạc Mộng Khê rõ ràng cảm giác được Nam Cung Quyết tức giận, tiểu hồ ly là giống đực hay giống cái tạm thời không cần nói, nhưng Nam Cung Quyết vì sao lại chán ghét nó như vậy, chẳng lẽ là mượn tiểu hồ ly đến phát tiết tức giận trong lòng.


“Nó không nên từ phía sau xuất hiện ở trong phòng của ta với nàng”. Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê, nhắm mắt lại: “Yên tâm đi, hỏa hồ ly không có việc gì, nhiều nhất là bị ngã toàn thân đau nhứt mà thôi”. Khi ta ra chiêu cũng đã nắm chắc lực đạo.


một lúc sau bên cạnh người truyền đến tiếng hít thở đều đều, hơi thở của Nam Cung Quyết không ngừng phả lên trên tóc Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê suy nghĩ việc gian tế, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của Nam Cung Quyết, không biết lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.


Trong mông lung, một cỗ hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt nàng, Lạc Mộng Khê ngủ mơ mơ màng màng, tưởng hô hấp của Nam Cung Quyết, không hờn giận đưa tay muốn đẩy Nam Cung Quyết ra.


Mà khi nàng vươn tay ra lại chạm đến một đoàn lông mềm mềm, không phải tóc người, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: Đây là cái gì vậy?


Đầu óc mơ màng trong nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên mở ra, ánh vào mí mắt là thân ảnh hồng hồng nho nhỏ đang mở đôi mắt to tròn đen lánh nhìn về phía nàng.


Lạc Mộng Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra: thì ra là tiểu hồ ly, tối qua không phải nó đã bị Nam Cung Quyết ném ra bên ngoài phòng sao? Như thế nào lại chạy vào?


Bên cạnh nàng giường đã sớm lạnh, tỏ rõ Nam Cung Quyết đã sớm rời đi, Lạc Mộng Khê ngồi dậy, ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, trên mặt đất lưu lại ánh nắng ấm áp.


Thái dương đã lên cao vậy sao, Nam Cung Quyết chắc đã tiến cung rồi, như thế nào lại không kêu nàng dậy?


“Mộng Khê, nàng tỉnh” Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang oán thán, thân ảnh thon dài màu trắng của Nam Cung Quyết đã đi vào phòng ngủ: “Chàng sao lại trở về nhanh như vậy?” Ta còn nghĩ đến Kì hoàng sẽ giữ chàng ở lại dùng bữa tối nha.


Nam Cung Quyết đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức liền phản ứng lại: “Ta còn chưa tiến cung, nàng nhanh chút rời giường rửa mặt chải đầu, trang điểm xinh đẹp một chút, chúng ta liền tiến cung”.


“đã trễ như thế này mới tiến cung, không sợ Kì hoàng nói chàng đối với hắn bất kính?” Lạc Mộng Khê tuy nói như vậy, nhưng vẫn rất nhanh rời giường sửa sang lại.


“hiện tại nàng đang trong thời kì mang thai, Kì hoàng là người thông tình đạt lí, sẽ không trách tội”. Giấc ngủ của nàng rất trọng yếu, Đường lão đã cố ý dặn dò, nhất định phải để cho nàng được ngủ thẳng tới khi nào tự tỉnh dậy, đối với nàng và cục cưng đều tốt.


Ánh mắt chạm đến thân hình nho nhỏ của tiểu hồ ly đang cuộn mình ở đầu giường, đôi mắt mở to cảnh giác nhìn mình. Nam Cung Quyết nhíu mày, nắm cổ tiểu hồ ly lên đem nó quăng ra bên ngoài phòng: Về phòng của mình, đây cũng không phải là chỗ của ngươi, Cầm, Kì, Thư, Họa sao lại như vậy, luôn để cho tiểu hồ ly này chạy vào đây.


Chương 114: Yến vương phi tương lai


Edit: Hoàng Anh


Beta: Ishtar


Rửa mặt chải đầu xong, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung, nắng đã lên cao, tuyết đọng trên ngã tư đường đã sớm bị rửa sạch sẽ, Nam Cung Quyết lại có ngọc bội trong tay, xe ngựa một đường thông suốt tiến vào cửa hoàng cung.


Cửa hoàng cung, Bắc Đường Diệp đang đứng đợi ở đó, thấy Nam Cung Quyết giúp đỡ Lạc Mộng Khê xuống xe ngựa, Bắc Đường Diệp không ngừng oán thán: “đã là giờ nào rồi, ngọ thiện sắp tới rồi, hai người các ngươi thế nhưng bây giờ mới tới, bổn vương từ sáng sớm đã nói với phụ hoàng các ngươi muốn…”


“Vậy ngươi có hay không nói cho Kì hoàng, Mộng Khê có thai?” Nam Cung Quyết không đáp hỏi lại, Bắc Đường Diệp không rõ cho nên theo bản năng gật gật đầu: “Loại chuyện vui như vậy, bổn vương tự nhiên là sẽ nói cho phụ hoàng biết”.


“Nếu Kì hoàng biết Mộng Khê có thai, tuyệt đối sẽ không giống như ngươi, ngơ ngác đứng ở chỗ này chờ chúng ta đến”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng hoàng cung đi đến: “Kì hoàng hiện tại đang ở đâu?”


“Ngự thư phòng, Nam Cung Quyết, lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì?” Vì sao phụ hoàng biết Lạc Mộng Khê có thai, lại sẽ không ngồi một chỗ mà chờ.


“Ngươi còn chưa thành thân, tự nhiên sẽ không hiểu được”. Nam Cung Quyết cũng không quay đầu lại trả lời: “Chờ khi ngươi thành thân, khi vương phi của ngươi có thai, ngươi sẽ biết”.


Vì sao nhất định phải chờ tới thời điểm đó? Bắc Đường Diệp trong lòng khó hiểu, đang muốn hỏi lại đã thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cách hắn rất xa, bước nhanh đuổi theo: “Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, đợi bổn hoàng…bổn vương một chút”.


Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vốn định trước đi ngự thư phòng gặp Kì hoàng, nhưng là không biết vì sao, sau khi vào hoàng cung không lâu, Lạc Mộng Khê liền cảm thấy khó chịu, không ngừng nôn mửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, tinh thần cũng trở nên không tốt.


“Sao lại thế này? Có phải tối qua ở yến tiệc ăn nhầm thứ gì hay không?” Bắc Đường Diệp sắc mặt lo lắng: Tiệc tối qua là ở Yến vương phủ của hắn, nếu Lạc Mộng Khê vì vậy mà có chuyện gì, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ không tha cho hắn: “Người đâu, mau đi mời ngự y…”


“không cần mời ngự y, Mộng Khê đến thời kì nôn nghén, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, Bắc Đường Diệp, có sương phòng nào hay không? Để cho Mộng Khê nghỉ ngơi một lát”.


“Trong hoàng cung phòng trống còn nhiều mà, theo bổn vương đến đây đi”. Biết được Lạc Mộng Khê nôn mửa cùng Bắc Đường Diệp hắn không có liên quan, Bắc Đường Diệp cũng cảm thấy yên lòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Xem ra các ngươi phải tới buổi chiều mới có thể gặp phụ hoàng rồi”. hiện giờ cũng đến thời gian ngọ thiện.


Bắc Đường Diệp dẫn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến tẩm cung của mẫu phi hắn, cũng chính là cung điện của một trong tứ phi đứng đầu, Hiền phi.


Kì hoàng có việc, triệu Hiền phi đi ngự thư phòng, Bắc Đường Diệp liền tự chủ trương đem Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết an bài ở thiên điện: “Hai người các ngươi trước ở trong này nghỉ ngơi, bổn vương đi báo cho phụ hoàng biết…”


“không cần phiền toái như vậy, Nam Cung Quyết, chàng vẫn nên theo Bắc Đường Diệp đi gặp hoàng thượng đi, ta ở lại nơi này nghỉ ngơi, không có việc gì”.


Lạc Mộng Khê đơn giản dùng qua một chút cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn đã chậm rãi khôi phục lại hồng nhuận: Kì hoàng dù sao cũng là vua của một nước, chậm trễ hắn như vậy thật không tốt.


Nam Cung Quyết cũng nghĩ đến điểm này, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê đã ấm trở lại: “Nàng ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi một chút sẽ trở lại”.


Cẩn thận vì Lạc Mộng Khê kéo lại chăn, Bắc Đường Diệp lại dặn vài cung nữ chiếu cố Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết lúc này mới yên tâm cùng Bắc Đường Diệp ra khỏi tẩm cung đến ngự thư phòng gặp Kì hoàng.


Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đi rồi, Lạc Mộng Khê vốn muốn ngủ một chút, nhưng không hiểu vì sao, mới vừa rồi còn rất buồn ngủ, thế nhưng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được.


“Nô tỳ tham kiến Thanh Nguyệt quận chúa”. Ngoài cửa truyền đến thanh âm hành lễ cung kính của cung nữ, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Thanh Nguyệt quận chúa là ai?


“Diệp ca ca có ở đây không…” giọng nữ trong trẻo lại lộ ra một chút trẻ con, xem ra mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.


“Hồi quận chúa, Yến vương gia cùng Lạc vương gia đã đi ngự thư phòng…”


“Quyết ca ca cũng đến Kì Thiên?” Giọng nữ trong trẻo lại vang lên, trong thanh âm lại nén không được mang theo một chút sợ hãi: “Ai ở bên trong…”


“Hồi quận chúa, là Lạc vương phi…”


“Rất xinh đẹp sao?” Lại một giọng nữ khác hoàn toàn xa lạ, mang theo một chút nghi hoặc vang lên, lập tức liền bị giọng nói trong trẻo đánh gãy: “Bản quận chúa còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì, Lạc vương phi xinh đẹp sao?”


Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Vị quận chúa này cũng thật là…


Bên ngoài ầm ỹ như vậy, Lạc Mộng Khê cho dù có buồn ngủ cũng không thể ngủ được, liền xốc chăn lên xoay người xuống giường, lấy áo khoác trên đầu giường mặc vào, đứng dậy đi ra bên ngoài.


“Xem ra Lạc vương phi so với Tử quý phi còn xinh đẹp hơn…” Giọng nữ xa lạ lại vang lên.


“không được nhắc tới hồ ly tinh kia, thật chán ghét…” Thanh Nguyệt quận chúa dứt lời Lạc Mộng Khê đã ra tới cửa phòng.


Ánh vào mi mắt là khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận, giống như thanh âm của nàng, hoạt bát, xinh đẹp, lại mang theo đáng yêu: “Ngươi là Thanh Nguyệt quận chúa, Quyết thường ở trước mặt ta nhắc tới ngươi”.


Thanh Nguyệt quận chúa ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, nhất thởi mở to hai mắt mà nhìn: Đây là vương phi của Quyết ca ca, thật sự là, rất đẹp.


Quần áo trắng phiêu phiêu giống như tiên nữ, tóc đen buông xuống lại không mang thêm vật trang sức nào nhẹ nhàng thả ở phía sau, đôi mắt trong trẻo, đúng là khuynh thế dung nhan, khí chất xuất trần, làm cho Thanh Nguyệt luôn quen nhìn mỹ nữ, thậm chí nhìn đến quên mệt mỏi nhịn không được mà tán thưởng: “Vương phi tỷ tỷ thật đẹp”.


“So vơi Tử quý phi đẹp hơn gấp ngàn lần”. Nha hoàn phía sau Thanh Nguyệt cũng là si ngốc nhìn Lạc Mộng Khê, trong mắt lại lóe lên khiếp sợ.


Nghe được ba chữ Tử quý phi, vẻ mặt khiếp sợ của Thanh Nguyệt nháy mắt trở nên tức giận: “Cái hồ ly tinh kia, một thân toàn là mùi hôi, làm sao có thể so sánh với vương phi tỷ tỷ, vương phi tỷ tỷ nhưng là người trong lòng của Quyết đại ca…”


Bị Thanh Nguyệt giáo huấn một chút, tiểu nha hoàn lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy, Lạc vương gia là một người lợi hại, đối với nữ tử yêu cầu rất cao, khó trách lúc trước người lại trướng mắt một vị danh môn thiên kim, thì ra là trong lòng đã có vương phi xinh đẹp…”


“Vương phi tỷ tỷ, người tên là gì?” Khi nói chuyện, Thanh Nguyệt đã đi lên phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười cầm lấy tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê thở dài: thật sự là từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.


Bàn tay nhỏ bé của Thanh Nguyệt ấm áp, mập mạp, xúc cảm quả thực rất tốt, Lạc Mộng Khê đang lo tìm không thấy người sưởi ấm, liền không có cự tuyệt: “Lạc Mộng Khê”.


“Mộng Khê tỷ tỷ…”


“Khụ khụ khụ, quận chúa a, hẳn người nên gọi vương phi là tẩu tử mới đúng”. Tiểu nha hoàn theo sau nhắc nhở: Người ta là Lạc vương phi, người kêu vương gia là ca ca, tất nhiên cũng nên gọi vương phi là tẩu tử.


Thanh Nguyệt không cho là đúng: “Kêu tỷ tỷ nghe thân thiết hơn, kêu tẩu tử nghe thật xa lạ”.


“Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca cùng người nói chuyện gì về ta?” Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương, đối với việc người khác bình luận về mình luôn thập phần để ý.


“hắn nói ngươi thật nghịch ngợm, cũng rất đáng yêu, đối với người khác giống như hung dữ, kì thật tâm địa lại rất tốt…”


Chương 114: Yến vương phi tương lai


Edit: Hoàng Anh


Beta: Ishtar


Lạc Mộng Khê sống qua hai kiếp, gặp qua vô số loại người, chỉ cần dựa vào đối thoại vừa rồi của Thanh Nguyệt và cung nữ cũng đã đoán được tám chín phần về tính cách và cách làm người của nàng.


Khi nghe đến Nam Cung Quyết đã có vương phi, Thanh Nguyệt chỉ có kinh ngạc, không có ghen tị, cho nên Lạc Mộng Khê biết Thanh Nguyệt cũng không phải là thích Nam Cung Quyết, cho nên đối với nàng cũng không có địch ý.


“Lạc vương gia thật lợi hại, thế nhưng một lời liền nói trúng ưu điểm của quận chúa”. Tiểu nha hoàn đi theo Thanh Nguyệt kinh hô, trong mắt tràn đầy bội phục: “Trước kia Lạc vương gia đối với nữ tử không hề để ý, đối với quận chúa cũng rất xa cách, không nghĩ tới ở trong lòng vẫn là có vị trí cho quận chúa…”


Thấy Lạc Mộng Khê và Thanh Nguyệt đều trừng nàng, nha hoàn vội vàng che mặt: “Ý của nô tỳ là nói, quận chúa vẫn xem Lạc vương gia như ca ca, thật thích vị ca ca này…không phải, không phải…phải nói như thế nào mới đúng đây…”


Tiểu nha hoàn càng nói càng không rõ, trên trán ứa ra mồ hôi.


“Ngươi sao lại ngốc như vậy”. Thanh Nguyệt tức giận mở miệng: “Bản quận chúa xem Lạc vương gia như ca ca, lúc ấy, Quyết ca ca thân mang bệnh nặng, luôn luôn thực ưu thương, bản quận chúa thân làm muội muội, muốn cho hắn vui vẻ một chút, nhưng hắn luôn không để ý tới ta…”


“Lúc ấy, ta nghĩ hắn chê ta nói nhiều, chán ghét ta, hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, Quyết ca ca làm như vậy hẳn là có nguyên nhân, có rất nhiều thứ, khi ta ngồi nghe bọn cung nữ, thái giám kể chuyện, Quyết ca ca chỉ im lặng ngồi ở một nơi rất xa mà nghe…”


“Trong lòng hắn khẳng định thực cô độc, thực tịch mịch, nhưng lại tìm không thấy người thích hợp để cho hắn có thể tâm sự…”


nói xong, Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt mang theo ý cười chân thành: “hiện tại đã có Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca nhất định không cô độc”.


“Hoàng thượng giá lâm, Hiền phi nương nương đến, Yến vương gia đến, Lạc vương gia đến”. Thanh âm đặc hữu của thái giám từ ngoài cửa truyền đến, các cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Yến vương gia, Lạc vương gia”.


“Mộng Khê, Thanh Nguyệt tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Yến vương gia, Tham kiến Lạc vương gia”. Tại nơi hoàng cung này, thứ nhiều nhất chính là hành lễ, thấy người có thân phận cao hơn mình sẽ quỳ xuống, người có thân phận thấp hơn mình liền sẽ quỳ xuống hành lễ với mình, nhiều khi cũng chẳng có thời gian chờ bọn hắn quỳ.


“Bình thân”. một giọng nam trung niên mang theo uy nghiêm vang lên, đích thị là phát ra từ miệng của Kì hoàng.


“Mộng Khê, cẩn thận thân thể”. Nam Cung Quyết rất nhanh đi tới bên cạnh người Lạc Mộng Khê, đỡ nàng đứng lên.


“Chậc chậc, Quyết ca ca đối với Mộng Khê tỷ tỷ thật tốt”. Thanh Nguyệt nhịn không được tán thưởng, ánh mắt trông thấy Bắc Đường Diệp đứng phía sau Kì hoàng, nhất thời sáng lên, rất nhanh chạy đến:


“Diệp ca ca, thì ra ca đã sớm trở lại, vì sao cũng không nói cho Thanh Nguyệt, nghe nói ca được phong Yến vương, ở tại Yến vương phủ, Thanh Nguyệt có thể đến đó làm khách hay không…”


Liên tiếp hỏi mấy vấn đề khiến Bắc Đường Diệp cảm thấy choáng váng, ôm lấy hai tai mà trả lời: “Tùy tiện, tùy tiện…”


“Vậy lát nữa Thanh Nguyệt cùng Diệp ca ca cùng nhau hồi Yến vương phủ, khi nào ca đi nhớ rõ nói với Thanh Nguyệt một tiếng nha”.


“Biết, biết”. Bắc Đường Diệp nhắm chặt mắt lại, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: thật sự là cái người đáng ghét.


“Dung mạo Lạc vương phi thật sự là thiên hạ vô song, khó trách, Lạc vương gia lại yêu thương ngươi như vậy”.


“Đa tạ nương nương khích lệ, nương nương xinh đẹp tựa thiên tiên, da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, so với Mộng Khê một chút cũng không kém, lại có được Yến vương năng lực phi phàm, thật sự là làm cho người ta hâm mộ”. Mọi nữ tử đều yêu thích được người khác khen ngợi, Hiền phi khen nàng, theo lý, Lạc Mộng Khê cũng khen trở lại.


“Bản cung cũng chỉ là người đẹp hết thời, sao có thể so sánh cùng với người trẻ tuổi các ngươi”.


“sẽ không a, Thanh Nguyệt cảm thấy Mộng Khê tỷ tỷ nói rất đúng, ngài xác thực là thật đẹp, dung nhan không hề già đi”.


Hiền phi nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi của Thanh Nguyệt: “Tiểu nha đầu ngươi thật khéo ăn nói”.


“Mộng Khê có thai không nên đứng lâu, mọi người vào trong điện đi”.


Hiền phi vừa dứt lời, Lạc Mộng Khê liền cảm thấy trong lồng ngực một trận cuồn cuộn dâng lên, cháo vừa mới uống xong không lâu liền cứ như vậy mà nôn hết.


“Mộng Khê, có sao không?” Nam Cung Quyết vỗ nhẹ phía sau lưng Lạc Mộng Khê, trong mắt lộ ra lo lắng.


“Mộng Khê nôn nghén không nhẹ, tốt nhất nên mau chóng nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian ngắn không nên vận động mạnh”. Trong mắt Hiền phi lộ ra lo lắng.


“Hoàng thượng, nương nương, Mộng Khê hiện tại như vậy không thích hợp ngồi lâu, nói chuyện phiếm, thỉnh cho phép bổn vương cùng Mộng Khê cáo lui trước”. Mọi chuyện để sau này hãy nói, thân thể Mộng Khê quan trọng hơn.


“Được, thân thể Mộng Khê quan trọng hơn, các ngươi mau trở về đi, sai người đem lễ vật đến biệt viện”.


Lễ vật, lễ vật gì? Lạc Mộng Khê còn đang nghi hoặc Nam Cung Quyết đã hướng đám người Kì hoàng nói lời từ biệt: “Hoàng thượng, nương nương, bổn vương và Mộng Khê xin cáo từ”.


Xe ngựa đi thực vững vàng nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có cảm giác không thoải mái: “Nay kinh thành Kì Thiên cũng càng ngày càng không bình tĩnh”. Nam Cung Quyết thấy sắc mặt Lạc Mộng Khê thập phần khó coi, liền nói chuyện rời đi lực chú ý của nàng.


“Xảy ra chuyện gì?”


“Tháng trước, lại có một nữ tử bị hút khô máu mà chết, tử trạng vô cùng thê thảm, hẳn là có người lại đang luyện tà công…”


Lạc Mộng Khê bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Nam Cung Quyết: “Ý của chàng là nói, trước kia cũng từng phát sinh chyện nữ tử bị hút khô máu mà chết?”


Nam Cung Quyết gật gật đầu: “Đúng vậy, chuyện nữ tử bị hút khô máu đã từng xảy ra mười năm trước, vào mỗi đêm trăng tròn, sẽ có một nữ tử chết thê thảm như vậy, mười năm, vẫn không có tìm thấy hung thủ, nếu hắn làm vậy là để luyện tà công, vậy sợ là, tà công này cũng sắp đạt thành”.


“Hôm nay không phải chính là mười lăm trăng tròn sao?” Chẳng phải là lại có một nữ tử sắp chết.


“Trong khoảng thời gian này, ta sẽ không làm chuyện gì, luôn bồi ở bên cạnh nàng”. Những nữ tử đã chết này có xử nữ, có nữ tử thanh lâu, cũng có phụ nhân, nhưng các nàng đều có một điểm chung là, đều rất xinh đẹp.


Người nọ là luôn chọn những mỹ nhân mà xuống tay, Mộng Khê dung nhan thiên hạ vô song, nếu để người kia biết được, vậy tính mạng cũng thật nguy hiểm.


Ở trong lòng bổn vương, chuyện gì so ra cũng đều kém sinh mệnh của Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo.


“không bắt được người kia sao?” Mười năm, đã chết một trăm hai mươi nữ tử, tên ác nhân thật đáng hận.


Nam Cung Quyết thở dài: “hắn xuống tay phạm vi rất rộng, không chỉ ở kinh thành, mà là trên cả nước, thậm chí để tìm kiếm mỹ nhân, Thanh Tiêu, Tây Lương, cùng các tiểu quốc khác cũng đã có người bị hút khô máu, nhưng đại bộ phận nữ tử đều là người Kì Thiên”.


“Tháng trước nữ tử bị chết là người nơi nào?”


“Cách đây năm trăm dặm, trên một cánh đồng”. không có người biết hành tung của người nọ, cũng không biết mục tiêu kế tiếp của hắn là người nào, việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là phòng ngừa khi nó chưa xảy ra.


Chương 114: Yến vương phi tương lai


Edit: Hoàng Anh


Beta: Ishtar


“Đúng rồi, chuyện Thanh Nguyệt quận chúa là như thế nào?” Đề tài này thực thảm khốc, Lạc Mộng Khê không muốn nhắc tới, liền nhanh chóng chuyển đề tài khác.


Nghĩ đến Thanh Nguyệt mới vừa rồi lôi kéo tay mình, nói có rãnh sẽ đến biệt viện thăm nàng, trong lòng Lạc Mộng Khê tự dưng nổi lên một tầng ý cười: Thanh Nguyệt cùng với tiểu hồ ly kia cũng có điểm giống nhau, đồng dạng rất đơn thuần, thiện lương, không biết tư vị nhân gian.


“Đó là nữ nhi của Thiệu tướng quân, tám năm trước, vợ chồng Thiệu tướng quân mất tại biên quan, chỉ lưu lại một nữ nhi, vợ chồng hai người vì nước hi sinh thân mình, Kì hoàng đối với Thanh Nguyệt tâm sinh trìu mến, liền mang về nuôi nấng, cũng phong nàng làm Thanh Nguyệt quận chúa”.


“Nàng giống như…thực thích chàng”. Trong thanh âm có chút hương vị ê ẩm.


Nam Cung Quyết cười khẽ ra tiếng: “Nàng thích là Bắc Đường Diệp, đối với ta, nàng chỉ là tò mò mà thôi”. Bắc Đường Diệp mang chung thân đại sự của hắn giao cho bổn vương, bổn vương không phụ hắn nhờ vả, chọn được người thích hợp cho hắn rồi…


Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ra hỏi cung, Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt tự nhiên cũng ra đưa tiễn, khi hai người ngồi trên xe ngựa, vẫn nghe được bên ngoài xe ngựa Thanh Nguyệt đang líu ríu hỏi, cùng với thanh âm Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ, sau đó lại chỉ còn trầm mặc, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy âm thầm buồn cười:


Bắc Đường Diệp rốt cục gặp được người có thể trị hắn, về sau nếu hắn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta đã có biện pháp đối phó hắn rồi…


Trong lòng đắc ý dào dạt nghĩ, không biết lúc nào đã tiến vào mộng đẹp, khi xe ngựa tiến vào biệt viện, Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết vẫn đang ngủ say sưa.


Thấy nàng ngủ ngon, Nam Cung Quyết cười sủng nịnh, cầm lấy chăn gấm trong xe ngựa bao lấy toàn bộ Lạc Mộng Khê, ôm nàng xuống xe ngựa, bước nhanh hướng phòng ngủ đi đến…


Đắm chìm trong hạnh phúc, chỉ lo thu xếp cho Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không có nhìn đến hai đạo tầm mắt ác độc từ bên ngoài biệt viện đang nhìn chằm chằm về phía hắn và Lạc Mộng Khê bước vào.


một giấc ngủ này, Lạc Mộng Khê ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh lại, bụng đói cồn cào, bên cạnh người lại lạnh lẽo, không có thân ảnh Nam Cung Quyết.


Đầu giường chỉ có thân ảnh đỏ lửa của tiểu hồ ly đang nằm cuộn tròn, giống như một mảnh màu đỏ, trông thật chói mắt: Tiểu gia hỏa này, nhưng thật ra thật cố chấp, khi Nam Cung Quyết không có ở đây, nó liền chạy vào đây ngủ.


Cầm nhi an bài chỗ ở cho nó rất tốt, vì sao nó còn muốn chạy tới nơi này ngủ a.


đã trễ như thế này, Nam Cung Quyết như thế nào còn không có trở lại: “Người đâu, người đâu”. Khi Nam Cung Quyết không ở đây, Cầm, Kì, Thư, Họa sẽ ở lại phòng ngoài, Lạc Mộng Khê có việc gì chỉ cần kêu một tiếng là được.


Cầm, Kì, Thư, Họa, bốn người đều biết võ công, trước đây khi các nàng canh giữ ngoài cửa, trong phòng có động tĩnh gì các nàng sẽ tiến vào xem xét, hôm nay lại không biết vì sao Lạc Mộng Khê kêu vài tiếng, bên ngoài vẫn yên tĩnh dị thường, không có một tiếng vang truyền đến.


Kì lạ, bốn người này đã trở về nghỉ ngơi rồi sao? Lạc Mộng Khê nghi hoặc sốc chăn lên xoay người xuống giường, lấy áo choàng khoác lên trên người: Ngoài phòng rất lạnh, nàng hiện tại có thai, mọi việc đều phải vì tiểu bảo bảo mà suy nghĩ một chút, không thể bị lạnh.


Ngoài phòng, một trận gió lạnh thổi tới, đóng lại cửa sổ: “Phanh” một âm thanh vang lên, không phải bị mở ra, mà giống như bị phá ra, hơn nữa, bên ngoài cửa sổ gió lớn, căn bản là không thể tự mở ra.


“Ô ô ô”. Nguyên bản tiểu hồ ly đang ngủ say ở đầu giường ‘đằng’ một tiếng nhảy lên, hai tròng mắt tối đen mở lớn nhìn chằm chằm cửa sổ, toàn thân lông mao đều dựng cả lên, trong miệng phát ra âm thanh cảnh giác ô ô, giống như đại nạn sắp đến.


Gió lạnh mang theo một cỗ âm lãnh với mùi máu tươi bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, tuyết mâu híp lại: Ma khí thật dày, âm khí, sẽ không phải là tên ác nhân chuyên hút máu người lựa chọn ta làm tế phẩm tháng này của hắn chứ, liền muốn tiến đến biệt viện hút máu của ta.


Nếu thật sự là như thế, năng lực người này thật đúng là không phải bình thường, cũng dám xông vào địa phương của Nam Cung Quyết giết người, phải biết rằng trong biệt viện này, ám vệ cùng thị vệ âm thầm bảo vệ đại bộ phận đều có võ công cao cường…


Lạc Mộng Khê nghiêng tai lắng nghe, trong toàn bộ viện, trừ bỏ tiếng gió vẫn là tiếng gió, không có tiếng hít thở của ám vệ, trong lòng đột nhiên cả kinh:


Sao lại thế này, chẳng lẽ thị vệ, ám vệ trong viện đều bị ác nhân hút máu kia giết chết, còn có, Nam Cung Quyết đâu? Trước đây rất sớm chàng đã trở về phòng nghỉ ngơi, vì sao hôm nay đã khuya như vậy chàng còn chưa trở về nghỉ …


Khi ở trên xe ngựa, chàng rõ ràng đã nói, sẽ luôn bồi ở bên người ta, chẳng lẽ chàng đã xảy ra chuyện, bằng không lấy tính tình của Nam Cung Quyết, không có khả năng đến bây giờ vẫn chưa trở về phòng…


Ý thức được điểm này, Lạc Mộng Khê không kịp suy nghĩ chuyện khác, rất nhanh hướng bên ngoài chạy ra: Nếu hấp huyết quái nhân một lòng muốn giết nàng, vô luận nàng đang ở chỗ nào, đều khó thoát khỏi cái chết, hiện tại Lạc Mộng Khê nóng lòng muốn biết an nguy của Nam Cung Quyết nên bất chấp tất cả mọi chuyện.


“Ô ô ô”. Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê chạy ra tới cửa, thân ảnh lửa đỏ của tiểu hồ ly nháy mắt đã chắn trước mặt Lạc Mộng Khê, ô ô kêu, giống như không muốn cho nàng đi ra ngoài.


Lạc Mộng Khê lo lắng an nguy của Nam Cung Quyết, lướt qua tiểu hồ ly, rất nhanh tiến vào trong màn đêm, hướng thư phòng Nam Cung Quyết chạy tới: Nam Cung Quyết không ở phòng ngủ, nhất định là ở thư phòng, chỉ mong hắn không xảy ra chuyện gì mới tốt…


Thân ảnh Lạc Mộng Khê càng đi càng xa, sắp biến mất không thấy, tiểu hồ ly không đuổi kịp nàng, thân ảnh khéo léo màu đỏ vừa chuyển, rất nhanh liền đi theo một hướng khác.


Lạc Mộng Khê sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ thì thẳng hướng thư phòng Nam Cung Quyết mà đi, nhưng là càng chạy, Lạc Mộng Khê cảm giác giống như mình vẫn ở tại một chỗ, vô luận chạy như thế nào, cảnh vật trước mắt đều không có biến đổi, ta bị người thiết kế vào trong trận.


Gió lạnh mang theo mùi máu tươi từ phía sau thổi tới, nháy mắt rót vào trên da thịt, Lạc Mộng Khê toàn thân lông tơ đều dựng đứng, cường thế áp lực từ phía sau truyền đến, Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn lại.


một đạo thân ảnh màu đen gần ngay trước mắt, thân thủ hướng cổ Lạc Mộng Khê…


Trong thư phòng, Nam Cung Quyết đang ngồi trước bàn xem thư được gửi đến: Năm ngày liền, Lãnh Tuyệt Tình giả trang thành Nam Cung Quyết hạ lệnh phong thành, Nhạc Địch cùng Phương Túy xuất lĩnh thị vệ đem người của Hạ Hầu Thần ở lại kinh thanh toàn bộ tiêu diệt, dư đảng của Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ cũng bị thanh trừ không sai biệt lắm.


Phượng Túy lúc trước đi biên quan chính là để đem tướng lãnh của Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đổi thành người đáng tin cậy của mình, sau khi Hạ Hầu Thần rời khỏi Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết đã gửi mật thư đến biên quan, lệnh phải nghiêm mật đề phòng, một tên thám tử cũng đừng mơ tưởng lọt vào Thanh Tiêu.


Nay Thanh Tiêu đã cơ bản trở thành thiên hạ của Nam Cung Quyết…


Về phần Phương Mặc bị Lạc Thải Vân tra tấn đến chết, Hạ Hầu Yên Nhiên trở thành tù nhân, Nam Cung Quyết cũng không quan tâm, bởi vì hắn tin tưởng năng lực của chính mình, sẽ không đi lợi dụng một nữ tử để giành lấy thắng lợi.


Hạ Hầu Thần, nay Thanh Tiêu đã là tường đồng vách sắt, người của ngươi một chút tin tức hữu dụng cũng không thể lấy được, để cho Lãng Tuyệt Tình giả mạo làm bổn vương thật ra lại rất tốt, hắn thực biết đúng mực, cũng biết nắm chắc cơ hội, nếu không phải hắn muốn tranh giành Mộng Khê với bổn vương, thật ra bổn vương có thể nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn.


“Ô ô ô”. Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đang âm thầm đắc ý, chuẩn bị thu thập mọi thứ rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ chiếu cố Lạc Mộng Khê, tiểu hồ ly lại xuất hiện, thân hình lửa đỏ nhảy đến trên bàn của Nam Cung Quyết, hướng hắn không ngừng kêu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK