“Không biết Lăng công tử muốn báo đáp như thế nào?” Đêm nay nếu không có Lăng Khinh Trần hỗ trợ, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy được, chưa nói đến đạo lý tri ân báo đáp, Lạc Mộng Khê nàng cũng không muốn nợ ân tình của người khác.
“Nơi này là tướng phủ, Đại tiểu thư là chủ, tại hạ là khách, cái gọi là khách theo chủ, hết thảy vẫn là Đại tiểu thư làm chủ đi hơn!” Lăng Kinh Trần thờ ơ trả lời, mí mắt hơi trầm xuống, tràn đầy tự tin im lặng chờ Lạc Mộng Khê nói ra đáp án mà hắn dự đoán.
Lần này Lạc thừa tướng mời Lăng Khinh Trần đến Tướng phủ là vì muốn lấy lòng hắn, vô luận hắn muốn cái gì, Lạc thừa tướng đều phải tận lực thỏa mãn.
Nhưng mà, Lăng Khinh Trần hắn là thiên hạ thủ phủ, vàng bạc châu báu, hắn không thiếu, mỹ nhân yểu điệu hắn đã chán ghét từ lâu, toàn bộ Tướng phủ này e rằng chỉ có Lạc Mộng Khê mới khiến hắn hứng thú, thông minh như Lạc thừa tướng, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng có thể nhận thấy được.
Quan hệ cha con giữa Lạc thừa tướng và Lạc Mộng Khê tuy rằng vẫn còn xa lạ, nhưng dù sao cũng là cha con ruột thịt, nàng sẽ vì Lạc thừa tướng mà tìm cách giảm bớt gánh nặng của hắn, cho nên, cách thức báo đáp của Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần đương nhiên có thể đoán ra……
Lạc Mộng Khê hơi suy tư:“Lăng công tử giúp Mộng Khê nói dối vẹn toàn, mới khiến cho thế cục xoay chuyển, không bằng Mộng Khê cũng giúp Lăng công tử nói dối vẹn toàn một lần thì như thế nào?”
Không phải đáp án trong suy nghĩ của mình, Lăng Khinh Trần có chút tức giận:“Tại hạ làm việc quang minh lỗi lạc, không cần dối gạt người khác……”
“Mọi việc luôn luôn có vạn nhất, đối với người tốt, làm việc đương nhiên phải quang minh lỗi lạc, nhưng đối với người xấu, sẽ không có nhiều quy củ như vậy đâu!” Lạc Mộng Khê không nhanh không chậm, giọng điệu bình tĩnh.
Nghe vậy, tức giận trong lồng ngực Lăng Khinh Trần càng đậm:“Nếu như nói, tại hạ từ khi sinh ra đến giờ chưa dối gạt người khác bao giờ thì tính sao?”
Ngụ ý là, ta đêm nay chiếu cố chẳng phải rõ ràng chỉ là giúp đỡ.
“Nói như vậy……” Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trầm tư một lát:“Vậy lấy một năm làm mốc, nếu trong một năm Lăng công tử không cần lời nói dối ven toàn của Mộng Khê, Lăng công tử có tín vật này làm bằng chứng, Mộng Khê sẽ làm cho ngươi một việc……” Như thế nào từ khi đến cổ đại ta mỗi ngày đều nợ nhân tình a……
Lạc Mộng Khê trong lòng bất đắc dĩ than thở, tìm kiếm tín vật trên người: Kỳ quái, trâm gài tóc của ta rõ ràng là có một đôi, hiện tại như thế nào chỉ còn lại có một cái, ta nhớ rõ lúc ở Hồng Xuân viện, Nam Cung Quyết tháo trên tóc ta xuống vẫn còn một đôi, chẳng lẽ làm rớt trên đường ……
Một cái khăn lụa đập vào mắt: Khăn lụa ở cổ đại có ý nghĩa đặc thù, nếu một nữ tử đưa khăn lụa cho một nam tử, sẽ chứng minh nữ tử đó thích nam tử kia……
Trâm gài tóc thiếu một cái không thể làm tín vật chuyển giao, khăn lụa cũng không thể coi là tín vật, trên người Lạc Mộng Khê không còn trang sức nào khác, đang muốn kêu Băng Lam mang tín vật ra thì trước mắt hiện lên một thân ảnh, khăn lụa trong tay Lạc Mộng Khê đã đến tay Lăng Khinh Trần……
Khăn lụa màu trắng mềm mại, mặt trên thêu hình hoa Lan tinh xảo, mùi hoa Khương Dã thoang thoảng bay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái, một góc của khăn lụa còn thêu một chữ Khê khéo léo, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động: đám người đi đến ngắm nhìn hoa Khương Dã bên dòng suối.
“Hoa Lan này là ngươi thêu ? Thật tinh xảo, vậy lấy khăn lụa này làm tín vật đi!” Nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, lăng Khinh Trần đã đi về phía trước, giữa không trung truyền đến giọng nói thân thiết của Lang Khinh Trần:“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút!”
“Hoa Lan kia……” Là Băng Lam thêu, không phải ta thêu! Lạc Mộng Khê mới giải thích được một nửa, thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần đã biến mất không thấy đâu.
Nhìn về hướng Lăng Khinh Trần biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Lăng Khinh Trần gia tài bạc triệu, khẳng định không thiếu khăn lụa, nhưng vì sao vừa rồi hắn lại đi nhanh như vậy, giống như e sợ ta đòi lại khăn lụa……
Vì truy bắt thích khách, Khê viên và Hương viên đều bị làm cho chướng khí mù mịt, khác nhau là, đám thị vệ tìm kiếm trong Hương viên thì bình yên vô sự, còn đám thị vệ tìm kiếm trong Khê viên lại bị hạ lệnh đánh một trăm đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thừa Tướng.
Theo lý thuyết Lạc Mộng Khê hại Tướng phủ mất đi nhiều thị vệ xuất sắc như vậy, Lạc thừa tướng hẳn là rất chán ghét nàng mới đúng, nhưng sự tình hoàn toàn ngược lại.
Sáng sớm hôm sau, Lạc thừa tướng đã phái người đến sửa sang lại Khê viên của nàng, lại bỏ mặc Tam phu nhân và Lạc Thải Vân bị ủy khuất.
“Phụ thân thật bất công, chỉ để ý đến Lạc Mộng Khê, mặc kệ chúng ta!” Hương Viên Trung, Lạc Thải Vân vẻ mặt đầy giận dữ, tức giận đập vỡ đồ đạc, khiến cho Hương viên đã loạn, càng hỗn loạn thêm.
“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy Lạc Mộng Khê có thể từ chim Sẻ biến thành Phượng Hoàng, cũng làm cho Lão gia đối với nàng coi trọng như thế, khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó!” Tam phu nhân mâu quang hơi trầm xuống:“Thải Vân, hiện giờ không phải lúc tức giận, ngươi hẳn nên giả bộ tiếp cận Lạc Mộng Khê, tìm hiểu nàng đến tột cùng đã dùng thủ đoạn gì, chúng ta bào chế đúng cách, nhất định sẽ vượt qua địa vị của nàng ở Lạc phủ!”
Lạc Thải Vân nghĩ lại, thật là như thế, nếu không, Lạc Mộng Khê sao có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã một bước lên mây.
Mâu quang phát lạnh, Lạc Thải Vân trong lòng quyết định chủ ý:“Ta hiện tại phải đi gặp Lạc Mộng Khê, tìm xem thủ đoạn của nàng là gì, Lạc Thải Vân ta tuyệt đối sẽ không thua một người quái dị như thế!”
Khê viên, ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo, Lạc Mộng Khê dựa vào tháp Quý Phi đọc sách, ở đại sảnh cách đó không xa, không ngừng có người ra ra vào vào, quản gia cẩn thận chỉ huy đám hạ nhân sửa sang lại Khê viên hỗn độn.
“Tiểu thư, đây là canh an thần Đại phu nhân sai người đưa tới!” Băng Lam bưng một bát canh nóng hổi đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, mùi canh thơm ngon bay vào trong mũi, làm cho người ta cảm giác thèm ăn.
Lạc Mộng Khê buông sách trên tay xuống, liếc mắt, một tay áo màu hồng chợt lóe rồi biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức, lạnh giọng ra lệnh :“Đổ đi!”
“Vì sao nha, tiểu thư?” Băng Lam kinh ngạc không thôi: Canh an thần này được hầm chế từ nhiều dược liệu trân quý, giá gần ngàn lượng, người bình thường muốn uống cũng không uống được……
Lạc Mộng Khê thản nhiên đứng dậy:“Về sau phàm là đồ Đại phu nhân đưa tới đều ném hết đi!”
“Vì sao?” Băng Lam trong lòng càng thêm khó hiểu.
“Tối hôm qua Đại phu nhân phái người đến truy bắt thích khách, lại giống như lục soát làm Khê viên thành đống đổ nát, thử hỏi, như vậy là truy bắt thích khách sao?” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa, nàng biết, có người đang đứng ở ngoài cửa hết sức chăm chú nghe lén những lời của nàng.
Nơi Lạc Mộng Khê đứng rất gần cửa của Khê viên, nhưng lại cách xa đại sảnh, cho nên quản gia cùng với bọn hạ nhân không nghe được nàng nói cái gì.
“Đại phu nhân nói thích khách vô cùng lợi hại, bọn thị vệ làm như vậy là vì bảo hộ an toàn cho tiểu thư!” Băng Lam đem lời Đại phu nhân nói tối hôm qua lặp lại lần nữa.
Lạc Mộng Khê cười nhạo một tiếng:“Băng Lam, ngươi quá ngây thơ rồi, chuyện thích khách là do một mình Đại phu nhân nói , người khác cũng chưa từng nhìn thấy, theo ta thấy, tối hôm qua căn bản là không có thích khách, Đại phu nhân phái thị vệ lục soát Khê viên, là muốn giá họa cho Khê viên, đuổi cùng giết tận chúng ta!”
“Nhưng Hương viên của Tam phu nhân và Tứ tiểu thư cũng bị lục soát!” Băng Lam trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Lạc Mộng Khê thở dài:“Băng Lam a, ngươi đến Tướng phủ đã một thời gian, hẳn là biết chính thất, thiếp thất luôn có mâu thuẫn mà……”
“Ý của tiểu thư là…… Đại phu nhân muốn diệt trừ người và Tam phu nhân, Tứ tiểu thư!” Câu nói của Băng Lam càng về sau càng nhỏ, lại che dấu không được trong giọng nói có chút khiếp đảm.
Ngoài cửa có tiếng hít thở, Lạc Mộng Khê biết, người nghe lén trong lòng đã khiếp sợ, cố tình bất đắc dĩ thở dài:
“Chính thất đều không chấp nhận thiếp thất, tối hôm qua chính là ví dụ tốt, ta, Tam phu nhân, Thải Vân mặc dù không phải chính thất, cũng là chủ nhân của Tướng phủ này, nhưng lúc bọn thị vệ lục soát, lại trực tiếp đem chủ nhân là chúng ta túm ra ngoài!”
“Thị vệ chính là hạ nhân, nếu không có phân phó của chính thất, bọn họ nào có lá gan lớn như vậy dám mạo phạm chúng ta!”
Lạc Mộng Khê tiếp tục phân tích:“Toàn bộ Tướng phủ, người có thể điều động thị vệ chỉ có Đại phu nhân và Lạc thừa tướng, Thừa tướng là phụ thân của ta và Thải Vân, tướng công của Tam phu nhân, hắn không có khả năng đối với chúng ta như vậy, huống chi, tối hôm qua bọn thị vệ cũng nói là phụng mệnh Đại phu nhân đến……”
“Tiểu thư, nô tỳ đã hiểu, nô tỳ lập tức đổ bát canh này đi, nói không chừng bên trong thật sự có độc……”
Ngoài cửa, tiếng bước chân rất nhỏ càng lúc càng xa, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân, dù sao các ngươi cũng sẽ xảy ra tranh đấu, không bằng để ta mở màn cho các ngươi……
Đại phu nhân, muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy, ta sẽ làm cho cả Tướng phủ này ngày càng náo nhiệt ……
Nói đến Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê lại nhớ đến bọn thị vệ giả mạo bị phạt tối hôm qua:“Băng Lam, đám thị vệ sau khi bị đánh một trăm đại bản xong? Có mấy người còn sống ?”
Chương 38: Tương kế tựu kế
“Bẩm tiểu thư, có Đông Trúc và bốn người nữa còn sống……”
Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Thể chất của nữ tử luôn kém hơn so với nam tử, hơn ba mươi tên thị vệ chịu không nổi một trăm đại bản, bị đánh chết ngay tại chỗ, chỉ có bốn người may mắn sống sót, mà Đông Trúc lại có thể chịu được một trăm đại bản mà còn sống, xem ra võ công của nàng quả thực không tệ……
“Đại phu nhân nói Đông Trúc đi theo nàng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao nên khẩn cầu Thừa tướng cho Đông Trúc ở lại Tướng phủ……”
“Lạc thừa tướng đáp ứng rồi sao?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi, trong lòng sớm đã có đáp án.
“Đúng vậy!” Băng Lam gật đầu: “Nhưng mà, Đông Trúc không được làm nha hoàn nhất đẳng bên người Đại phu nhân nữa, mà bị đưa xuống viện giặt quần áo, làm nha hoàn giặt quần áo!”
Lạc thừa tướng này thật ra thông minh, như vậy vừa làm tăng khí thế của mình, vừa nể mặt Đại phu nhân, hai bên đều thỏa đáng…… Đột nhiên, trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe linh quang: “Băng Lam, bốn gã thị vệ kia rời Tướng phủ chưa?”
“Bẩm tiểu thư, bốn gã thị vệ kia giờ Thìn (sáng sớm bảy giờ đến chín giờ) sẽ bị đuổi ra khỏi Tướng phủ!”
Khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị: “Băng Lam, ngươi đi làm một chuyện!”
Băng Lam rất thông minh, một chút đã hiểu, Lạc Mộng Khê vừa mới nói một câu mở đầu, Băng Lam đã biết Lạc Mộng Khê muốn nàng đi làm cái gì.
Nhìn thân ảnh Băng Lam rất nhanh đã đi xa, Lạc Mộng Khê âm thầm tán thưởng: Tuân nhũ mẫu đã mua cho Lạc đại tiểu thư một nha hoàn thông minh, lanh lợi……
Đỉnh đầu truyền đến một trận nhiệt nóng, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đã ở chính giữa, sắp đến giờ dùng cơm trưa, tay nghề của đầu bếp Tướng phủ tuy không tệ, nhưng mỗi ngày đều ăn thức ăn có mùi vị giống nhau, thần tiên cũng sẽ chán.
Không bằng tự mình đi xào vài món để thay đổi khẩu vị. Lạc Mộng Khê lớn lên ở cô nhi viện,việc xào rau đối nàng mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ, chủ ý trong lòng đã định, Lạc Mộng Khê chầm chập đi đến phòng bếp.
Khoảng cách từ Khê viên đến phòng bếp không phải quá xa, hơn nữa hiện giờ đã sắp đến giờ ăn trưa, dọc đường đi, Lạc Mộng Khê không chạm mặt một người nào của Tường phủ.
Đi qua chỗ ngoặt, rồi đi thẳng mười thước nữa là đến cửa phòng bếp, Ai ngờ, trong nháy mắt Lạc Mộng Khê đi qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy, bốn tay áo nhẹ nhàng đi vào cửa phòng bếp, nhìn màu sắc quần áo thì là nhà hoàn phụ trách hầu hạ chủ nhân.
Kỳ quái, bình thường đồ ăn không phải đều là nha hoàn của phòng bếp đem đến các viện, nha hoàn ở các viện mới mang cho chủ nhân sao? Vì sao hôm nay lại có nhiều nha hoàn trong viện đến phòng bếp như vậy?
Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc, cẩn thận đi đến cửa phòng bếp, lặng lẽ nhìn vào bên trong: Chỉ thấy mỗi góc phòng bếp đều đứng một nha hoàn đang cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh.
Chủ sự phòng bếp là Dương nhũ mẫu đang lén lút nhìn quét mọi nơi, rất nhanh đóng cửa phòng bếp lại, trong nháy mắt cửa phòng bếp bị đóng lại, Lạc Mộng Khê nhìn vào bên trong phòng bếp, hình như trên mặt đất có một người nằm sấp……
Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, chủ ý trong lòng đã định, rất nhanh đi đến cửa sổ của phòng bếp:“Không có ai ở gần đây chứ!” Người nằm trên cáng cất giọng nói lạnh như băng, vô tình, cũng là cố ý đè thấp thanh âm nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nghe được, người này không phải ai khác, chính là Đông Trúc, kẻ may mắn sống sót sau khi bị đánh một trăm đại bản.
“Bẩm Đông Trúc cô nương, tất cả mọi người đã bị lão nô điều đi, toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại lão nô và người mà Đông Trúc cô nương mang đến!” Dương nhũ mẫu khúm núm trả lời.
“Đem cái này bỏ vào trong thức ăn của Lạc Mộng Khê!” Trong tay Đông Trúc xuất hiện một gói giấy nhỏ.
“Vâng, Đông Trúc cô nương!” Dương nhũ mẫu cung kính trả lời một tiếng, không chút do dự tiếp nhận gói giấy trong tay Đông Trúc, đem toàn bộ bột phấn trong gói giấy rắc hết lên khay thức ăn.
“Lạc Mộng Khê, ngươi hại ta suýt nữa bỏ mạng, Đông Trúc ta há có thể để ngươi sống dễ chịu!” Mỗi lần Đông Trúc nhắc đến Lạc Mộng Khê, đáy mắt lạnh như băng luôn lóe lên nồng đậm cừu hận.
“Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình đưa cơm đến Khê viên, người khác ta tin nhưng mà……” Đông Trúc thận trọng dặn dò.
“Nhưng…… Nếu Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi sẽ là ta……” Dương nhũ mẫu hô, khuôn mặt già nua sát một tầng phấn thật dày che kín nếp nhăn.
Đồ nhát gan! Đông Trúc trong lòng khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Có Đại phu nhân là chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì, đến lúc đó ngươi nói cái gì cũng không biết thì không ai dám đụng đến ngươi, nếu ngươi giúp Đại phu nhân làm việc này, Đại phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi ngươi ……”
“Việc này……” Dương nhũ mẫu ngưng mi suy tư, cân nhắc lợi hại, lớp phấn dày trên đôi lông mày thiếu chút nữa rơi xuống, Đông Trúc trong lòng chán ghét nhưng chưa biểu hiện ra ngoài, thấy Dương nhũ mẫu thật lâu không nói, Đông Trúc mất kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn mụ ta liếc mắt một cái, đang muốn uy hiếp thì Dương nhũ mẫu mở miệng: “Được rồi, nhưng mà, thỉnh Đông Trúc cô nương bẩm lại với Đại phu nhân, nhất định phải bảo toàn tính mạng của lão nô!”
“Đó là điều đương nhiên!” Đông Trúc không kiên nhẫn lạnh giọng trả lời, giao việc xong, Đông Trúc không muốn ở lại nơi này, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhóm nha hoàn đứng bên cạnh nàng hiểu ý, nâng cáng lên bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
“Đông Trúc cô nương đi thong thả!” Dương nhũ mẫu cũng đi ra khỏi phòng, đi bên cạnh Đông Trúc không ngừng nịnh nọt.
Sau khi Dương nhũ mẫu và Đông Trúc đi ra khỏi phòng, Lạc Mộng Khê đẩy cửa sổ ra, thả người nhảy vào trong phòng bếp, nhìn trên khay có viết tên của mình……
Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng lấy một ít bột phấn đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, mí mắt hơi trầm xuống đột nhiên nâng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang: Không hổ là nha hoàn do Đại phu nhân tự tay dạy dỗ mà ra, quả nhiên đủ ngoan độc……
Hơi liếc mắt, Lạc Mộng Khê nhìn Đông Trúc và đám người Dương nhũ mẫu sắp đi đến cửa tiểu viện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra lệ quang: Muốn hại ta đâu có dễ như vậy……
Trời đứng bóng, Trên bàn tròn trong phòng ăn của Khê viên được bày ra một mâm thức ăn tinh tế, màu sắc tươi ngon, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn ăn ngay.
Những thức ăn này đều do Lạc Mộng Khê tự tay chế biến, nguyên liệu này là Băng Lam lấy từ phòng bếp đến, lúc Đông Trúc đưa bột phấn cho Dương nhũ mẫu, mụ đã rắc hết toàn bộ vào khay đồ ăn, cho nên, nguyên liệu này không có độc.
Lạc Mộng Khê đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời: Thời gian không còn sớm, Lạc thừa tướng như thế nào còn chưa đến, nếu để Dương nhũ mẫu đến Khê viên trước, vậy kế hoạch của ta chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao……
“Mộng Khê, kêu vi phụ đến đây là có chuyện gì?” Lạc Mộng Khê đang muốn để cho Băng Lam đi tìm hiểu, thì giọng nói mềm nhẹ của Lạc thừa tướng vang lên ở ngoài cửa, ngay sau đó, thân ảnh cao lớn của Lạc thừa tướng đi vào phòng ăn, đi phía sau là hai khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình, Lôi Minh!
Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng: Rõ ràng không yêu thương, càng giả bộ làm ra vẻ là từ phụ, không thấy phiền sao? Nhưng mà cũng khó trách, trong phủ này người nào cũng phải mang mặt nạ để sinh tồn.
Sau khi xoay ngươi, đáy mắt Lạc Mộng Khê đã là ý cười trong vắt: “Tối hôm qua Lạc thừa tướng đã vì Mộng Khê mà phân xử, trừng phạt những thị vệ to gan lớn mật đó, Mộng Khê trong lòng vô cùng cảm kích, hôm nay đặc biệt tự tay chuẩn bị thức ăn để tạ ơn Lạc thừa tướng!”
“Mộng Khê ngươi và bổn tướng là người một nhà, không nên khách sáo như vậy!” Lạc thừa tướng đáp lại Lạc Mộng Khê rồi ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn bày trên bàn, Lạc thừa tướng liên tục tán thưởng: “Tay nghề của Mộng Khê không tồi, màu sắc rất tươi, nói vậy ăn sẽ ngon lắm đây…”
Nói xong, Lạc thừa tướng cầm đũa gắp thức ăn, ngay lúc đôi đũa sắp chạm vào thức ăn thì một bàn tay to vươn ra ngăn lại: “Thừa tướng đồ ăn này còn chưa dùng ngân châm thử qua!” Lôi Minh khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói mặc dù lạnh như băng nhưng vẫn mang theo vài phần cung kính.
“Không sao, bổn vương tin Mộng Khê!” Tuy nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Lạc thừa tướng là có ý không để Lôi Minh tránh ra.
Thật đúng là con cáo già giảo hoạt, ai cũng không tin.
“Mộng Khê biết lấy ngân châm thử thức ăn trước khi dùng bữa đã là quy định của Lạc thừa tướng, Mộng Khê sẽ không phạm quy củ, Lôi đại ca mời thử!” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê vẫn như cũ mang theo ý cười trong vắt, không hề có phẫn ý.
Lạc thừa tướng khẽ thở dài, buông đôi đũa trong tay, Lôi Minh cầm ngân châm thử qua tất cả thức ăn có trên bàn, xác nhận không có độc mới xoay người gật đầu với Lạc thừa tướng.
“Mộng Khê, vi phụ tin ngươi, thử đồ ăn lần này có thể miễn đi, ngươi lại cố chấp!” Lạc thừa tướng tao nhã gắp thức ăn, tinh tế nhai kỹ, ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Không tồi, không tồi, so với đầu bếp trong phủ còn tốt hơn…” Nói xong Lạc thừa tướng lại gắp thức ăn bỏ vào miệng.
“Tiểu thư, đồ ăn trưa đã đến!” Tiếng Băng Lam cung kính bẩm báo truyền vào từ ngoài cửa, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười trêu tức, sắp có trò hay….
“Bưng vào đi!”
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Dương nhũ mẫu bưng khay thức ăn bước nhanh vào phòng, nhìn trong phòng còn có Lạc thừa tướng, Lôi Minh, Lôi Đình, Dương nhũ mẫu rõ ràng thoáng sửng sốt, tay bưng khay thức ăn có phần run lên: Thừa tướng như thế nào lại ở đây? Nếu như hắn dùng bữa này, ta làm sao tránh khỏi tội chết…
“Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình mang đồ ăn cho Mộng Khê sao, thật vất vả cho ngươi rồi, bưng đồ ăn lại đây đi!” Lạc Mộng Khê giọng điệu ôn nhu, hòa nhã.
“Được……Được……!” Dương nhũ mẫu đi vào phòng ăn, nếu như bỏ về, khẳng định sẽ bị kẻ khác sinh nghi, rơi vào đường cùng, mụ đành phải bất chấp tất cả mà đi vào trong: Sau khi ta đặt thức ăn xuống, sẽ lập tức rời đi, bọn họ sẽ không phát hiện thức ăn có độc nhanh như vậy đâu.
Sau khi Dương nhũ mẫu đặt đồ ăn lên bàn tròn, đang muốn nhanh chóng rời đi thì giọng nói mềm nhẹ của Lạc Mộng Khê vang lên bên tai: “Lôi đại ca, thức ăn này Lạc thừa tướng cũng muốn ăn một chút, phiền ngươi dùng ngân châm kiểm tra a!”