“Ước không ước được, gặp không gặp được. Cảnh vương phủ đãi tiệc, hẳn là Hồng Môn Yến.” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng đáp, tay cầm lược gỗ, tiếp tục chải tóc.
“Xin chỉ giáo?” Nam Cung Quyết buông thiếp mời trong tay, khóe miệng khẽ cong lên tia ý cười như có như không: Lạc Mộng Khê, quả nhiên không đơn giản……
“Hầu hết mọi người ở Thanh Tiêu quốc đều biết, Lạc vương gia Nam Cung Quyết ngươi sẽ là Hoàng đế của Thanh Tiêu tiếp theo, nhưng Nam Cung Phong vẫn đầy dã tâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua. Trước khi ngươi đăng cơ làm đế, hắn chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để đánh bại ngươi……”
Ý cười trên khóe miệng của Nam Cung Quyết càng đậm, đáy mắt thâm thúy không chút sợ hãi: “Nói tiếp đi”
“Sau khi Lạc vương gia trở lại kinh thành, rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở Lạc vương phủ. Lạc vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, nếu thích khách muốn xông vào đây ám sát ngươi, căn bản chính là tự tìm đường chết. Nam Cung Phong là người thông minh, tuyệt đối không thể làm loại việc vừa lỗ vốn, vừa không có lợi này.”
“Vì thế hắn nghĩ cách, dụ ngươi rời khỏi Lạc vương phủ, sau đó, tùy thời động thủ.”
“Phải biết rằng, Cảnh vương phủ, chính là thiên hạ của Nam Cung Phong. Nếu Nam Cung Quyết ngươi thật sự chấp nhận lời mời, đến dự tiệc, chẳng khác nào tự chui vào cái bẫy mà Nam Cung Phong đã giăng sẵn. Đến lúc đó, hắn chỉ cần đóng cửa, ngươi sẽ như cá nằm trong chậu, có chắp thêm cánh cũng không thoát.”
Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chớp lóe, ý cười trên khóe miệng càng đậm: “Nếu Nam Cung Phong thông minh như lời ngươi nói, vậy những điều ngươi vừa nghĩ đến, Nam Cung Phong cũng nghĩ ra.”
Lạc Mộng Khê khẽ gật đầu: “Nam Cung Phong quả thực có suy nghĩ giống như ta. Chẳng qua Lạc vương gia, ngươi chớ quên, bên cạnh Cảnh vương còn có một người trợ giúp đắc lực, quốc sư Phùng Thiên Cương.”
Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: “Mộng Khê hiểu Phùng Thiên Cương bao nhiêu?”
“Chỉ nghe qua những lời đồn về hắn từ người khác.” Lạc Mộng Khê ăn ngay nói thật: “Nghe nói, người này tinh thông tinh tượng, có khả năng biết trước một vài việc, không biết có thật không?”
“Năng lực của quốc sư, không ai dám nghi ngờ.” Nam Cung Quyết ngữ khí hơi trầm: “Theo tình hình chung, hắn đoán trước chuyện gì, đều có thể trở thành sự thật……”
Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, giữa Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong có quan hệ gì? Chỉ sợ không chỉ là người cùng một nhóm như ta thấy. Cảnh vương gia và quốc sư không đơn giản đâu”.
Sở dĩ Phùng Thiên Cương dốc toàn lực phò tá Nam Cung Phong đăng cơ, rất có khả năng hắn đã sớm biết Hoàng đế Thanh Tiêu quốc tương lai là Nam Cung Phong. Dù sao, Nam Cung Quyết thân nhiễm trọng bệnh, không biết phát bệnh lúc nào, cho dù làm Hoàng đế, cũng không biết làm được bao lâu. Cho nên, một ngày nào đó, Hoàng đế cả Thanh Tiêu quốc sẽ là Nam Cung Phong.
Nhưng trực giác nói cho Lạc Mộng Khê biết, mọi việc không đơn giản: Quan hệ giữa Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, đều không phải đơn thuần như mọi người nhìn vào……
“Một năm trước, khi Khang vương Nam Cung Dạ tạo phản, Nam Cung Phong với Phùng Thiên Cương cùng chinh chiến sa trường.” Giọng nói của Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Khi đó, quan hệ của hai người rất có khả năng trở nên không còn gì giấu giiếm, kết bạn trong sinh tử, làm bằng hữu tốt của nhau.”
“Thì ra là thế.” Lạc Mộng Khê nghe xong đáp án gật đầu, trong lòng lại mơ hồ thấy không hợp lý, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, lại không nói ra được.
Lúc này, Lạc Mộng Khê đang chuẩn bị đi ngủ, nên chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng. Dáng người yểu điệu, mái tóc mềm mại buông xõa, nổi bật dưới ánh nến. Giống như là tiên tử hoạt bát không nhiễm khói bụi nhân gian, xuất trần, khiến người ta vừa nhìn thấy rất dễ bị đui mù……
Mặc dù Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, lại thấy qua vô số mỹ nữ. Có thể nói, đối với mỹ nữ, hắn đều có sức chống cự nhất định, nhưng khi nhìn thấy Lạc Mộng Khê, ánh mắt của hắn lại lưu luyến không rời.
“Nam Cung Quyết, ngươi sao vậy?” Thấy ánh mắt khác lạ của Nam Cung Quyết, chính là nhìn chằm chằm nàng, Lạc Mộng Khê sinh lòng nghi hoặc, không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
Nam Cung Quyết hoàn hồn, đáy mắt mất tự nhiên chớp chớp: “Không có việc gì, bổn vương có chút mệt mỏi.” Vì che giấu sự xấu hổ của mình, Nam Cung Quyết đứng dậy đi đến giường lớn, cởi áo ngoài nằm xuống.
Ban ngày lại mặt, bận rộn từ sáng đến tối, Lạc Mộng Khê cũng mệt mỏi. Lạc Mộng Khê để lược gỗ lên bàn trang điểm, lướt qua Nam Cung Quyết, nằm lên giường, chỉ có điều, lúc này đây nàng không nằm chung chăn với Nam Cung Quyết nữa.
Nhìn Lạc Mộng Khê trải ra một chăn gấm màu đỏ hoàn toàn mới, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia mất mát, nháy mắt đã khôi phục bình thường, không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Mộng Khê nằm ở bên trong, cách tấm lụa mỏng đối mặt với Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, hiện tại, ngươi và ta đều cách một cái chăn gấm, như vậy, chúng ta sẽ không lấn qua ranh giới.” Dù cho ngươi có kéo ta qua, cũng không tìm được lý do thích hợp.
Nam Cung Quyết thản nhiên đáp lại một tiếng, xem như trả lời. Sau đó im bặt, như đã ngủ.
Đáng ghét, ngày nào Nam Cung Quyết cũng ngủ nhanh như vậy. Người nào biết Lạc Mộng Khê đều hiểu, nàng ngủ không được, đương nhiên cũng không cho Nam Cung Quyết ngủ yên:
“Nam Cung Quyết, trước tiên nói về vấn đề này đi. Một tháng sau, ta muốn có phòng riêng của mình.” Tuy rằng Lạc Mộng Khê mới vào dị thế, nhưng cũng biết đạo lý, làm kẻ dưới thì phải biết nịnh nọt.
Nếu cùng Nam Cung Quyết ở chung một chỗ, bọn hạ nhân của Lạc vương phủ sẽ nghĩ rằng nàng được sủng ái, tự nhiên cũng đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Nhưng nếu nàng và Nam Cung Quyết phân phòng trong một thời gian dài, trong mắt bọn hạ nhân nàng là bị thất sủng, khẳng định đám hạ nhân sẽ tỏ thái độ với nàng.
Nam Cung Quyết lấy lý do lúc này Thanh Hoàng đang phái người giám thị, nên trong vòng một tháng, hai người không thể phân phòng. Ngoại trừ lý do phải báo lại kết quả với Thanh Hoàng, còn giúp Lạc Mộng Khê giả bộ là rất được sủng ái. Như vậy, bọn hạ nhân trong Lạc Vương phủ, tuyệt đối sẽ không dám thất lễ với vị Lạc vương phi “Dung nhan xấu xí này”.
Lạc Mộng Khê mới vào dị thế, một thân một mình không thế không lực. Thái độ của hạ nhân đối với nàng cung kính sẽ tốt hơn là thờ ơ.
Cho nên, việc ở cùng phòng, cùng ngủ một giường với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không quá để ý, nếu không, chỉ cần là chuyện nàng không muốn, không ai có thể cưỡng ép nàng được.
“Bổn vương biết rồi!” Nam Cung Quyết mơ hồ đáp lại, trong lòng suy nghĩ: Chuyện một tháng sau, thì một tháng sau nói.
“Nam Cung Quyết, ngày mai ngươi có muốn đi dự yến hay không?” Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: “Theo lý mà nói, nếu Nam Cung Phong muốn đối phó với ngươi, thì mời một mình người đi dự yến là được rồi, nhưng vì sao hắn lại đặc biệt ghi rõ trong thiệp mời, muốn cả hai chúng ta cùng đến dự yến?”
Tuy Nam Cung Quyết yên lặng không mở mắt, nhưng thần trí hắn lại rất thanh tỉnh. Lời nói của Lạc Mộng Khê, chữ nào cũng lọt vào tai hắn: “Võ công của ta, Nam Cung Phong cũng biết. Nếu ta đi cùng ngươi, hắn muốn đối phó với ngươi, khẳng định sẽ càng khó khăn……” Không có ai không chịu đi đường thẳng mà lại đi đường vòng cả. Nhưng Nam Cung Phong lại đem việc đơn giản làm phức tạp thêm. Xem ra Hồng Môn Yến ngày mai tuyệt đối không đơn giản.
“Nếu không nghĩ ra, thì không nên suy nghĩ.” Nam Cung Quyết bỗng dưng mở miệng, mắt vẫn nhắm: “Mục đích Nam Cung Phong thiết yến là gì, ngày mai sẽ rõ.”
“Nói như vậy, ngươi đã quyết định sẽ đi dự tiệc.” Lạc Mộng Khê nắm thông tin quan trọng nhất: dù Cảnh vương phủ là nơi cực kỳ nguy hiểm, nhưng Nam Cung Quyết đã chuẩn bị tiến vào thăm dò một phen. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, hắn đã muốn như vậy nàng sẽ liều mình tiếp quân tử ……
Nói thật, Lạc Mộng Khê rất hiếu kỳ với hành động lần này của Cảnh Vương phủ. Cho dù Nam Cung Quyết không đến Cảnh Vương phủ, Lạc Mộng Khê cũng tự đến:
Lần này Cảnh vương phủ thiết yến, khẳng định có âm mưu. Chỉ có điều, Lạc Mộng Khê nàng không sợ, âm kế đấu với dương mưu. Nếu ngươi không phạm nàng, mọi việc sẽ dễ bàn, nhưng ngươi muốn tính kế hại nàng, đã vậy thì đừng trách, xin chuẩn bị cho tốt mà chịu trừng trị!
Lạc Mộng Khê suy nghĩ, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ. Xác định Lạc Mộng Khê đã ngủ say, Nam Cung Quyết mở mắt, nhìn phía lụa mỏng có Lạc Mộng Khê đang say giấc nồng, đáy mắt thâm thúy lộ ra một tia ý cười sủng nịnh.
Buổi tối hai hôm trước, Lạc Mộng Khê gần như chui vào lòng hắn. Có thể bởi vì nàng bị lạnh, xuất phát từ bản năng, nàng theo tiềm thức đến sát nguồn nhiệt.
Nói vậy, Lạc Mộng Khê cũng nghĩ đến điểm ấy, cho nên, đêm nay nàng mới không đắp chung chăn gấm với hắn.
Nam Cung Quyết khẽ cười, đang muốn nhắm mắt ngủ. Không ngờ trong lúc ngủ mơ Lạc Mộng Khê hơi động, chăn trên người trượt xuống vai.
Tại sao lại không biết tự chăm sóc mình như vậy. Nam Cung Quyết thở dài, vươn cánh tay giúp Lạc Mộng Khê đắp chăn.
Ngón tay thon dài sơ ý chạm đến da thịt mềm mại của Lạc Mộng Khê, xúc cảm mềm mượt như tơ khiến người ta lưu luyến không rời.
Nam Cung Quyết chậm rãi giơ tay, đang muốn vén lọn tóc qua sau tai cho Lạc Mộng Khê, không ngờ bên trong phổi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn toàn thân. Nam Cung Quyết đè xuống không được, đưa tay che miệng, ho khan kịch liệt……
Vì không muốn Lạc Mộng Khê tỉnh giấc, sau khi Nam Cung Quyết ho khan vài tiếng, cố nén cơn ho mà xuống giường, quần áo cũng không thay, chỉ mặc đồ ngủ mỏng bước nhanh ra ngoài, ho dữ dội……
Không biết qua bao lâu, Trong lá phổi Nam Cung Quyết dâng lên một vị tanh ngọt, dừng ho, chậm rãi lấy khăn lụa mở ra che miệng, trên khăn có nhiều đóa hồng mai nở rộ.
Nam Cung Quyết cười chua sót: Bệnh của ta ngày càng nặng, không có khả năng chống đỡ quá nửa năm……
– – – – – – – –
Thư phòng Cảnh vương phủ
“Quốc sư, chúng ta đã tốn nửa ngày để chuẩn bị, ngày mai Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có đến dự yến không?” Đối với việc này, trong lòng Nam Cung Phong vẫn còn tồn tại nghi hoặc và lo lắng.
Đáy mắt lạnh lẽo của Phùng Thiên Cương lóe lên tia ngoan độc và kiên định: “Chúng nhất định sẽ đến.”
“Dựa vào cái gì lại khẳng định như vậy?” Nam Cung Quyết sinh lòng khó hiểu.
“Không vào hang hổ, làm sao bắt được hổ con.” Phùng Thiên Cương tự mãn, đáy mắt quỷ dị mang đậm ý cười: “Nam Cung Quyết tuy là Hoàng đế tương lai do Hoàng Thượng định ra, nhưng Thanh Tiêu quốc còn có Cảnh Vương gia ngươi cùng hắn tranh cao thấp. Tuy rằng lúc này, ngươi đã thân bại danh liệt, nhưng vẫn không thể coi thường thế lực trong triều của ngươi.”
“Nếu Nam Cung Quyết muốn đánh bại ngươi hoàn toàn, nhất định phải hiểu ngươi, nắm được nhược điểm của ngươi. Sau đó, toàn lực xuất kích, trừ bỏ mối đại họa là ngươi. cho nên, ngày mai hắn nhất định sẽ đến.”
– – – – – – – – –
Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngủ cách nhau một tấm chăn gấm. Qua một đêm, bình an vô sự. Sáng sớm thức dậy, đều nằm ở phía của mình. Khuôn mặt Nam Cung Quyết có chút tái nhợt, tiều tụy, Lạc Mộng Khê nghĩ hắn đêm qua bị mất ngủ, nên không để ý đến.
Sau khi rửa mặt chải đầu, dùng điểm tâm đơn giản, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngồi xe ngựa đến Cảnh vương phủ. Trên đường đi, hai người không ai nói một câu. Nhưng trong lòng đều rõ, lần này đến Cảnh vương phủ rất nguy hiểm, trong lòng âm thầm bỏ thêm câu cẩn thận.
Khi nào thì giao tranh với đám người Nam Cung Phong, chỉ còn là vấn đề thời gian. Hôm nay Cảnh vương phủ hành động, sợ là bọn chúng đã bắt đầu màn tranh giành cấu xé rồi.
Lạc vương phủ cách Cảnh vương phủ không xa, tốc độ xe ngựa thì nhanh, không lâu sau, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đã đến Cảnh vương phủ.
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê xuống ngựa. Nam Cung Phong từ trong vương phủ đi ra, theo Nam Cung Phong tới gần, Lạc Mộng Khê cảm thấy một cỗ sát khí vô hình ập tới trước mặt.
Khẽ trầm hạ mí mắt, Lạc Mộng Khê híp mặt lại: Từ lúc nào trên người Nam Cung Phong lại có sát khí nặng như vậy. Ngày trước gặp hắn, vẫn rất bình thường……
“Tam Hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu đến sớm vậy, mời vào trong.” Nam Cung Phong nhiệt tình tiếp đón, khuôn mặt anh tuấn mang ý cười lễ phép, lại không biểu lộ ra đáy mắt.
Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong chào nhau vài câu khách sáo, rồi theo hạ nhân dẫn đường, cùng Lạc Mộng Khê sóng vai tiến vào Cảnh vương phủ.
Đi được vài bước, Lạc Mộng Khê nghĩ ra cái gì đó liền quay đầu nhìn Nam Cung Phong: “Cảnh vương gia không cùng vào sao?”
“Tam Hoàng tẩu cùng Tam Hoàng huynh cứ vào trước, bổn vương còn chờ người, sẽ vào sau!” Nam Cung Phong ngữ khí chân thành. Lạc Mộng Khê cũng không so đo nhiều, cùng Nam Cung Quyết bước vào Cảnh vương phủ.
Nam Cung Phong đứng ở cửa, nhìn thân ảnh của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sắp biến mất bên trong phủ, ánh mắt lóe lên tia âm lãnh: Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, lúc này đây, bổn vương nhất định cho các ngươi có đến không về!
Cảnh vương phủ và Lạc vương phủ đều tráng lệ như nhau, không khí, đình đài lầu gác, cầu nhỏ nước chảy, tất cả đều có.
Thị vệ trong Vương phủ không nhiều. Nhóm nha hoàn, nô bộc đều đang làm việc của mình. Người ngoài nhìn vào, Cảnh vương phủ rất yên bình, nhưng kiếp trước Lạc Mộng Khê là đặc công, sự nhạy cảm của nghề nghiệp nói cho nàng biết:
Cảnh vương phủ là tạm thời yên bình, cũng chỉ là sự yên bình trước cơn giông tố. Hiện tại càng yên bình, giông tố đến càng mãnh liệt……
Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết theo nha hoàn dẫn đường, đi qua đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, đến trước một tiểu viện: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, mời vào trước!” Tiểu nha hoàn đứng trước viện, làm tư thế mời với Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt tương đồng: Đã đến rồi thì nên ở yên, mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên.
Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết tiến vào, đập vào mắt là một cái bàn tròn ở giữa tiểu viện.
Trên bàn bày đầy các loại cao lương mỹ vị, bên cạnh có một nam tử đang ngồi ngay ngắn, mặc một bộ áo gấm, tay cầm phất trần, hai mắt khép hờ, giữa mi tâm có ấn chu sa, chính là quốc sư của Thanh Tiêu quốc, Phùng Thiên Cương.
Phát giác Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã đến, Phùng Thiên Cương đột nhiên mở mắt, trong mắt ẩn chứa lệ quang. Khi thấy rõ hai người trước mặt, Phùng Thiên Cương vẫn bất động, chỉ chào hỏi theo lễ: “Lạc vương gia, Vương phi.”
“Quốc sư cũng nhận được thiệp mời của Cảnh Vương gia, đến dự tiệc.” Lạc Mộng Khê biết rõ vẫn hỏi: Lần này Cảnh vương phủ thiết yến, chỉ sợ đều là chủ ý của Phùng Thiên Cương.
“Coi như thế đi.” Phùng Thiên Cương mỉm cười, làm tư thế mời với Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Lạc vương gia, Vương phi, mời ngồi.”
“Không ngờ cảnh trí ở Cảnh vương phủ lại đẹp như vậy, sớm biết thế bản công chúa đã đến thăm sớm hơn……” Giọng nữ cao ngạo quen thuộc truyền vào tai, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ: Thì ra người Nam Cung Phong đợi ở ngoài cửa là Hạ Hầu Yên Nhiên……
Trên bàn tròn, ngoài ghế Phùng Thiên Cương đang ngồi, còn có thêm bốn ghế tựa. Nói cách khác, hôm nay đến dự yến chỉ có ba người là Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Hạ Hầu Yên Nhiên: Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái khỉ gì đây……
Đã đến rồi thì nên ở yên, mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên. Cũng đã đến Cảnh vương phủ rồi, không ngại yên lặng nhìn biến đổi, nhìn xem các ngươi tính giở trò gì.
“Lạc vương gia, Lạc vương phi, thì ra hai người đã ở đây.” Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vừa ngồi xuống, Hạ Hầu Yên Nhiên với Nam Cung Phong cũng sóng vai đi vào.
Hai người vốn tách xa nhau, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã ngồi vào bàn, Hạ Hầu Yên Nhiên vội vàng ôm lấy cánh tay Nam Cung Phong. Nam Cung Phong đầu tiên là sửng sốt, sau lại tùy cơ ứng biến, giọng nói ôn nhu: “Yên Nhiên, thời gian không còn sớm, chúng ta qua ngồi thôi.”
Hạ Hầu Yên Nhiên khẽ gật đầu, như con chim nhỏ nép vào người Nam Cung Phong, chậm rãi đi đến bàn tròn. Nhưng ánh mắt của nàng, lại nhìn phía Lạc Mộng Khê đang ngồi bên cạnh Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết đối với sự thân mật của Nam Cung Phong và Hạ Hầu Yên Nhiên coi như không thấy, ngồi ngay ngắn bên bàn tròn, đáy mắt hơi trầm xuống, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Đáng ghét, Nam Cung Quyết đối với cử chỉ thân mật giữa ta và Nam Cung Phong lại làm như không thấy! Trong mắt đẹp của Hạ Hầu Yên Nhiên lửa giận thiêu đốt. Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe linh quang, đáy mắt cong lên một tia ý cười: Lúc này Quyết cúi đầu trầm tư, không phải hắn đang ghen chứ, chắc vì ngại thân phận Lạc vương gia nên không tiện phát cáu…..
Khi Hạ Hầu Yên Nhiên đang mừng thầm, thì Nam Cung Phong đã kéo nàng ngồi xuống ghế đối diện với Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Nam Cung Phong đối diện Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Yên Nhiên tự nhiên cũng đồi diện với Lạc Mộng Khê, một mình Phùng Thiên Cương ngồi một chỗ.
“Không biết hôm nay Ngũ Hoàng đệ thiết yến mời bổn vương đến là có chuyện gì?” Nam Cung Quyết đang hơi cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên mở miệng hỏi, giọng nói bình tĩnh.
Nam Cung Phong khẽ cười: “Thật ra cũng không có việc gì lớn. Năm năm trước, Tam Hoàng huynh đến Thiếu Lâm Tự thanh tu, thật lâu mới hồi kinh. Tính ra, hai huynh đệ chúng ta cũng đã năm năm không tụ họp. Hôm nay không có việc gì làm nên bổn vương đặc biệt mời Tam Hoàng huynh đến phủ.”
Nam Cung Phong ngẩng đầu nhìn trời: “Thời gian không còn sớm, quản gia, phân phó xuống, đem đồ ăn lên.”
Quản gia Cảnh vương phủ đáp một tiếng, rất nhanh rời đi. Không lâu sau, các thị nữ bưng các món ăn tinh tế xuất hiện trong sân.
Sắc vị đều hoàn hảo, làm cho người ta thèm ăn. Mặc dù không biết Nam Cung Phong rốt cuộc muốn làm cái khỉ gì, chẳng qua, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều hiểu, hắn sẽ không dám hạ độc trong thức ăn. Bằng không, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê bởi vậy mà chết, cũng khó tránh trách nhiệm.
Nam Cung Phong nhắc bọn họ dùng bữa, những chuyện khác đơn giản không nói đến. Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng không nói chuyện, vừa chầm rãi dùng bữa, vừa yên lặng xem xét, lấy tĩnh chế động.
Khẩu vị của Nam Cung Quyết không tốt, ăn đơn giản mấy miếng, liền buông đũa trong tay xuống. Đối với ánh mắt u oán của Hạ Hầu Yên Nhiên đang nhìn hắn, làm như không thấy.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, mọi người ăn uống bình thường. Nam Cung Phong khẽ cúi đầu, đáy mắt hiện tia âm độc, ngẩng đầu lên, trong mắt lại đầy ý cười: “Cuối cùng là món đặc biệt nhất. Tam Hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu nhất định phải nếm thử.”
Giọng nói của Nam Cung Phong vừa dứt, một thị nữ bưng một mâm thức ăn có màu vàng, chậm rãi đi vào tiểu viện, hương vị theo gió thoảng bay vào mũi, khiến cho mọi người đã ăn no lại thấy thèm ăn.
“Tam Hoàng huynh, tại sao bổn vương không thấy huynh dùng bữa, hay là không hợp khẩu vị. Chi bằng huynh nếm thử món này đi, khẳng định huynh sẽ thích.”
Thị nữ bưng đồ ăn đặt vào giữa bàn rồi nhanh chóng rời đi. Nam Cung Phong đầy hứng trí giới thiệu những món ngon và diệu dụng(công dụng kỳ diệu)của nó cho Nam Cung Quyết. Những người khác đương nhiên không thể không nếm thử.
“Tam Hoàng huynh, nếm thử món này xem, bổn vương cố ý chuẩn bị cho Tam Hoàng huynh.” Giọng nói của Nam Cung Phong rất bình tĩnh, nhưng Lạc Mộng Khê lại cảm thấy không thích hợp, liền cẩn thận quan sát món ăn này:
Bên ngoài món ăn được phủ một lớp bột, chiên vàng, tỏa ra hương vị mê người. Chỉ là không biết bột bọc bên ngoài, là loại bột gì? Vì sao Nam Cung Phong nhất định phải để Nam Cung Quyết thử món này trước.
Nam Cung Phong thao thao bất tuyệt, giảng giải về lợi ích về món ăn cho Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết cũng phải cho hắn chút thể diện nên thản nhiên đáp một tiếng, cầm đũa gắp món có màu vàng……
Nam Cung Quyết cầm đũa gắp vật thể màu vàng, khoảng cách đến miệng càng gần. Nam Cung Phong nhìn chăm chú, đồng tử hơi co lại, đáy mắt là nóng vội cùng chờ mong, trong đầu hiện ra những lời Phùng Thiên Cương nói với hắn lúc sáng:
“Món này là cố ý chuẩn bị cho Nam Cung Quyết, chỉ cần hắn ăn vào, không quá một tháng, sẽ mất mạng!”
Tuy sắc mặt Nam Cung Phong vẫn bình thường, nhưng thần sắc trong đáy mắt của hắn lại không qua được mắt Lạc Mộng Khê. Còn có Phùng Thiên Cương, nhìn như thờ ơ, nhưng thật ra đang tỉ mỉ lưu ý nhất cử nhất động của Nam Cung Quyết, đáy mắt ăn chứa lệ quang: Món này, khẳng định có vấn đề……
Mắt thấy Nam Cung Quyết bỏ đồ ăn vào miệng, Lạc Mộng Khê không kịp nghĩ gì khác, vươn đôi đũa kẹp vật thể trên đũa của Nam Cung Quyết lại……
Không nghĩ tới lại bất ngờ xảy ra biến cố, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương sững sờ tại chỗ……
Nam Cung Quyết là người có phản ứng đầu tiên, đưa mắt nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy lộ vẻ khó hiểu: “Mộng Khê sao vậy?”
Hai mắt Lạc Mộng Khê hơi động: “Vừa rồi Cảnh vương gia giới thiệu diệu dụng của món này, Mộng Khê nghe mà thèm nhỏ dãi ba thước, Vương gia, ngươi tặng món này cho ta đi.” Lạc Mộng Khê mở miệng khen xong, nhân lúc đám người Phùng Thiên Cương không chú ý, nháy mắt với Nam Cung Quyết.
Không biết tại sao, Nam Cung Quyết giống như không hiểu ý mà ánh mắt Lạc Mộng Khê truyền đạt, sắc mặt như thường, ánh mắt thâm thúy không chút thay đổi, mỉm cười: “Trên bàn còn rất nhiều, Mộng Khê hà tất phải giành của bổn vương .”
Ta là muốn cứu mạng ngươi, Nam Cung Quyết ngu ngốc. Lạc Mộng Khê oán thầm: “Ở xa quá, ta với không tới, ta muốn cái này.”
Phùng Thiên Cương với Nam Cung Phong cũng phản ứng lại, nóng vội nói lớn: “Đúng vậy, Tam Hoàng tẩu, trên bàn còn rất nhiều, tảu không nên tranh với Tam Hoàng huynh.”
Vừa nói, Nam Cung Phong đồng thời vận công đẩy toàn bộ thức ăn đưa đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Nếu Tam Hoàng tẩu thích, món này đều là của Tam Hoàng tẩu.”
“Nam Cung Phong, bản công chúa cũng muốn ăn món đó.” Hạ Hầu Yên Nhiên tức giận ngút trời:
Thức ăn vừa đưa lên nàng đã muốn ăn rồi. Chỉ có điều, nàng muốn để Nam Cung Quyết nếm thử trước, nên chưa động đũa. Bây giờ thì khác, không ngờ Nam Cung Phong lại đưa toàn bộ cho Lạc Mộng Khê, vì sao thứ ta thích cuối cùng đều thuộc về Lạc Mộng Khê, ta không phục, không phục……
Nam Cung Phong ôn nhu khẽ dỗ: “Yên Nhiên đừng giận, phòng bếp còn rất nhiều, để bổn vương bảo phòng bếp……”
“Không cần, bản công chúa nhất định ăn mâm kia.” Hạ Hầu Yên Nhiên thủy chung quyết định, khẩu khí lên cao, nước mắt lưng tròng, làm người thấy thương xót.
“Nếu Yên Nhiên công chúa thấy thích, những món trên bàn đều là của công chúa, ta chỉ cần thứ của Vương gia là đủ.” Lạc Mộng Khê còn chưa nói xong, thức ăn cũng cùng lúc bay đến trước mặt Hạ Hầu Yên Nhiên.
Đáy mắt Lạc Mộng Khê phát lạnh, đột nhiên dùng sức, muốn cướp thức ăn trên đũa của Nam Cung Quyết. Nhưng Nam Cung Quyết lại không cho nàng.
Lúc Lạc Mộng Khê vận công, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên tia ý cười quỷ dị, cũng vận công nhanh chóng giữ thức ăn lại, chỉ nghe một tiếng “Roạt” vang lên, đồ ăn chia làm hai nửa, lộ ra thứ ở bên trong……
“Hàn băng ngàn năm!” Nhìn thứ sắc nhọn, trong suốt, ẩn chứa khí lạnh bao quanh rơi xuống, Lạc Mộng Khê kinh hô ra tiếng:
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, tâm các ngươi rất độc. Bốn năm trước Nam Cung Quyết bị bệnh nghiêm trọng về phổi thiên hạ đều biết. Huống hồ, Nam Cung Quyết ăn nhầm cua mà mắc bệnh, căn bản bệnh khó lành, cho dù chữa trị tốt, cũng thường xuyên phát tác.
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương nghĩ tới điểm này, mới gói hàn bằng vào bên trong. Lá phổi của Nam Cung Quyết đã suy nhược, nếu lại bị hàn băng ngàn năm ăn mòn, nhất định sẽ sống không quá một tháng……
Khó trách bọn hắn lại mở tiệc mời ta cùng tham dự, mục đích, chính là muốn ta làm nhân chứng thay bọn chúng. Ta và Nam Cung Quyết đều ăn món này ở Cảnh Vương phủ, cho dù Nam Cung Quyết có chết, nhưng ta không bị sao thì cũng đủ chứng minh, thức ăn của Cảnh vương phủ không có vấn đề. Nam Cung Quyết chết đi, không liên quan đến Nam Cung Phong.
“Thật lạ, bên trong món này có hàn băng, nhưng bây giờ là mùa thu, không có chỗ nào kết băng.” Nam Cung Quyết đã lâu không nói chuyện bỗng dưng mở miệng, ngữ khí thoải mái lại ngầm mang theo trào phúng:
“Vừa rồi bổn vương còn đang khó hiểu, Lạc Vương phủ ta kiếm khắp nơi không thấy hàn băng, tại sao Cảnh vương phủ lại kiếm được vậy, thì ra, Cảnh vương phủ cất chứa hàn băng ngàn năm.”
Nói xong, đáy mắt Nam Cung Quyết phát lạnh, ngữ khí lạnh như băng khiến người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp: “Ngũ hoàng đệ, chuyện năm năm trước bổn vương vì ăn cua mà làm tổn thương phổi, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Dùng hàn băng ngàn năm gói trong đồ ăn để bổn vương dùng, ngươi có ý gì?”
Lạc Mộng Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Thì ra Nam Cung Quyết đã sớm phát giác điều không đúng, vừa rồi dù ta không ngăn lại, hắn cũng sẽ tìm lý do để không ăn món này, hại ta khiếp sợ nửa ngày……
Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, sự việc đã bị phát hiện, hắn cũng không cần giấu giếm: “Tam Hoàng huynh, bổn vương biết thân thể ngươi không tốt, cho dù bệnh có thuyên giảm, nhưng hẳn cũng không thể chữa dứt.”
“Thân là Thanh Tiêu Hoàng đế, tấu chương chồng chất như núi, có thể khiến người bình thường suy yếu. Tam Hoàng huynh có bệnh trong người, nếu đăng cơ làm đế, một ngày nghìn việc, bản thân vốn đã yếu càng nhanh suy nhược.”
“Hoàng đệ ta làm như vậy, cũng vì suy nghĩ cho Tam Hoàng huynh, nhường Hoàng vị lại cho ta, vui vẻ làm Lạc vương gia, cùng Lạc Mộng Khê tiêu dao tự tại, không phải tốt hơn sao.”
Nam Cung Quyết khẽ cười, đáy mắt thâm thúy ngưng tụ càng sâu: “nói như vậy, ngươi hại bổn vương, bổn vương còn phải cảm tạ ngươi.”
Nam Cung Phong cao ngạo khoát tay áo: “Không cần đa tạ ta, tiến cung chào biệt phụ hoàng, nói ngươi không muốn làm Hoàng đế của Thanh Tiêu là được……”
“Nếu như bổn vương không đi?” Nam Cung Quyết thanh âm bình tĩnh, khiến người nghe không biết đâu là nói thật.
Nam Cung Phong hừ lạnh lên tiếng: “Vậy đừng trách Hoàng đệ hạ thủ vô tình” Cùng lúc thanh âm chưa dứt, đáy mắt Nam Cung Phong phát lạnh, tay cầm trường kiếm nhanh như chớp đâm về phía Nam Cung Quyết……
Nhìn trường kiếm càng ngày càng gần, Nam Cung Quyết cười lạnh, bất ngờ tránh khỏi công kích của Nam Cung Phong, phản lại một chưởng vào lưng Nam Cung Phong.
Võ công của Nam Cung Phong không kém, lắc mình thoát khỏi chưởng lực của Nam Cung Quyết, trường kiếm trong tay đông thời xuất chiêu đâm tới Nam Cung Quyết……
Lạc Mộng Khê bất động tại chỗ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng không chớp nhìn chăm chú vào Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết đang tranh đấu: Võ công của Nam Cung Phong không tồi, nhưng so với Nam Cung Quyết, chính là gặp phải sư phụ. Nhưng mà, tại sao hôm nay Nam Cung Quyết lại lộ vẽ lực bất tòng tâm, rõ ràng vừa rồi hắn chưa ăn món kia mà……
Nhìn phía trước không xa, Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết đang giao tranh kịch liệt. Đáy mắt Hạ Hầu Yên Nhiên hơi lóe, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh, đáy mắt xinh đẹp ánh lên tia quỷ dị: Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong đang quyết đấu với Nam Cung Quyết, ngươi và ta, cũng nên phân định cao thấp……
Vừa nghĩ xong, Hạ Hầu Yên Nhiên cũng không trì hoãn, đáy mắt phát lạnh, huy chưởng đánh về hướng Lạc Mộng Khê……
Nhận thấy phía sau có ác phong tập kích, Lạc Mộng Khê cảm thấy không ổn, bất ngờ hóa giải công kích đồng thời lật tay, thanh trường kiếm lóe ra hàn quang hiện trong tay. Không chậm trễ, Lạc Mộng Khê vung trường kiếm đánh về phái kẻ tập kích nàng: Dám đánh lén ta, chán sống rồi sao……
Không nghĩ tới Lạc Mộng Khê cũng có võ công, Hạ Hầu Yên Nhiên nhất thời ngây người, động tác chậm nửa nhịp, trường kiếm của Lạc Mộng Khê xoẹt qua cánh tay, không kịp tránh né mái tóc nàng ta bị cắt một đoạn……
Tóc huyền phiêu tán giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn tóc bị cắt, Hạ Hầu Yên Nhiên tức giận ngút trời: “Lạc Mộng Khê, để mạng lại!” Nói xong, Hạ Hầu Yên Nhiên giống như kẻ điên, vung chưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê……
Phùng Thiên Cương Ngồi bên bàn chưa động cũng đã bắt đầu động thân, nhìn hai kẻ trẻ tuổi giao tranh không phân thắng bại trước viện, ánh mắt âm lãnh xuất hiện hàn quang, hất mạnh phất trần trong tay. Chớp mắt, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc.
Giữa không trung khí trời u ám, áng mây chợt nhiều chợt ít, lúc sáng lúc tối, không ngừng quay cuồng, tốc độ nhanh……
Nam Cung Quyết không đếm xỉa tới vẫn so chiêu cùng Nam Cung Phong, nhìn cảnh sắc bốn phía không ngừng biến đổi, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Mê Tâm trận, quốc sư, bổn vương còn tưởng ngươi lợi hại, thì ra cũng chỉ có vậy.”
Võ công của Nam Cung Phong không bằng Nam Cung Quyết, qua mấy chục chiêu, Nam Cung Phong cẩm thấy áp lực đè nén mạnh mẽ. Nam Cung Quyết khí thế cường đại cùng với nội lực áp đảo khiến hắn thở không nổi, thua, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Không được, bổn vương không thể thua dễ dàng như vậy! Đáy mắt Nam Cung Phong phát lạnh, liên tục ra sát chiêu bức Nam Cung Quyết lùi lại vài bước, thân hình thon dài lui tới bên cạnh Hạ Hầu Yên Nhiên, đưa tay kéo Hạ Hầu Yên Nhiên đang bị Lạc Mộng Khê đánh lui vài bước, vẫn còn muốn tiến lên phân tranh cao thấp, nháy mắt hai thân ảnh biến mất tại chỗ.
Vì thế, trong trời đất chỉ còn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới bên người Lạc Mộng Khê, ngữ khí bình tĩnh giải thích: “Chúng ta bị nhốt trong trận.”
Nhìn cảnh trí bốn phía giống nhau như đúc, Lạc Mộng Khê khẽ gật đầu: “Ta biết, này cảnh sắc khắp nơi đều giống nhau, cửa trận ở đâu?”
“Nam Cung Quyết, chỉ cần ngươi đáp ứng không làm Hoàng đế Thanh Tiêu quốc, bổn vương sẽ thả ngươi và Lạc Mộng Khê, như thế nào?” Ngoài trận truyền đến giọng nói cao ngạo khiêu khích của Nam Cung Phong.
Nam Cung Quyết cười nhạt, giọng nói trào phúng: “Nam Cung Phong, bổn vương khinh thường loại tiểu nhân đê tiện như ngươi nói điều kiện.”
Nói xong, Nam Cung Quyết khẽ nắm tay nhỏ của Lạc Mộng Khê, bất động tại chỗ, đứng thẳng, mắt nhắm yên lặng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phương tám hướng.
Lạc Mộng Khê nhìn khắp nơi xem có nhìn ra chỗ khác biệt hay không:
Phùng Thiên Cương quả nhiên lợi hại, lại có thể bày trận. Vị trí của ta và Nam Cung Quyết chính là tiểu viện dùng yến vừa rồi. Chẳng qua, cảnh sắc trước mắt đã bị Phùng Thiên Cương dùng trận pháp biến ảo mà thành ……
Bất ngờ, trước mặt hình như có tiếng gió thổi tới, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên tia ý cười đã hiểu. Đột nhiên huy chưởng đánh chính diện, chỉ nghe “Rầm” Một tiếng vang lên, cảnh sắc trước mắt biến mất không tung tích. Trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không phải là tiểu viện trong Cảnh Vương phủ, mà là một cảnh sắc quỷ dị khác.
“Trận trong trận, Phùng Thiên Cương, ngươi thật thông minh.” Giọng nói của Nam Cung Quyết vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa một tia ý cười trào phúng.
“Ha ha ha…… Có thể được Lạc vương gia khích lệ, bổn tọa thật có phước ba đời!” Trên không trung truyền đến tiếng cười cuồng vọng và đắc ý của Phùng Thiên Cương: “Lạc vương gia, trận pháp này cũng không tệ, tự giữ thân cho tốt.”
Hiện ra trước mặt Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết là cung điện mỹ lệ. Trước cung điện, có một hồ nước vuông lớn dài chục thước. Nước trong hồ chảy cuồn cuộn, khói trắng bốc lên. Gần hồ nước có một ván gỗ dài mấy thước để người ta đi lại.
Hai bên hồ nước có mười người cầm nhạc khí, không biết người thật hay tượng đá.
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đứng bên này hồ, đối diện với bọn chúng. Bên kia hồ nước có ngai vàng được chế tác từ vàng ròng. Mặt trên được khảm bảo thạch nhiều màu, ánh áng lấp lánh, mê hoặc ánh nhìn.
Nam Cung Quyết đánh giá bốn phía, ánh mắt dừng trước ngai vàng, ngữ khí hơi trầm: “Cơ quan mở trận ở trước ngai vàng”
Nói xong, ánh mắt Nam Cung Quyết khẽ biến, tay cầm khăn lụa, ho khan kịch liệt……
Lạc Mộng Khê vỗ nhẹ lưng của Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên tia lo lắng: Vừa rồi hắn đánh nhau với Nam Cung Phong, bệnh càng nặng hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể vận chân khí, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng được……
“Ngươi chờ ở đây, ta sang đó mở trận.” Nói xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi.
Nam Cung Quyết vội vàng giữ Lạc Mộng Khê lại: “Nước hồ này không thể chạm vào, ván gỗ lại xa, khinh công của ngươi sợ không cao như vậy, nên để bổn vương đi thì hơn.”
“Ngươi hiện tại có bệnh trong người, cần nghỉ ngơi cho tốt. Tin ta đi, ta có thể thuận lợi mở cơ quan.” Đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe nồng đậm tự tin, làm cho người ta bất tri bất giác lựa chọn tin tưởng nàng.
“Hừ, phu thê tình thâm.” Phùng Thiên Cương ngữ khí trào phúng: Vậy bổn tọa sẽ thành toàn cho các ngươi, xuống địa ngục vẫn là một đôi quỷ uyên ương!
“Cần phải cẩn thận.” Không phải Nam Cung Quyết muốn cho Lạc Mộng Khê mạo hiểm, hắn đột nhiên phát hiện, vì bệnh tình tái phát, nên trong lúc này hắn không thể sử dụng nội lực, căn bản không thể vượt qua hồ nước để mở cơ quan.
“Yên tâm, ta nhất định không có việc gì.” Vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Nam Cung Quyết, ý bảo hắn không cần lo lắng. Lạc Mộng Khê chậm rãi đi tới mép hồ, nhấc chân bước xuống ván gỗ dưới hồ nước.
Ai ngờ, ngay tại lúc nàng bước xuống ván gỗ, một hồi tiếng nhạc lộn xộn truyền vào tai, hỗn loạn khiến người nghe tâm phiền ý loạn, không cách nào tĩnh tâm. Trong hoàn cảnh này nếu đi tiếp, không thể tập trung lực chú ý, nhất định sẽ bị rơi xuống, mất mạng!
Lạc Mộng Khê vội vàng thu chân lại, liếc mắt nhìn người ôm nhạc khí ở hai bên hồ: Thì ra những người này có tác dụng như vậy, ngươi có Trương Lương kế*, ta có Quá tường thê**. Tiếng nhạc ầm ĩ phiền lòng người kia, ta cứ không nghe……
(*Trương Lương kế: Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần,1 trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà có công giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
**Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.)
Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng, xé khăn lụa thành hai mảnh nhét vào lỗ tai, lại bước trên cọc gỗ khi nãy, mọi thanh âm đều không nghe được, trời đất im lặng.
Lạc Mộng Khê không hề trì hoãn, vận khinh công như chuồn chuồn đạp nước, đạp ván gỗ, bay nhanh đến phái đối diện……
Nhìn giữa hồ nước, không có gì cản trở. Lạc Mộng Khê rất nhanh bay về phía trước. Sắc mặt Nam Cung Phong lo lắng: “Quốc sư, làm sao bây giờ?” Nếu Lạc Mộng Khê mở trận, vậy kế hoạch loại bỏ Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sẽ thất bại trong gang tất.
Phùng Thiên Cương hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh: “Không vội, thú vị, còn ở phía sau.”
Như để xác minh lời nói của Phùng Thiên Cương, lời còn chưa dứt, cùng lúc Lạc Mộng Khê đang ở giữa hồ đạp ván gỗ lao nhanh về phía trước, thì đối diện bay tới hai gã hắc y nhân cầm trường kiếm trong tay, đáy mắt lóe hàn quang, vung kiếm chém về phía Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê không hề phòng bị, vội vàng lắc mình tránh thoát tập kích của hắc y nhân, nhưng nơi nàng rơi xuống, không phải ván gỗ mà là nước độc trong hồ……