Làm công chúa Bắc Yến, năm đó Triệu Bồng gả thấp cho Tần Thư Hoài, người lưu lại Bắc Yến làm con tin của Tề Quốc. Năm nàng mười chín tuổi, đường thúc phương xa của Tần Thư Hoài, chính là hoàng đế của Tề Quốc, Tần Văn Huyên, dùng các điều kiện thông thương để đổi lấy Tần Thư Hoài trở về nước.
Làm thê tử Tần Thư Hoài, Triệu Bồng bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo Tần Thư Hoài trở lại Tề Quốc. Nhưng vừa mới nước vào lãnh thổ của Tề Quốc, Triệu Bồng đã bị người hạ độc chết.
Nàng đã chết ba lần, hiện giờ tỉnh lại, Triệu Bồng đã không thể nhớ năm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì. Nàng chỉ nhớ rằng mình đã đi theo Tần Thư Hoài trở về Tề Quốc và sau đó, hắn ta đã hạ độc nàng.
Đúng vậy, là Tần Thư Hoài hạ độc nàng, nàng không biết tại sao, nàng chỉ nhớ rõ mình liều mạng giãy giụa tuyệt vọng, còn Tần Thư Hoài đem nàng ôm vào trong ngực, hắn đổ chất lỏng mang theo vị ngọt của độc dược vào miệng nàng. Nàng giãy giụa, đánh hắn nhưng hắn lại chỉ run rẩy ôm nàng vào trong ngực. Trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy tuyệt vọng, hắn gắt gao ngăn chặn động tác của nàng, để chất độc chảy dần vào cổ họng, khóc nói: "Bồng Bồng, không đau nữa đâu, uống xong liền không đau nữa rồi."
"Bồng Bồng, đừng trách ta, lên đường là tốt rồi, đi thì......tốt rồi"
Nàng không muốn chết, nàng cũng đã quên chính mình vì sao không muốn chết, nhưng nàng đã nhớ rất rõ, khi đó nàng không muốn chết, vì thế nàng liều mạng đẩy hắn. Nhưng hắn trước sau như một, một mực theo sát nàng, một chút cũng chưa buông tay, làm nàng đã chết.
Triệu Bồng không cam lòng mà chết.
Nàng vẫn còn nhớ đệ đê Triệu Ngọc, người vẫn đang chiến đấu để tranh đoạt đế vị, chưa có một ngày trải qua cuộc sống an bình. Có lẽ chấp niệm của nàng quá sâu, khi vừa mở mắt, liền phát hiện bản thân mình đã trở thành nữ tướng tên là "Khương Y". Nữ tướng quân này là nữ nhi của Khương gia vô cùng danh tiếng. Nàng ở Tề Quốc cũng rất có danh vọng, tiếng tăm. Nàng còn chưa thích nghi với thân phận Khương Y thì nàng đã gặp lại Tần Thư Hoài một lần nữa.
Tần Thư Hoài tới để cưới nàng.
Lúc này còn chưa đầy bốn tháng từ lúc Triệu Bồng chết đi.
Vì thế Triệu Bồng đã hiểu vì sao, Tần Thư Hoài muốn giết nàng. Nàng chết đi thì hắn mới có thể quang minh chính đại ở Tề Quốc cưới một quý nữ danh môn, mới có thể đứng vững gót chân ở Tề Quốc.
Điều này làm Triệu Bồng vô cùng cảm khái, đột nhiên cảm thấy bản thân năm đó mắt mù rồi, dĩ nhiên lại thấy người này cũng không tệ lắm?
Lúc đó đã nàng đã ở trên đường thành thân rồi, Triệu Bồng không có cách nào khác, chỉ có thể giả bệnh vào ngày đó. Một lần bệnh là ba năm liền, Tần Thư Hoài cũng rất phối hợp, ba năm qua chưa từng hỏi han tới sự sống chết của nàng. Hai người tuy rằng một người ở nội viện, một người ở ngoại viện, thế nhưng suốt ba năm qua chưa từng gặp mặt nhau.
Trong ba năm qua, Tần Thư Hoài hô mưa gọi gió ở Tề Quốc, lấy chiến công để thay đổi vận mệnh, nắm được toàn bộ quân quyền ở phía Bắc. Mà Triệu Bồng cũng yên lặng thành lập thế lực của chính mình, nàng cân nhắc một ngày nào đó khi Triệu Ngọc bên kia an ổn, nàng sẽ chạy nhanh về Bắc Yến.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới đăng cơ được không lâu, nàng cũng lê được một kế hoạch hoàn hảo, một đêm trăng thanh gió mát, Triệu Bồng đang ở sân ở nho thì bị một đám hắc y nhân đột nhiên xông tới giết chết.
Lần này Triệu Bồng không hiểu được sao nàng lại chết rồi, nàng muốn tìm ra chân tướng thì lại một lần nữa... sống lại.
Vừa mở mắt, Triệu Bồng phát hiện mình trở thành Đổng Uyển nữ nhi của thừa tướng Tề Quốc.
Hơn nữa, lúc này Đổng Uyển Di đã có hôn ước cùng Tần Thư Hoài, mà nhạc phụ trước của Tần Thư Hoài là Khương gia đa suy tàn, Tần Thư Hoài tay cầm trọng binh trở thành Vương gia.
Vì thế Triệu Bồng lại hiểu rõ Khương Y chết như thế nào......
Nhạc phụ còn vô dụng thì nàng dâu này có ý nghĩa gì nữa đâu? Để nàng chết nhanh còn lấy người hữu ích khác nữa chứ.
Triệu Bồng tổng kết một chút, Tần Thư Hoài có độc, nương tử của hắn tất nhiên không thể chết tử tế được.
Vì thế, trước lễ thành thân một ngày, Triệu Bồng dùng sức chín trâu hai hổ, tính toán trèo tưởng đào hôn, một đường chạy chốn về Bắc Yên, tìm Triệu Ngọc, người đang dọn dẹp lại triều đình, diệt trừ những người bất chinh. Kết quả vị tiểu thư này thể chất quá kém, bò được một nửa tường thì không bò được nữa. Trượt tay một cái, nàng liền té xuống, bị tàn phế nửa người...
Nhưng nàng với Tần Thư Hoài liên hôn về mặt chính trị, cho dù là nửa người tàn tật, Tần Thư Hoài cũng đem nàng cưới trở về nhà, sau đó như cũ đặt ở hậu viện nuôi dưỡng.
Tuy rằng nửa người tàn phế, nhưng Triệu Bồng vẫn vô cùng kiên người, vẫn như cũ hỏi thăm tin tức khắp nơi, một lần nữa xây dựng lại thế lực nhỏ của mình. Nhưng rốt cuộc vì nàng bị liệt nửa người nên khả năng làm được vô cùng có hạn. Cũng may nàng mưu tính sâu xa, ngày ngày lo lắng bao giờ thì chết. Vì thế mỗi ngày liền nỗ lực tích kiệm tiện, sau đó chôn trong sân, một rương to ngân phiếu...
Rốt cuộc, cha nàng, Đổng Uyển Di tham ô quá lợi hại, mặt khác không có nhưng tiền thì đặc biệt nhiều.
Ý nghĩ của Triệu Bồng vô cùng chính xác, quả nhiên một ngày vào hai năm sau, khi nàng đang ăn sui cảo tôm, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc...
Cái cảm giác cùng với lần nàng chết năm mười chín tuổi, giống nhau như đúc. Nàng lập tức đoán ra, trong đó có độc.
Chính không còn kịp rồi, nàng sẽ chết.
Triệu Bồng sụp đổ rồi, lần đầu tiên nàng muốn bóp chết một người đến như vậy, nếu không phải để ý dáng vẻ nàng sẽ chửi ầm lên mất.
Ngươi muốn để vị trí này cho người khác thì sao không hưu ta đi?! Mỗi một lần người đều muốn giết ta, có ý gì vậy hả?!!
Vì thế mà thời điểm Triệu Bồng chết đi liền hướng về ông trời mà khẩn cầu, nàng không nên gả cho Tần Thư Hoài nữa.
Không cần gả cho Tần Thư Hoài nữa.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thành thân với Tần Thư Hoài!!!
Triệu Bồng không biết nàng khẩn cầu có hiệu quả hay không, trong đầu nàng bây giờ có chút rối loạn, ký ức nguyên thân vẫn chưa sắp xếp rõ ràng.
Bên cạnh truyền đến tiếng gọi cẩn thận: "Phu nhân, ngài ổn không ạ?"
Phu nhân?
Ồ, đúng rồi.
Triệu Bồng nhớ tới, thân phận này Tần Bồng, cũng là một công chúa. Người này với nàng có chút giống nhau, đều có mẫu phi không được sủng ái nhưng các nàng không giống nhau chính là, Triệu Bồng tuy rằng sinh đến hèn mọn, nhưng có thể từng bước từng bước khiến mình trở thành công chúa được sủng ái nhất. Mà Tần Bồng... không được sủng ái đến cuối cùng.
Tính cách vâng vâng dạ dạ, trừ bỏ một khuôn mặt bên ngoài thì không có bất kỳ điểm gì để người khác để mắt đến. Cũng may là gương mặt đã bù 80% khuyết điểm của nàng. Mười lăm tuổi gả cho thế tử Vệ Dương của Vệ gia. Ai biết được đúng ngày thành thân thì Vệ Dương được phải ra chiến trường, sau đó liền treo rồi.
Trận chiến năm ấy Vệ gia gần như bị diệt, chỉ để lại một hài tử Vệ Diễn mười bốn tuổi. Một Vệ gia oai phong chỉ còn một thiếu niên mười bốn tuổi. Tất cả mọi người đều cho rằng vinh quan của Vệ gia chỉ dừng đến đó thôi, vì thế mà nữ nhân Vệ gia người thì tự sát kẻ thì tái giá, dư lại còn có Vệ lão thái quân cùng với Tần Bồng. Tần Bồng tính cách dịu ngoan, trượng phu đã chết, nàng mảy may không có ý niệm tái giá. Ngược lại chủ động đi chùa Hộ Quốc tu Phật, nó là cầu phúc cho Vệ Dương.
Một lần đi tu những mười năm, Vệ gia thay đổi rất nhanh, Vệ Diễn một đường giao tranh chém giết, rốt cuộc khiến Vệ gia phú quý vinh quang như lúc xưa.
Mà Tần Bồng cũng dùng thời gian mười năm, lập nên một đền thờ.
Cuối cùng Triệu Bồng cũng nắm rõ trạng thái của hiện tại, trong lòng nàng thở ra, theo sau cảm giác vô cùng vui sướng.
Thật tốt, lúc này đây, Tần Thư Hoài không còn lí do để cưới nàng đi?!!
Không cần chết quá sớm, hiện giờ Triệu Ngọc bên kia đại khái cũng ổn rồi, nàng tìm cơ hội tốt, viết cho Triệu Ngọc một bức thư. Chỉ cần Triệu Ngọc tin nàng là Triệu Bồng, nàng liền lập tức trở về Bắc Yến.
Tương lai rất tốt đẹp, trong lòng Triệu Bồng vô cùng vui mừng, nàng ho nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người vừa hỏi nàng, đó là nha hoàn hồi môn của Tần Bồng, Xuân Tố.
Tần Bồng nhiễm phong hàn, một đêm qua sốt cao, chính là Xuân Tố cùng Thu tố hai người chăm sóc nàng.
Giờ phút này thấy sắc mặt Triệu Bồng vẫn chưa tốt lên, Thu Tố có chút nôn nóng nói: "Không được, phu nhân, nô tì chạy đi tìm đại phu."
"Không cần." Triệu Bồng giơ tay ngăn cản hai người: "Cho ta chén nước, để ta chậm rãi uống."
Xuân Tố nghe lệnh đi rót nước, Thu Tố xoa nhẹ khăn tay, có chút lo âu nói: "Phu nhân có bệnh phải chữa, ngài luôn lo lắng sẽ rước thêm phiền toái. Trước đây ở trong cung cũng vậy, ở Vệ gia cũng như thế, bây giờ tới đây rồi..."
"Tứ công chúa điện hạ!"
Thu Tố còn chưa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, người nọ tựa hồ vô cùng nôn nóng: "Tứ công chúa điện hạ có ở đây không?!"
Xưng hô Tứ công chúa này, nàng ở đây người đã gần mười năm chưa từng nghe qua. Xuân Tố cùng Thu Tố trao đổi một ánh mắt, sắc mặt Triệu Bồng cũng lạnh đi.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, liền vội vàng nói: " Tứ công chúa, lão nô là Đổng Vưu, phụng mệnh nương nương đến đây truyền lời."
Vừa nghe lời này, ba người ngẩn ra, Triệu Bồng lập tức phản ứng, Đổng Vưu thật ra là thái giám bên người mẹ đẻ Thục mỹ nhân của Tần Bồng.
Nếu ông ấy đã đến đây thì trong cung tình huống không đơn giản rồi, Triệu Bồng lập tức nói: "Tiến vào đi."
Thu Tố vội vàng mở cửa, Đổng Vưu lập tức lắc mình tiến vào. Nàng đóng cửa lại, trên người Đổng Vưu mặc một áo khoác thật dày, hắn đem áo khoác mở ra, trong lồng ngực lại ôm một nam hài tầm tám chín tuổi.
Triệu Bồng đột nhiên đứng dậy, khiếp sợ nói: "Ngươi như thế nào đem hắn mang đến đây?!"
Danh Sách Chương: