Đối với việc của Tần Thư Hoài, Triệu Bồng không muốn quản quá nhiều. Dựa theo kế hoạch của nàng, cách tốt nhất hiện giờ là chờ đợi một thời cơ tốt, nghĩ cách liên hệ với Triệu Ngọc sau đó trở về Bắc Yến. Trở về Bắc Yến, nàng sẽ lại cùng Tần Thư Hoài tính toán ba lần chết kia của nàng.
Quan trọng là hiện giờ Triệu Ngọc đang là hoàng đế của Bắc Yến, nàng lại là công chúa không quyền không thế của Tề Quốc, nếu tùy tiện liên hệ với Triệu Ngọc mà bị người phát hiện sợ là tin chưa ra khỏi cung thì tội danh thông đồng với địch phản quốc đã ập xuống đầu.
Trước đó, nàng phải tìm cách cho cuộc sống của mình được đảm bảo đã.
Lui một bước thì dù nàng không sợ để liên hệ, liệu Triệu Ngọc có tin không?
Nếu Triệu Ngọc không tin, như vậy nàng cũng chỉ có thể làm Tần Bồng thôi. Vì vậy, suy nghĩ tất cả khả năng thì hiện giờ nàng cần phải đặt mình vào vị trí của Tần Bồng, lên kế hoạch cho tương lai của Tần Bồng.
Cho nên nàng dò hỏi Lý Thục, xử lý Tần Thư Hoài như thế nào.
Lại không nghĩ tới, vị Thái Hậu này thế nhưng giống như phụ nhân bình thường, bị Tần Thư Hoài dọa sợ đến nỗi không dám đề cập tên của hắn.
Lý Thục cúi đầu dùng khăn xoa tay, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mọi người đang ở trong sự quyền thế rồi, đối với cô nhi quả phụ chúng ta đã rất tốt rồi, ngươi còn hỏi ta bây giờ làm gì ư? Ta có thể làm gì bây giờ? Ta liền thành thành thật thật, hắn thấy chúng ta ngoan ngoãn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu? Ai nha, những việc này, chờ đến khi Minh Nhi lớn lên lại nghĩ tiếp đi, ngươi không biết Minh Nhi thông minh như thế nào, chờ hắn lớn lên......"
Ý nghĩ Lý Thục không biết như thế nào, vừa nói liền chuyển sang việc khen Tần Minh, khi nói về Tần Minh, trong mắt Lý Thục liền sáng rọi, giơ tay kéo Tần Bồng, nói tiếp: "Đến lúc đó, Minh nhi khắng định sẽ rất lợi hại, tự nhiên sẽ có cách đối phó với Tần Thư Hoài. Hiện giờ chúng ta liền ngoan ngoãn một chút, đừng nói bất cứ điều gì, như vậy là tốt rồi."
Nghe đến mấy lời nói này, trên mặt Tần Bồng lạnh lùng, không lên tiếng thu hồi bàn tay đang ở trong tay của Lý Thục về, ngồi ở bên người bà nói: "Nếu Tần Thư Hoài không có suy nghĩ chờ đến khi bệ hạ lớn lên thì sao?"
Lý Thục sắc mặt cứng đờ: "Lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
"Tần Thư Hoài là con vợ cả của Tĩnh đế, luận về huyết thống, hắn đường đường chính chính mới là huyết thống hoàng gia. Nhưng bởi vì thanh danh của Tĩnh đế quá xấu, phụ hoàng thanh danh lại rất tốt, nên hiện giờ càng có nhiều bá tánh cảm nhớ ân đức của phụ hoàng, sợ hãi với con cái của Tĩnh đế, cho nên Tần Thư Hoài mới không muốn thượng vị vào lúc này. Chờ thêm mấy năm nữa, hắn tay cầm đại quyền, có thanh danh tốt làm mờ đi quá khứ của phụ hoàng. Đến lúc đó khi hắn đăng cơ chính là thuận lí thành chương, khi đó Tiểu Minh mới hơn mười tuổi, một hoàng đế trẻ như vậy, người nghĩ hắn đấu với Tần Thư Hoài như thế nào đây?"
"Hắn......" Lý Thục nghe xong Tần Bồng nói, nhất thời ngây người không nói lên được điều gì nữa, nắm chặt khăn tay trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Tần Bồng lẳng lặng chờ người mẹ nãy suy nghĩ cẩn thận, ai ngờ một lúc sau, Lý Thấm đột nhiên ngẩng đầu: "Ta có biện pháp."
"Hử?"
Tần Bồng có chút nghi hoặc, nhưng thật ra không suy nghĩ cẩn thận, với đầu óc của Lý Thấm có thể nghĩ ra được biện pháp gì đây?
Trong mắt Lý Thấm mang theo tia sáng, nhìn Tần Bồng, giơ tay cầm lấy tay nàng nói: "Bồng nhi, mệnh của Minh nhi, phải dựa vào con rồi."
"Ý tứ mẫu thân......" Tần Bồng thật cẩn thận, không biết ý tưởng của Lý Thục có giống như nàng đã nghĩ không?
Hiện giờ Tần Thư Hoài tạm thời sẽ không động thủ với họ, bất luận như thế nào Lý Thục cũng phải lấy lại truy phong của Tần Bồng,Hộ quốc Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cùng Trấn quốc trưởng công chúa, tuy rằng chỉ là hai chữ khác nhau, nhưng thực tế quyền lực lại khác nhau rất nhiều.
Trưởng công chúa chỉ là tỷ tỷ của hoàng đế, chỉ để thể hiện một chút ân sủng cùng danh dự.
Còn Trấn quốc trưởng công chúa là người có thể ở trong của mình, là một nhân vật có thực quyền ở trong cung. Đặc biệt là khi hoàng đế còn nhỏ tuổi, tất nhiên sẽ được yêu cầu người phụ chính, trước kia theo lệ thường là Thái Hậu ở phía sau buông rèm chấp chính. Nhưng với đầu óc của Lý Thục nếu bà đi chấp chính chỉ sợ sẽ làm vật trang trí cấp cho Tần Thư Hoài xe. Biện pháp tốt nhất là để Tần Bồng trở lại làm Trấn quốc công chúa, cùng Tần Thư Hoài phụ chính, chờ khi Tần Bồng ở trong triều đình mấy năm, có quyền thế của chính mình đến lúc đó khi Tần Thư Hoài muốn động thủ với Tần Minh sợ rằng sẽ có chút khó khăn.
Tuy rằng hiện giờ Tần Thư Hoài chưa chắc sẽ nguyện ý, nhưng lấy kiêu ngạo của Tần Thư Hoài, hơn nữa lại có chủ ý Tần Bồng cùng Lý Thục, việc này đại khái có thể thành công.
Tần Bồng rũ mắt xuống, chờ Lý Thục đáp lời.
Lý Thục hưng phấn nói: "Bồng nhi, con như thế này, không bằng gả cho Tần Thư Hoài, về sau thổi gió bên tai hắn, rót ít mê dược. Nếu có thể vì hắn mà sinh một đứa con trai, thì con ở trong phủ không phải là đại phu nhân rồi sao. Nếu hắn là tỷ phu của Minh nhi làm sao có thể làm ra chuyện gì với hắn được nữa...
"Hoang đường!"
Không đợi Lý Thục nói xong, Tần Bồng bỗng nhiên đứng dậy, ngăn không được tức giận trong lòng, cả giận nói: "Nương nghĩ Tần Thư Hoài là kẻ ngốc sao?!"
Tần Bồng gào ra tiếng tới, trong lòng lại vừa sợ vừa giận, liền sợ trời xui đất khiến, lại bị gả cho Tần Thư Hoài. Nàng gả cho Tần Thư Hoài ba lần, ba lần không được chết già. Nàng là gả đủ cho Tần Thư Hoài rồi, nếu thật sự phải đi con đường bán mình cầu vinh này, còn không bằng gả cho Vệ Diễn kia!
Tần Bồng tức giận đến cả người phát run, Lý Thục hừ lạnh nói: "Ngươi còn không phải là nhớ mong Vệ Dương à, liền nghĩ thủ tiết cho hắn. Bồng nhi, ta biết, Vệ Dương đối xử với ngươi rất tốt, ngươi thích hắn, nhớ hắn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi phải tính toán cho tương lai của mình chứ, Tần Thư Hoài..."
"Ngay cả khi con thành thân với hắn, Tần Thư Hoài cũng không có khả năng sẽ không đối phó với bệ hạ!" Thanh âm Tần Bồng tràn đầy lạnh lùng: "Nương có nhớ hai người vợ trước của hắn không? Năm đó Khương Y gả cho hắn, Khương gia cũng đi trên con đường liên hôn này, chờ sau khi Tần Thư Hoài tiếp nhận được binh quyền của Khương gia, Khương Y làm sao? Đã chết! Khương gia đâu? Sụp đổ rồi!"
"Đó là do thân thế Khương Y không tốt..."
"Nếu Khương Y là trùng hợp vậy còn Đổng Uyển Di thì sao? Phụ thân của nàng ấy không phải năm ấy nhìn trúng Tần Thư Hoài chiến công hiển hách trên người đó sao? Chờ sau khi hắn đứng vững gót chân trong chiều, Đổng Uyển Di thế nào? Cũng đã chết mà Đổng gia thì bị bỏ tù vì tham hối lộ bạc quá nhiều. Đây cũng là trùng hợp ư?"
"Người tính toán dùng hôn lễ để bán trụ lấy Tần Thư Hoài như thế nào, sợ là hắn cũng đang tính toán y hệt như chúng ta!"
"Vây... vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Thục nghe vậy, nước mắt thi nhau rơi xuống: "Ngươi...... Ngươi nếu không tìm được người quyền thế để gả đi, vậy triều đình này..."
"Chờ khi bệ hạ đăng cơ, người chuẩn bị một ý chỉ sắc phong, sắc phong ta làm Trấn quốc trường công chúa, Tần Thư Hoài làm Nhiếp Chính Vương, cùng phụ chính giúp bệ hạ."
Tần Bồng không muốn nói chuyện cùng với Lý Thục nữa, quyết đoán nói: "Con sẽ bảo hộ cho bệ hạ."
"Con..." Lý Thục có chút không thể tin được: "Chỉ bằng con..."
"Con là thê tử của Vệ Dương." Tần Bồng nâng mắt lên, ánh mắt lạnh băng: "Là chủ mẫu hiện giờ của Vệ gia, là tẩu tử của Vệ Diễn, là tỷ tỷ ruột của bệ hạ. Mẫu thân," Tần Bồng nhìn bà, nghiêm túc nói: "Con có năng lực, cũng có địa vị để bảo vệ hai người."
Lý Thục không nói gì, ngơ ngác nhìn Tần Bồng.
Vị nữ nhi này của bà, trở nên khác trước rất nhiều, cơ hồ khiến bà không nhận ra nổi đứa con ngày trước nữa.
Mỗi câu nàng nói đều rất mạnh mẽ, quyết đoán khiến bà không nhịn được mà không thể không tin tưởng. Ngay cả khi bà ấy nghĩ rằng nàng sẽ không làm nên được đại sự, bà không thể không nói: "Được rồi..."
"Đến lúc đó Tần Thư Hoài tất nhiên sẽ tạo áp lực cho người." Tần Bồng tiếp tục nói với Lý Thục: "Trước khi bệ hạ đăng cơ, Tần Thư Hoài nhất định sẽ đến nói với người là hắn muốn vị trí Nhiếp Chính Vương, đến lúc đó con sẽ ở đây. Trước tiên người cứ từ chối, nếu hắn cưỡng chế, người liền nói ra nếu hắn muốn làm Nhiếp Chính Vương vậy thì con sẽ trở thành Trấn quốc Trưởng công chúa. Nếu hắn không đáp ứng, vậy người liền đem theo bệ hạ trở về trông coi hoàng lăng."
"Nếu hắn thật sự để chúng ta trở về trông coi hoàng lăng?" Lý Thục hoảng loạn ra tiếng. Tần Bồng cười nhạo: "Hắn không dám."
"Hiện giờ hắn đã đưa tin tức Thập Lục hoàng tử đăng cơ ra ngoài rồi, nếu hiện giờ bệ hạ không xuất hiện, hắn tuyệt đối không thoát được can hệ. Hơn nữa đến lúc đó Vệ Diễn cũng sẽ trở về, hiện giờ chúng ta có Vệ gia chống lưng, mẫu thân đừng lo lắng."
"Vậy... vậy cứ làm như vậy đi..."
Lý Thục không có ý kiến gì, cuộc đối thoại lần này không biết như thế nào liền theo chủ ý của Tần Bồng rồi.
Tần Bồng nhìn Lý Thục, nhìn người trước mặt, thấy kẻ yếu thì bắt nạt, sau khi nói xong hết lời, nàng cũng không còn kiên nhẫn, lập tức nói: "Mẫu thân, con lui xuống trước."
"Đi đi."
Lý Thục phất tay, cau mày, rõ ràng vẫn đang suy nghĩ đến những lời mà Tần Bồng vừa mới nói. Tần Bồng đi một vài bước rồi dừng lại, quay đầu cau mày nhìn Lý Thục, thanh âm lạnh lùng: "Mẫu thân, người cần nhớ rõ, người hiện giờ đã là Thái Hậu."
"Là Thái Hậu, liền phải có cả thủ đoạn và tâm địa của Thái Hậu. Hưởng thụ quyền lợi Thái Hậu đồng nghĩ với việc phải gánh vách nghĩ vụ làm Thái Hậu.
Nàng không biết Lý Thục có nghe hiểu lời nói của nàng không, nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa cung liền cảm thấy được gió lạnh, thị nữ tiến đến đặt lò sưởi đã chuẩn bị sẵn vào long bàn tay Tần Bồng.
Hiện giờ thời cuộc còn loạn lạc, xung quanh đều là người của Tần Thư Hoài, nàng cũng không thể đi loạn những nơi khác, chỉ có thể chờ ở trong cung. Chờ thêm hai ngày nữa, khi cục diện triều đình đã yên ổn, Tần Thư Hoài mới cho phép người ra khỏi cung, lúc này Tần Bồng lập tức phân phó: "Đi đến Vệ gia."
Vệ Diễn nói là muốn trở về, chỉ là nàng không biết, làm thế để nói vấn đề này với Vệ lão thái quân.
Nguyên thân cũng Vệ Diễn rất ít nói chuyện, đó là vào năm khi Vệ Diễn ôm bài vị của Vệ Dương trở về, nàng có gặp qua hắn một lần.
Khi đó Vệ Dương vẫn còn là thiếu niên, mặc áo tang, trong tay cầm bài vị, bên người là nữ nhân Vệ gia khóc sướt mướt, hắn sinh ra đã tuấn lãng, cương nghị, giữa một loạt tiếng khóc, hắn bình tĩnh nói với mọi người: "Hôm nay phụ huynh chết trậ, các vị tẩu tẩu vẫn còn trẻ, nếu có ý nghĩ gì khác, có thể đến gặp quản gia để nhận tiền từ Vệ gia, tự mình rời đi. Nếu nguyện ý ở lại Vệ gia, Vệ Diễn cảm tạ."
Tần Bồng năm đó vừa nghe lời Vệ Diễn nói, sợ tới mức thiếu chút ngất xỉu vì khóc, quỳ dịch đến trước mặt Vệ Diễn, nắm lấy ống quần của hắn."Tiểu thúc, đừng đuổi ta, ta phải vì quân thủ tiết, ta muốn cả đời ở lại Vệ gia! Ngàn vạn lần ngài đừng đuổi ta đi.
Vệ Diễn bị nàng dọa sợ, sững người ngạc nhiên, sau lại bình tĩnh, gật đầu nói: "Tẩu tử nguyện ý lưu lại, Vệ Diễn cảm tạ."
Sau đó nữ nhân Vệ gia chỉ còn lại Vệ lão thái quân cùng Tần Bồng ở lại. Tài sản trong nhà bị phân đến loạn thất bát tao, năm hai tử toàn bộ lưu lại trong Vệ gia, một tay Vệ lão thái quân nuôi nấng, Vệ Diễn một tay xử lí tang sự xong liền lập tức mang theo tướng lĩnh Vệ gia lao tới biên quan.
Mà trong toàn bộ quá trình, Tần Bồng...
Chỉ biết khóc.
Khóc xong liền đến chùa Hộ Quốc, những ngày lễ cơ bản mới trở về Vệ gia một chuyến.
Nàng thậm chí còn không rõ, rốt cuộc tính tình Vệ Diễn như thế nào, tạo nên công lao gì, thân phận hiện giờ là gì.
Chỉ biết từ trong miệng người khác, hiện giờ Vệ Diễn nắm toàn bộ quân đội phía Nam.
Tần Bồng nhớ lại về Vệ Diễn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Xuân Tố.
"Xuân Tố,"
"Chủ tử?"
"Vệ Diễn, ngươi biết hắn là người như thế nào không?"
Danh Sách Chương: