- Thích tôi ở điểm gì vậy?
Ngối đối diện tôi kia là một chàng trai thực sự đáng kinh ngạc. Cái lí giải cho sự đáng kinh ngạc ấy có lẽ cũng là cái lí giải cho việc thua tôi tận 7 tuổi mà cậu ta lại chẳng dùng kính ngữ với tôi lấy một lần. Bởi cậu ta rất đẹp trai. Dĩ nhiên, bạn đẹp bạn có quyền. Nhưng sự thật thì đúng là cậu ta có quyền, bởi nữa, cậu ta hiện đã là đại boss của cả một tập thể khi chỉ mới ở cái độ tuổi 20 xuân xanh. Có thể không cần dùng kính ngữ với tôi chưa??? Hoàn toàn có thể.
Có điều, theo tôi thì lí do cậu ta không dùng kính ngữ lại khác kìa. Nhớ những ngày hai bên công ty hợp tác, thái độ cậu ta đối với tôi rất chuẩn mực. Vậy thì vấn đề chính nằm ở câu hỏi của cậu ta rồi. “Thích tôi ở điểm gì vậy?”. Này chẳng phải là vấn đề nam nữ à? Cậu ta rõ ràng là ngại gọi người đang nhiệt tình theo đuổi cậu ta bằng chị rồi. Nếu đã vậy thì tôi cũng không nên quá để ý.
Suy tư hơi bị nhiều khiến tôi quên béng mất đáp lời đối phương. Thay vì hỏi lại tôi hay ít nhiều thôi tỏ một thái độ không hài lòng thì cậu ấy lại chỉ ho nhẹ một cái nhắc nhở. Quả nhiên, thanh thuần 100%. Tôi không giấu nổi mà bật cười cảm thán:
- Đáng yêu quá!
Không để cậu ấy khó xử bởi lời khen có phần thô lỗ của mình, tôi trả lời luôn thắc mắc của cậu ấy.
- Đẹp trai. Vừa nhìn thấy cậu, tôi liền bị vẻ đẹp trai của cậu mê hoặc.
Không hề nói quá. Nếu như cậu ấy vẫn còn nhớ, ngày hôm đó, tôi đã nhìn cậu ấy tới ngẩn người, không thể ngừng được gào thét trong lòng bởi vẻ đẹp của cậu ấy, dẫu cho thứ tôi bị ấn tượng nhất là đôi mắt lấp lánh như ánh sao khi đó cũng đang tò mò nhìn tôi không dứt. Nhìn vào đôi mắt vẫn đẹp tới nhức nhối của hiện giờ, cùng gương mặt như đóa hoa thoáng ửng đỏ, tôi hiểu cậu ấy vẫn còn nhớ lần đầu gặp mặt đó.
- Rồi tôi bị năng lực của cậu cuốn hút. Cậu còn trẻ như vậy nhưng lại hết lòng trong công việc, vô cùng điềm đạm và nghiêm túc. Có điều này cậu đừng quá để tâm, cậu mặc vest thực sự rất điển trai nhưng mà trừ những ngày nghỉ không gặp được cậu ra thì tôi đã nghĩ rằng cậu không có thường phục thì phải, hơi gò bò, hơi cứng nhắc, ông cụ non.
Đến đây, mặc dù nói đối phương đừng để tâm nhưng tôi đã không nhịn nổi mà lại cười. Bởi hôm nay, trong buổi hẹn hò đầu tiên, vẫn là veston.
Để làm dịu bớt sự ngượng ngùng đang ra sức giày vò da mặt cậu ấy, tôi cố nín cười, tiếp tục trải lòng.
- Nhưng mà, đó cũng là một điểm hấp dẫn tôi nữa. Có cảm giác đầu óc cậu rất đơn giản, đối với đam mê của mình thì điều gì cũng không còn quan trọng. Công việc, chính là đam mê của cậu, nhỉ?
- Tôi chỉ là lười nghĩ sẽ phải mặc gì.
- Đúng rồi đúng rồi, đó là lí do cởi vest ra thì sẽ là sơ mi trắng, như một kịch bản sẵn có không có ngoại lệ.
- Quan tâm vấn đề ăn mặc của tôi đến vậy à?
- Ừ.
Sự vô tư của tôi làm đối phương có chút bực bội, nhưng có lẽ không thể nào phát tiết được. Bởi tôi nói mà, cậu ấy thực sự rất thanh thuần, ngay cả đối với việc phải xử lý tâm trạng của mình kiểu gì cũng không dám tùy ý, thận trọng hết sức. Còn nhớ khi công việc phát sinh vấn đề, bên tôi bị lãnh đạo bên đó chỉ trích không ngớt, là người trực tiếp quản lý công việc có lẽ cũng bị gây áp lực không ít, cậu ấy thế nhưng đối với chúng tôi lại rất bình thường, có lúc còn thấy được sự khó xử của cậu ấy vì sự chèn ép không đáng có dành cho chúng tôi. Giây phút ấy tôi đã hoàn toàn hiểu được, ở độ tuổi đó, tại sao cậu ấy lại có thể đạt được vị trí đó, đánh tan triệt để ý nghĩ “vì sắc mà lên” có chút dữ dội của tôi.
Lại nói đến vấn đề ăn mặc, tôi cũng giải thích luôn.
- Thì tôi cũng nói là cậu không cần quá để tâm mà, cá nhân tôi luôn hay bị thu hút bởi ngoại hình, cho nên chính bản thân tôi lúc nào cũng phải chăm chút. Có thể tôi không đẹp, nhưng nếu tôi ăn mặc tử tế tôi sẽ đỡ phải tự ti nhiều. Còn cậu đẹp, cậu mặc cái quái gì mà chả đẹp. Tôi chỉ là nghĩ nếu cậu ăn mặc đẹp nữa thì thật quá hoàn hảo rồi.
Không ngờ tôi nói nhiều là thế, đối với cậu ta trọng tâm lại xoay hẳn theo hướng khác.
- Vậy nếu có người khác đẹp hơn tôi thì sao? Tôi sẽ bị bỏ rơi à?
Oh my god! Đấy, bạn đã thấy chưa, nét cuốn hút chết người của chàng trai này. Một gã đàn ông tầm thường sẽ chẳng bao giờ có thể nhả ra hai tiếng “bỏ rơi” kiểu đó đâu. Đối với nhan sắc và tự trọng của họ, trong hoàn cảnh này nhất định sẽ rủa xả bằng mấy câu đại loại như “Rồi cô sẽ bị thằng khác đẹp trai hơn tôi mê hoặc rồi đá tôi đi không thương tiếc chứ gì?”.
- Cái cảm giác thiếu chắc chắn này tôi vẫn nghĩ là không nên để nó nảy sinh thì hơn.
- Cho nên chẳng phải tôi đang gợi ý cậu làm cho nó chắc chắn hơn hay sao?
Giống như khi tỏ tình ấy, tôi cũng nói luôn rằng, nếu quyết định lập tức từ chối tôi liệu cậu ấy sẽ không hối hận chứ. Một phút chần chừ và rồi cậu ấy cũng đã đồng ý thử tìm hiểu đối phương còn gì.
Trước thái độ lần nữa chần chừ của cậu ấy, tôi tiếp tục giành thế chủ động.
- Cậu có thể nói rằng cuộc nói chuyện hiện tại khiến cậu nhận ra tôi không đáng để cậu tin tưởng rồi đặt tình cảm vào, biết đâu được tôi sẽ từ bỏ cậu đấy.
- …
- Cậu thực sự có nghĩ như vậy đúng không?
- Nhưng nó không đủ lớn để tôi từ chối.
- Đấy thấy chưa, chính bản thân cậu cũng đâu chắc chắn tôi thực sự không hợp với cậu, nửa có nửa không khiến cậu muốn thử, bởi cậu đang nghĩ rằng có lẽ đây cũng là cơ hội của cậu, và nếu cậu cứ thế mà bỏ lỡ biết đâu rồi cậu sẽ cảm thấy hối hận thì sao.
Cái vẻ chột dạ kia thật quá ngoan ngoãn mà. Càng nhìn càng thấy động lòng. Trước nay tôi vẫn luôn nghĩ những mỹ nam thường không phải ca nghệ sĩ thì cũng sẽ là hot boy, khó lòng nào mà trở thành của mình. Cuối cùng, 27 nồi bánh chưng qua đi tôi cũng đã tìm thấy một mỹ nam có thể với tới được. Nào ngờ, đã đẹp mắt, tính tình còn khiến người ta xao xuyến hơn nữa. Vẫn như lúc ban đầu, nội tâm tôi kỳ thực tha thiết bản thân phải nắm giữ lấy người con trai này, khiến cậu ấy yêu tôi, phải yêu tôi, yêu càng nhiều…
Nét mặt ấy sao đã lại đỏ lựng lên rồi? A, tôi lại vô ý nhìn cậu ấy không dứt. Mới háo sắc lắm sao, cái con người này hầy hầy. Lần này tới lượt tôi ho nhẹ mấy tiếng chữa thẹn.
- Đói… đói chưa…
Tôi mới là người thẹn, cớ gì cậu ấy lại nói lắp?
- Muốn ăn gì?
- Cậu không ngại ăn lẩu chứ?
- Sao hỏi vậy?
- Nói tới ăn lẩu chẳng phải hơi hoang dã à, mấy em nhỏ đáng yêu ăn uống nhẹ nhàng tế nhị sẽ không buổi hẹn hò đầu tiên lại đòi đi ăn lẩu đâu nhỉ?
Bỗng nhiên tôi thấy có chút e dè. Đáng lẽ ra người ta nên thể hiện cho người mình yêu nhưng mặt tốt đẹp, lại càng cần hơn cho những buổi đầu làm quen thế này. Chỉ là, tôi không phải kiểu người đó. Dám yêu dám theo đuổi mà muốn ăn uống cái gì cũng không dám nói ra chắc. Trong mọi vấn đề tôi vẫn luôn nghĩ mình nên thẳng thắn, không gian dối, càng không cần gồng gánh mà làm gì. Nghĩ thì nghĩ thế mà tôi vẫn cầu trời khấn phật cậu ấy đừng bài xích nét tính cách này của tôi.
- Cũng biết mình không phải em nhỏ đáng yêu là được rồi.
Cái gì đấy? Cậu ấy châm chọc tôi? Không không, trọng tâm là cái dáng vẻ khi châm chọc người khác của cậu ấy còn làm tôi mê mẩn hơn kìa. Quả nhiên, tôi vẫn là rất rất thích bad boy.
Ra lấy xe tôi mới nhớ lúc trước cậu ấy đã nhắn là không qua đón tôi được vì xe cộ có sự cố gì đó. Nhưng nhìn tới em Ninja yêu dấu của tôi, vẻ mặt cậu ấy có lẽ còn khó coi hơn lúc gặp sự cố trước đấy thì phải.
- Tôi không chạy được xe côn…
- Ừm, tôi chở cậu, không sao đâu mà.
- Có sao.
Một câu này thực sự rất nhỏ, đường xá thì ồn ào, suýt chút nữa tôi nghe không được. Cộng với sắc thái biểu cảm phi thường không tốt của cậu ấy, tôi biết cậu ấy giận thật rồi. Giận chính bản thân cậu ấy. Bỗng thấy thương quá. Bất giác tôi không kiềm chế, bước lại gần, lắc lắc bàn tay cậu ấy, cười cười xoa dịu.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi vì không thể nữ tính, con gái nhưng lại chạy xe côn, khiến cậu không thoải mái.
- Không… không sao…
Lại nói lắp rồi. Đáng tiếc, ánh đèn đường không cho phép tôi nhìn rõ liệu mặt cậu ấy có đáng đỏ lên hay không.
Chỗ ngồi của Ninja tương đối khiêm nhường, và bạn biết đặc điểm của một em Phân Khối Lớn rồi đấy, đuôi xe dốc vô cùng, toàn bộ thân hình cậu ấy đổ về phía tôi, không còn cách nào đành vòng tay ôm lấy eo tôi. Thực ra, tôi có chút hồi hộp, à, nhiều hơn một chút, là nhiều chút. Thôi được rồi, hồi hộp muốn chết. Đành kiếm chuyện phân tán tư tưởng.
- Có muốn đổi xưng hô đi không? Tôi không ngại việc cậu gọi tôi là em đâu.
Nghe cậu ấy nói cứ không có vị ngữ, tôi thấy mệt thay.
- Tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu người hơn tuổi, cho nên gọi chị…
- OK OK, tôi đã nói không sao mà. Tôi cũng biết cậu luôn không cho rằng tôi lớn hơn cậu tận 7 tuổi.
Tôi tuy không đẹp nhưng được cái trẻ lâu, cùng với cách ăn mặc nữa, rất nhiều các cô cậu nhóc cứ cho rằng tôi là bạn bè đồng trang lứa với tụi nhỏ, xưng hô với tôi hết sức suồng sã. Ngay từ lúc đầu, cậu trai này cũng không thoát được ngoại lệ. Sếp tôi khi ấy vừa chỉnh cậu ta vừa cười hiển nhiên.
- Cô trợ lý này cũng suýt soát tuổi chị đấy cậu boss nhà bên à.
- Đùa.
- Nhìn mặt bắt hình dong, chết nhé!
- Đi chậm hơn chút được không?
Ê, câu này không có trong đoạn hồi ức đó nha. Tôi bừng tỉnh, lập tức thả rơi vận tốc.
- Xin lỗi, thói quen.
- Nếu quen nhau rồi tôi không muốn em chạy xe này nữa, em có chịu không?
Rõ ràng trong câu nói có ý cười, tại sao tôi
vẫn chết lặng như vậy? Cũng chính tôi là người ra cái chủ ý cậu ấy có thể gọi tôi là em. Không không, tôi nên để ý việc cậu ấy nói không muốn tôi chạy Ninja của tôi kìa.
- Đây là sở thích của tôi…
- Còn tôi không phải sở thích của em à?
Ủa ủa, tình thế từ khi nào lại nghiêng về phía cậu ấy như này nhỉ? Cậu ấy còn đang còng lưng ra ôm lấy tôi từ phía sau cơ mà.
- Bắt tôi phải chọn giữa người và xe…
- Tôi chỉ là lo lắng cho em…
- Tôi chọn người, dĩ nhiên rồi.
Tôi đắc ý cười lớn.
- Nói thế chứ tôi không nghĩ cậu sẽ đi so đo hơn thua với một chiếc xe đâu nhỉ?
Không thấy tiếng đáp lại, tôi như cởi bỏ được một gánh nặng. Quả thực nếu cậu ấy thực sự so đo với Ninja của tôi, tôi không biết là mình sẽ vì em ấy mà manh động vứt bỏ cơ hội tuyệt vời này để rồi phải hối hận như thế nào đâu. Điểm yếu của một người chính là đam mê của họ, cậu ấy suýt nữa thì chạm vào giới hạn của tôi rồi.
Cậu ấy không ăn được cay. Đây là điểm tiếp nữa kéo khoảng cách của hai chúng tôi ra thêm một chút. Tệ thật!
- Dù sao tôi bình thường vốn ăn không nhiều, em cứ ăn thoải mái đi.
Với cái không khí ngượng ngùng này, tuyệt nhiên không thoải mái nổi. Tôi nhớ cái sự náo nhiệt vô tư khi đi ăn cùng tụi bạn, hóa ra cảm giác bỏ rơi chúng nó để đi ăn với người mình yêu chẳng phải là vui vẻ gì. Và tất nhiên, ăn cũng không thấy ngon. Được vài ba miếng, tôi bắt đầu thấy đầy bụng. Bụng đầy nhiều nhất chính là vì phải ngốn mấy thứ của bàn bên cạnh.
- Nào ngoan, há miệng ra.
- Không ăn nữa đâu, tăng cân lắm.
- Anh đã nói em phải mập ôm mới thích rồi, cứ cố nhịn giảm cân làm gì. Nào, a…
Thực mẹ nó muốn chửi thề.
Đúng lúc này, người ngồi đối diện tôi vốn không động đũa giờ lại đang loay hoay gói ghém miếng thịt vào trong mớ rau thơm thật thận trọng. Tôi có chút hoảng loạn, xua xua tay.
- Đừng…
Không kịp ngăn lại cậu ấy nhoài người ra giơ miếng thịt về phía tôi, sắc mặt tôi hết sức ba chấm. Trời đất, nuốt bằng niềm tin à??? Thấy tôi không chịu hợp tác, đối phương liền nhảy qua ngồi cạnh tôi. Tôi bị dọa cho nấc cục ngay lập tức. Con người này tự nhiên bị làm sao vậy?????
Cầm lấy ly nước cậu ấy đưa cho, tôi cũng không buồn nghĩ ngợi gì nữa, uống cho tan cái cơn nấc dở hơi này trước đã.
- Khụ…
Ăn đồ cay cho nước nóng, tôi cũng nể phong cách phục vụ của nhà hàng này lắm. Chỉ trong vòng một nốt nhạc mà cái tình huống gì cũng xảy ra được. Cậu ấy lau nước trên miệng cho tôi đồng nghĩa với việc khoảng cách hiện tại giữa hai đứa là cái khoảng cách mà ai cũng biết là gì đó. Hệ số khó xử tăng lên không giới hạn. Nhìn nhau trong 3 giây, tôi liền cho ý kiến.
- Mình rời khỏi đây thôi.
- Ừ.
Tầm này, ăn uống mẹ gì nữa.
Và vì cũng đã có đủ khó xử, nên chúng tôi quyết định kết thúc buổi hẹn hò. Tôi nói muốn chở cậu ấy về nhà, quả nhiên liền bị từ chối.
- Tôi đang cố gắng để quên đi cái cảm giác rằng em lớn tuổi hơn, vì thế đừng coi tôi như đứa trẻ có được không?
Tôi nghĩ cậu giận vì phải ngồi sau xe thì đúng hơn. Nhưng một lần này tôi biết mình không nên nói thẳng.
- Thực ra tôi muốn ở bên cậu thêm một chút nữa. – Gián tiếp mà thật lòng.
Và bởi lí do này mà khi cậu ấy mời tôi lên phòng, tôi đã không nỡ từ chối. Khốn kiếp, thật quá ư là mê trai mà.
- Cậu có thấy là quá nhanh không?
Trong lúc chờ cậu ấy lấy nước cho, tôi đã hỏi như vậy.
- Tôi vẫn tiếp nhận được.
- Vậy ở mức độ nào thì không tiếp nhận được?
Tôi đã lén lần mò lại gần cậu ấy, cái mùi hương chết tiệt trên người cậu ấy tỏa ra cứ như mê hồn tán khiến đầu óc tôi mụ mị. Vừa quay lưng đã thấy tôi đứng phía sau nhưng phản ứng của cậu ấy lại không quá sửng sốt. Hay là tôi hồ đồ mất rồi?
- Ví dụ như?
- Ví dụ như thế này…
Tôi ghé sát lại gần cổ cậu ấy, hít vào mùi hương đặc trưng kia. Trông tôi có lẽ đặc biệt giống một con nghiện biến thái. Hình như tôi điên mất rồi?
- Vẫn có thể tiếp nhận được.
Cái giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai mà lại như mang tính khiêu khích chết người, tôi mất kiểm soát cắn cái phập vào chiếc cổ quyến rũ kia. Cậu ấy thế nhưng lại không đẩy tôi ra. Ý thức được sự bốc đồng của mình tôi liền đẩy mình ra khỏi cậu ấy. Vẫn biết thị lực của bản thân không được tốt, nhưng không lý nào với khoảng cách gần thế này mà gương mặt đẹp trai kia lại mờ ảo với tôi đến vậy. Chết tiệt, chẳng có lẽ…
- Em đang không được tỉnh táo thì phải? Để tôi giúp em…
Cố gắng nhìn thật kỹ, thứ cậu ấy cầm trên tay không phải ly nước mà là một ly đá. Ngậm lấy một viên, khẽ nâng cằm tôi lên rồi thì viên đá ấy liền chui sang miệng tôi, lạnh buốt. Toàn thân tôi run lên nhưng đã chẳng còn chút sức lực nào, nếu không phải bàn tay nào đó đang bắt giữ lấy cơ thể này, tôi chắc lúc này mình đang nằm trên đất cũng nên.
Như biết tôi đang phân tâm, đối phương đưa lưỡi lật giở viên đá trong miệng tôi, chốc chốc đẩy nó trở lại miệng mình, chốc chốc lại lùa sang cho tôi. Tuy là rất mất vệ sinh nhưng tôi lại không cách nào phản kháng, có chút bất lực lại có chút ham muốn, cuối cùng để mặc cho cậu ấy chiếm đoạt môi miệng cho tới tận khi viên đá hoàn toàn tan chảy. Đó cũng là lúc tôi thực sự cảm nhận được sự tiếp xúc thân mật đang diễn ra như thế nào. Cảm nhận rõ được đầu lưỡi cậu ấy lướt trên từng hàm răng, cuốn lấy đồng loại, lôi kéo nó khám phá thử thế giới bên đối diện. Và như thể chỉ chờ chiếc lưỡi nhà tôi vừa lê lết sang bên nhà đó, cậu ấy liền bắt lấy nó, mút không ngừng. Cái thứ âm thanh đáng xấu hổ giữa căn bếp tĩnh mịch vang lên rõ như đang mở phim, phim người lớn do chính chúng tôi thủ vai…
Giây phút bị đặt lên bàn ăn, tôi chân chính nhận ra mục đích thực sự cho việc cậu ta không ăn chút gì chính là để dành cho lúc này đây, ăn tôi thay cho bữa tối. Tôi cười thành tiếng.
- Cậu bỏ thuốc tôi từ khi nào?
- Có còn quan trọng không chứ?
- Vậy cậu lên kế hoạch này từ khi nào?
- Vừa nhìn thấy em, tôi đã liền muốn biến em thành của mình rồi.
Nụ hôn của cậu ấy lại rơi xuống, mang theo nét dịu dàng, trân trọng. Mỗi một chuyển động là một lần thần trí tôi thêm tê dại. Tôi đã quên mất một điều, con người sẽ thường không hoàn hảo, gã con trai này dáng vẻ tuy thanh thuần đứng đắn nhưng bề trong đích thực là lang sói cuồng dại. Nhưng tôi cũng nói rồi, vẫn là bad boy hấp dẫn tôi hơn. Vừa đáp lại tôi vừa làm cho nụ hôn của cả hai thêm mãnh liệt. 27 năm trên cuộc đời này, trăm lần vạn lần tôi cũng không ngờ tới lần đầu tiên của mình lại là trên bàn ăn.