Điện thoại vừa ngắt thì có tiếng chuông. Chả có nhẽ nhớ tôi tới mức lại mò tới tận đây rồi à? Cái bà sếp này cũng thật là…
Nhưng sau cánh cửa lại là một gương mặt đẹp trai vô cùng mà tôi không nghĩ rằng mình còn có lí do để gặp lại.
- Cậu tới đây làm gì?
- Tới gặp em.
Trả lời như cái quần què.
- Cậu muốn gì ở tôi nữa? Không phải là lợi dụng tôi đủ rồi sao?
- Vẫn chưa đủ, tôi còn muốn em nữa.
Xông vào, đạp cửa lại, ép tôi vào tường rồi hôn tôi. Hoàn hảo. Vừa tốc độ vừa chuẩn xác. Mà tôi lại vừa hay thích cái kiểu dồn tường này chết đi được, cho nên, chưa kịp phản kháng. Có điều, phản kháng làm cái gì, vừa đẩy được cậu ta ra đưa tay lên che miệng đã lại bị cậu ta hất tay ra không thương tiếc, đôi môi lại ập đến, bủa vây như phong ba bão táp. Cái bà giúp việc cũng điêu hết sức, không thích phụ nữ mà có thể có được kỹ thuật thượng đẳng tới mức rõ ràng bị cưỡng đoạt mà không nhịn được lại muốn dâng hiến như này à? Ê, tôi không có nói là tôi muốn dâng hiến nhé, chỉ là cảm giác như vậy thôi, chứ tôi là tôi còn tỉnh táo chán. Chí ít là tôi dẫu cho có chút hưởng thụ thật cũng biết chừng mực và biết mình phải ngăn cản đối phương.
- Yên tâm, tôi không bỏ thuốc, muốn cùng em tỉnh táo làm một lần.
Nghe tới không bỏ thuốc tôi cũng có dũng khí hơn giáng cho cậu ta một cái bạt tai. Con mẹ nó tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
- Tôi không phải chỗ phát tiết của cậu.
- Có điều này em không biết rồi, dùng tới thuốc là tránh cho em khỏi hoảng loạn thôi, còn nếu em muốn biết tôi thực sự đáng sợ như thế nào thì mời tự nhiên.
Lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt cậu ta lại tối tăm và đầy sát khí tới vậy. Lường trước được sẽ là nguy hiểm thực sự, tôi toan chạy ra khỏi nhà. Rút cuộc vẫn không thắng được tốc độ của cậu ta, còn bị cậu ta đập đầu vào cửa, bắt giữ hai tay ra sau như thể cảnh sát lúc bắt tội phạm vậy. Vừa đau vừa tủi nhục, tôi vẫn cố gắng gượng vùng vẫy, cho tới khi áo quần bị cậu ta xé nát, mới có thể lần đầu tiên sau suốt năm năm bật khóc trước mặt người khác, nói ra khao khát luôn dằn lòng phải cất giữ thật kỹ.
- Cho tôi chết, làm ơn, hãy để tôi chết đi.
Tôi đã dằn vặt đau đớn để cố gắng gượng sống vì điều gì, chắc chắn không phải vì điều nhục nhã này. Tôi thật hối hận, thật hối hận vì lúc đó đã ko nhảy xuống từ cửa sổ phòng cậu ta.
- Đã chán ghét tôi đến vậy rồi sao? Lại cứ muốn rời bỏ tôi.
- …
- Tôi đã nói tôi không phải kẻ xấu rồi. Tại sao cứ luôn không hiểu cho tôi? Tại sao cứ muốn biến tôi thành loại người mà tôi căm ghét nhất? Tại sao muốn chết như thế lại không chết đi, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Tại sao lại dằn vặt tôi như vậy? Tại sao… tại sao…
Mỗi chúng ta đều luôn có cho mình một nỗi đau tâm hồn, phải chăng nỗi đau ấy là ai lớn hơn ai mà thôi. Nỗi đau của tôi thì có là gì, tổn thương trong lòng Trần Huỳnh Anh mới là sâu sắc đến khó mà hóa giải.
Bình tĩnh trở lại, nhìn sự dằn vặt khốn khổ của Trần Huỳnh Anh, tâm can tôi lại yếu mềm. Suy cho cùng, cũng chính là tôi tự mình dấn thân vào thế giới của cậu ta, dù cậu ta có lợi dụng hay đối xử với tôi tồi tệ thế nào, lỗi vẫn là ở tôi trước tiên.
- Chỉ cần tôi ko rời bỏ cậu là được chứ gì?
Đã phải trải qua và chịu đựng những thứ kinh khủng thế nào trong quá khứ, mới có thể hình thành nên nét tính cách mãnh liệt tới đáng sợ của hiện tại, lại trở thành cái loại người mà chính mình căm ghét nhất. Nếu như nhất định phải là tôi, đã không thể tránh né được thì chi bằng cứ chấp nhận đi. Cậu ta không phải người xấu, vậy thuần hóa cậu ta thôi.
- Từ giờ, hãy chính thức trở thành bạn trai tôi!
- Được.
Cậu ta có vẻ cũng dần trở nên ổn hơn.
Nhìn lại bản thân vừa bị cậu ta cấu xé, tôi thở dài một cái.
- Đây không bao giờ là cách mà cậu có thể đối xử với bạn gái của mình, biết không?
- Tôi không phải cố ý.
- Đúng rồi đúng rồi, là dục vọng của cậu quá lớn, cần phải nghiêm khắc kiềm chế lại. Chịu không?
- Chịu.
Vốn dĩ cũng lương thiện lắm mà, trong thâm tâm cậu ta hiểu rõ nhất chính mình không hề muốn trở thành như vậy. Điều quan trọng là phải giúp cậu ta học được cách kìm hãm bản tính ác liệt kia lại.
- Vào trong ngồi đi, tôi đi thay đồ.
Lúc tôi ra phòng khách, Trần Huỳnh Anh vẫn đang ngồi ngoan ngoãn chờ đợi. Ngồi xuống, tôi đồng thời duy trì một khoảng cách thích hợp. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút mất mát. Dù thế nào cậu ta khiến tôi không an tâm thì vẫn là không an tâm.
Đối với Trần Huỳnh Anh tôi có rất nhiều thứ cần được giải đáp, có như vậy tôi mới thuần hóa được cậu ta mà an tâm để cậu ta bên cạnh mình được.
- Tại sao lại là tôi? Cậu thực sự có hứng thú với tôi sao?
Bởi cậu ta rõ ràng có thể bỏ qua một kẻ không chịu khuất phục như tôi mà tìm lấy một ai đó hoàn toàn có thể chấp nhận cùng cậu ta phối hợp, với điều kiện của cậu ta thì ngoài kia có vô số người sẵn lòng tự nguyện, rồi nhan sắc có khi còn thuộc hàng xuất sắc ấy chứ.
- Tôi không biết. Chỉ có em chủ động lại gần tôi, cũng chỉ có em biết được tôi thế nào lại vẫn bình thản đối diện với tôi, thế nhưng lại không ghê tởm tôi.
Có chứ, thực ra tôi cũng ghê tởm cái bản chất của cậu ta lắm chứ, nhưng tôi lại luôn tìm cho mình được một lí do để không bài xích nó, cho tới khi tôi hiểu được sâu sa cội nguồn của nó, tôi lại muốn hóa giải nó. Tôi thật kỳ lạ đúng không? Trước nay, tôi vẫn luôn là một kẻ kỳ lạ như vậy.
- Nói cho tôi, cái quá khứ u tối của cậu.
- …
- Cậu phải đối mặt với nó, cậu mới không còn bị nó chi phối.
Thay vì trở thành bạn gái, tôi thấy mình giống bác sĩ cho cậu ta hơn.
Một khoảng lặng rất lâu cứ thế duy trì. Tới khi cậu ta có thể nặng nề từng lời mà thốt ra, tôi có cảm tưởng như cái khoảng lặng kia vẫn còn ở đó, chẳng hề mất đi.
- Người phụ nữ đó đã bạo hành tôi suốt mười lăm năm qua.
Tôi kinh hãi bịt chặt lấy miệng mình, ngăn cho không tiếng kêu chua xót nào phát ra. Đúng rồi, chí ít tôi còn có tuổi thơ, nỗi đau của tôi chẳng là gì cả, Trần Huỳnh Anh cậu ấy cái gì cũng không có ngoài những tổn thương.
- Tôi đã làm với ả ta mỗi ngày, lớn lên cùng những thứ bẩn thỉu như thế. Nhưng điều khốn kiếp nhất là tôi dần bị dục vọng của ả ta cám dỗ rồi khuất phục, lại bắt đầu thèm khát chính những thứ đã vấy bẩn con người mình. Tôi căm ghét bản thân quá yếu đuối và hèn nhát…
- Tôi hiểu, được rồi, tôi hiểu mà.
Tôi không ngăn được vòng tay ôm lấy cậu ấy vào lòng, cẩn trọng mà vỗ về.
- Cho tới khi tôi gặp em, tôi mới biết hóa ra mình hoàn toàn có thể mạnh mẽ. Và rồi, tôi đã lợi dụng em để trả thù con người đó.
Biết được bản thân bị lợi dụng, còn bị chính đối phương thừa nhận đã lợi dụng, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy chút khó chịu nào. Chỉ bởi, nỗi xót xa trong tôi dành cho chàng trai này đột nhiên lại quá lớn, khiến nước mắt tôi thêm một lần nữa tuôn rơi. Tôi không bao giờ có thể cảm nhận được đau đớn mà cậu ấy đã phải chịu, nhưng tôi biết, cậu ấy đã cô độc nhường nào.
- Cậu chưa từng được ai đó yêu thương, cho nên cậu cũng không biết phải yêu thương người khác như thế nào. Để tôi dạy cậu.
- Em khóc vì tôi sao?
- Vì anh xứng đáng.
Tôi nắm lấy bàn tay đang dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hôn nhẹ lên đó.
- Em sẽ cho anh yêu thương mà anh đáng được nhận. Rồi anh cũng sẽ biết yêu thương người khác thôi.
- Không cần.
Anh… từ chối tôi sao?
- Anh ko cần phải yêu thương người khác, chỉ mình em thôi, hãy dạy anh cách yêu em.
Thì ra anh ấy trong mắt tôi vốn không hề thay đổi, vẫn luôn ngọt ngào đầy cám dỗ như vậy. Là tôi đã hèn nhát phủ nhận sự hiện diện của anh trong trái tim tôi mà thôi. Anh đã dũng cảm đối diện với quá khứ, thì tôi cũng sẽ dũng cảm đối diện với cảm xúc thật của mình.
Tôi chủ động hôn lên môi anh, nâng niu trân trọng. Bờ môi anh khẽ mở nghênh đón sự chủ động của tôi. Tôi cố gắng hôn sâu hơn nữa, mút lấy đầu lưỡi ướt át kia, từng nhịp từng nhịp tạo nên những âm thanh sống động mê người. Đầu óc trở nên choáng váng, dường như tôi đang tự bỏ thuốc chính mình, dùng sự ngọt ngào kỳ diệu của anh để làm thuốc. Do đó, tôi bỗng chốc khẩn trương.
- Nhanh, bế em vào phòng, trước khi em đổi ý…
Da mặt tôi nóng bừng, bất giác không dám nhìn vào mắt anh.
- Đừng, đừng có quyến rũ anh.
Anh ấy nói lắp. Như thể một Huỳnh Anh mà tôi yêu thích ngay từ đầu đã quay trở về. Ai quyến rũ ai chứ? Mất kiểm soát, tôi ôm lấy cổ anh, điên cuồng mà hôn tới. Hận mình không thể nào nuốt anh vào lòng, vĩnh viễn cũng không một ai có thể tổn thương anh được nữa.
Nằm xuống giường, chúng tôi vẫn tiếp tục môi lưỡi không rời. Theo bản năng, bàn tay anh bắt đầu vuốt ve cơ thể tôi, từ cổ xuống tới bụng vòng ra sau rồi lại men xuống bắp đùi. Không bị điều khiển bởi thuốc, tôi chân chân thật thật mà cảm nhận được hưng phấn của bản thân tăng dần theo từng chuyển động của bàn tay ấy. Rồi anh cắn nhẹ vào vành tai tôi, bất giác cả cơ thể như rơi vào khoảng không vô định, miên man, kỳ ảo. Tai vốn là điểm nhạy cảm nhất của tôi.
Sau khi cởi bỏ mọi trở ngại trên người tôi xong, anh định tự xoay sở cho mình, tôi liền cản lại. Cởi từng chiếc cúc áo, tôi đồng thời tỉ mỉ quan sát cơ thể anh. Đây là lần đầu tiên tôi ngắm nghía thân hình của anh như vậy. Giống với gương mặt non trẻ xinh đẹp của mình, thân hình anh có phần mong manh yếu ớt nhưng lại chất chứa sự mạnh mẽ vừa đủ. Tôi yêu thích một thân hình như vậy, không cần cơ bắp thái quá, chắc gì đã nam tính bằng bạn trai nhỏ của tôi đây.
- Nhanh, anh sắp không chịu được nữa rồi.
Áp sát cơ thể tôi vào người anh, khiêu khích thúc dục. Tôi bỗng ngượng gần chết, lắp bắp.
- Quần, quần anh tự cởi đi…
Nói thế nào thì tôi vẫn không đủ dũng khí làm cái việc đó. Sợ rằng nhìn thấy nó rồi có khi lát nữa sẽ khó khăn với tôi hơn.
Rất nhanh sau đó tôi nghe thấy tiếng thắt lưng va xuống nền nhà. Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh biết tại sao lại là em rồi.
- Tại sao?
- 27 tuổi còn có cái biểu hiện ngại ngùng này, thật khiến anh phải si mê đến chết mà.
- 27 tuổi thì sao, người ta chưa từng yêu ai.
- Ngưng hấp dẫn anh đi.
Đôi môi tôi vừa chớm khô đã lại được anh làm cho ẩm ướt lần nữa. Cũng là lúc này, ngực tôi bắt đầu được bàn tay anh vuốt ve cưng chiều. Lát sau, nụ hôn của anh từ từ trượt xuống cằm, xuống cổ, cuối cùng mút lấy ngực tôi như một đứa trẻ – một đứa trẻ rất giỏi làm chuyện người lớn. Tôi không kìm nén mà thật thà hết sức kêu lên cảm nhận của mình. Sao giờ đây tôi lại không cảm thấy những tiếng ư a ấy phản cảm như trước nhỉ? Cứ nhiệt tình mà thể hiện. Rồi anh cũng hôn khắp người tôi không sót một chỗ nào, sau cùng vẫn quay lại cuốn quýt lấy cánh môi tôi. Tôi nghĩ mình sắp điên mất.
Bàn tay anh luôn không bao giờ an phận, một vẫn thích thú nhào nặn khuôn ngực tôi tùy ý, một lại mò tới phía dưới tôi trêu đùa khiêu khích. Nhận thấy ngón tay anh có ý xông vào, tôi phối hợp ưỡn eo mình lên để nghênh đón, từ từ nuốt trọn ba ngón tay không ngoan ngoãn của anh. Tốc độ ngón tay anh mỗi lúc một nhanh dần, tôi không chịu nổi, tiếng kêu cũng mỗi lúc một lớn hơn.
- Em mẹ nó muốn bức chết anh.
- Huỳnh… em muốn… nhiều nữa… ư…
Có lẽ chính anh cũng đã sốt ruột rất nhiều rồi. Khi mà tôi còn chưa định hình được điều gì thì phía dưới đã trọn vẹn được lấp đầy rồi, mà còn là rất nóng, rất chướng.
- Huỳnh… em thấy không ổn… Huỳnh à…
- Ngoan, thả lỏng ra nào, em làm anh đau đấy.
Mất vài giây để tôi làm quen với sự khỏa lấp này, rồi mất thêm vài giây nữa để tôi nhận ra sự khó chịu đã rất nhanh trở thành một thứ khoái cảm đáng kinh ngạc.
- Có thoải mái không?
- Rất thoải mái…
Cái giọng của tôi càng ngày càng dâm đãng hơn, nghe tiếng thở thôi cũng đủ lấy làm hổ thẹn. Nhắc tới thở, tôi mới nhận ra anh cũng đang gấp gáp hít thở, tốc độ tỉ lệ thuận với tốc độ đưa đẩy phía dưới. Nhanh, mỗi lúc một nhanh, như thể cả căn phòng cũng rung chuyển theo nhịp độ của hai chúng tôi vậy. Khoảnh khắc đạt tới cao trào, cả tôi và anh đều kêu lên. Bão tình dần lắng xuống…
Hồi lâu, cả hai đứa chỉ ôm lấy nhau mà không ai nói gì. Tôi thấy mệt nên không muốn nói, còn anh thì tại sao nhỉ?
- Anh đang nghĩ gì đấy?
- Nghĩ liệu em có đồng ý qua biệt thự của anh không.
- Em không ngại qua đó, em chỉ cần có lí do thôi.
- Giường bên đó chắc chắn hơn bên đây nhiều.
- Quá đáng!
Nhìn thấy anh nhe nanh cười mà tôi thấy yên bình làm sao.
- Anh thấy lạ lắm. – Vừa nói anh vừa nắm lấy tay tôi áp vào lồng ngực mình. – Chưa bao giờ anh thấy nơi này tràn đầy tới vậy. Nhưng nó là cái gì, anh không rõ.
- Ngốc ạ, nó chính là hạnh phúc đấy. Khi anh được yêu thương, trái tim và cả cơ thể anh sẽ được lấp đầy bởi hạnh phúc. Đại loại là khi anh thở cũng sẽ thấy hạnh phúc vậy.
- Ừ đúng rồi đúng rồi.
- Đáng yêu quá.
Đối với tình yêu và hạnh phúc, anh đích thị chính là thanh thuần.
Chuông báo chưa kêu nhưng tôi đã giật mình thức giấc bởi vô tình cọ phải một vật gì đó. Thế nào là chào cờ buổi sáng của giới nam nhân, giờ tôi đã được chiêm nghiệm rồi.
Đêm qua vì lí do tôi phải để sức cho hôm sau đi làm, tôi đã không cho Huỳnh Anh làm thêm một lần nào. Đối với con sói đói khát ấy, chỉ làm một lần chắc chắn không thể nào thỏa mãn được. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương thương. Cho nên tôi đem hết dũng khí từ khi sinh ra dùng cho một lần này, ra một cái quyết định táo bạo: sẽ lấy lòng người anh em của anh coi như là an ủi.
Tôi lần mò chui vào chăn, loay hoay đang chưa biết phải bắt đầu từ đâu thì lớp chăn đã bị lật ra, vẻ mặt anh hơi nhăn lại.
- Em làm gì vậy?
- Em muốn giúp anh…
- Em đừng mới sáng ngày ra quyến rũ anh đã là giúp anh rồi.
Rồi anh kéo tôi nằm trên người mình, dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi.
- Anh sẽ cố gắng kiềm chế con dã thú trong lòng mình lại mà nâng niu em, anh sẽ làm được. Nên em không cần phải lo cho anh, hiểu không?
- Ừ.
- Ừ?
- Tôi hơn anh 7 tuổi đó nhóc con, mới đó mà đã tưởng mình kèo trên rồi hả?
- Trên dưới không quan trọng, quan trọng ai ở trong kìa.
- Vô sỉ.
Nhưng tôi thấy mừng vì ít ra anh cũng đang nỗ lực nghiêm túc thay đổi bản thân, chứng tỏ anh cũng đang vì tôi mà cố gắng.
- Nhìn dáng đi của em không ổn lắm đâu.
Tôi sắp sửa đi làm rồi mà anh còn nói một câu xanh rờn như vậy là có ý gì đây?
- Vẫn là để anh đưa em đi.
- Là em đưa anh đi.
Tôi nhớ lại vẻ mặt của anh khi nhìn thấy Ninja của tôi, cưng muốn chết.
- Là anh đưa em đi.
Hóa ra, anh còn vì tôi mà học chạy xe côn nữa. Sáng sớm đầu tuần, quá nhiều cái sự ngọt ngào đốn ngã trái tim tôi. Ôm chặt lấy anh, tôi hỏi.
- Dáng đi của em nhìn bất ổn lắm à?
- Anh giỡn em thôi.
Là kiếm cớ muốn khoe chuyện biết chạy xe côn để tấn công tâm hồn yếu mềm của tôi chứ gì? Tôi thế nhưng càng thấy mãn nguyện. Con đường thuần hóa anh không còn dài nữa.
- Em đi đây. Anh về cẩn thận nhé!
Tôi vừa quay bước được mấy giây, anh liền gọi lại.
- Em quên đồ.
Tôi giật mình chạy lại liền bị anh kéo tới hôn vào cổ. Giữa ban ngày ban mặt lại ngay trước cửa công ty, tôi bối rối lại bực mình.
- Anh làm gì vậy?
- Giờ anh không thể ở cạnh giám sát em được nữa, cho nên phải đánh dấu chủ quyền để người ta biết em đã có chủ rồi.
- Ấu trĩ quá đấy, em không cho phép ai tiếp cận được em chứ.
- Thôi em vô làm đi, anh sẽ tới đón em sớm.
- Ừ, bye anh.
Không biết có phải vì sự lộ liễu khi nãy hay không mà tôi cứ cảm thấy ánh nhìn của mọi người dành cho tôi rất không mấy thiện cảm. Tôi cố gắng đi thật nhanh tới phòng làm việc của mình để tìm kiếm sự an toàn. Nhưng rõ ràng ko phải cảm giác, chẳng có sự an toàn nào hết, tới cả những người trong văn phòng cũng đang cố né tránh sự hiện diện của tôi. Đây hoàn toàn không phải thái độ nên có đối với một nhân viên mới hoàn thành xong kỳ nghỉ phép kha khá dài.
- An, vào gặp chị.
Cả sếp cũng nghiêm trọng với tôi nữa. Rút cuộc tôi đã phạm lỗi gì??? Nãy giờ tôi đã cố né ánh nhìn của chị vào cái vết đỏ ở cổ rồi, mà không lẽ vì nó mà tôi bị đối xử như này, chắc là không đâu. Tôi muốn thắc mắc nhưng không dám hỏi trước, nếu như thực sự tôi đã làm sai gì đó, cứ để sếp khơi ra thì hơn. Bởi thực sự tôi cũng không nghĩ ra được cái gì đó đó là cái gì.
- Em chưa lên trang chủ công ty đúng không?
- Dạ chưa.
- Thế lên luôn đi.
Tôi khó hiểu nhưng vẫn nghe lời lấy điện thoại ra xem. Giây phút nhìn thấy bài đăng ngay đầu trang chủ, tôi chợt nhớ tới câu nói khi nãy của Huỳnh Anh sẽ tới đón tôi sớm. Bàn tay không giấu được hơi run lên.
- Em có gây thù chuốc oán với ai không?
- Dạ không.
Sao tôi có thể nói mình gây thù chuốc oán với chính bạn trai mình cơ chứ. Đúng, tôi đã gây thù chuốc oán với anh từ bao giờ vậy nhỉ?
- Công ty sẽ không quan tâm đời sống riêng tư của nhân viên, tình yêu hay… tình dục. Nhưng để mấy chuyện như thế ảnh hưởng tới bộ mặt của công ty, thực sự không thể chấp nhận được.
Tôi không biết phải nói gì.
- Đây hoàn toàn không phải lỗi của em, nhưng người có thể chịu trách nhiệm cho việc này chỉ có thể là em thôi. – Ngừng một lát, như để tôi từ từ tiếp nhận, rồi chị vẫn đành phải nói. – Phía trên yêu cầu đuổi việc, nhưng vì em cũng đã có cống hiến cho công ty nên em có thể viết đơn từ chức.
Thực ra tôi vốn đã có ý nghĩ nghỉ việc để tự do hưởng thụ một tí, nhưng tuyệt nhiên không hề muốn phải theo cái cách mất mặt đáng xấu hổ như thế này. Tất là là nhờ ơn nhờ phước từ anh bạn trai hắc ám thủ đoạn kia, có lẽ anh ta cũng quân tử nhất ngôn đã xóa đi video nhưng lại hết sức tinh tế khi không tiết lộ về những bức ảnh. Thậm chí đã thừa biết rằng hôm nay tôi sẽ chẳng thể ở công ty được lâu vẫn mặt dày hôn cổ tôi khiến tội lỗi của tôi trong mắt mọi người hợp lý tới đau lòng. Òa, thật là vô sỉ hiếm có mà.
Ra khỏi công ty, tôi thở một hơi thật dài. Hóa ra cảm giác bị đuổi việc là như này ha, cái cảm giác khi bị gài đến bị đuổi, còn là gài vào một tình huống không thể nhục nhã hơn. Thật bi hài, bực tức lại bất lực. Nhìn về phía cách đó không xa cái bóng dáng em Ninja thân quen, tôi lại thở dài lần nữa. Có ổn không khi tôi quyết định sẽ dây dưa với cái gã cả nội tâm lẫn đầu óc đều không được bình thường ấy nhỉ?
- Đưa em đi ăn.
- Ừ, ăn gì?
- Ăn – cay.
Tôi định sẽ cố tình làm ngơ chuyện anh đã gây ra nhưng anh lại vô tư làm ngơ cái sự làm ngơ của tôi, tức mình tôi nhịn không nổi mà nghiến răng đáp trả. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
- Anh không hỏi sao em tan ca sớm thế hả?
- Thế sao em không hỏi anh lại đứng đây chờ em?
- Anh không chịu xin lỗi tôi đúng không?
Đích thị là không cho tôi thiện lương mà.
- Trước giờ anh tổn thương tôi không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn chấp nhận anh, vậy mà một lời xin lỗi anh cũng không nói với tôi được. Tại sao hả?
- Em không nói anh phải xin lỗi.
Ra vẻ không biết không có tội thì coi như vô tội thật luôn hả? Đâu ra cái lý đó. Tôi không hiểu mình tại sao cứ phải nhường nhịn con người này.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi? Cứ cho là anh không biết yêu thương người khác đi, nhưng cái đạo lý cơ bản làm sai phải xin lỗi anh cũng không biết? Anh rút cuộc coi tôi là cái gì? Thôi được rồi… – Càng nói tôi càng thấy mình không bình tĩnh nổi, hít thở thật sâu trấn định lại, tôi hạ giọng. – Anh căn bản không phân biệt được việc nào nên và không nên làm. Tôi không biết có thể chịu đựng anh thêm bao lâu mới không phát điên mất. Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ về việc ở bên nhau.
- Chỉ vì một lời xin lỗi? Có đáng không?
Tôi bất lực hất tay anh ra.
- Chỉ vì một lời xin lỗi? Vấn đề không nằm ở lời xin lỗi, nó nằm ở việc anh hoàn toàn không nhận thức được những hành vi của mình. Tôi không thể nào ở bên một người có thể tổn thương tôi bất cứ lúc nào mà trong suy nghĩ của anh ta những điều đó không hề nghiêm trọng. Đợi tới lúc anh thay đổi thì có lẽ tôi đã bị tổn thương tới hỏng rồi.
Tôi biết nói ra điều này là rất tàn nhẫn, nhưng thực sự nó chính là như vậy, rằng:
- Anh sẽ mãi không được ai yêu thương nếu như anh cứ luôn tổn thương người khác như vậy.
Tất cả những lời ấy là toàn bộ những ấm ức đè nén trong con người tôi, cũng là những rào cản mà tôi chỉ có thể giả vờ chứ không cách nào thật tâm vượt qua được. Thế nhưng nói hết ra rồi tôi cũng chẳng thấy bản thân nhẹ nhõm đi phần nào. Ngay cả tôi đã cố gắng chấp nhận anh quá nhiều lần cũng không thể tiếp tục bao dung anh được nữa thì ai có thể làm được điều đó chứ. Cũng như anh luôn cho rằng anh không phải kẻ xấu, còn tôi, tôi cũng không phải người tốt