Dẫu sao cũng đang là thất nghiệp, tôi định sẽ đi tụ tập với đám bạn luôn, lâu lâu mới có dịp. Vừa bước ra khỏi hội trường khách sạn, đã bị Trần Huỳnh Anh đón đầu.
- Chúng ta cũng coi như là gương vỡ lại lành rồi đấy nhỉ?
- Tùy tiện diễn trò cho vui vậy thôi anh lại tưởng là thật à?
- Nhưng tôi đối với bạn bè em thì là thật.
- Anh nghĩ tôi sợ à? Vả lại, tôi cũng chẳng quan tâm bạn bè mình tới vậy đâu.
Nếu lần này mà để Trần Huỳnh Anh thao túng được nữa, tôi coi như hết đường chạy. Bước được vài bước tôi đã liền nghe thấy tiếng anh ta nói vọng theo.
- Tên Nam ấy chắc là ngoại lệ rồi.
Tôi không biết từ khi nào và tại sao Trần Huỳnh Anh lại biết được về tôi với Nam. Có điều chuyện này tôi càng chẳng ảnh hưởng.
- Anh nên lo nghĩ cho chị họ của mình thì hơn đấy.
- Tôi cũng chẳng quan tâm tới chị họ mình như vậy đâu.
- Nói qua nói lại là anh muốn tôi trở về bên anh có đúng không?
- Thấy em không nguyện ý như vậy tôi cũng có chút không nỡ ép buộc. Vừa hay một cô bạn rất xinh đẹp của em làm tôi rất hài lòng, thôi thì, tôi cho phép em rời bỏ tôi.
Vừa nghe tôi liền đoán ra được đó là ai rồi. Người luôn sẵn lòng không ngại phiền ngại khổ chen vào giữa những cặp đôi yêu nhau, Đỗ Hà Thu. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái việc làm tiểu tam của cậu ta là vì đam mê sở thích hay vì thói quen tôi vốn chẳng để tâm đâu, ai ngờ được có ngày lại cũng trở thành đối tượng trong sự nghiệp của cậu ta như thế.
Nhìn thấy Trần Huỳnh Anh đi với Đỗ Hà Thu đẹp đôi tới lạ, trong bụng tôi hả hê dữ lắm nhưng vẫn cố làm mặt thật ngầu. Huỳnh Anh à Huỳnh Anh, lần này anh tính sai vl, thôi thì, tôi cho phép anh dính líu tới đứa con gái xấu tính đó haha. Còn đối với Đỗ Hà Thu coi như cho cậu ta một bài học, không phải lần nào làm tiểu tam cũng được như ý đâu, bất ngờ ở phía sau ấy.
Nghĩ mình đã làm được một việc tốt cho đời, tôi phấn khởi vừa đi vừa cười tươi như hoa. Có điều, hoa nở chưa được tới ba bước chân hoa đã tàn, bởi cái suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu. Đối với tôi, Trần Huỳnh Anh có tình cảm còn ra tay không thương tiếc thủ đoạn như vậy, với Đỗ Hà Thu kia sẽ coi cậu ta là cái gì mà hành hạ chứ? Tôi đây không phải là làm việc tốt mà chính là đang trực tiếp gieo rắc tội lỗi thì có. Đỗ Hà Thu cậu ta là kẻ chẳng ra gì thì đã sao, cậu ta vốn chưa từng gây chuyện gì với tôi, tôi không nhất thiết tự nhiên phải thay trời hành đạo. Trần Huỳnh Anh không tính, nếu như bạn trai tôi là người khác tôi nhất định không tha cho cậu ta. Cho nên đại ý là, cậu ta không đáng vì tôi mà rơi vào tay kẻ bệnh hoạn kia.
Đuổi xuống tới sảnh khách sạn, tôi vội kéo tay Trần Huỳnh Anh lại, nói với Đỗ Hà Thu.
- Tôi không phải người cậu có thể đối đầu được đâu, kể cả tôi không dùng nữa cũng không muốn kẻ khác dùng lại đồ của mình. Huống chi đồ này tôi vẫn còn hứng thú, cậu đừng nên phí công, nhé!
Để nhân đôi sự bất mãn của đối phương, tôi kéo cổ áo Trần Huỳnh Anh, hôn lên môi anh ta. Chỉ trách, lại chỉ có thể trách tôi quá thiện lương, thế nhưng đã dùng chính thân mình ngăn cho đứa bạn học xấu nết một màn nguy hiểm hết sức. Rồi để cho tiết mục xua đuổi đạt hiểu quả tốt nhất, Trần Huỳnh Anh cũng rất tranh thủ chiếm tiện nghi tôi luôn. Có mù cũng thấy được sự thỏa mãn của anh ta nữa. Giờ thì tôi mới thực sự hiểu được cái anh ta muốn chính là sự chủ động tự chui mình vào rọ của tôi. Tôi có lẽ không thể đấu lại được người này là thật.
Đỗ Hà Thu đã bực bội bỏ đi, tôi định đẩy Trần Huỳnh Anh ra nhưng vòng tay anh ta càng siết chặt lấy eo tôi hơn, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa đại sảnh đối diện cửa ra vào khách sạn, cứ thế cứ vậy thản nhiên mà điên cuồng cắn mút tôi cạn kiệt. Cho tới khi tôi không thở nổi nữa, tay cũng không còn sức đấm loạn nữa, mới buông tha tôi.
- Đồ em vừa lượm lại rồi, sao không kiểm tra coi nó còn dùng được nữa hay không?
- Kiểm làm gì…
- Dù sao cũng lại định vứt đi có đúng không? Không sao, em vứt bao nhiêu lần tôi sẽ khiến em phải lượm lại bấy nhiêu lần. Có điều, mỗi một lần em sẽ cảm giác hối hận thêm một chút với việc mình đã làm.
- Không vứt đi nữa là được chứ gì?
- Kiểm hàng thì sao?
- Kiểm.
Tôi không tin, không tin luôn, anh ta nhận mình là món đồ vứt đi lượm lại vậy mà không thấy nhục. Ở đẳng cấp này bảo sao tôi không đọ lại nổi anh ta.
Vì nói rằng tôi là người kiểm hàng, cho nên anh ta bắt tôi tự mình chủ động mọi thứ. Này là phục vụ anh ta chứ kiểm hàng mẹ gì. Thế nhưng đến lúc tôi định khẩu giao cho anh ta, thì lại cản tôi.
- Sao không?
- Ai biết được em có cắn tôi hay không?
- Cắn? – Tôi cười khẩy. – Nếu muốn tôi trực tiếp bẻ gãy của anh luôn cũng được.
- Bẻ đi.
- Là tôi không muốn.
- Tôi cũng không muốn.
Là không muốn bị tôi bẻ hay là không muốn tôi khẩu giao? Tôi nhìn vào mắt anh ta, nhớ lại lần ấy anh ta đã từng nói không muốn tôi làm loại chuyện đó, muốn nâng niu tôi. Phụ nữ ấy mà, chính là yếu mềm nhất lúc làm đại sự. Tâm can tôi từ lúc bị anh ta hôn đã vỡ vụn cả rồi.
- Tại sao, tại sao cứ phải lưu luyến em như vậy…?
Làm bao nhiêu chuyện tệ hại khiến tôi bị đẩy ra xa rồi lại dai dẳng đeo bám bắt tôi phải trở về bên cạnh. Tôi không hiểu, không thể nào mà hiểu nổi trong đầu anh rút cuộc nghĩ cái gì.
- Tôi không biết.
Có lẽ anh chính là đang đi tìm câu trả lời cho điều đó. Cho tới lúc tìm được, tôi sẽ còn phải khổ sở dài dài. Thế nên, tôi mạn phép thay anh lý giải, cắt bớt đi những khổ sở không đáng có.
- Vì anh yêu em, có phải không?
- …
Tại sao anh lại không tiếp nhận điều đó. Bởi anh không biết yêu thương nên không hề biết những biểu hiện của mình là tình yêu, ghen tuông, muốn chiếm giữ rồi thỏa mãn khi đạt được ý định.
- Chỉ cần anh nói ra được cảm giác đối với em, anh sẽ biết ngay thôi.
Đặt bàn tay anh lên lồng ngực, tôi nói tiếp.
- Nói ra mà cảm giác chỗ này thật nhẹ nhõm, đó chính là câu trả lời anh cần.
Đối với anh việc thừa nhận cảm xúc khó đến thế nào kia chứ. Chờ đến nản, tôi đành với lấy cái điện thoại đã đổ chuông nãy giờ của mình, liền bị anh giật lại.
- Anh yêu em…
Giống như vừa trải qua một cơn vận động khi thậm chí chúng tôi còn chưa xong màn dạo đầu nữa, tôi đã phần nào hiểu được áp lực mà anh đang phải chịu. Tôi hài lòng nở nụ cười.
- Anh yêu em, anh lưu luyến em như vậy là vì anh yêu em. Hóa ra là anh yêu em, nhiều tới mức muốn mình là mọi thứ của em, muốn mọi mối bận tâm, lo lắng, sợ hãi hay căm ghét đều phải là từ anh. Rõ ràng như vậy mà anh lại không hề biết.
Cách yêu này cũng thật quá kinh khủng đi, không tài nào nói giảm nói tránh nổi. Tất thảy những điều mà tôi cho là mình thích ở anh trước kia đều chỉ là vỏ bọc giả dối, nên tôi tự hỏi vậy hiện tại với bản chất hoang dại này của anh thì tôi yêu anh vì điều gì được nhỉ? Mà thôi kệ đi, ai biết được lúc nào cảm xúc của tôi sẽ lại bị anh làm cho xáo trộn nữa chứ. Chấp nhận yêu thương người này, tôi buộc lòng phải chấp nhận với mọi khả năng bất ngờ có thể xảy ra, có khi nay tôi thương anh, ngày mai đã lại có thể hận anh rồi. Vì gì mà thương, vì sao lại hận, nó sẽ trở nên chẳng hề quan trọng.
Lần này khúc mắc tâm tư của Huỳnh Anh đã được giải đáp, dường như cũng vì hài lòng với câu trả lời ấy, anh đối với tôi càng trở nên ham muốn hơn nữa. Tôi vừa không cản được anh, vừa không ngăn nổi chính mình, cứ thế cùng anh lăn lội suốt ba ngày. Con người ta thường ít dám nhắc tới vấn đề tình dục, thực ra chỉ bởi họ ngại việc phải thừa nhận vấn đề đó làm họ hứng thú đến phát điên như thế nào. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, dù bạn có cố tình không nói ra miệng, phản ứng cơ thể bạn lại thể hiện rõ ràng nhất. Cho nên, tôi thà tôn trọng nó thì hơn.
Giờ tôi mới chân chính cảm nhận được rằng bạn trai mình là một đại gia, không nhắc tới việc ở khách sạn phòng VIP nguyên ba ngày, chỉ cái việc anh kêu người đem đồ tới cho tôi thay thôi đã đủ làm tôi cảm giác như trong mơ rồi. Đã vậy, anh lại còn nói tôi tới công ty anh làm, sau khi thấy tôi nói chuyện với sếp Hằng. Chị ấy vẫn lo cho tôi, đã giới thiệu cho tôi một công ty để tới phỏng vấn. Tôi đường hoàng nhìn anh nói.
- Em dẫu sao cũng lớn hơn anh bảy tuổi, em là người trưởng thành và tự lập, em có đủ tự tin với khả năng của mình, em không muốn dựa dẫm vào ai hết. Anh hiểu hông?
- Bà Hằng giới thiệu cho em thì được còn anh em lại bài xích kiểu tự trọng đầy mình đó, thiếu công bằng như vậy mà hỏi anh hiểu hông thì anh hông hiểu.
Còn trả treo với tôi nữa chứ, ôi đáng yêu quá mà. Tôi cười cười xoa đầu anh.
- Ngoan nào, tới công ty anh em sẽ cảm giác không thoải mái, em không muốn phải che giấu mối quan hệ với anh mà công khai thì họ sẽ nghĩ em đi cửa sau. Đối với thực lực và trách nhiệm nghề nghiệp của em, đó là một sự thiếu tôn trọng.
- Được rồi, được rồi, anh tôn trọng em. Bởi anh yêu em mà.
Quá nhiều cái sự ngọt ngào trong mấy ngày nay rồi. Tôi chợt nhớ tới lời một người từng nói “nếu cứ lo lắng những tổn thương trong tương lai, yêu thương của hiện tại sẽ chẳng thể trọn vẹn” nên là thay vì nghĩ ngợi quá nhiều thứ không cần thiết, tôi thà rằng cứ tận hưởng những giây phút hạnh phúc này thì hơn. Dẫu gì thì những cái gọi là “tổn thương trong tương lai” từ Trần Huỳnh Anh cũng đa dạng bất ngờ lắm, có lo cũng chẳng đủ sức đi. Ví dụ như phần tiếp sau đây chẳng hạn.
Thực ra, Trần Huỳnh Anh tính tình rất trẻ con. Có lẽ những việc anh làm chỉ là những trò vui đùa của một đứa trẻ mà thôi, mặc dù nó chẳng có giới hạn và vì đứa trẻ ấy không nhận thức được mức độ ảnh hưởng nên những trò đùa đôi lúc đáng sợ tới cạn lời. Lại nói tiếp tới việc trẻ con của anh, tôi muốn đi gặp chị Hằng để cảm ơn vì tôi đã đậu phỏng vấn ở công ty mà chị giới thiệu, anh tự dưng cứ muốn đi cùng. Mà tôi thì tôi vẫn còn khó xử lắm, bởi ngày đó đã nói chắc như đinh đóng cột về bạn gái của anh thế nào. Giờ cái vị trí ấy lại chính là tôi, biết giải thích và giải thích kiểu gì với chị ấy được đây.
- Anh cũng là người quen của chị ấy, có gì khó để giới thiệu anh là bạn trai của em nhỉ? Bạn bè rồi ngay cả người yêu cũ em cũng đã công khai anh được.
- Em và Nam không phải người yêu cũ nhé.
- Ừ thì mối tình đầu không thành. Mà đừng có đánh trống lảng, anh nghiêm túc.
Thôi thì, nếu tôi cũng đã nghiêm túc muốn ở bên anh, việc giới thiệu anh với toàn bộ bạn bè người thân là điều không sớm thì muộn cũng phải làm. Có nghĩa là không sớm thì muộn tôi cũng sẽ nhận được ánh mắt hết sức chua chát từ sếp cũ khi thấy người đi bên cạnh tôi. Sau câu nói đầu tiên của chị, tôi lập tức chỉ muốn tan vào không khí.
- À, chị đã không biết là trợ lý cũ của mình lại đặc biệt xinh đẹp* đấy.
*: Đọc lại 2b để hiểu chi tiết.
Tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần thì bạn trai đã tò mò hỏi, sếp cũ đã kịp giải đáp tò mò luôn. Đã xấu hổ còn bị hai người đó cười cợt, tôi không ý thức được lại vạ miệng.
- Tại bữa đó nhìn thấy Huỳnh Anh đi với mẹ kế, vừa trẻ lại vừa đẹp…
- Thì ra lúc đó em đã ghen rồi à?
- Gớm không, coi cái mặt nó đỏ lừ kìa.
Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng kiểu này nữa. Chạy vào WC, nhìn thấy vẻ mặt yêu đương của mình phản chiếu qua tấm gương, tôi nhận ra dường như mình đã yêu anh nhiều hơn tưởng tượng. Không còn đường lui nữa rồi, duyên phận này nhất định phải đón nhận thôi.
Lúc trở ra, tôi nhìn anh với chị Hằng nói chuyện rất vui vẻ. Tính ra, hai người quen biết nhau cũng gần hai năm rồi, mối quan hệ cũng rất tốt. Không biết chị Hằng đối với con người thật cùng những tổn thương của Huỳnh Anh sẽ cảm thấy ra sao nữa. Lúc về tôi có nói ý điều đó, anh chỉ thản nhiên.
- Nếu không phải tình yêu thì sẽ chỉ là thương hại thôi, anh không cần.
Anh thì biết gì về tình yêu chứ. Tôi hơi bĩu môi. Nhưng một điều chắc chắn, anh phân biệt được lòng thương hại, và đúng là tôi cũng thấy không thoải mái gì nếu người ta nhìn anh bằng kiểu ánh mắt đó. Cho nên, chỉ một mình tôi biết được đau khổ của anh. Có chút thành tựu, lại có chút áp lực. Tôi là người duy nhất hiểu anh, nếu như tôi không bao dung cho anh, thì còn tồi tệ thế nào. Vấn đề là ở phạm vi của sự bao dung ấy lại quá lớn, thực là áp lực mà.
- Ngày mai bắt đầu đi làm rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé!
Tôi có chút sững sờ, anh thậm chí còn không vào nhà nữa, chỉ đứng ở cửa tạm biệt tôi.
- Ấn tượng đầu chẳng phải rất quan trọng à, em phải giữ sức mới làm việc tốt được.
Tôi cười cười, ấm áp bao trọn cõi lòng. Nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, dư âm lại lan tỏa lâu thật lâu. Tôi đã đi làm với tâm trạng hứng khởi nguyên một ngày. Cái việc ma cũ bắt nạt ma mới, coi tôi như chân chạy việc tôi đã từng lên án thế nào vậy mà cũng vui vẻ cho qua, thành công ngoài mong đợi khiến mọi người đều hài lòng. Bởi thế, buổi tiệc chào đón nhân viên mới cũng trở nên hết sức náo nhiệt, cứ như thể một buổi liên hoan thường niên vậy. Ai nấy đều hết lòng hỏi han, tìm hiểu tôi, dĩ nhiên chủ đề chung tư tưởng nhất chính là về tình yêu. Có điều, tất cả đều không ngờ người đề cập đầu tiên lại là Trưởng phòng.
Không biết có phải cái tuổi hai bảy đã thực sự là già quá rồi hay lớp trẻ dạo này quá thành đạt mà ngay cả sếp này của tôi cũng thua tuổi tôi nữa, một tuổi cũng là thua. Cậu ta chính là một trong những người đã phỏng vấn tôi, vừa có tư chất, vừa có ngoại hình đĩnh đạc, phỏng vấn ai cũng hỏi dồn dập, liên tiếp, phong thái làm việc thực sự khiến người ta phải e sợ. Nên lúc biết cậu ta thua tuổi mình tôi có chút không tin nổi.
Quay lại vấn đề hỏi đáp khi nãy, tôi không có lí do gì để ngần ngại nói về chuyện riêng tư của mình, thông thường đó chính là cách giúp hòa đồng giữa mọi người với nhau nhanh nhất. Khi nghe tôi nói đã có người yêu, phản ứng thất vọng thể hiện rõ. Tôi có chút khó hiểu.
- Muốn kiếm một mối cho sếp của chúng ta sao thật là khó.
Hóa ra là định ghép đôi người ta à, đúng cái trò tiêu khiển thường thấy ở các phòng làm việc mà. Tôi kìm không nổi cười hơi lớn, đánh giá luôn.
- Sếp của chúng ta ưu tú thế này dù tôi có độc thân cũng không đủ tiêu chuẩn đi.
Thái độ hiểu biết của tôi càng khiến mọi người thấy thoải mái. Và hệ quả cho việc mối quan hệ bỗng chốc đi lên chính là hết ly này tới ly khác, tôi bị mời uống đến đầu óc choáng váng. Thật chẳng ngờ, sếp lại đứng ra chấm dứt việc đó giúp tôi, khiến tôi thực mẹ nó cảm kích quá nhiều. Cố giữ đầu óc tỉnh táo, tôi lẩm nhẩm bảy bảy bốn chín lần việc mình đã có người yêu. Huống hồ thử tưởng tượng Huỳnh Anh mà thấy cái cảnh tôi được gã đàn ông khác bảo vệ, với tính cách trẻ con “ác liệt” của mình, anh lại chẳng cho tôi ra ngô ra khoai luôn à. Mà sao anh có thể xuất hiện ở đây được chứ, thiệt tình, đầu óc mụ mị thật rồi. Nhìn cái người phía trước kia giống giống anh khiến tôi cơ hồ hình dung ra thật lắm thứ phi lý.
- Tổng Giám đốc… trùng hợp quá…
Tôi nghe sếp mình gọi người đó là Tổng Giám đốc liền cùng mọi người đứng lên cúi đầu thi lễ. Sếp của sếp, mà còn là sếp Tổng luôn chứ, có khoản này là đáng để bị hiểu lầm thành Huỳnh Anh nhà tôi nè. Không nghe tới danh xưng Tổng Giám đốc thì tôi cũng suýt quên luôn việc người yêu mình chính là sếp lớn trên ngàn người chả dưới ai.
- Cũng không hẳn là trùng hợp.
Ôi cái giọng cũng thật là giống quá đi, trong lòng bỗng nảy sinh phấn khích, tôi mất kiểm soát thấy người mình đang sắp đổ thì được sếp nhỏ đứng ngay bên đưa tay đỡ. Không hiểu sao hành động này lại không làm tôi phân tâm bằng những lời của sếp lớn kia.
- Biết hôm nay phòng của mọi người có tiệc chào người mới cho nên cố ý ghé qua…
Tôi chắc chắn ai cũng nghĩ như tôi hiện giờ thôi, rằng sếp lớn này cũng thật quá rỗi hơi đi, chả có nhẽ phòng nào có người mới là cũng xuất hiện kinh ngạc như này luôn hả. Dĩ nhiên, ai cũng như tôi im lặng che giấu nội tâm thật kỹ. Vậy mà vẫn bị phát giác.
- Cũng bởi tôi mới tiếp quản vị trí này chưa lâu, muốn tăng thêm mối quan hệ với nhân viên là mục đích chính.
Lúc này mọi người mới à một tiếng nhẹ nhõm.
- Vả lại…
Cảm thấy nãy giờ cứ bị sếp lớn dòm chằm chằm, tôi mới để ý mình vẫn đang nhiệt tình dựa dẫm vào sếp nhỏ. Đừng nói tới thanh liêm của một người đã có bạn trai như tôi, mà nói luôn với tư cách của một nhân viên lại có hành động ám muội như vậy với sếp cũng là quá khó coi đi. Vừa đẩy mình ra khỏi sự tốt bụng khó xử kia, tôi đã lại bị câu nói của sếp lớn làm cho gục ngã lần nữa.
- Vả lại cô nhân viên mới này cũng vừa hay có chút đặc biệt với tôi.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đã đỡ lấy mình, tôi không muốn diễn giải cái cảm xúc của lúc đó nữa, thực chỉ muốn ngất mẹ đi. Ban đầu đúng là tôi giả vờ bất tỉnh đấy, chẳng ngờ thế nhưng lại ngủ quên thật. Lúc tỉnh dậy đã là câu chuyện của ngày hôm sau.