Trữ Hải thuộc phạm vi gần Đông Hải, hàng năm giữa mùa hạ Thẩm Thất đều thích đến nơi này nghỉ mát, không đến trung tuần* tháng chín tuyệt đối không trở về Lan Lăng.
(* trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
“Chủ tử, lão gia truyền lời nói Lan Lăng Vương đã đến Lan Lăng, thỉnh chủ tử mau chóng trở về.” Tỳ nữ Tiền nhi vừa đấm chân cho Thẩm Thất, vừa thận trọng nói.
Thẩm Thất mở to hai mắt, chuyện Lan Lăng Vương tới Lan Lăng thì có liên quan gì tới nàng? Phụ thân vội vàng muốn nàng trở về, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân. Gần đây phụ thân không gấp gáp hôn sự của nàng, rất có phong phạm của Khương thái công, chính là dùng kế tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, người nguyện mắc câu, chỉ là không biết tại sao lần này lại gấp gáp như thế. Bất quá phụ thân gấp gáp, cũng không có nghĩa là Thẩm Thất nàng cũng sẽ gấp gáp theo, vị Lan Lăng Vương này vẫn nên gạt bỏ sang một bên, đợi sau khi có nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn về y báo trở lại, Thẩm Thất mới có thể xác định người này có đáng giá để mình chạy về Lan Lăng ở giữa mùa hè nhìn y hay không.
Hàn Sâm không có nhìn lầm, Thẩm Thất này luôn luôn khó tránh khỏi ỷ “tài” ngạo vật, đợi sau khi nàng hiểu được, đương nhiên giá phải trả cũng không rẽ.
Thẩm Thất lưu lại Trữ Hải nửa tháng, ở đầu tháng chín mới lười biếng lên đường hồi phủ. Nàng biết Lan Lăng Vương là Nhị hoàng tử của Huệ Đế, không được sủng ái cho lắm, cũng coi như là không quyền không thế, nàng cũng không cảm thấy hứng thú. Sở dĩ nàng quay về Lan Lăng trước nửa tháng, là vì nàng nghe nói Mai Nhược Hàm và Lan Lăng Vương rất thân cận, thận cận tới mức gần như có thể nói chuyện cưới gả.
Lan Lăng, thậm chí là toàn bộ thiên hạ, nữ tử có thể vào được mắt của Thẩm Thất đều rất ít ỏi, có thể đếm được trên đầu ngón tay, vừa khéo Mai Nhược Hàm chính là một trong số đó. Ở Lan Lăng, các nàng đều có đội ủng hộ, không phân biệt lớn nhỏ. Thẩm Thất luôn luôn không hiểu, luận về bộ dáng, gia thế Mai Nhược Hàm đều không bằng nàng, tại sao có thể sánh vai cùng với nàng? Cho nên nàng không thể không nhìn Mai Nhược Hàm với con mắt khác.
Mai Nhược Hàm này cũng coi như là mắt cao hơn đầu, nàng ta cũng từng nói qua, sau này muốn gả cho người mà mình chọn, một đời một kiếp yêu nhau, nếu không tình nguyện Thanh Đăng Cổ Phật, cho nên Mai gia cũng không ai dám bức nàng thành thân. Hiện tại Thẩm Thất có chút hứng thú, muốn xem xem người có thể làm cho Mai Nhược Hàm nhìn ở trong mắt đến tột cùng là bộ dạng gì.
Thẩm Thất trở lại Lan Lăng tựa như con cá quay về biển khơi, đó là ông trời của nàng. Đáng lẽ ở trung tuần tháng chín mới mở hoa cúc xã nhưng vì nàng trở về trước thời hạn mở xã, cho nên đương nhiên Thẩm Thất sẽ là xã chủ.
Mỗi tháng nữ tử quý tộc Lan Lăng đều lấy hoa lập hội, hoặc đàm thơ, hoặc luận đạo, hoặc bình luận người phong lưu trong thiên hạ, hoặc tranh cãi thời hỗn loạn của thiện hạ, không giới hạn chủ đề vụn vặt cho nữ nhi gia. Mỗi lần mở xã đều phải đề cử một xã chủ, trừ bỏ tháng bảy, tháng tám Thẩm Thất vắng mặt cùng với hoa mai xã của tháng một ra, tất cả hoa xã của các tháng khác đều phải công khai tuyển xã chủ. Nữ tử có thể vào hoa xã đều xuất thân từ danh môn đại tộc, đối với thân phận yêu cầu đặc biệt khắc nghiệt, nữ chưa gả nhưng không phải là chính thất thì không được vào, phụ đã gả không phải là chính thất cũng không được vào, người không có tài không được vào, người không có dung mạo cũng không được vào, cho nên mặc dù ở Lan Lăng nữ nhi thế tộc nhiều, nhưng có thể vào được hoa xã này cũng chỉ có ít ỏi mười ba người mà thôi, nhưng hoa xã này các nữ tử Lan Lăng đều muốn tranh nhau tổ chức, tiến vào xã này, giá trị con người tăng lên gấp bội, ngay cả phu gia cũng cao hơn rất nhiều.
Mùng năm tháng chín, hoa cúc xã mở ở Trừng Hoài viên của Thẩm gia. Thẩm Thất cũng chỉ mới quay về hôm qua, hôm nay liền có thể tiến hành tiệc rượu long trọng, thực không phải là chuyện dễ, nàng cũng chỉ muốn khoe khoang năng lực làm nữ chủ nhân của mình mà thôi.
Mặc dù hoa xã chỉ có mười ba người, nhưng mỗi lần đến ngày mở xã, người đến chúc mừng không dưới một trăm ba mươi người. Ngày mở xã, lôi xe tiếp chẩn, vũ đắp thành ấm* ở Trừng Hoài viên, người có thể nhận được thiếp mời của Thẩm Thất là một chuyện vô cùng may mắn. Trong đám người đến chúc mừng đương nhiên có Lan Lăng Vương Hàn Sâm, Thẩm Thất cũng không tự mình đi ra nghênh đón. Tuy rằng nàng là xã chủ, nhưng nàng ngạo nghễ đã thành thói quen, trong thành Lan Lăng này vẫn chưa có ai để cho nàng ngược giày đón chào.
(*: miêu tả nhiều xe nối tiếp nhau mà đi)
“Hôm nay náo nhiệt như vậy, không bằng chúng ta lấy một trận mã cầu* bắt đầu, người thắng trận có thể được người đứng đầu hoa cúc xã tặng một bài thơ, như thế nào?” Trong lúc toàn bộ người tham gia xã tụ tập ở trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt ở Trừng Hoài viên thì Thẩm Thất mới khoang thai xuất hiện. Thuận theo sự xuất hiện của nàng, toàn trường giống như đã giao ước trước đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mỗi người đều đuổi theo cước bộ của nàng, thậm chí có người ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ sợ quấy nhiễu nàng.
(* mã cầu là môn cưỡi ngựa đánh bóng ý, hình ảnh mình post ở bên dưới nha)
Thẩm Thất đã quen với trường hợp này, cũng thích trường hợp này, thích cảm giác mỗi người đều vì nàng mà an tĩnh lại. Đất phẳng trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt tuy lớn, nhưng bởi vì an tĩnh, cho nên nàng nhẹ giọng nói ra lời cũng có thể để mỗi người đều nghe vào trong lỗ tai, nhớ ở trong lòng.
“Ý này rất tốt!” Đội người ủng hộ Thẩm Thất lập tức phụ hoạ, trong lúc nhất thời không khí lại náo nhiệt lên. Hiện nay mã cầu thịnh hành trong quân và dân gian ở Hoa triều, con cháu quý tộc bất luận là nam hay nữ đều đổ xô vào.
Thẩm Thất cười cười, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sớm đã có người chuẩn bị xong tất cả dụng cụ dùng cho đánh mã cầu, mọi người ở đây chờ đợi đã lâu lập tức đi đến sân cầu phía tây Trừng Hoài viên. Nếu bàn về vườn hoa tinh mỹ thì Trừng Hoài viên này thua xa với các đình viện khác ở Thẩm gia, sở dĩ Thẩm Thất chọn Trừng Hoài viên này để mở xã cũng chỉ vì trong viên này có một sân cầu.
Trong ánh mắt của Thẩm Thất không có mọi người ở giữa sân, nghiễm nhiên chính là mắt mọc trên đỉnh đầu, đối với Lan Lăng Vương Hàn Sâm bất quá cũng chỉ là nhìn lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi không có ai phát hiện ra. Thẩm Thất không thể không thừa nhận, Hàn Sâm có tiền vốn để Mai Nhược Hàm ái mộ. Y có khí phách ung hoa hiên lãng, cùng với dung nhan quá mức tuấn mỹ kia kết hợp lại với nhau càng tăng thêm nổi bật, không có một tia nghèo túng khốn khổ, ngược lại tăng thêm khí phách quân lâm thiên hạ.
Chỉ là Thẩm Thất tự kiêu dung mạo hơn người, cho nên đối với tướng mạo của người khác ngược lại không mấy xem trọng, nam tử nàng muốn gả đương nhiên không thể là một gối thêu hoa bên ngoài tô vàng nạm ngọc.
“Chủ tử, dáng dấp của Lan Lăng Vương gia kia thật là….” Tiền nhi ở một bên cũng nhìn thẳng mắt, nàng biết chủ tử nhà mình không dễ dàng suồng sã mà đánh giá người khác, nhưng nàng chỉ là một hạ nhân lại có thể không kiêng dè.
“Như thế nào, mê hoặc hồn của em rồi sao?” Thẩm Thất trách mắng một tiếng, “Đừng làm chủ tử ta đây mất thể diện.”
Đến khi Hàn Sâm xoay người rời đi, Tiền nhi mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng ‘chậc chậc’ hai tiếng, giống như đang nhấm nháp món ngon nào đó mà thoả ước mong nguyện, “Chủ tử, nhưng y thật sự...” Tiền nhi muốn thúc giục Thẩm Thất mau chóng đi theo Hàn Sâm.
“Không nên trông mặt mà bắt hình dong, cẩn thận bên ngoài tô vàng nạm ngọc.” Thẩm Thất hết sức tự kiêu, cảm giác người có dung mạo tuyệt lệ bên ngoài vàng ngọc bên trong cũng là vàng ngọc chỉ có mình nàng, còn lại đều là thối rữa, một nhận định này không phân biệt là nam hay nữ. Thấy mọi người quá mức chú ý đến dung mạo của Hàn Sâm, trong lòng nàng lại càng khó chịu, cảm thấy một nam nhân dựa vào mã ngoài để kiếm sống, tất nhiên không tính là nam nhân chân chính.
“Hôm nay có thể được Vương gia quang lâm, tiểu nữ tử chỉ cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, không bằng chúng ta lấy người của Vương gia mang đến từ Hoa triều làm thành một đội, người Lan Lăng chúng ta thành một đội, một đấu một như thế nào?” Thẩm Thất nói ra lời trong lòng của rất nhiều nam nhân Lan Lăng mong muốn, cho nên tiếng phụ họa càng tăng lên. Hàn Sâm vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, hơn nữa còn sắp hái đi “Mai Hoa tiên tử” của Lan Lăng, làm sao có thể chịu phục, chỉ là không tiện đánh, giờ có thể ở trên trận cầu này phân cao thấp, đương nhiên là rất tốt.
Hàn Sâm thản nhiên liếc Thẩm Thất một cái, hời hợt cười một tiếng, “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Mặt ngoài Hàn Sâm như gió êm trời lặng, tao nhã lịch sự, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo của Vương gia, ngược lại khắp nơi là một bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, càng làm cho nhiều người nhìn y không thuận mắt.
Hàn Sâm xem Thẩm Thất rực rỡ lay động thiên hạ này bất quá cũng chỉ là như thế mà thôi. Thẩm Thất chậm chạp không trình diện, khắp nơi bày ra dáng vẻ cao ngạo của chủ nhân, vốn không phải là sở thích của y, huống chi lời nói và việc làm còn ngây thơ như thế, bất quá Thẩm Thất quả thực là rực rỡ lay động thiên hạ, sáu chữ này đúng là danh xứng với thực. Ở trong hoàng thất, y gặp qua không ít mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đều thua kém ba phần so với nữ tử trước mặt này. Nàng chậm rãi đi tới, không cần phục sức hoa lệ, không cần xa hoa phô trương, bản thân nàng có thể làm nổi bật toàn trường giống như không phải là nhân gian, mà là đến Dao Trì gặp được tiên nữ. Mặc dù Hàn Sâm đối với việc Thẩm Thất đến muộn có chỗ không thích, nhưng cũng không thể phủ nhận ở trong nháy mắt lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y cũng có chút hốt hoảng.
Bất quá sau khi nhìn thấy lời nói và việc làm của nàng, Hàn Sâm cảm thấy nàng cũng chỉ thường thôi.