Người tới không phải Thẩm Thất thì là ai.
Thẩm Thất chôn mình trong ngực Hàn Sâm, khóc nức nở, còn chưa kịp chuyển sang gào khóc, đã bị thiếu khí khiến cho khó thở đành phải ngưng lại. Thẩm Thất dùng sức đẩy Hàn Sâm ra nhưng mà không được, nàng gấp đến độ dùng tay chân đấm đá Hàn Sâm, tìm mọi cách giãy giụa mới có được một chút không khí, mở miệng hít thở, “Chàng, chàng, muốn ta chết nghẹt đây mà!” Thẩm Thất cong lưng, chỉ tay vào mặt Hàn Sâm, thiếu chút nữa là nghẹt thở chết rồi.
Thẩm Thất không nghe thấy Hàn Sâm nói gì, đợi lúc nàng đã thở đều đặn, lại bị Hàn Sâm kéo vào ngực. Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng hơi hốc hác một chút, nhưng vẫn là Hàn Sâm người mà nàng luôn luôn muốn dựa vào, điều mà Thẩm Thất có thể làm bây giờ, chính là tựa đầu vào lòng ngực hắn, như thế đã đủ rồi.
Không ngờ Hàn Sâm lại nâng mặt nàng lên, nhìn chăm chú một lát, sau đó cau mày nói: “Cằm nhọn quá.”
Trong đôi mắt Thẩm Thất có chút đau buồn, nhưng ngay sau đó bị thay bởi vui sướng, “Ta…”
Trước khi gặp Hàn Sâm, Thẩm Thất nghĩ nàng có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều khổ muốn kể, rất nhiều rất nhiều lệ phải chảy, nhưng tới giờ phút này, nàng chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn. Đáng tiếc chữ “Ta” của nàng còn chưa kịp hết, đã bị người ta nuốt vào trong bụng.
Mặt Thẩm Thất đỏ lên, không nghĩ tới người như Hàn Sâm lại vội vàng như vậy, “Tiền nhi… còn ở ngoài…” Nàng muốn nói là Tiền Nhi vẫn còn ở bên ngoài đợi nàng.
“Nàng ta không dám vào đâu.” Hàn Sâm cắn lỗ tai Thẩm Thất.
Lúc này ngay cả đồ bảo hộ Hàn Sâm cũng không mang, mới bước vào đã điên cuồng mây mưa, dùng hết sức quất, Thẩm Thất giống như bông hoa trong mưa, bị giày vò đến ướt át, nhẹ nhàng ngâm nga.
Khó khăn lắm mưa mới lạnh, gió mới ngừng, nhưng Thẩm Thất lại xấu hổ muốn chết, bởi vì Hàn Sâm cứ yên lặng ngắm nhìn nàng, giống như muốn tiếp tục yêu nàng. Thẩm Thất vội vàng kéo quần áo ở dưới hai người bọn họ để đỡ ngượng ngùng, nhưng Hàn Sâm lại không chịu nhúc nhích, mới vừa tiêu hao hết sức lực sao Thẩm Thất có thể chịu nổi Hàn Sâm lần nữa, nàng vừa thẹn thùng vừa nóng vội, nhưng đành chịu, bị người ta nhìn hết rồi.
“Ta…” Thẩm Thất muốn nói chuyện để phá tan cảnh tượng xấu hổ này, nhưng cánh môi mới hé mở đã bị Hàn Sâm dùng ngón tay chặn lấy, mà hắn cảm thấy nằm trên đất ngắm nhìn Thẩm Thất cũng rất thú vị. Thẩm Thất cực kì xấu hổ. Nàng nghĩ nếu bây giờ có thêm rượu, chỉ sợ hắn càng thích thú.
Thẩm Thất muốn đứng dậy, hắn gác một chân lên người nàng, nàng khó khăn xoay người, đẩy hắn ra cũng không được, “Chàng…” Thẩm Thất không thể tin rằng Hàn Sâm cũng có lúc chơi xấu, hơn nữa cả người hắn đầy tà khí, ánh mắt hắn giống như muốn ăn từng tấc thịt người ta, làm cho người ta phải mặt đỏ tai hồng. Thẩm Thất bắt đầu thấy nhớ bộ dáng nghiêm túc, vẻ mặt đứng đắn quở mắng mình của Hàn Sâm.
Cũng may, trong lúc Thẩm Thất xấu hổ muốn chết, bên ngoài vang lên một tiếng, “Thất Thất.”
Chắc chắn là Thẩm Ngũ.
Thẩm Thất không khác gì kẻ bị người ta bắt thông dâm trên giường, vội vàng đứng bật dậy, không phát ra tiếng động làm khẩu hình, “Quần áo.” Ý bảo Hàn Sâm mau dịch mông ra. Lúc Thẩm Thất lấy được quần áo dưới người Hàn Sâm, nàng mới phát hiện quần áo bị xé rách hết rồi. Đáng tiếc lúc Hàn Sâm mê hoặc nàng, nàng y như người đi trong sương mù dày đặc, thậm chí quần áo bị hắn xé cũng không biết.
Thẩm Thất cầm quần áo bị xé đưa tới trước mặt Hàn Sâm, “Làm sao bây giờ?” Nàng làm khẩu hình, trợn to mắt nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhíu mày đưa quần áo của hắn cho Thẩm Thất, vẻ mặt buồn chán, bởi vì dưới tình huống này, quần áo Hàn Sâm quá rộng so với Thẩm Thất, mới nhìn trông nàng có vẻ thê thảm, nhưng cũng rất quyến rũ.
Thời điểm Thẩm Ngũ đi vào, lập tức nắm tay Thẩm Thất, “Thất Thất!” Thẩm Ngũ hơi nghẹn ngào, “Ta cho rằng, ta cho rằng…” Thẩm Ngũ vừa nghẹn ngào, vừa cau mày nhìn quần áo Thẩm Thất.
“Muội gầy đi nhiều rồi, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Mấy tháng nay, mấy tháng nay…” Thẩm Ngũ không có dũng khí hỏi.
Có lẽ ngay cả Hàn Sâm cũng không có can đảm hỏi.
“Mọi thứ đều tốt rồi, mọi thứ đều tốt rồi.” Thẩm Ngũ không cầm lòng được ôm Thẩm Thất vào ngực, “Ta sẽ không bao giờ… để muội rời khỏi tầm mắt của ta, ta cam đoan.”
“Ngũ ca, ngũ ca, mẫu thân…” Sau khi đại nạn nhìn thấy người thân của mình, sao Thẩm Thất có thể không nổi giận, Thẩm Ngũ nghẹn ngào, Thẩm Thất dựa vào ngực hắn khóc, gào khóc lớn tiếng, tất cả những cảm xúc của nàng chỉ khi ở chỗ Thẩm Ngũ mới có thể thổ lộ.
Thẩm Ngũ nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Thất, “Ta biết, ta đều biết, ta sẽ chăm sóc muội.” Thẩm Ngũ ôm Thẩm Thất, đối mặt với Hàn Sâm, “Ta muốn dẫn Thất Thất quay về Lan Lăng.” Lời nói mạnh mẽ, ánh mắt kiên định.
Thẩm Thất ở trong ngực Thẩm Ngũ, ngẩng đầu lên nhìn, “Chúng ta về Lan Lăng.” Thẩm Thất chợt nhớ ra, nàng rất coi trọng tình nghĩa, nhưng từ xưa đến nay bản thân chưa từng làm được chuyện gì đúng đắn.
“Chúng ta về Lan Lăng đi.” Thẩm Thất cười, bước tới kéo tay Hàn Sâm, chuyện lần này nàng cảm thấy mình có công rất lớn.
Lúc Thẩm Thất bước vào thành Lan Lăng, nàng hoàn toàn không tin đây là Lan Lăng nơi mà nàng sinh sống từ nhỏ đến lớn, thời điểm nàng đi ra ngoài tìm Hàn Sâm, căn bản là không kịp nhìn ngó xung quanh.
Lan Lăng giàu có và xa hoa, nay chỉ còn lại vách tường đổ nát, cỏ dại mọc thành bụi. Mà Thẩm phủ, rách nát không chịu nổi, yên lặng giống như địa phủ.
“Ngũ ca!” Thẩm Thất vội vàng quay đầu tìm người thân duy nhất hiện nay của nàng.
“Không sao đâu, ta nhất định sẽ xây lại Thẩm phủ. Nhưng bây giờ cần phải ở tạm nơi khác.” Thẩm Ngũ nói nơi khác chính là một biệt viện bị phá hư một ít.
Thẩm Thất ngẩn ngơ nhìn Thẩm phủ, muốn quên đi ngày hôm đó nhưng nàng không thể quên.
Thẩm Thất quay đầu lại, khuôn mặt giãn ra cười nói: “Nhất định phải xây lại, có điều bây giờ chúng ta ở vương phủ đi.”
Thẩm Thất dẫn đoàn người đi vào hầm đá trong vương phủ, Thẩm Ngũ sửng sốt nói: “Các người sống trong hầm đá sao?”
“Không phải, chẳng lẽ lại muốn bị đông chết?” Thẩm Thất đắc ý cười, “Lúc ấy chúng ta đều nghe thấy phản quân nói muốn kiểm tra hầm chứa đá.” Thẩm Thất lén cười, khi đó các nữ nhân nghe thấy đều hoảng sợ ôm chặt lấy nhau.
Thẩm Thất nhẹ nhàng di chuyển một khối băng trong hầm đá, tường bắt đầu chuyển động về phía sau, “Nhị tỷ.” Thẩm Thất nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Sao ta lại không biết trong vương phủ còn có mật thất này.” Hàn Sâm cũng khá ngạc nhiên, hắn nhớ rõ lúc mới vào đây sống, từng vách tường hay từng chỗ một đều do hắn sai người xây dựng.
“Chàng không nhớ ta đã từng tu sửa vương phủ sao, nếu không có lần đó, chỉ sợ…” Thẩm Thất không nói nữa, chớp mắt cái bi thương đã thay thế bằng vui tươi.
E rằng hiện giờ Thẩm Thất còn vui tươi hơn hẳn thiếu nữ ngày xưa khi không biết tới sự đời, nhưng nét vui vẻ của nàng rất không chân thực.
Nhị tỷ cùng với Đường tỷ, biểu muội của Thẩm Thất vừa nghe được giọng nói của nàng vội vàng chạy ra, “Thế nào rồi, tình huống phía trên ra sao?” Thẩm Băng Ý nhìn Thẩm Thanh Thu phía sau Thẩm Thất, nước mắt tự động chảy xuống, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, “Ngũ đệ.”
Thẩm Ngũ kêu một tiếng, “Nhị tỷ.” Tất cả đau khổ bi thương đều dồn hết vào hai chữ này, nhẹ nhàng an ủi.
Trong chỗ này có hơn mười mấy nữ nhân, khuôn mặt ai cũng xanh xao, tái nhợt, rất yếu ớt. Thẩm Ngũ lại hỏi Thẩm Thất sao các nàng có thể sống sót trong mấy tháng này, Thẩm Thất cười hì hì vô tâm vô phế nói: “Tài sản ngày trước của muội đều có ở đây, thêm mấy chục túi lương khô, mấy chục vại nước.” Chẳng qua muốn Thẩm Thất đại tiểu thư phải ăn mấy tháng lương khô cứng ngắc, cũng xem như làm khó bệnh kén ăn của nàng, ban đầu ngay cả nhìn nàng cũng không them nhìn tới, sau đó phải chịu tra tấn của Hàn Sâm.
“Cuộc sống hằng ngày rất khổ sở, ngay cả nước cũng cực kì quý giá, lâu lắm rồi chưa được tắm đâu.” Thẩm Thất bày ra bộ dạng nhăn mặt, giống như ghét bỏ chính mình, nàng chợt nghĩ đến Hàn Sâm. Vừa nãy không biết hắn có ngửi được không, Thẩm Thất xấu hổ đến đỏ mặt.
“Sao các nàng ở lại trong đó lâu như vậy mới chịu đi ra?” Hàn Sâm hỏi, bởi vì bọn họ đã giành lại được Lan Lăng từ một tháng trước.