Tinh thần của Thẩm Thất vốn đã theo tiếng gọi “Dong cô nương” của lão bà bà bay đi chỗ khác.
Lúc Hàn Sâm ngầm đồng ý cho Thẩm Thất tiếp nhận sổ sách cùng chìa khóa vương phủ từ trong La thị, nàng vô cùng hăng hái đi đến tư khố vương phủ, kiểm kê đồ vật, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bình phong hai mặt cực kì xinh đẹp, một bên là thêu phú quý mãn đường, một bên thêu long phượng trình tường. Màu sắc hoa mẫu đơn tươi đẹp, còn con rồng kia tràn đầy khí phách, phượng cao quý rực rỡ, đường nét tinh tế, vô cùng sống động. Với kinh nghiệm chuyên dùng vật quý báu của Thẩm Thất mà đánh giá, bình phong kia quả thực là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.
Trong lúc cao hứng Thẩm Thất đem bức bình phong đó đặt trong phòng của mình, nàng rất thích hoa mẫu đơn. Trên góc bên trái bức bình phong có một thêu chữ tinh xảo “Dong”, mặc dù Thẩm Thất không biết là người nào đã thêu, nhưng thêu được thế này thì đúng là nhân vật số một trong thiên hạ.
Lúc Thẩm Thất đặt nó ở trong phòng. Thì Hàn Sâm bước vào, hắn vừa nhìn thấy bức bình phong thì ngơ ngác một lúc lâu, suốt buổi tối không thèm nói chuyện, dù Thẩm Thất trêu đùa hắn như thế nào, bộ dáng của hắn vẫn lơ đãng không chú ý, giống như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó Hàn Sâm lấy cớ không thích cảnh quá phồn vinh tươi đẹp, bảo Thẩm Thất thay một bức bình phong sơn thủy.
Hiện giờ Thẩm Thất bỗng nghe thấy lão bà bà gọi “Dong cô nương” mới chợt hiểu ra, người tên chữ Dong kia thật sự tồn tại.
“Bà bà nhận sai người rồi, đây không phải là Dong cô nương, nàng là Vương phi nương nương của vương phủ chúng ta.” La thị tiến lên đỡ lão bà bà.
“Hả, không phải Dong cô nương?” Lão bà bà áy náy xin lỗi, “Lão bà ta mắt mờ, Dong cô nương xinh đẹp hơn cô một chút.” Lão bà bà xin lỗi xong thì buông tay ra. Miệng bắt đầu lập đi lập lại Dong cô nương lương thiện như thế nào, hàng năm lễ mừng năm mới đều dẫn người đến thăm những người già ở đây, giúp bọn họ chải đầu rửa mặt, thay đồ mới, làm sủi cảo, vân vân.
Thẩm Thất vụng về chải tóc giúp một lão bà, tự nàng còn chưa chải tóc cho mình huống chi là người khác, lão bà kia lập tức che đầu của mình, “Ai ôi.”
“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Thẩm Thất liên tục xin lỗi, đại khái là quấn tóc của bà ta vào lược.
“Nương nương, để đó cho ta.” La thị cầm lấy lược trong tay Thẩm Thất, nhẹ nhàng chải giúp lão bà. Lão bà bắt đầu lẩm bẩm, “Vẫn là Dong cô nương nhẹ nhàng nhất, trên người nàng luôn có một mùi hương dễ ngửi, tại sao nàng lại không tới, có phải đã đi xa rồi không?” Lão bà kia còn thuận tiện trừng mắt nhìn Thẩm Thất, ý tứ rõ ràng bà ta không hài lòng với Thẩm Thất. Giống như Thẩm Thất cướp lấy vị trí Vương phi của Dong cô nương.
Thẩm Thất rất mất mặt, thầm nghĩ nàng không chê trên đầu lão bà ta đầy trí rận đã tốt lắm rồi, bà ta lại còn chê nàng đủ điều.
Đáng tiếc làm sao Thẩm Thất có thể tranh hơn thua với một lão bà đơn thân đây, nàng chỉ có thể nhịn tức giận quay về vương phủ, mới vừa trở lại trong viện, Thẩm Thất lập tức phát giận, nổi giận đùng đùng cầm lấy một cành cây khô khảy tuyết, sau đó vơ một nắm tuyết bỏ vào miệng cắn nát, cắn cho nó nát vụn, Thẩm Thất vừa cắn vừa giậm chân nói: “Cắn chết ngươi! Ta cắn chết ngươi!” Mặt tức đến ửng đỏ.
“Làm sao vậy, sao vừa mới đi tới Bi Điền viện liền trở thành thế này?” Hàn Sâm nhìn thấy Thẩm Thất đang gặm tuyết, thì bước lên lấy nắm tuyết trong tay Thẩm Thất ra, lại nói: “Nàng không sợ ăn vào sẽ bị đau bụng sao?”
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm, nàng vẫn còn tức chuyện hắn không nói cho nàng biết ngày hai ba tháng chạp hàng năm người trong vương phủ sẽ tới Bi Điền viện, Thẩm Thất nghĩ, chuyện này còn không phải do Dong cô nương kia khơi bày sao. Đến lúc này thì cục tức không hề nhẹ, nàng thuận tay bốc thêm một nắm tuyết, hung hăng cắn: “Tốt nhất là đau chết ta đi, hừ.”
Thẩm Thất hết sức nhẫn nhịn, mới có thể không hỏi tới chuyện của Dong cô nương, nàng sợ, sợ rằng khi nhắc tới, Hàn Sâm sẽ lại nhớ về nàng ta.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua bình ổn yên ả, nhưng bên trong cuộn trào mãnh liệt.
“Ta đi đến miếu ở ba ngày.” Ba tháng sau, Hàn Sâm đột nhiên nói.
“Ta cũng phải đi.” Thẩm Thất không hề nghĩ ngợi nói ra, tiện thể đi ra ngoài giải sầu.
“Ta đi trai tịnh tắm rửa, nàng đi theo còn ra thể thống gì.” Hàn Sâm cương quyết từ chối Thẩm Thất, Thẩm Thất nhìn thấy tâm tình hắn cũng không sung sướng gì, cho nên không dám giằng co, dù sao cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Trong trí nhớ, Hàn Sâm có thói quen vào tháng ba sẽ đi đến miếu ở, tuy rằng ngày thường không thấy hắn lễ Phật, nhưng Thẩm Thất tin rằng đây chính là thói quen của hắn, cho nên không cảm thấy kì quái. Bản thân nàng không lễ phật, cũng không hay đi đến chùa.
Hàn Sâm vừa đi, Thẩm Thất liền đi với nha hoàn tâm phúc của mình đi dạo trong vương phủ, ngoài dự đoán chính là, hôm nay không phải ngày lễ gì, nhưng trong ao vương phủ thả đầy đèn hoa đăng, đứng dưới tàng cây bên cạnh ao, mép tảng đá, có thể ngửi thấy mùi hương đèn. “Hôm nay là ngày mấy vậy Tiền nhi?”
“Chẳng lẽ là ngày tế hoa thần? Tại sao ngày này ở An Dương lại khác xa với Lan Lăng chúng ta.” Tiền Nhi cũng buồn bực.
“Bắt một người tới hỏi thử xem.” Thẩm Thất nhấc cằm hất về phía mấy nha hoàn đứng dưới tàng cây thả hoa đăng, Tiền Nhi lập tức tuân lệnh.
Mấy nha hoàn kia nhìn thấy Tiền Nhi cũng không sợ hãi gì, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Thất phía sau Tiền Nhi, lập tức sợ hãi tới run rẩy, “Nương nương, nô tỳ, nô tỳ…”
Thẩm Thất tự hỏi ngày thường nàng không có ức hiếp gì bọn hạ nhân, trừ khi bọn họ phạm lỗi nàm mới trách phạt, những người này không nên vừa nhìn thấy nàng là sợ hãi mới phải, giống như nàng là nữ la sát không bằng. Thẩm Thất nhíu mày, không giận không vui, “Các ngươi là người của tế điện nào?”
Nha đầu này sợ tới mức phát run, lại cắn chặt răng không mở miệng. Càng như vậy Thẩm Thất càng tò mò, “Lén lén lút lút xem ra không phải là người của tế điện nào hết, hỏi lại không trả lời, ngày mai đến phòng thu chi lĩnh bạc rồi đi đi.”
Đang trong thời loạn muốn kiếm việc mưu sinh chắc chắn không dễ.
“Nô tỳ ở tế điện Khiêu Hà của Dong cô nương.” Rốt cuộc cũng có người cả gan nói.
Khuôn mặt Thẩm Thất lập tức trắng bệch. Thì ra ngày này hằng năm, Hàn Sâm đi tới miệu trai tịnh là vì nàng? Trong ngực Thẩm Thất nghẹn một cục tức không biết xả làm sao cho hết, bởi vì Dong cô nương đã chết, cho nên trong lòng Thẩm Thất cũng có chút yên tâm. Cũng thật may mắn vì nàng ta chết, mình mới có thể ở bên cạnh bầu bạn với Hàn Sâm, bởi vì ý nghĩ như vậy khiến cho Thẩm Thất áy náy cùng ân hận.
“Thay ta đốt một đèn đăng đi.” Thẩm Thất yếu ớt nói.
Mấy ngày nay Thẩm Thất vẫn luôn không vui, khiến nàng có chút kinh ngạc vui vẻ chính là khi nhìn thấy cây diêu hoàng trong vương phủ nở hoa.
Thẩm Thất tươi cười nhìn cây diêu hoàng, “Không ngờ đến nơi này còn có thể nhìn thấy diêu hoàng!” Thẩm Thất nhìn trái nhìn phải, lúc ở Lan Lăng nàng cũng từng trồng một cây, nhưng cho dù dùng cách nào, cũng không thể làm diêu hoàng phát triển, hồi đó nàng buồn rầu rất lâu.
Thẩm Thất tìm lão Vương quản vườn hỏi, “Ngươi trồng diêu hoàng này như thế nào?”
“Khởi bẩm nương nương, diêu hoàng này không phải do nô tài trồng, là Dong cô nương năm đó trồng, chỉ tiếc mấy năm nay đã chết gần hết, chỉ còn mỗi một cây này thôi.” Lão Vương cảm thán.
Lại là Dong cô nương.
Toàn bộ hứng thú của Thẩm Thất đều không còn.
“Nói đi nói lại đều là Dong cô nương, Dong cô nương, tài thêu thùa của Dong cô nương là thứ nhất thiên hạ, tài trồng hoa của Dong cô nương cũng là thứ nhất thiên hạ, Dong cô nương cũng là người lương thiện nhất thiên hạ, cho dù nàng ta có nuôi chó cũng là cao quý, muốn so sánh cũng so sánh không nổi.” Thẩm Thất vừa quay về phòng liền nổi cáu, đi qua đi lại, hận không thể dẫm nát nền nhà.
Tiền Nhi ở bên cạnh sợ tới mức không dám lên tiếng.
“Ta thật muốn nhìn coi bộ dáng của Dong cô nương kia như thế nào.” Lúc này Thẩm Thất thật sự bị chọc giận, nàng muốn nhìn coi vị Dong cô nương kia là thần tiên chốn nào.
“Nhưng mà, nàng… nàng đã…” Tiền Nhi cẩn thận mở miệng nói.
Thẩm Thất chống hông nói: “Chẳng lẽ không có tranh sao?” Thẩm Thất nhớ tới Hàn Sâm, nhớ tới việc Hàn Sâm không có trong phủ, “Đi, chúng ta tới thư phòng.”
“Nhưng mà vương gia không cho nữ quyến bước vào thư phòng.” Tiền Nhi nhắc nhở Thẩm Thất.
Đây lại là một tật xấu khác của Hàn Sâm, không cho Thẩm Thất bước vào thư phòng hắn ở An Dương. Thẩm Thất tưởng rằng nàng và hắn đã sớm thân thiết gắn bó, trên đường từ Lan Lăng đến An Dương, hắn đối xử với nàng rất tốt, tất cả đều nghe theo nàng, hoàn toàn thương yêu, giống như thời điểm tân hôn, nhưng tới An Dương rồi Thẩm Thất mới phát hiện, Hàn Sâm thật sự đối tốt với nàng. Có điều như vậy vẫn chưa đủ, càng không đủ tốt để Thẩm Thất bước vào trái tim hắn.
Thẩm Thất chỉ có thể đứng trước cánh cửa của hắn, vĩnh viễn không thể nào bước vào căn phòng tư mật kia, vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn hắn đằng sau đám sương mù.
“Hắn không cho phép, chúng ta có thể đi trộm.”
Đêm dài, nhân lúc mọi người đi ngủ, vẫn có khả năng trốn vào. Thẩm Thất bảo Tiền Nhi đừng bứt dây động rừng, sau đó nàng chậm rãi đi vào thư phòng Hàn Sâm.
Ban đầu nàng chỉ ôm một tia hy vọng, hoặc nói là nàng tình nguyện không có hy vọng gì cả, nhưng mà nàng tìm được một bức tranh cuộn trong ống tre.
Thẩm Thất từ từ mở bức tranh ra. Không cần nhiều nét bút, cũng vẽ nên được hình dáng cao quý, sắc nước hương trời của nàng kia, ngay cả người cao ngạo như Thẩm Thất, cũng không dám nói mình xinh đẹp hơn người trong tranh.
Người cầm bút phải đặc biệt coi trọng người trong tranh lắm, Thẩm Thất cuộn tròn bức họa trong tay, bắt đầu run rẩy. Nếu không phải ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, vì sao mỗi một nét bút lại vẽ nàng kia xinh đẹp đến vậy. Nước mắt Thẩm Thất “Lộp bộp” rơi xuống bức họa cuộn tròn, trên góc bức tranh đề một chữ “Sâm”.
Thẩm Thất chưa bao giờ nghĩ Hàn Sâm sẽ vẽ tranh, hơn nữa bức tranh kì công như thế, hắn đã từng nghĩ sẽ vẽ cho nàng một bức tranh không. Nhìn ngày vẽ tranh, tính thời gian, khi đó Hàn Sâm vẫn còn làm quan. Bọn họ ở chung với nhau từ lâu rồi sao?
Bốn chữ ‘thanh mai trúc mã’ gần như làm cho Thẩm Thất cắn chặt đầu lưỡi của chính mình.
Thẩm Thất bảo Tiền Nhi xâm nhập vào địch nhân để nghe ngóng tình hình, thật ra bản thân nàng cũng đoán ra được ít nhiều chuyện.
Nghe nói Dong cô nương kia là mỹ nhân ngày xưa Hàn Sâm cứu về, phù hợp với hoàn cảnh gặp gỡ lãng mạn, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Dong cô nương kia là họ hàng thân thích của mẫu thân Hàn Sâm, mặc dù thân phận tôn quý, nhưng cũng lận đận, khi còn nhỏ mẫu thân nàng vứt bỏ nàng để trốn theo nam nhân khác, nàng theo phụ thân bôn ba khắp nơi, cho đến khi phụ thân nàng nhận chức trở lại An Dương.
Do đó, có câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân làm nền, bị huyết thống không xa không gần ràng buộc, có thân thế lận đận khiến người ta mềm lòng. Về sau phụ thân Dong cô nương lại chuyển đi, Dong cô nương hợp tình hợp lý vào sống trong vương phủ của Hàn Sâm, chỉ thiếu một cái hôn lễ là có thể chính thức cầm quyền.
Thẩm Thất hỏi thăm tất cả các tin tức liên quan đến nàng ta, không ai nói xấu Dong cô nương nửa lời. Mọi người đều tận sức khen ngợi nàng ta, Thẩm Thất không thể tin rằng trên đời còn có một cô nương tốt như vậy.
“Tiền Nhi, ngươi nói xem Dong cô nương kia tốt hơn ta mọi mặt phải không?” Thẩm Thất yếu ớt hỏi.
“Sao có thể thế được, ít nhất chủ tử cũng xinh đẹp hơn nàng.” Tiền Nhi rất tự tin với dung mạo của Thẩm Thất.
Thẩm Thất liếc nàng một cái, lấy ánh mắt người thân cận đánh giá không có tác dụng, huống chi nàng thấy Dong cô nương kia cũng không hề kém mình, Thẩm Thất nhớ tới lời nhận xét của Hàn Sâm “Nàng ấy xinh đẹp hơn nàng một chút”, xoay người một cái ngồi xuống, nhìn vào trong gương: “Ngươi nói thử xem nếu ta gầy một chút thì có đẹp hơn nàng không?” Lần đầu tiên Thẩm Thất nhìn chính bản thân mình không hài lòng.
“Ngươi nói xem ta đánh đàn dễ nghe hơn nàng hay không?” Thẩm Thất cực kì không tự tin.
Tiền Nhi im lặng không nói chuyện, bởi vì sau khi kiểm tra lại tư khố nàng phát hiện, cây đàn của vị Dong cô nương kia chính là ‘Cửu tiêu hoàn bội’, người có thể sử dụng cây đàn này, lấy cầm nghệ ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng của Thẩm Thất có thể so sánh được sao?
Thẩm Thất nhìn ánh mắt của Tiền Nhi, lần đầu tiên có cảm giác thất bại, lại bại bởi một quỷ hồn. Nàng ta xinh đẹp hơn nàng, tài hoa hơn nàng, càng được người khác yêu thích hơn nàng, quan trọng nhất là, Hàn Sâm vì nàng thề không nạp thiếp.
Thẩm Thất bực bội quyết định đi ra ngoài hóng gió, lẳng lặng đứng dưới tang cây bên hồ, cúi đầu.
“Dong nhi.” Trong giọng nói bao gồm kinh hỉ cùng tràn đầy tình cảm, ngay cả một người xa lạ cũng nghe ra, cho dù chủ nhân của giọng nói kia có hóa thành tro nàng cũng nhận biết được.
p/s: nay coi kĩ thấy Dong cũng có nghĩa là Dung, mà lỡ để Dong rồi thì thôi lấy Dong luôn.