• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: HD

“Hoàng thượng, ngay cả người mà ngươi yêu nhất ngươi cũng không quan tâm sao?” Thẩm Thất thực sự nổi nóng, lúc này đã bị hai người kia kéo tới cửa, đau quá đau quá, mắt thấy sát khí của thị vệ cao ngất trời, Thẩm Thất không thể không lo cho sự an toàn của bản thân, vì vậy buột miệng nói ra.

Lí Chương hít một ngụm khí lạnh, dám gọi thẳng danh đế vương, chính là tội tam đẳng, chết mười lần cũng không đủ.

Nhưng Hàn Sâm bước nhanh vài bước, vọt tới trước mặt Thẩm Thất, “Nói!” Đơn giản, thẳng thắn.

Đángg tiếc bàn tay của Thẩm Thất bị hắn siết đến đau đớn, cổ tay như muốn đứt rời, “Nhẹ tay, nhẹ tay, đau.”

Khi Thẩm Thất nói xong, Hàn Sâm nhìn thấy ánh mắt của nàng bỗng nhiên người hắn ngây dại ra. Thẩm Thất là ai chứ, coi việc này là cơ hội tốt, không nhân cơ hội này để lừa bịp tống tiền thì đúng là kẻ ngốc, cho nên chậm rãi nói, nếu không gây sức ép cho Hàn Sâm, thì thật sự không rửa nỗi mối hận trong lòng nàng.

Thẩm Thất ngang nhiên đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, “Thật trùng hợp, ta vẫn chưa dùng cơm trưa, cho nên có chút đói bụng.” Nàng chính là điển hình của ngựa quen đường cũ, tất nhiên không quên nói một câu, “Ngày ấy, ta mang mấy cuộn tranh sang tìm hoàng thượng, để nhờ hoàng thượng tìm giúp ta một vị hôn phu, không ngờ lỡ tay làm rơi mấy bức họa của hoàng thượng, dĩ nhiên cũng có xem trộm vài bức, trong đó ta nhìn thấy một bức tranh chân dung mỹ nhân, mà nữ nhân trong tranh ta vừa mới gặp qua.”

Thẩm Thất thấy bộ dạng Hàn Sâm không chút phản ứng, tiện thể nói: “Bộ dáng giống nhau y đúc.” Thật ra Thẩm Thất cũng thấy Vong Trần đại sư và Dong cô nương có bộ dạng y hệt nhau, hay nói cách khác là cùng một người.

Hàn Sâm im lặng một lúc lâu không trả lời, Thẩm Thất không thèm để ý, nàng nghĩ thầm đại sự đã thành, bây giờ chỉ việc ăn uống no say, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, lập tức động tay, cung nhân xung quanh cũng rất khôn ngoan, nhanh chóng dâng bát đũa lên cho nàng.

Thẩm Thất lướt qua đậu hũ trước mặt, gà quý phi và vân vân, tình nguyện giơ tay với dĩa eo mỹ nhân ở thật xa, từ sau lần bị Hàn Sâm giáo huấn trước khi về kinh, Thẩm Thất đã có một thói quen, phải ăn eo mỹ nhân khai vị.

Chẳng qua eo mỹ nhân này thật dở không chịu nổi, cho heo ăn heo cũng chê, quá mặn rồi. “Trời ạ, mặn quá, rót trà cho ta, rót trà cho ta.” Thẩm Thất vừa bỏ vào miệng lập tức phun ra. Tên ngự trù chết tiệt, thức ăn nấu cho hoàng đế lại dám làm mặn muốn chết.

Thẩm Thất cho rằng đĩa thức ăn này có vấn đề, vì vậy nàng gắp một miếng chân giò hun khói, rõ ràng nên là vị ngọt, nhưng không hiểu sao lại mặn muốn giết người, nàng không ngừng phun ra, “Hoàng thượng, ngài đang ăn cái gì thế? Nên lôi ngự trù này ra ngoài chém đầu.”

Thế nhưng sắc mặt Hàn Sâm không chút thay đổi, giống như đã sớm quen với mùi vị này rồi, Thẩm Thất không ngờ Hàn Sâm lại trở nên kì quái đến như vậy, giống như không ngửi thấy mùi, không nhìn thấy màu, càng không nghe được nhạc hay hay dở, ngay cả hương vị đồ ăn cũng không nhận biết được.

Dường như Hàn Sâm không nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thất, hắn hỏi ngược lại nàng: “Tại sao ngươi lại gọi củ cải ti là eo mỹ nhân?” Trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự hi vọng và khó hiểu nhìn Thẩm Thất, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Thất cũng tự hỏi chính mình, đây chẳng phải là tên nàng đặt ra sao, nhưng khi bị ánh mắt nóng bỏng khác thường của Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Thất không thể trả lời ngay được, nàng suy nghĩ một lát, yếu ớt nói: “Mẫu hậu của ta gọi như vậy.” Đây đúng là lời nói dối khó tin nhất, tuy rằng Nam Chiếu không phải quốc gia lớn mạnh, nhưng củ cải ti không được phép dâng lên bàn ăn của hoàng hậu.

Hàn Sâm nghe xong câu trả lời của Thẩm Thất, sắc mặt liền thay đổi, ngay giây phút đó giống như Thẩm Thất vừa mới bóp nát hi vọng của hắn. “Ngươi còn chưa chịu đi, chẳng lẽ chờ trẫm giết ngươi sao?”

Đối mặt với thái độ thay đổi bất ngờ của Hàn Sâm, Thẩm Thất không kịp phản ứng.

“Cút cho trẫm.”

“Ngươi thật sự không nói đạo lý mà.” Thẩm Thất bị tốc độ trở mặt của Hàn Sâm chọc cho giận, “Ngươi không muốn biết người trong tranh đang ở đâu sao?” Đây mới chính là vương bài của Thẩm Thất, nhưng hôm nay mặc kệ nàng dùng vương bài như thế nào, đều phải giận đến mức giậm chân.

Lúc ánh mắt của Hàn Sâm ngước lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu, khiến Thẩm Thất sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, Thẩm Thất thật sự hận bản thân, tại sao mình có thể vô dụng như vậy, mới bị Hàn Sâm trừng mắt một cái đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn. Thẩm Thất càng nghĩ càng giận, giận bản thân quá yếu đuối, giận đến nghiến răng nghiến lợi, thuận tay cầm một cành cây gần đó đào tuyết lên, bỏ vào miệng dùng sức cắn xé.

“Thất Thất.”

Một tiếng gọi kia giống như đến từ thiên đường, Thẩm Thất chưa kịp hình dung là giọng nói của ai, chỉ biết khi tiếng nói kia phát ra, bản thân nàng không kiềm chế được liền dừng bước, đôi mắt nàng ngập nước.

Trong giọng nói kia chất chứa bao nhiêu chua xót.

Thẩm Thất không nhịn được, đành quay đầu lại, thì thấy Hàn Sâm đứng trên bậc thang, ngây ngốc nhìn nàng.

Lúc trước Hàn Sâm mắng nàng, quát nàng, bảo nàng cút đi, Thẩm Thất cũng không bị hắn làm cho kinh hồn bạt vía, nhưng hiện giờ thấy ánh mắt hắn nhìn nàng như thế, Thẩm Thất đột nhiên nhát gan, thầm nghĩ muốn trốn tránh, trốn đi càng xa càng tốt.

Vừa nghĩ liền làm, Thẩm Thất thật sự chạy trối chết, xoay người nhanh chân bỏ chạy, giống như bị quỷ dí. Tất nhiên nàng không nghe thấy tiếng Hàn Sâm hỏi Lí Chương, “Sao nàng có thể kéo ngươi tới đây được?”

Lí Chương có chút oan ức cáo trạng với Văn Hi đế, thậm chí còn thêm mắm thêm muối, hi vọng Văn Hi đế nghiêm khắc trừng phạt nữ nhân không biết trời cao đất rộng kia.

Hàn Sâm nghe xong, lập tức nở nụ cười, cười đến mức hai hàng nước mắt chảy ra, “Chỉ có một mình nàng mới làm được chuyện như vậy.”

Lí Chương ngơ ngác nhìn nước mắt thiên tử rơi, dường như lâu lắm rồi ông ta chưa thấy hoàng thượng nở nụ cười.

Thẩm Thất bên này chạy như điên đến Hoa Quang điện, bất chấp tất cả, nhảy lên xe ngựa, “Đi, mau đi.” Hồi nãy nàng sống chết không đi, bây giờ lại muốn bỏ chạy thật nhanh.

Thẩm Thất ngồi trên xe ngựa, cảm thấy trái tim đập mãnh liệt, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ về ánh mắt cuối cùng mà Hàn Sâm nhìn nàng, giống như muốn đốt cháy nàng.

Thẩm Thất đang mất hồn mất vía, bỗng nhiên có cảm giác xe ngựa dừng lại, cơ thể chợt nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa ngã ra ngoài, “Sao vậy?” Thẩm Thất vội vàng vén rèm lên.

Thấy thủ vệ cửa thành hành lễ nói: “Hoàng thượng có lệnh, công chúa không được xuất cung.”

Thẩm Thất cực kì nóng nảy, “Nói bậy, rõ ràng hoàng thượng đuổi…” Thẩm Thất cảm thấy lời này không đúng lắm, bèn sửa lại, “Là hoàng thượng hạ lệnh tiễn bản công chúa quay về Nam Chiếu, còn không mau mở cửa cho ta.”

Đây là hoàng thành Hoa triều, một công chúa Nam Chiếu thì có quyền gì để ra lệnh chứ, thủ vệ đứng im, cho dù Thẩm Thất mắng chửi hay khuyên nhủ cũng không được, bọn họ nhất quyết không cho xe ngựa của nàng rời thành. Thẩm Thất giận đến đỏ mắt, thiếu chút nữa bật khóc.

“Công chúa.”

Thẩm Thất lập tức quay đầu, không phải Lí Chương thì là ai, phía sau ông ta còn có một người khác, hắn đứng phía xa cười dịu dàng, trên mình khoác hoàng long bào, chỉ có thể là Hàn Sâm.

Thẩm Thất bị nụ cười của Hàn Sâm làm cho kinh sợ, rõ ràng hồi nãy còn nổi giận đùng đùng, tại sao đột nhiên trở nên nham hiểm như vậy? Thẩm Thất sợ tới mức muốn trốn vào trong xe ngựa.

Đáng tiếc Hàn Sâm đã tiến lên vài bước, “Công chúa xin dừng bước. Trước đó, công chúa nói rất đúng, trẫm không nên vì tâm tình không tốt mà phá vỡ giao hảo giữa Hoa triều và Nam Chiếu. Trẫm ở đây xin nhận lỗi với công chúa.”

Đây thật sự là quá đáng, thiên tử cao cao tại thượng lại đi nhận tội, khẳng định phía sau có âm mưu.

Thẩm Thất lén lút nhìn sang Lí Chương, muốn tìm hiểu manh mối từ sủng thần bên cạnh Hàn Sâm, đáng tiếc vẻ mặt của Lí Chương cũng ngơ ngác không hiểu gì.

Lúc này Hàn Sâm thân thiết nắm tay Thẩm Thất, “Trẫm đã bày tiệc ở trong đài hoa Song Huy đình để bồi tội với công chúa, không biết có thỏa đáng không?” Hành động cử chỉ của hắn không khác gì công tử hào hoa phong nhã. Nào có giống người vừa mới đuổi nàng chứ.

“Không…” Thẩm Thất muốn rút tay về, nhưng không ngờ Hàn Sâm nắm cực kì chặt.

Lông mày Hàn Sâm nhíu lại một chút, hiếm thấy người dám từ chối hoàng đế.

Thẩm Thất vội vàng nói: “Hoàng thượng, nam nữ thụ thụ bất thân.” Thẩm Thất dùng tài ăn nói để hắn phải tự động rút tay về.

Hàn Sâm im lặng nhìn nàng một cách bí hiểm, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, tuy nhiên Thẩm Thất cũng không thể rời khỏi hoàng cung.

Hàn Sâm không có nói xạo, hắn thật sự chuẩn bị yến tiệc ở đài hoa Song Huy đình cho Thẩm Thất.

“Mời.” Hàn Sâm cố tình chuẩn bị nơi này giống như lần đầu tiên Thẩm Thất gặp mặt mấy vị kia, nụ cười của hắn mang theo sự lạnh lùng, còn có đôi mắt sâu thẳm khó đoán.

Thẩm Thất ngồi xuống, sau đó nhìn lướt qua bàn thức ăn, đậu hủ bát bảo, gà quý phi, gan heo, thịt chó… tất cả đều là món nàng ghét, chỉ có mấy vị kia mới thích ăn. Thẩm Thất vô tình hơi dẩu môi.

“Chẳng phải hoàng thượng muốn đuổi ta sao, tại sao lại đột ngột thay đổi ý định, người ta đều nói quân vô hí ngôn…” Thẩm Thất không phải người ngốc, thái độ thay đổi đột ngột như vậy, khẳng định có mờ ám. Dù sao hiện tại, nàng chính là chân trần không sợ mang giày, cho dù nàng không đắc tội với Hàn Sâm, thì cũng chẳng thể sống tốt được.

Sau đó thấy Hàn Sâm đứng dậy, “Lúc trước đối xử với công chúa không tốt, là lỗi của trẫm, trẫm xin nhận tội với thất công chúa.” Nói xong, Hàn Sâm cúi người, cả thiên hạ này người được thiên tử hành lễ chắc đã chết hết rồi. Nếu là người khác có lẽ đã bị dọa chết, nhưng mà Thẩm Thất vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, còn Lí Chương đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.

Hàn Sâm ngồi xuống một lần nữa, bắt đầu gắp thức ăn cho Thẩm Thất, trước đây Thẩm Thất chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt như thế này, “Món gà quý phi này là sở trường của ngự trù trong cung, công chúa muốn nếm thử không?” Thái độ của Hàn Sâm cực kì tha thiết, tha thiết đến mức làm mất uy phong thiên tử.

Thẩm Thất nghe thấy hai chữ quý phi, đôi mắt nàng liền nhíu lại, hận không thể lật bàn đứng lên chửi, sao có thể nuốt nổi gà quý phi chứ. Nhưng bữa cơm này cũng không đơn giản, Thẩm Thất nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cẩn thận, trên bàn này bày tất cả món ăn mà nàng ghét, trực giác nàng cho biết, có lẽ Hàn Sâm đã biết được gì đó? Thế nhưng tuyệt đối không có khả năng này, mượn xác hoàn hồn, là chuyện chỉ xảy ra trong sách, hoàn toàn không thực tế.

Văn Hi đế Hàn Sâm càng ngày càng tha thiết, thậm chí không ngại dùng đũa gắp miếng gà quý phi đến trước miệng Thẩm Thất, “Ăn thử đi.” Cái này không phải là gắp thức ăn, mà là đút đồ ăn, vượt qua khuôn phép, thân mật quá mức khiến cho cả người Thẩm Thất nóng bừng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Thẩm Thất quyết định cắn chặt răng, “Ta không thích món này, ta thích ăn đậu hủ bát bảo.”

Hàn Sâm hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục, vì Thẩm Thất ân cần múc một muỗng đậu hủ đưa lên, đặt bên môi nàng.

“Hoàng thượng, người làm như vậy, khiến thiếp không gánh nổi.” Thẩm Thất thật sự không chịu nổi, lễ hạ vu nhân tất hữu sở cầu (khi cúi người với người khác, ắt hẳn có lý do), Thẩm Thất không biết trong hồ lô của Hàn Sâm đựng cái gì, nhưng nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Sao lại không gánh nổi. Từ xa xưa đã có giai thoại, lương thần vì thiên tử đoạt chén uy dược. Công chúa liều chết khuyên giải, trẫm thật đáng trách, chỉ vì cảm xúc riêng mà dấy lên chiến tranh giữa hai nước, không quan tâm đến an nguy của lê dân bá tánh. Trẫm chợt phát hiện, trẫm gặp được công chúa, tựa như Chu Vũ Vương gặp Khương Tử Nha. Công chúa hoàn toàn xứng đáng ăn đậu hủ này.”

Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy Hàn Sâm vô lại như vậy, hắn nói quanh co lòng vòng, cũng chỉ có một mục đích là khiến Thẩm Thất đau đầu, nàng lập tức quyết định, nhắm mắt lại ăn muỗng đậu hũ kia. Mùi đậu hũ bay thẳng lên não, nàng phải ráng hết sức mới nuốt được đậu hủ.

Hàn Sâm cảm thấy khá vui vẻ, liền lấy thìa về, đặt vào trong miệng mình, ăn hết phần đậu hũ còn sót lại.

Khuôn mặt Thẩm Thất đỏ ửng. Nếu là trước kia, tất nhiên bởi vì xấu hổ, nhưng mà hiện tại, trong lòng nàng chỉ có bất an lo sợ, đây rõ ràng là động tác của đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, vậy mà Hàn Sâm lại vô cùng thản nhiên.

Thẩm Thất biết rõ sự tình không ổn, chẳng lẽ Hàn Sâm đối với nàng ‘Tái kiến chung tình’? Thẩm Thất không phải kẻ khờ, làm gì có chuyện dễ dàng không tốn sức như vậy.

Thẩm Thất như gặp đại địch, hết sức đề phòng nhìn động tác tiếp theo của Hàn Sâm, nhưng chợt có thái giám đến truyền tin, nói rằng ngự sử đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến, Hàn Sâm lập tức rời đi, lúc này Thẩm Thất mới dám thở mạnh.

Mấy ngày tiếp theo, Hàn Sâm bận rộn… chính vụ, Thẩm Thất không gặp hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ngày hôm đó Hàn Sâm uống lộn thuốc. Cho nên đầu óc có vấn đề.

Mấy ngày hắn không xuất hiện, nhưng lại ban thưởng rất nhiều đồ cho Hoa Quang điện. Hơn nữa thị nữ hầu hạ bên cạnh Thẩm Thất, từ bốn đột ngột tăng lên mười hai người, được hưởng đãi ngộ của hoàng hậu. Hiện giờ, ngoại trừ không có chưởng quản chi ấn hậu cung, tất cả chi tiêu nghi thức mà Thẩm Thất có, đều là quy định dành cho hoàng hậu, vì vậy càng khiến nàng lo lắng. Hàn Sâm vẫn tiếp tục giấu mặt, Thẩm Thất không biết rốt cuộc hắn đang âm mưu cái gì.

Khoảng chừng tám, chín ngày sau, bên kia mới truyền tin tới, mời Thẩm Thất đi đến Thất Bảo Thủy nghe hí kịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK