Tại bệnh viện M******
Tiếng khóc của một đứa bé gái nhỏ nhắn và xinh xắn. Đôi má phồng phịu xuống, đôi mắt to tròn màu xanh biển trông đến đẹp là mê ly.
-Lại là con *vịt trời*
-Vứt quách đi cho rồi!
-Đm! Chúng mày không sinh lấy được một thằng đại quý tử à!
-Trông rõ phát ngán!
-Con đĩ đó...không nên để thằng hai cưới mới phải!
-Cho nó chết! Đừng đi mai tán nó!
Tiếng xì xào bàn tán quanh cô bé nhỏ, chợt một người đàn ông cầm lấy cô bé đang lim dim ngủ xuống một bãi rác ngoài sân một cách không thương tiếc.
Mưa rên những tiếng sầm xì đầy khiếp đảm, tiếng khóc của đứa bé hòa trộn cùng cơn mưa dài.
Được một người phát hiện, cô bé nhỏ coi trung tâm trẻ lạc như nhà.
Mãi đến năm lên sáu tuổi, được một ông bà chủ giàu có nhận nuôi,đặt tên cho nó là Uyển Minh Thư, thân phận: người hầu của cậu chủ, cái gì cũng phải nghe lời.
người hầu của cậu chủ
cái gì cũng phải nghe lời
người hầu...
Cái gì cũng phải nghe lời
n**** h** *** ***...
Tít tít tít tít...
Tại sao tôi lại là người hầu của cậu chủ?