• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng mà, Chiến Thâm, làm ơn nhẹ thôi.”

Uất Lam nắm chặt ga giường, mặt mày tái nhợt nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau lưng. Lục Chiến Thâm đang siết chặt eo cô, trong lúc mê mẩn, anh ta đã hét vào tai cô tên của một người phụ nữ khác: “Như Họa, Như Họa, anh yêu em, đừng bỏ anh, Như Họa.”

Uất Lam tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, trước đây, cô sẽ âm thầm chịu đựng, nhưng còn lần này, cô đánh liều chống cự lại: “Đừng mà Chiến Thâm, em không phải Ôn Như Họa, em là Uất Lam”.

Cơn đau làm cả người cô co giật.

Lục Chiến Thâm không hề có chút thương tiếc, giơ bàn tay ra chụp lấy khuôn mặt của Uất Lam, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh ta. Một khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng vô tình: “Uất Lam, trước đây khi cô leo lên giường của tôi, chẳng phải cô đã giả làm Như Họa, nhân lúc tôi say rượu ép tôi ngủ với cô hay sao? Không phải cô yêu tôi lắm à? Sao mới có chút xíu vậy đã không chịu nổi rồi? Cô tưởng ép được Như Họa bỏ đi, mang thai đứa con hoang đó, cô sẽ có thể trở thành bà Lục à?”

Uất Lam có thể thỏa hiệp với mọi chuyện, anh ta muốn sỉ nhục, mỉa mai cô thế nào cũng được, ngoại trừ đứa bé. Cô cố hết sức nhưng chỉ nói được với giọng yếu ớt: “Bé Nam không phải con hoang, nó là con của chúng ta.”

Ánh sáng lóe lên từ trong mắt cô, rực rỡ như một dãi ngân hà làm cho Lục Chiến Thâm hơi khựng lại, sau đó anh ta cười nhạt với vẻ nhạo báng. Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô gái, rồi bất thình lình cắn một cái thật mạnh, cố ý hành hạ cô: “Nói lại lần nữa, đứa con hoang đó không phải là con của tôi.”

Má của Uất Lam sưng đỏ lên, cơn đau đột ngột ở bên dưới cơ thể làm cô choáng váng. Cô nắm chặt ga giường, dù có đau đớn hơn nữa, mắt ngấn lệ nhưng cô vẫn nói rất chắc chắn: “Bé Nam là con của chúng ta.”

Câu nói này của cô dường như đã làm Lục Chiến Thâm nổi trận lôi đình.

Anh ta tóm lấy mái tóc dài của cô, tay kia bóp chặt cằm cô. “Uất Lam, sao cô không soi gương mà nhìn lại mình đi? Cô có tư cách gì để sinh con cho tôi? Đứa con hoang đó, tôi đồng ý cho nó sống là may mắn lắm rồi. Cả đời này, cô chỉ là thế thân của Như Họa mà thôi.”

-----

Lục Chiến Thâm đem mọi sự giận dữ trút hết lên người cô. Uất Lam nằm sấp trên giường, run rẩy cả buổi trời mới lấy lại được bình tĩnh. Cơ thể cô gầy gò, những dấu tích bị ngược đãi nghiêm trọng đầy rẫy trên người cô, cô vô thức muốn lấy chăn quấn chặt mình lại.

Lục Chiến Thâm đứng bên cạnh giường chỉnh lại quần áo, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, hừ một tiếng lạnh lùng: “Nếu Như Họa quay về, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút. Nếu để tôi phát hiện ra cô âm thầm gây sự, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, tôi sẽ không tha cho cô.”

Uất Lan run rẩy hai vai, cố nuốt nước mắt vào trong.

Ôn Như Họa sắp quay về rồi, có lẽ vậy cũng tốt, vậy thì Lục Chiến Thâm sẽ không giày vò cô như vầy nữa.

Trong hai năm qua, không lúc nào mà cô không sống trong sự giày vò. Cô yêu anh ta nhưng bị anh ta khinh ghét, cô cố gắng dùng đủ mọi cách để xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, đã nhiều lần cô muốn giải thích.

Uất Lam nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên từ bên ngoài cửa sổ nên khẽ cử động. Cô biết Lục Chiến Thâm đã đi khỏi, nên cố chịu đau để ngồi dậy. Anh ta ít khi đến đây, có khi một tuần, có khi một tháng mới đến một lần, chưa bao giờ ở lại đây qua đêm, lần nào cũng đánh đập cô một cách tàn nhẫn. Uất Lam biết, anh ta đang trả thù cô.

Trả thù cô, vì đã ép Ôn Như Họa bỏ đi.

Người phụ nữ luôn ở trong tim anh ta đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang