• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau.

Uất Lam hẹn với một thám tử tư nổi tiếng.

Bên trong quán cà phê.

Uất Lam đem tấm hình của Ôn Như Họa trong điện thoại của mình gửi cho anh chàng đang ngồi ở đối diện. “Dù tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng muốn biết người phụ nữ này đang ở đâu, số điện thoại của cô ta, và cô ta đang làm gì.”

“Cô Uất, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra. Cô Uất cứ trả trước 30% tiền cọc, rồi sau khi điều tra có kết quả, sẽ trả tiếp 70% còn lại.”

“Không thành vấn đề.”

Cơ quan thám tử tư hẹn một tháng sau sẽ báo kết quả với Uất Lam. Trong tháng này, giống như Uất Lam đã dự đoán, Lục Chiến Thâm không hề đặt chân đến biệt thự Thanh Uyển.

Uất Lam nói với chị Từ: “Chị Từ, tôi phải ra ngoài, trưa nay sẽ không về ăn cơm.” Rồi cầm túi xách, bắt taxi đến quán cà phê.

“Cô Uất, đây là thông tin về Ôn Như Họa mà cô muốn điều tra. Cô ta đã bay sang Paris, 2 tuần trước lại đến một bệnh viện tư ở New York. Toàn bộ kết quả mà cô muốn đều nằm ở đây, mời cô xem kỹ hơn.”

Uất Lam gật đầu, chuyển khoản số tiền còn lại cho bên kia.

Rồi đọc kỹ thông tin.

Khi đọc thấy thông tin Ôn Như Họa đã bỏ đứa bé và làm xong phẫu thuật màng trinh giả được viết ở trong đó, Uất Lam không hề ngạc nhiên chút nào, bởi vì hôm đó ở trong phòng vệ sinh, cô đã nghe thấy tất cả rồi.

Rời khỏi quán cà phê, Uất Lam đi đến trung tâm thương mại.

Đến khu trang sức chọn một chiếc nhẫn, tuy tiếc tiền, nhưng đã đóng kịch thì phải đóng cho trót. Uất Lam cắn răng mua một chiếc nhẫn kim cương trị giá cả triệu, chụp một tấm hình, gửi nó cho Ôn Như Họa.

“Ôn Như Họa, nếu cô đã bỏ đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa, tôi đã kết hôn với Lục Chiến Thâm rồi. Bây giờ người mà Chiến Thâm yêu nhất là tôi, tôi mới là bà Lục danh chính ngôn thuận, còn cô không là gì cả. Tôi phải cám ơn cô, cám ơn cô đã đưa tôi lên giường của Chiến Thâm.”

Đến tối, cô nhận được điện thoại của Ôn Như Họa.

Ôn Như Họa hét lên như điên dại: “Uất Lam, con đ* như cô, Chiến Thâm sẽ không bao giờ yêu cô đâu, người anh ấy yêu chỉ có mình tôi. Anh ấy từng nói, tôi mới là vợ của anh ấy!”

Uất Lam làm điều này chính là để ép Ôn Như Họa phải nhanh chóng quay trở lại đây. Có vậy, Lục Chiến Thâm mới sẽ ly hôn với cô, cô mới có thể đưa bé Nam rời khỏi nơi này.

Cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Bé Nam, con yên tâm, lần này mẹ sẽ không để người khác làm hại con nữa.

“Vậy sao?” Uất Lam cười khẽ, ngữ điệu chậm rãi để kích động Ôn Như Họa. “Đây là chiếc nhẫn kim cương mà Chiến Thâm mua cho tôi. Anh ấy nói, chỉ yêu một mình tôi, đối với cô đã là quá khứ. Cô nghĩ cô có khả năng gì để giữ Chiến Thâm lại? Tình đầu thì ai chẳng có, nhưng bây giờ người ngủ cùng giường với Chiến Thâm là tôi, tôi đã trao lần đầu tiên cho Chiến Thâm.”

“Im đi, Uất Lam, cô là một con đ*!”

Ở đầu bên kia, Ôn Như Họa gần như đã nổi điên.

Uất Lam thấy mục đích đã đạt được, liền ngắt cuộc gọi, chặn luôn số của Ôn Như Họa, sau đó tắt nguồn điện thoại, nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon.

Uất Lam biết rằng, loại phụ nữ như Ôn Như Họa, chỉ yêu hư vinh, chắc chắn sẽ sớm quay trở về. Điều cô cần làm, chính là chờ đợi.

Chiều ngày hôm sau.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại ở cổng biệt thự Thanh Uyển, chị Từ gọi với lên lầu. “Cô Uất ơi, cô Uất, chồng cô đến rồi.”

Lục Chiến Thâm bước vào phòng khách, hơi nhíu mày nhìn vào chị Từ, dường như không hài lòng với cách xưng hô này, nhưng cũng không nói gì thêm. Thấy Uất Lam vẫn chưa xuống, vẻ mặt anh ta không vui. Ai cho cô ta cái gan dám làm lơ mình như vậy?

Người đàn ông sải bước đi lên lầu.

Cửa phòng sách đang mở he hé.

Lục Chiến Thâm bước vào, ánh mắt dừng lại ở một bóng người trước cửa sổ. Cô gái mặc một cái váy bông dài màu be, nằm trên ghế xích đu đặt trước cửa sổ, đang ôm một cuốn sách trong tay, ngủ rất say.

Thời gian yên tĩnh giống như một bức tranh.

Ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ dừng lại trên cơ thể cô, làm cho làn da vốn đã như ngọc lại càng trắng trẻo mềm mại. Trong không khí tràn đầy hơi thở của vẻ đẹp tĩnh lặng.

Làm cho Lục Chiến Thâm phải bước khẽ hơn.

Người đàn ông từ từ đi đến cạnh Uất Lam, cúi mắt nhìn cô. Cô ngủ rất thoải mái, môi cô hơi cong lên, dường như đang mơ thấy điều gì đó tốt đẹp. Một cọng tóc của cô rớt xuống trên má, đang mơ ngủ, Uất Lam chỉ cảm thấy má mình hơi ngứa.

Cô đưa tay lên định gãi.

Nhưng cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào mình, cô quay người lại, cuốn sách đang ôm trong tay rơi xuống đất.

Lục Chiến Thâm cũng không biết tại sao, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Môi của người đàn ông khẽ cười, đưa tay ra chạm vào má cô gái một cách nhẹ nhàng.

Vuốt cọng tóc rớt trên má cô ra sau tai.

Khuôn mặt khi đang ngủ của cô gái rất xinh và yên bình, khác hẳn với bộ dạng khéo ăn khéo nói cách đây không lâu, ngoan ngoãn như trước.

Cúi người nhặt cuốn sách rơi xuống đất, là một cuốn tản văn.

Lục Chiến Thâm bước thật nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc và ngồi xuống, mở cuốn tản văn ra, đọc một vài trang.

Thời gian về chiều, yên tĩnh và đẹp.

“Cậu Lục.” Chị Từ bưng một ly trà bước vào.

Lục Chiến Thâm ra dấu bằng mắt, kêu chị Từ nhỏ tiếng một chút.

Chị Từ hiểu ý, vội vàng bước vào trong thật nhẹ chân, để ly trà lên bàn.

Nhưng Uất Lam đã bị đánh thức bởi tiếng động này, cô từ từ ngồi dậy, mặt trời chiếu trên người cô, làm cả người cô giống như tỏa sáng, khiến Lục Chiến Thâm hơi ngây người ra một chút.

Uất Lam nhận ra, Lục Chiến Thâm đang có mặt trong phòng sách.

Anh ta đã về đây khi nào?

Đã ở đây bao lâu rồi?

Uất Lam thầm trách mình đã ngủ quá say. Trước đây, trong tiềm thức cô cứ nghĩ rằng Lục Chiến Thâm sẽ không về đây, nên thường ngày cũng không cố che giấu cái bụng cho lắm. May mà hôm nay cô mặc một cái váy rộng, bằng không, nếu để Lục Chiến Thâm phát hiện ra, nhất định sẽ giống như kiếp trước, buộc cô đi bỏ đứa con này!

Uất Lam đứng dậy: “Anh đến đây làm gì?”

Lục Chiến Thâm bỗng không vui: “Đây là biệt thự của tôi, tôi không thể đến hay sao?” Người phụ nữ này, dường như đã thay đổi hoàn toàn thật rồi, cả người đầy gai!

Uất Lam bĩu môi, quay người đi ra bên ngoài phòng sách.

Lục Chiến Thâm gọi cô lại: “Cô làm gì vậy?”

Uất Lam: “Đây là chỗ của anh, tôi ra ngoài chẳng phải đúng rồi sao?”

Nói xong, Uất Lam sải bước nhanh rời khỏi phòng sách.

Chị Từ ngửi thấy mùi thuốc súng đang tràn ngập trong không khí, bèn nói với Lục Chiến Thâm: “Cậu à, cậu đừng giận vợ cậu, trong lòng vợ cậu vẫn có cậu mà. Vì lâu rồi cậu không đến đây, đương nhiên vợ cậu không vui rồi.”

Lục Chiến Thâm suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng.

Anh ta hiểu Uất Lam, Uất Lam rất yêu anh ta, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Uất Lam thôi, cố ý làm vậy để thu hút anh ta.

Bây giờ chẳng qua chỉ là vờ tha để bắt thật mà thôi.

Người đàn ông khẽ cười: “Nói với Uất Lam, tối nay cùng tôi đến nhà họ Lục dùng bữa.”

“Dạ.”

------

Uất Lam nghe chị Từ chuyển lời xong, hơi nhíu mày.

Kêu cô đến nhà họ Lục dùng bữa?

Cô nhìn chị Từ: “Chị nói với Lục Chiến Thâm, tôi không đi.”

Chị Từ khuyên Uất Lam: “Mợ à, cậu đã chủ động tốt với mợ rồi, thì mợ đừng giận nữa. Mợ với cậu là vợ chồng, giữa vợ chồng thì có gì mà không nói được với nhau chứ? Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa mà.”

Uất Lam khẽ lắc đầu: “Chị Từ, tôi không hiểu.”

Sống chung với Uất Lam trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, chị Từ biết rõ Uất Lam là một cô gái tốt, hiền lành, rộng lượng và tử tế, chưa bao giờ xem chị là người ở, ngược lại còn xem chị là người bề trên.

Một cô gái tốt như vậy, phải được hạnh phúc.

Hôm nay, nhìn thấy cậu đối với mợ cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, mợ ngủ quên trong phòng sách, cậu ngồi ngắm nhìn mợ, còn dặn chị đừng lớn tiếng làm phiền đến mợ. Ắt hẳn giữa hai người có hiểu lầm gì đó.

Chị Từ nắm lấy tay Uất Lam, tận tình khuyên nhủ: “Mợ à, tôi là người từng trải, tôi nhìn ra được, cậu đối với mợ, không vô tình như mợ nghĩ đâu. Đàn ông khi ra xã hội, ít nhiều đều sẽ có vài hồng nhan tri kỷ, nhưng mợ mới là người vợ duy nhất của cậu ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK