Trong lúc giằng co, Uất Lam chỉ cảm thấy bụng mình rất đau. Nhìn thấy con dao sắp cắm xuống, cô giơ tay ra định ngăn cản Ôn Như Họa, nhưng lại nhìn thấy nụ cười đắc ý nhếch lên từ khóe miệng của cô ta.
“Cứu tôi với...” Tiếng hét kèm theo tiếng “ùm” rơi xuống nước.
Uất Lam tái xanh mặt, dùng tay ấn vào bụng mình, từ từ đứng dậy, trợn tròn mắt khi nhìn thấy Ôn Như Họa té xuống hồ nước.
Cô không định đẩy cô ta ra đâu.
Tất cả mọi chuyện đều là quỷ kế của Ôn Như Họa.
“Ả đàn bà hèn hạ, cô đã làm gì với Như Họa?” Lục Chiến Thâm lao đến, tát mạnh vào mặt Uất Lam, nhìn cô mà không nén được cơn giận.
“Không phải em, Chiến Thâm, không phải em.” Uất Lam biết rằng có giải thích cũng vô ích, nhưng cô không muốn Lục Chiến Thâm hiểu lầm mình. Má cô nóng ran đau đớn, dường như đã không còn cảm giác.
“Không được đánh mẹ, ba xấu lắm.” Bé Nam đấm vào vai Lục Chiến Thâm. Anh ta quăng bé Nam xuống đất, nhảy xuống nước để cứu Ôn Như Họa.
Uất Lam đỡ được bé Nam và ôm chặt cậu bé vào lòng.
Vài phút sau, Lục Chiến Thâm bồng Ôn Như Họa bước lên bờ, toàn thân ướt sũng. Ôn Như Họa yếu ớt dựa vào lòng anh ta. Ngay lập tức, các bác sĩ lao đến để cấp cứu cho Ôn Như Họa. Hai tay Lục Chiến Thâm cuộn thành nắm đấm nhìn Uất Lam, giọng lạnh lùng: “Cô muốn giải thích? Được thôi, tôi sẽ cho cô cơ hội để giải thích. Nói đi!”
Uất Lam mở miệng, nói với vẻ khó nhọc: “Là Ôn Như Họa đánh em trước, sau đó cô ta tự nhảy xuống nước, không phải em đẩy cô ta.”
Ôn Như Họa không bị hôn mê, khi nghe thấy mấy câu đó, cô ta vội vàng mở mắt ra, ho sặc sụa rồi phun ra một ngụm nước, giả vờ tỉnh lại với vẻ yếu ớt. “Chiến Thâm.”
Lục Chiến Thâm dìu cô ta đứng dậy, hỏi với vẻ lo lắng: “Như Họa, bây giờ em thấy sao rồi?”
Ôn Như Họa nói với vẻ mặt yếu ớt: “Chiến Thâm, em không sao, không liên quan đến Uất Lam, tại em không cẩn thận mới bị trượt chân té xuống hồ. Anh đừng trách Uất Lam nữa.”
Do trong sở thú vốn có rất nhiều người, lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, có rất nhiều người đứng vây xung quanh, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Ôn Như Họa, không ít người đã chỉ chỉ trỏ trỏ Uất Lam.
“Anh xem, người phụ nữ đó đúng là thâm độc, đẩy người ta xuống hồ rồi mà còn tỏ vẻ vô tội.”
“Sao lại có hạng phụ nữ này chứ? Người ta tốt bụng nói giúp cô ta, cô ta còn trách ngược lại nữa.”
“Loại phò này, đã phá hủy hạnh phúc của người khác, lại còn muốn hại người, thực sự kinh tởm!”
Uất Lam lắng nghe những giọng nói xoi mói xung quanh, hai tay nắm chặt lại. Phò? Cô là kẻ thứ ba xen chân vào giữa Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa sao? Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ, nhưng mỗi một từ đều rất quả quyết. Cô nhìn vào mắt Lục Chiến Thâm, người đàn ông mà cô yêu sâu sắc. “Không, em không đẩy cô ta, Chiến Thâm. Anh phải tin em, em không đẩy cô ta, tự cô ta cố tình nhảy xuống đó.”
“Uất Lam, cô nói dối cũng phải viết nháp chứ. Như Họa tự nhảy xuống nước? Cô thực sự làm tôi cảm thấy kinh tởm, lập tức xin lỗi Như Họa cho tôi.”
Uất Lam nói rất chậm rãi, nhưng rất quả quyết: “Em không có lỗi, em sẽ không xin lỗi.”
Hai mắt của Lục Chiến Thâm trở nên dữ tợn, nhìn Uất Lam chằm chằm, gân xanh ở trên trán giật giật liên hồi, hiển nhiên là đã tức giận lên đến đỉnh điểm. “Xin lỗi đi, Uất Lam, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!”
Uất Lam đang ẵm bé Nam, cô nhìn chằm chằm vào Lục Chiến Thâm. Cô yêu anh ta nhiều đến vậy, yêu nhiều đến mức có thể từ bỏ tất cả, nhưng người đàn ông này, trong tim chỉ có Ôn Như Họa. Cô nói một cách đau đớn: “Lục Chiến Thâm, em đã nói là tự cô ta cố tình nhảy xuống hồ nước nhân tạo, cô ta cố tình làm điều đó cho anh thấy, mục đích là muốn làm cho anh ghét bỏ em, hiểu nhầm em.”
Lục Chiến Thâm hừ một tiếng, nói với giọng vô cùng mỉa mai. “Uất Lam, cô nghĩ cô là ai? Lẽ nào tôi ghét cô còn chưa đủ hay sao? Cần gì Như Họa tự làm bản thân tổn thương để tôi ghét cô hơn? Trời lạnh như vầy, sao cô không nhảy vào hồ băng này đi? Không biết chừng làm vậy, có lẽ tôi cũng sẽ thương hại cô một chút.”
Uất Lam chết lặng người.
Đúng vậy!
Lục Chiến Thâm rất không thích mình, vô cùng chán ghét mình.
Nhảy xuống hồ à?
Mắt Uất Lam nhìn về phía mặt hồ, khẽ nói: “Nếu em nhảy xuống dưới, liệu anh có tin em không? Tin rằng em không hề đẩy cô ta?”
Ôn Như Họa ôm chặt lấy Lục Chiến Thâm. “Chiến Thâm, em lạnh, em khó chịu quá.”
Trong mắt Lục Chiến Thâm lóe lên một sự thất vọng tràn trề, anh ta không hề nghe thấy lời Uất Lam vừa nói, chỉ cúi xuống bồng Ôn Như Họa lên, bước nhanh về phía trước.
Sau lưng anh ta bỗng vang lên một tiếng “ùm”, và rồi, một giọng nói phát ra từ đám đông. “Người phụ nữ đó nhảy xuống hồ rồi.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK