• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Như Họa giận dữ đá vào lưng của Uất Lam mấy cái rồi rời khỏi phòng vệ sinh, dù sao trước mặt người ngoài, cô ta còn phải đóng vai một cô gái dịu dàng, tốt bụng.

Uất Lam từ từ đứng lên, sửa soạn lại bản thân cho đỡ lôi thôi, rồi mở cửa. Vừa đi đến phòng khách liền nhìn thấy Ôn Như Họa đang ngồi trên ghế xô-pha, ôm bé Nam vào lòng, mấy móng tay nhọn và sắc đang chọt chọt vào mặt bé Nam.

Uất Lam sợ hãi đến cực độ, vội vàng chạy đến ôm chặt lấy bé Nam, bé Nam sợ đến mức ghì chặt lấy cổ cô không dám xuống. Bà Lục hét lên với Uất Lam: “Uất Lam, cô làm vậy là có ý gì?”

Ôn Như Họa dịu dàng nói với bà Lục: “Không sao đâu bác, có thể do Uất Lam sợ con làm bé Nam đau thôi, đừng nói với Chiến Thâm. Con thích cậu bé lắm.”

Lúc này Ôn Như Họa hiểu ý người khác đến thế nào, thì cho thấy Uất Lam gây sự vô cớ đến thế nấy.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Chiến Thâm đúng lúc bước từ trên cầu thang xuống, khi đi ngang qua Uất Lam, ánh mắt anh ta hơi nheo lại và dừng lại ở dấu tay trên má Uất Lam. Anh ta ngớ người ra, cau mày lại có vẻ hơi khó chịu: “Mặt cô bị sao vậy?”

Uất Lam cúi đầu.

Còn có thể bị gì khác? Nếu cô nói do Ôn Như Họa đánh cô, liệu anh ta có trút giận giùm cô không? Hừ, trong tim anh ta chỉ có mình Ôn Như Họa.

Ôn Như Họa thấy vậy, thầm nghiến răng: “Phải đó, Uất Lam, mặt cô sao vậy? Đỏ một mảng to, có phải vô ý đụng vào chỗ nào rồi không?”

Uất Lam chỉ cười với vẻ bất lực.

Ôn Như Họa vội vã bước lên phía trước để giữ Lục Chiến Thâm lại: “Chiến Thâm, vì em thích bé Nam, nên muốn chơi với nó. Chắc có lẽ Uất Lam lo lắng quá thôi.”

Lục Chiến Thâm nhìn Ôn Như Họa với ánh mắt dịu dàng: “Vài ngày tới em ở lại đây, nếu em thích bé Nam thì để thằng nhỏ này ở lại đây với em.”

Uất Lam trợn trừng mắt với vẻ không dám tin: “Chiến…, Chiến Thâm.”

Anh ta nói gì?

Muốn con của cô ở lại nhà họ Lục chơi với Ôn Như Họa? Đó là con của cô mà, hơn nữa Ôn Như Họa sẽ làm tổn thương đến bé Nam.

“Không được, bé Nam không thể xa em.” Uất Lam không thể chấp nhận điều đó. Bà Lục hét lên, giật bé Nam ra khỏi lòng Uất Lam. Bé Nam bắt đầu khóc lớn, bà Lục vội kêu người ở ẵm cậu bé lên lầu.

“Uất Lam, nó là con của Chiến Thâm, cô có tư cách gì khoa tay múa chân ở đây? Cô xem mình là mợ chủ của nhà họ Lục thật à?” Mặc dù bà Lục không thích Uất Lam, nhưng dù gì bé Nam cũng là cháu ruột của bà ta, bà ta đang lo sau khi cưới Ôn Như Họa về, không biết có thể sống hòa hợp với bé Nam không. Nhưng bây giờ Như Họa đã chủ động nói thích bé Nam rồi, chuyện này coi như xong, nên bà Lục vội vàng muốn đuổi Uất Lam đi khỏi.

“Được rồi. Uất Lam, ở đây không chào đón cô, nếu cô còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài.”

Uất Lam quỳ xuống trước mặt Lục Chiến Thâm, giơ tay cầm lấy ống quần của anh ta, nước mắt không nhịn được cứ chực trào: “Chiến Thâm, cầu xin anh, trả bé Nam cho em, em không thể mất bé Nam được, nó là con em mà.”

Lục Chiến Thâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, anh ta thấy chướng mắt với bộ dạng này của cô. Rõ ràng trong lòng đầy mưu mô, cho anh ta uống thuốc rồi leo lên giường của anh ta, buộc anh ta phải cưới. Vì để mang thai đứa bé này, cô bất chấp mọi giá để tiêm thuốc rụng trứng, bây giờ lại giả vờ yếu đuối, vô tội, giống như tất cả mọi người đều đang nợ cô vậy.

Trong mắt Lục Chiến Thâm lóe lên một cái nhìn ghê tởm, nhìn dì Trương rồi nói: “Dì còn đứng ở đó làm gì? Còn không lôi cô ta ra ngoài cho tôi?”

Dì Trương thực sự thấy tội nghiệp cho Uất Lam, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành dìu Uất Lam đứng dậy: “Cô Uất Lam à, đi thôi.”

Uất Lam vùng ra, cô chạy đến trước mặt Ôn Như Họa, nắm lấy cánh tay cô ta để cầu xin: “Cô Ôn à, cô Ôn, tôi cầu xin cô, đừng làm tổn thương bé Nam, nó còn nhỏ lắm. Cô Ôn, tôi cầu xin cô hãy tha cho chúng tôi đi.”

Ôn Như Họa kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Đau quá! Uất Lam, cô bóp tay tôi đau quá.” Sau đó quay sang nhìn Lục Chiến Thâm với vẻ yếu đuối, nói: “Chiến Thâm.”

Lục Chiến Thâm liền chụp lấy tay Uất Lam, đẩy cô ra xa không chút lòng thương xót. Bụng Uất Lam đập trúng bàn trà, bỗng một cơn đau ập đến, cả người cô cuộn tròn trên tấm thảm, toàn thân co giật.

Ôn Như Họa ngay lập tức tỏ vẻ quan tâm, nhưng những câu nói ra đều như thêm dầu vào lửa: “Uất Lam, cô không sao chứ? Chiến Thâm chỉ mới đẩy nhẹ cô một cái thôi mà. Tôi biết cô muốn thu hút sự chú ý của Chiến Thâm, nhưng cô không cần phải giả bộ đến mức này đâu.”

Lục Chiến Thâm dường như không muốn nhìn Uất Lam thêm một cái nào nữa, bước nhanh và đi thẳng lên lầu, anh không biết tại sao Uất Lam ngây thơ, tốt bụng của trước đây lại trở thành người như bây giờ.

Bà Lục nhìn thấy Uất Lam đang nằm run rẩy trên nền nhà, lắc đầu nói: “Uất Lam, cô không cần giả bộ nữa, lập tức ly hôn với Chiến Thâm đi. Trong hai năm qua, nhà họ Lục chúng tôi cũng không đối xử tệ với cô. Bây giờ cô làm vậy, giả bộ cho ai xem hả?”

Hai môi của Uất Lam không còn một chút máu, cô chỉ cảm thấy bụng cô đau như muốn nổ tung vậy, đau đến mức khiến cô không còn sức để nói ra một câu hoàn chỉnh.

Như thể, có một thứ gì đó đang dần mất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK