Đến bây giờ Tần Thanh vẫn ngây thơ như vậy, thật hồn nhiên, đáng yêu.
Cô ấy sống trong gia đình giàu có, mọi thứ đều không thiếu, mục tiêu trong cuộc sống cũng không nhiều, cho nên mới khát khao có được tình yêu như vậy.
Tình yêu, nghe mới hay làm sao, hay đến nỗi bản thân cô cũng không có diễm phúc để thưởng thức.
Cô thích tất cả những thứ xinh đẹp trên thế giới này, nhưng tình yêu, nó thực sự quá xa xỉ.
Cảm giác được yêu thương? Cảm giác lưu luyến không rời suốt đời suốt kiếp?
Ai dza…. tại sao lại tin tưởng vào thứ cảm giác hư vô như vậy?
Chẳng qua chỉ là đi tìm một lý do, một lý do để cùng một người đàn ông dây dưa, một lý do để gắn kết hai con người cô đơn lại với nhau.
Cô đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, bật một chiếc đĩa CD vừa mới mua cách đây vài ngày, tiếng nhạc du dương vang lên.
Cô không muốn quan tâm đến việc này. Cô có quá nhiều việc phải làm, không có thời gian rảnh rỗi để vương vấn một người đàn ông ở trong lòng.
Tiếng Violin cùng tiếng piano nhẹ nhàng vang lên trong không khí. Quả nhiên là đồ tốt, tất cả âm thanh phát ra đều rất trong trẻo, đúng là không gì sánh được.
Cô không cần tình yêu, cô chỉ muốn tiền. Cô muốn có thật nhiều tiền, dùng số tiền đó để mua những thứ cô thích, đi những nơi cô muốn.
Cuộc đời của cô sẽ thật vui vẻ, vui vẻ đến mức không cần sự tồn tại của một người khác.
Ích kỷ, hư vinh, tham tiền, tất cả những lời bình luận khó nghe, cô đều bỏ ngoài tai.
Nếu như tất cả mọi người trên thế giới đều khao khát có được tình yêu, chẳng phải cũng nên tồn tại một người hào phóng không suy nghĩ như vậy sao.
Bạn tốt nói cô là bán mình, như thế còn là khách khí. Nói khó nghe một chút, cô làm vậy chẳng khác gái điếm là bao.
—— Cô có thể làm gì đây?
Vì tình yêu bán mình, hay vì tiền bạc bán mình, có gì khác nhau sao?
Vì tiền bán mình, ít nhất còn có thể đổi lấy cái gì đó chân thực; còn vì tình yêu mà bán mình, liệu có thể đổi được cái gì?
Tiêu Đồng khẽ cười nhạt.
Người ta thường đặt ra các quy tắc về tình yêu, để thể hiện sự thăng hoa trong cảm xúc.
Đáng tiếc, trong thế giới hiện đại, những quy tắc này dần trở thành một cái cớ nực cười.
Cô không cần cái cớ đó, cô không cần bao biện cho cuộc đời của mình.
Cô chính là muốn bán mình, không được sao?
~~~~diendanlequydon~~~~~~
Toà nhà cao như vậy, thật phù hợp để bao nuôi tình nhân.
Tiêu Đồng đứng trước cửa, lấy chìa khoá ra, nhưng không mở cửa ngay.
—— Sẽ không sao chứ? Cô thực sự sợ đau nha.
Thật ra ấn tượng của cô về anh ta không phải là kẻ ngu ngốc, cũng không quá bá đạo, chỉ là có chút hơi trẻ con, rất thuần khiết.
Bởi vì tính cách trẻ con cộng thêm một chút bá đạo cùng ngạo mạn của anh ta, làm cô không còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Về cơ bản, anh ta cũng không phải là người xấu, chỉ là có chút ngu ngốc mà thôi. Tần Thanh cũng nói như vậy.
Đi vào thôi! Chắc là không chết được đâu.
Cô mở cửa.
Tốt . . . . . . Một căn nhà ngu ngốc. . . . . .
Cách bài trí phô trương, những bức tường ánh lên sắc vàng chói loá, sàn nhà được trải bằng một tấm thảm dài màu đỏ thẫm (tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cô, cô thực sự không biết nó được làm từ chất liệu gì). Đồ nội thất bằng gỗ được thiết kế theo phong cách phương Tây, bàn trà được ngay chính giữa phòng, tủ đứng trưng bày những món đồ thủ công mỹ nghệ cùng với đồ cổ. Trên tường treo các tác phẩm khắp Đông – Tây, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ giữa trừu tượng và hiện thực.
Trên ghế salon màu đen, một người đàn ông quần áo thoải mái, đầu tóc bóng loáng, dáng vẻ vô cùng phù hợp với căn phòng. Tiêu Đồng không nhịn được nổi nữa, thả hành lý trong tay xuống, cười đến đau cả thắt lưng.
"Ngu ngốc, cô cười cái gì?" Tề Vĩ không giải thích được, quát lên.
"Gian phu đại nhân, đây chính là nơi ngài nuôi dưỡng tình nhân sao?"
"Không được gọi tôi là gian phu!" Lần này là thẹn quá hoá giận.
"Tôi có thể thay đổi bài trí trong nhà chứ?” Nếu như sống ở một nơi như thế này trong bốn tháng, cô sợ rằng sẽ không cứu nổi thị giác của mình mà phát điên.
"Tại sao cô lại phiền phức vậy?" Tề Vĩ không bình tĩnh nổi, "Thôi, cô muốn làm sao thì làm!"
"Cám ơn gian. . . . . . Tề tiên sinh." Tiêu Đồng tươi cười rạng rỡ.
Tề tiên sinh? Tề Vĩ nhìn về phía Tiêu Đồng, vừa đúng lúc tầm mắt của Tiêu Đồng cũng nhìn anh, anh nhìn vào một đôi mắt sáng ngời đó.
Cô gái này thật rất kỳ quái, theo điều tra của anh, cô là một người rất thích những người giàu có. Một hướng dẫn viên du lịch nhỏ bé lại thường xuyên ra vào những nơi cao cấp, không phải chính là để quyến rũ đại gia sao.
Vì vậy anh vừa gặp cô liền ra giá ngay, mà cô cũng không giả bộ thuần khiết, trực tiếp nhận lời.
Tất cả đều rất bình thường, duy chỉ có thái độ của cô.
Loại phụ nữ như cô ta, đối với kim chủ không phải đều rất cung kính, xu nịnh lấy lòng sao? Thế sao cho dù cô luôn tươi cười, nhưng lại giống như là đang chế nhạo anh.
Ảo giác! Nhất định là là ảo giác!
"Gọi tôi là Vĩ được rồi." Tề tiên sinh. . . . . . Ba chữ này làm anh nghĩ rằng mình đang ở công ty, cùng một đám người nói chuyện công việc.
"Vĩ. . . . . ." Tiêu Đồng thấp giọng, có chút buồn nôn.
Tề Vĩ thoả mãn gật gật đầu: "Tôi bình thường sẽ không ở đây, ban ngày cô có thể đi ra ngoài, nhưng buổi tối nhất định phải ở nhà. Nếu như ban ngày tôi có việc tìm cô thì sẽ gọi điện thoại, phải đảm bảo rằng cô sẽ có mặt ngay."
"Nếu như tôi đang bò ở Vạn Lý Trường Thành, cũng phải lập tức có mặt sao?" Tiêu Đồng hỏi.
"Cô sao lại lắm lời như vậy?"
"Tuy là gần đây cơ quan du lịch không có việc làm, nhưng nói không chừng ngày nào đó có người muốn đến suối nước nóng Thang Sơn thì sao, đến lúc đó tôi sẽ phải đi làm!"
"Thời điểm này còn có người dám đi suối nước nóng sao?" Tề Vĩ mệt mỏi, "Hơn nữa tại sao cô còn phải làm hướng dẫn viên du lịch? Không phải tôi đã cho cô tiền rồi sao?"
"Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt." Tiêu Đồng nhún vai, "Chỉ là nếu anh không đồng ý cho tôi làm cả hai việc thì thôi vậy, dù sao anh cũng là ông chủ."
"Không sao, nhưng cô nhất định phải theo tôi tham gia các buổi tiệc xã giao, hơn nữa không được làm tôi mất mặt!" Đây mới là mục đích chủ yếu của anh, cũng chính là tác dụng quan trọng nhất của người phụ nữ này.
Tiêu Đồng nhìn sự hưng phấn trong mắt anh ta, có chút ngạc nhiên: "Không phải đây là nguyên nhân này mà anh “bao” tôi đấy chứ? Chẳng lẽ anh không tìm được bạn đồng hành.”
Tề Vĩ có chút đỏ mặt: "Cô hỏi nhiều như vậy để làm gì? Nhớ kỹ chức vụ của cô chỉ là tình nhân mà thôi!"
"Là bạn gái không phải tình nhân." Tiêu Đồng lại một lần nữa nhắc anh ta.
"Cô. . . . . . !"
"Những thứ này để ở đâu thì được? Tôi có thể bắt đầu dọn dẹp chưa?” Lúc anh ta tức giận, trông rất giống một đứa trẻ thiếu kiên nhẫn.
Tiếc là anh ta lại tỏ ra quá hời hợt, nhưng mà như vậy cũng rất đáng yêu nha!
Ra khỏi phòng tắm, Tiêu Đồng mặc áo ngủ đi tới bên giường, trong lòng có chút khẩn trương.
"Xin chỉ giáo thêm." Cô cúi người xuống, "Tại hạ tài hèn học ít, xin lượng thứ cho."
"Cô đang nói cái gì vậy?" Tề Vĩ nhìn cô, nhịp tim chợt tăng lên.
Tiêu Đồng không trang điểm, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng noãn ửng đỏ. Vẻ mặt không thấy ngượng ngùng cũng không thấy yêu mị, chính là mang vẻ tự nhiên.
Mặc dù không phải tuyệt thế mỹ nữ . . . . . . nhưng lại cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. . . .
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên đôi môi màu hồng phớt của cô.
Cô nhắm mắt lại, chuyên tâm học hỏi.
Mùi vị quả không tệ? —— Nếu nói cho anh ta biết, liệu anh ta có nổi giận hay không?