Bắc Kinh vừa mới trải qua đại dịch SARS, chọn thời điểm này để tổ chức buổi biểu diễn của nghệ sỹ bậc thầy như Shaw cũng có chút phục hồi tâm ý người dân. Tuy vậy, có rất ít người đến xem, nếu đem so sánh với lúc trước, quả thật rất vắng vẻ.
Vì vậy mới có thể dễ dàng kiếm được vé với giá rẻ như thế. Tân Tiêu Đồng lén lút giơ tay chữ V, cảm giác rất mãn nguyện.
Người có tiền đều sợ chết, cô không biết điều này có đúng không. Nhưng rõ ràng hôm nay, không có đám nhà giàu không hiểu gì nhưng vẫn học đòi đến nghe, vé đã dễ dàng mua hơn trước. Lúc này cô đã tìm ra một điểm tốt của SARS.
Tâm trạng vui vẻ, quên nhìn lối đi, cô sơ ý đụng phải một người. Tiêu Đồng vội vàng xin lỗi.
-"Không sao." Ôn Hải Đông mỉm cười nhìn cô gái trước mắt, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Tiêu Đồng từ từ ngẩng đầu lên, Ôn Hải Đông đối diện ánh mắt của cô, ánh mắt linh hoạt, trông rất lanh lợi. Trong lòng anh khẽ quan sát cô.
Tiêu Đồng mặc một chiếc váy màu xanh lam, cùng với một chiếc khăn choàng màu vàng nhạt, trông dịu dàng mà thanh thoát. Trên người cô cũng không đeo quá nhiều đồ trang sức, cũng không phải là đồ đắt tiền, nhưng trông lại vô cùng hợp với cô, làm tăng thêm vẻ trang nhã, đứng đắn. Cô không tính là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng trên mặt trang điểm tự nhiên thanh lịch, nhẹ nhàng làm cho người đối diện phải động lòng.
Cô gái trước mắt, từ cách ăn mặc tới bộ dáng chắc hẳn dưới 25 tuổi. Phụ nữ trên 25 tuổi, cho dù có chăm sóc như thế nào, cũng sẽ có chút dấu vết của thời gian. Ôn Hải Đông đã gặp qua vô số người, chắc chắn sẽ không phán đoán sai.
Chỉ là. . . . . . Cô gái này nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đấy?
-"Xin lỗi, hình như trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?" Ôn Hải Đông hỏi xong mới phát hiện câu hỏi có chút khiếm nhã, vội giải thích, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là trông cô rất quen mắt…"
Tiêu Đồng nháy nháy mắt, trước mặt là một người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, nhưng lại là kiểu người Phương Đông nho nhã, không phải đối tượng yêu thích của cô, nhớ lại cũng có chút khó khăn. Chỉ là gương mặt này thật sự rất quen mắt, dường như rất hay gặp ….
“A, đúng rồi, tôi thường thấy anh ở các cuộc đấu giá”. Cô nhớ kỹ anh ta, là bởi vì anh ta là người đã mua bức danh hoạ mà cô mơ ước có được, để cho cô ở một bên vừa ghen tỵ lại ao ước – cô là không có tiền, lần đó đi vào cũng là để nhìn tận mắt bức danh họa mà thôi.
"Đúng vậy, cô nhắc làm tôi mới nhớ ra. Năm ngoái, buổi triễn lãm của Đạt Lợi ở đại sảnh tầng một SJT, cô cũng tới đúng không?" Nói về tranh vẽ, anh lại nhớ đến một lần chạm mặt khác, lúc ấy anh đang chọn tranh phục chế, còn cô thì đang nhìn chằm chằm vào quầy trưng bày tranh.
"Đúng! Đúng! Còn có, hình như ở của hàng ngọc SYS, tôi có gặp qua anh!" Tiêu Đồng đưa tay lên vòng ngọc trên cổ, lúc ấy cô muốn mua là một chiếc vòng khác, nhưng là. . . . . .tiền. …Chiếc vòng kia có giá trên một vạn, thật là làm cô tức giận muốn chết.
Hai người lần lượt nhớ lại n lần "vô tình gặp gỡ", cười thầm, thì ra là đều là người có cùng sở thích!
"Xem ra chúng ta rất có duyên! Tôi tên là Ôn Hải Đông.Tôi có thể biết tên cô được không?" Ôn Hải đông lịch sự đưa tay ra.
"Tân Tiêu đồng." Tiêu Đồng cười tươi, bắt tay anh ta.
Tiêu Đồng cùng Ôn Hải Đông trò chuyện vui vẻ, hai người từ tầng hai trò chuyện tới đại sảnh tầng một, lại từ đại sảnh trò chuyện tới cửa. Ôn Hải Đôngđứng một bên xe, anh muốn đưa Tiêu Đồng về nhà. Tiêu Đồng nhìn quanh: "Thật ngại, lát nữa tôi còn có chút việc, tôi tự mình bắt xe, không làm phiền anh nữa." Nói xong liền muốn từ biệt. ~d.d.lqd~
Ôn Hải Đông vẫn một mực kiên trì, nhưng Tiêu Đồng nhất quyết từ chối, cuối cùng hai người trao đồi phương thức liên lạc, rồi mới nói lời tạm biệt. anh nhìn theo bóng Tiêu Đông càng lúc càng xa.
Trái tim, mà không hai con ngươi như rơi vào dòng nước, khó thoát ra được.
“Ồ, đây không phải là Ôn tiên sinh sao? Thế nào, hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới nghe đại sư diễn tấu sao!" Âm thanh trong trẻo từ sau lưng vang lên, quen thuộc giống như nghe ngàn vạnlần. . . . .
"Tề Vĩ, cậu lại tới giả bộ phong nhã sao?" Ôn Hải Đông cau mày. Người đàn ông trước mắt vẫn điệu bộ cà lơ phất phơ, làm hỏng vẻ đẹp trai của anh ta.
"Vậy cậu tới đây làm gì? Tìm người đẹp?" Tề Vĩ không đứng đắn mà cười cười, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về hướng Ôn Hải Đông vừa mới lưu luyến.
Ôn Hải Đông trong lòng kích động: "Đừng nói xằng bậy, cô ấy không phải là người phụ nữ cậu cướp đi từ chỗ tôi”. Ôn Hải Đông và Tề Vĩ đều là công ty lớn ở Phương Đông, nhưng màkhông thuận mắt nhau, thường ngày tranh đấu gay gắt, nhiều nhất đương nhiên là tranh giành phụ nữ. Tề Vĩ diện mạo còn hơn anh, hơn nữa lại là con trai độc nhất của gia đình giàu có, phụ nữ ở bên Ôn Hải Đông luôn không chịu được cám dỗ của cậu ta. Nhưng bàn về năng lực kinh doanh thì Tề Vĩ không bì kịp anh. Anh âm thầm cản trở, cũng phá hỏng một vài vụ làm ăn của Tề Vĩ - chỉ là những vụ buôn bán đơn giản, những vụ buôn bán lớn nhà họ Tề cũng không dám giao cho vị thiếu gia này, sợ cậu ta làm mất hết tài sản của công– vì vậy hai người cũng coi như hoà nhau.
Giờ phút này trong mắt anh Tề Vĩ không quen thuộc nữa, Tân Tiêu Đồng không phải loại phụ nữ cậu ta thường qua lại, cô không tham gia trò chơi này. Tim đập mạnh, mặc dù biết không có tác dụng, anh vẫn lên tiếng khuyên Tề Vĩ, hi vọng cậu ta từ bỏ ý định: "Tôi cùng cô gái kia không có gì , chỉ là vô tình gặp được. . . . . ."
"Xem cậu khẩn trương thành cái bộ dáng này, còn nói không có cái gì." Tề Vĩ quen biết Ôn Hải Đông đã rất lâu rồi, giành phụ nữ của hắn, hắn cũng không để tâm, ngược lại làm Tề Vĩ tức điên hơn. Lần này không khó để nhận ra hắn khẩn trương như vậy, tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội?
"Cậu không cần phải suy nghĩ lung tung, cô ấy không phải loại phụ nữ kia …”Ôn Hải Đông vội vàng chỉ rõ, Tề Vĩ theo trong tay hắn rút ra danh thiếp.
"Thì ra chỉ là hướng dẫn du lịch nhỏ, người như vậy cậu cũng để ý?" Tề Vĩ đối với buôn bán gần như một chữ cũng không biết, nhưng lại có trí nhớ cực tốt, lập tức nhớ thông tin trên danh thiếp. Ôn Hải Đông đưa tay đoạt lại nhưng cũng đã muộn.
"Tân Du Đồng. . . . . . Tên thật khó nghe"
"Cái gì Du? Là Tiêu! Ngươi có biết chữ hay không vậy?" Cùng người này làm đối thủ, thật là thắng không cần dùng võ. Ôn Hải Đông bất đắc dĩ thở dài, đem danh thiếp cẩn thận cất kỹ.
Mặc kệ cô ta tên gì, quan trọng cô ta là người Ôn Hải Đông xem trọng. Tề Vĩ mừng thầm trong bụng, lần này nắm được điểm yếu Ôn Hải Đông rồi, hắn cũng không tin hắn còn có thể thua!
Tề Vĩ cũng không rảnh cùng Ôn Hải Đông nhiều lời, rất nhanh liền rời đi, vội vàng tính toán thế nào đem người phụ nữ kia về tay mình.
Ha ha, lần này, hắn nhất định phải thắng!