Mặc dù Tiêu Đồng không theo Tôn giáo nhưng cô rất khâm phục Gaudy. Thiết kế của ông phải rất lâu nữa mới hoàn thành, tuy rằng nhà thờ này không làm cô tăng khính ngưỡng với Jesus, nhưng lại làm cô thêm tôn sùng nhà thiết kế.
Lúc ông ấy qua đời, nhà thờ vẫn chưa hoàn thành. Cô nhìn kỹ tượng của 12 vị sứ đồ và 4 ngọn tháp. Vị sứ đồ thứ 13 có vẻ nổi tiếng hơn so với những người còn lại, bởi vì hắn là một tên phản đồ.
Thật nực cười, Chúa luôn dạy cho người ta phải làm như thế nào, lại không thể lường trước được kết quả. Thế gian này con người có thể nghi ngờ Chúa, nhưng lại không nghi ngờ người đã hại Chúa. Có lẽ, Judas quá thân cận với Thiên Chúa!
Bên cạnh truyền đến tiếng nói bập bẹ "Gracias" ( cám ơn ), cô quay đầu sang, là một đoàn du lịch. Một đoàn người ngoại quốc, nói chuyện bằng tiếng anh, hình ảnh này làm cô nhớ lại ngày xưa._d,d,lqd_
Đã lâu lắm rồi cô không dẫn đoàn đi du lịch! Kể từ khi dịch SARS bùng nổ, rồi Tề Vĩ cần ¥ đến muốn cô làm tình nhân, sau đó lại kết hôn . . . . . . Tiền nhiều hơn, bệnh lười cũng tăng lên. Dù sao cô cũng chỉ cần có tiền là tốt rồi, công việc có mất hay không cũng không quan trong lắm!
Dù sao, bây giờ cũng có người nuôi cô!
Tưởng tượng ra cảnh người đàn ông kia đang ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt tức giận, cô lại không thể nhịn cười. Vốn dĩ anh tưởng rằng sẽ có vài ngày nghỉ, có thể cùng cô đi Barcelona. Kết quả lại bị công việc giữ chân, chỉ có thể lo lắng nhìn cô lên máy bay —— anh nói, cô rất thích diện mạo của đàn ông Châu Âu, sợ cô sẽ bị một dũng dĩ đấu bò tót nào đó cuỗm đi.
"Em chỉ thích diện mão của anh thôi!" Một câu nói có thể dễ dàng dụ dỗ lão công của cô! Anh đỏ mặt, dặn dò cô nhớ gọi điện thoại về, mà không nắm lấy vạt áo của cô nữa.
Anh không hiểu nhiều về nghệ thuật, cũng không nhất thiết phải theo cô chạy đông chạy tây —— nhưng thời điểm hiện tại, cô có chút nhớ anh rồi. . . . . .
Mặc dù anh nghe không hiểu những gì cô nói, nhưng cô lại muốn chia sẻ cùng anh, muốn nhìn thấy anh ngơ ngác rồi ngáp dài, muốn nắm tay anh đi về phía trước.
Giống như Ôn Hải Đông nói, một cánh diều. Cho dù bay xa bao nhiêu, vẫn còn đó sợi dây nắm chặt.
Bàn tay đang che ánh nắng mặt trời, những ngón tay dần dần tách ra, từ khe hở hiện lên toà tháp "Ngọc Mễ". Hoạ tiết điêu khắc trên tường vừa đơn giản lại rất tinh xảo, kết hợp vô cùng hài hoà.
"Tiểu thư, cô đến đây một mình sao?" Một cô gái Trung Quốc xinh đep như vậy, lại đến đây một mình. Anh chàng ngoại quốc không biết từ đâu tới, dùng giọng Anh ngữ không mặn không nhạt đi tới bên cạnh cô. Tiêu Đồng mỉm cười, đang định trả lời.
"Cô ấy không phải đi một mình!" Âm thanh thở dốc ở phía sau vang lên, quen thuộc đến vô cùng.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy hông của cô, kéo thân thể cô nghiêng về phía sau. Cô ở trong lòng anh, cảm thấy vô cùng thoải mái, không để ý đến anh chàng ngoại quốc kia, quay đầu lại cười: "Vĩ, sao anh lại tới đây? Công việc xử lý xong rồi sao?"
"Anh rất lo lắng cho em! Bận rộn hai ngày hai đêm cuối cùng cũng xong, liền chạy tới đây." Tề Vĩ bĩu môi, "Kết quả vừa tới nơi đã thấy em trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . ."
Tiêu Đồng véo cánh tay của anh, không đau, nhưng là để cho anh dừng lại. Một lát sau anh mới thận trọng hỏi: "Anh nói gì sai sao?"
"Không cần ăn nhiều giấm chua như vậy, hiểu không?"
Tề Vĩ hiểu ra gật đầu.
"Làm sao anh biết em đang ở đây?"
"Em luôn nhắc đến cái gì Gaudy, anh liền tìm tới những nơi như ‘ nhà ’,‘ công viên ’ liên quan tới ông ta."
Anh không hiểu về Gaudy, nhưng anh rất hiểu cô. #d.d.lqd#
"Anh được nghỉ mấy ngày?" Cô muốn đi xem Opera.
"Ba bốn ngày thôi." Anh bây giờ đang trong giai đoạn huấn luyện, ý thức trách nhiệm ngày càng cao.
"OK, vậy chúng ta sẽ đi chơi thật vui vẻ!"
Bọn họ ở một khách sạn rất đặc biệt, tuy không phải là khách sạn cao cấp cũng không phải là “đắt”, nhưng Tiêu Đồng rất thích.
Sau một ngày mệt mỏi, Tiêu Đồng chỉ muốn nằm lì ở trên giường. Lúc cô đi tắm, Tề Vĩ lấy laptop ra, bắt đầu xử lý công việc, giết thời gian. Cô bước ra, anh liền đóng laptop.
"Em thực sự rất kinh ngạc, bây giờ anh rất có trách nhiệm với công việc nha." Có việc làm cũng tốt, như vậy những lúc cô không để tâm tới anh, anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, "Là cái gì có thể khiến cho Tề Đại Thiếu gia của chúng ta hăng hái như vậy?"
"Trương Sơn và Lý Thực nói, phụ nữ rất thích đàn ông có năng lực trong công việc, chỉ cần anh chuyên tâm làm việc, nhất định sẽ chiếm được trái tim của phụ nữ. . . . . ." Mặt anh đỏ bừng.
Tiêu Đồng trợn tròn mắt: "Đừng nói người phụ nữ đó là em nha."
"Vậy còn ai khác sao? Anh cần trái tim của người phụ nữ khác làm gì?"
". . . . . ." Tiêu Đồng mang bộ mặt bị đánh bại, "Anh cảm thấy em là loại phụ nữ sẽ bị năng lực công việc của anh mê hoặc sao?"
"Nhưng bọn họ nói với anh . . . . . ." Tề Vĩ phân bua.
"Bọn họ đương nhiên sẽ nói như vậy, anh cũng không phải là không biết bọn họ chờ anh quyết tâm chăm chỉ làm việc từ lâu lắm rồi."
"Bọn họ lại dám gạt anh! Anh đã nói là học vẽ sẽ tốt hơn!" Tề Vĩ nổi giận, "Hại anh mất công suy nghĩ nhiều như vậy. . . . . . Anh sẽ từ chức. . . . . . A. . . . . . Cái này. . . . . ."
"Vĩ, nếu như anh học mỹ thuật, chắc chắn sẽ rất khổ cho giáo viên." Tiêu Đồng buồn cười, "Anh tốt nhất vẫn nên chuyên tâm học quản lý đi, cùng người khác tranh đoạt mối làm ăn vẫn hợp với anh hơn."
"Nhưng anh muốn em sùng bái anh. . . . . ."
"Hiện tại em rất sùng bái anh nha. . . . . . lão công đại nhân của em, nếu như không sùng bái anh làm sao em lại chịu gả cho anh?"
Cũng đúng, Tề Vĩ lộ ra nụ cười.
"Nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy được. . . . . ." Tề Vĩ cầm điện thoại di động lên.
"Này, Trương Sơn?" Buổi tối ở Tây Ban Nha là buổi sáng ở Trung Quốc, đối phương vẫn còn đang ở trong mộng đã bị đánh thức dậy.
"Quản lý?"
"Một tuần sau tôi trở về, công việc sẽ giao lại cho hai người!" Không để ý bên kia kháng nghị, cúp điện thoại.
"Bọn họ sẽ khóc thét mất." Tiêu Đồng mỉm cười nhìn anh.
"Anh đây không quản bọn họ làm khỉ gió gì!" Anh hôn nhẹ lên môi của cô, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không nên lãng phí.~d.d.lqd~
"Te amo." Cô thì thầm vào tai anh, câu nói này từ sau ngày đó cô chưa từng nói qua, kể cả lúc kết hôn, anh quấn lấy cô cả ngày cô cũng không nói.
Trong lòng tràn ngập lưu luyến, không từ ngữ nào có thể hình dung, đây có thể gọi là yêu.
Cô yêu nhất chính bản thân mình, vì vậy không thể để cho mình không hạnh phúc.
Nếu anh không hạnh phúc, cô cũng sẽ không vui vẻ. Cho nên cô rất yêu anh.
Không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng chưa thề nguyền đời đời kiếp kiếp.
Cô đối với anh không phải là tình yêu nóng bỏng, kinh thiên động địa. Chỉ là kết quả của thói quen, dần dần hình thành không nhận thức được, nhưng cũng được coi là tình yêu.
"Anh cũng yêu em. . . . . ." Tề Vĩ vui mừng hôn lên môi cô.
"Ah? Anh hiểu được hả?"
"Ở Mỹ có rất nhiều người đến từ nhiều quốc gia khác nhau, lúc du học ở đó, anh có học đôi câu."=d.d.lqd=
Cười khúc khích, cô định khoe vừa mới học một chút tiếng Tây Ban Nha .
"Tiêu Đồng, anh vẫn luôn cho rằng, em chỉ là dụ dỗ anh mà thôi. . . . . ."
"Đồ ngốc, tính em luôn không để tâm tới xung quanh, tuyệt đối cũng sẽ không làm loại chuyện như dụ dỗ anh!" Cô sẽ chỉ vỗ vỗ đầu anh những lúc anh bốc đồng mà thôi.
"Không chút để ý cũng không quan trọng. . . . . . Chỉ cần những lời này là thật, là đủ rồi." Nét mặt trẻ con.
"Đồ ngốc." Đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay ở trên người anh bắt đầu khơi mào dục vọng. Chính là dụ dỗ anh, nhưng có vấn đề gì đâu?
Một người muốn đánh, một người lại cam tâm chịu đựng. Bọn họ chính là như vậy, anh nhiệt liệt cô lại tuỳ hứng, đan xen, gắn kết tạo nên kết quả của bọn họ.
—— Cái kết chỉ thuộc về bọn họ.
—— Hoàn ——
~Phần ngoài lề: Mẹ tôi.~
( Thầy giáo, thầy nên cảm thấy may mắn mới đúng. May mà mẹ em hiện tại không biết chạy đi đâu, nếu để bà ấy thấy cái đề tài này, nhất định sẽ nói tục —— bà ấy nói lần trước thầy cho đề bài "Cha tôi" để viết tiêu luận đã là quá rồi. Bà ấy còn nói cái đề tài này từ năm bà đi nhà trẻ đã bắt đầu viết, bây giờ vẫn còn tồn tại, nhất định hệ thống giáo dục rất nghèo nàn.
Mặc dù đề tài rất tầm thường, nhưng vì thành tích em vẫn phải viết nó)
Mẹ của tôi quả thật là một người rất quá đáng. (Là vậy đó)
Bà ấy có đôi mắt to long lanh như hai giọt nước, sống mũi thẳng tắp như tôi, còn cái miệng thì nhỏ xinh. Tóc dài thẳng mượt, trên mặt thường mang theo nụ cười ( nu cười nham hiểm). Là một đại mỹ nữ, cũng là mỹ nữ duy nhất trong miệng của cha. ( sợ vợ, Hừ! )
Lúc đi nhà trẻ, nhà người ta thường nói bọn trẻ của họ là nhặt từ trong bãi rác, hoặc là từ trong tổ chui ra, là kết tinh của tình yêu. Chỉ có mẹ tôi, ngay lần đầu tiên tôi hỏi bà ấy: "Con từ đâu tới", bà ấy liền nói cho tôi biết tôi là một con cá lọt lưới, là hậu quả của việc bà ngừa thai bất thành, còn dặn dò tôi về sau nhớ cẩn thận. Sau đó hào hứng đem toàn bộ kiến thức sinh học khái quát một lần, để lại một dấu vết nghi ngờ lớn trong tâm hồn bé nhỏ của tôi—— sao lại có thể nói chuyện đó với một đứa trẻ . . . . . . Bà ấy quả nhiên rất quá đáng. ( ví dụ một )
Lần trước trong bài bài văn của tôi có nhắc tới, cha tôi là một người rất đáng thương, làm trâu làm ngựa kiếm tiền cho mẹ tôi tiêu xài, còn liên tục quấn lấy mẹ tôi để cho bà ấy có thể chú ý tới ông ấy một chút. Mẹ tôi còn quá đáng hơn, bỏ mặc cha con tôi ở nơi này, mặc dù ai cũng biết vợ chồng là phải nâng đỡ nhau, nhưng bà thường xuyên biến mất khiến cha tôi lo lắng không yên, liên tục gọi điện thoại để biết bà đang ở đâu. Cha tôi là người thật đáng thương! Tôi đã nhiều lần khuyên ông mặc kệ bà ấy, nhưng ông đều không đồng ý. Chỉ với cái danh hiệu của ông trên tạp chí tài chính kinh tế " Trai đẹp hoàng kim nước miếng", thì ông ấy muốn dạng phụ nữ nào mà không được! ( chú thích: Trai đẹp hoàng kim nước miếng là chỉ nhìn chảy nước miếng lại không ăn được người đàn ông tài mạo song toàn, cha tôi vẫn là đứng đầu!) ( ví dụ hai —— không phải lạc đề, thật không phải nha, tôi đang làm nổi bật, làm nổi bật nha! )
Làm một người mẹ, khuyết điểm của bà ấy thật sự là chồng chất ( đây là bà ấy dạy tôi, không có lỗi sai chứ?). ( A! Cha, không được nhìn, con đang viết văn! Chữ kia đọc là qing! Cái gì sheng. . . . . . Mồ hôi. . . . . . Cha gần đây không phải tâm tình không tốt sao? A, con làm sao biết được? Tự cha phải tự nhìn ra được chứ! Trên phương diện làm ăn sao? Yên tâm đi! Ông nội cùng bà nội thương cha như vậy, làm sao có thể cắt chức cha. . . . . . Hả? Cái gì? Cha đang giả vờ? Cha muốn gạt người xung quanh đi tìm cái chết á . . . . . . Cha! Hại con lo lắng quá! )( tiếp tục viết ) Chỉ làm một người bình thường, bà ấy cũng có rất nhiều vấn đề. Bà ấy nói chính mình là một người phụ nữ ham hư vinh, bà ấy không phải Nghệ Thuật Gia cũng không phải là nhà phê bình, thế nào lại mua một đống đồ ngổn ngang, vừa có âm nhạc vừa có hội hoạ, bày khắp phòng ốc. Chuyện sản xuất ( không phải gọi là sinh con sao! Tôi cũng không cần cảm thấy lo lắng cho em trai tôi) tật xấu của bà ấy vẫn nhiều như thế, thật là quá đáng! Đức tính truyền thống của người Trung Hoa là cần cù, điều này bà ấy lại không có, như vậy làm sao có thể làm một người mẹ đây! Bà ấy đích thân dạy dỗ tôi, thế nhưng tôi lại có thể bình thường mà lớn lên, đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn! ( ví dụ ba )
Đây chính là mẹ của tôi, một người rất quá đáng. (Ah? Bà ấy đã quay trở lại. . . . . . Tôi còn tưởng bà ấy vừa ra khỏi cửa liền biến mất mấy ngày! Cái gì, bà ấy đi hỏi thăm về buổi đấu giá mấy món "Bảo bối" của bà ấy sao? Thật sự chịu sao? . . . . . . À? Mẹ tôi cũng cho rằng cha gặp vấn đề về chuyện làm ăn, muốn giúp ông ấy gom tiền? Trong tình yêu, phụ nữ đều là đồ ngốc, những món đồ đó của bà ấy có thể đáng giá bao nhiêu tiền. . . . . . Cái gì? Hơn một triệu? . . . . . . Một người phụ nữ phô trương. . . . . . Cha, cha không cần làm ra cái bộ dạng không có khí phách như vậy. Bà ấy chỉ làm việc nên làm thôi, làm sao cha có thể cảm kích đến rơi nước mắt vậy? "Tiêu Đồng, anh cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra vị trí của anh trong lòng em lại quan trong như vậy, thậm chí vượt qua cả những món đồ đó. . . . . ." Không nên dùng giọng điệu đó chứ! Cha. . . . . . Wey wey Wey, còn có con ở đây nha! Hai người muốn kiss cũng muốn nên chú ý một chút chứ? Cấm trẻ nhỏ nha. . . . . . Đi về phía phòng ngủ đi. . . . . . Cứ thường xuyên như vậy, sẽ sớm có kết quả thiếu thận trọng thứ hai, người ta nói dân số Trung Quốc đang có vấn đề, chuyện này nên tính toán . . . . . . ) *d.d.lqd*
(Điện thoại vang lên, hai người kia chắc là không rảnh để nhận điện thoại. "Chú Trương?" —— Trương Sơn, Lý Thực, bọn họ là trợ lý của cha ——"Hai người đó chắc sẽ không nghe điện thoại đâu . . . . . ." "A, vậy cháu sẽ chuyển lời tới bọn họ, Tổng giám đốc công ty AHG cho rằng cha thiếu vốn mà làm liều, nên đã bị mắc bẫy. . . . . ." Xong rồi, cha cũng học được tâm cơ, đều là học từ mẹ nha! Đáng ghét! )
Tôi quyết tâm, nhất định sẽ không để tật xấu của mẹ ảnh hưởng, sẽ trở thành con người theo Chủ nghĩa Xã hội (A, những lời này có hơi quá? Mẹ tìm ở đâu ra bài văn mẫu này vậy? ), là đi theo bốn phương hướng Hiện Đại Hóa Xã Hội Chủ Nghĩa mà phấn đấu ( đây vĩnh viễn sẽ là mục tiêu). ( tổng kết )
( Học sinh tiểu học bây giờ chỉ viết văn 800 chữ hoặc ít hơn, cho nên dù mẹ tôi có nói qua "Bây giờ vi tính hiện đại, viết lách tương đối thoải mái, có thể viết nhảm đầy trời, hơn nữa trên web, người ta còn có thể đùa nghịch viết ra 18000 chữ ", nhưng tôi đây rất tuân thủ số chữ. Những chữ ở trong ngoặc là chú thích, không tính. )
( Thầy giáo, xin thầy lần sau đừng ra đề “ông nội của tôi” . . . Đề tài như vậy thật là khó, bởi vì cho tới bây giờ em vẫn chưa biết người đó là ông nội của em hay là ông nội của cha em —— trên danh nghĩa ông ấy là ông nội của cha, nhưng kỳ thật cha là ông ấy cùng con dâu sinh ra, mẹ em nói như vậy là loạn luân. Mặt mũi của gia đình em cũng không nhỏ, thầy có thể ra đề bài đại loại như là "Bạn trai của tôi [ bạn gái ]" )
( Bọn họ vẫn còn đang ở trong phòng ngủ, xem ra tối nay tôi đành cùng quản gia ăn cơm tối. Chúc mọi người có mộng đẹp, 88~)