Quý Dữ từ nhỏ đã là học bá, cũng luôn là “Con nhà người ta”, mấy đợt thi căn bản không làm khó được hắn.
Hắn không tranh chấp với người nọ nữa, quay đầu lo nghĩ chuyện của mình.
Xuyên cũng xuyên rồi, dù gì thì vẫn phải ngẫm lại xem bước kế tiếp làm thế nào bây giờ.
Vừa xuyên tới thì có tin mừng được làm cha, nuôi con là chuyện có chạy cũng không thoát, như vậy tiền nuôi con từ đâu tới đây? Hắn định chờ tới khi quay về thì lục tung căn nhà lên một phen, tìm đầy đủ của cải nguyên chủ lưu lại.
Trở lại với chuyện phát sinh trên người nguyên chủ.
Nguyên chủ là người có lỗi với Hạ Kiều, có thể nhẫn thì nhẫn, Hạ Trụ nghe có vẻ là anh trai hoặc thân thích của cô, vậy tránh được nên tránh, Tạ Vũ Tinh là bạn tốt nguyên chủ, có thể xây dựng tình hữu nghị một chút.
Trước mắt xuất hiện những mạng lưới quan hệ này, cái khác còn chờ khai quật.
Suy nghĩ một chút, Quý Dữ bỗng nhiên nhanh trí, ở trong đầu hô hai tiếng “Hệ thống”, không nghe được đáp lại mới yên tâm, xem ra hắn không cần hoàn thành nhiệm vụ gì cả, chỉ là đơn thuần mà hồn xuyên.
Hiện tại cao tam chỉ vừa mới bắt đầu, nói cách khác nhịn một năm là có thể cao chạy xa bay.
Nhưng có như vậy hắn vẫn chưa được hài lòng hoàn toàn, bởi thay đổi hoàn cảnh không nói, đến người quen cũng mất ráo. Vốn dĩ hắn còn có ba ngày là được thả tự do, bây giờ học lại thêm một năm cao tam, nghĩ đến mấy bài thi đã và chưa làm trước đó, Quý Dữ liền vô cùng đau đầu.
Hắn một tay chống cằm, nhíu mi, ngón tay từng cái gõ trên mặt bàn.
“Vù —— bịch!”
Hắn bỗng chốc duỗi tay chặn đứng một cục tẩy ném thẳng vào mặt hắn.
Nắm chặt cục tẩy, hắn nhếch môi, ánh mắt sắc bén mà nhìn người đã ném nó về phía mình.
Là Hạ Kiều.
Được rồi.
Lửa giận trong lòng đều tắc ngắm, Quý Dữ rũ mắt, nghiêm túc nghe giảng.
Hạ Kiều bày ra vẻ mặt không thể tin được, hai mắt đều trừng lớn.
Tên Quý Dữ này thay đổi tính tình?
Cư nhiên không ầm ĩ cũng không hồ nháo, hắn trước kia chính là hận không thể đem chuyện nhỏ như hạt mè xé to ra, huyên náo đến bên tai anh cô, rồi mượn cơ hội giả làm bạch liên hoa, khổ hề hề mà ở trước mặt anh cô kể lể.
Hay là nói…… Hắn chuyển đổi sách lược?
Hạ Kiều không rõ nguyên do, còn muốn thử đi dò xét, nhưng Quý Dữ không cho cô cơ hội, vừa tan học liền tìm giáo viên, nói không thoải mái, xin trở về nghỉ ngơi.
Giáo viên cho hắn về, Quý Dữ nhắn cho Tạ Vũ Tinh một cái tin, nói mình đi về trước.
Quý Dữ không một xu dính túi, đành phải dựa theo đường tới trường ban sáng mà đi bộ trở về.
May là cũng không xa, đi đường mười lăm phút liền đến.
Trở về hắn liền đào ba thước đất trong căn nhà lên, kiểm tra tất cả đồ vật của nguyên chủ một lần, cuối cùng đặt xuống điện thoại, một chuỗi chìa khóa, một tấm thẻ ngân hàng, một cái thẻ căn cước, còn có mấy cái ống tiêm chứa chất lỏng màu lam như được đựng trong bình thủy tinh lên bàn, những cái khác thu về.
Trên điện thoại không tìm được thông tin gì, chìa khóa cũng chỉ biết được một chìa mở cửa chính, thẻ ngân hàng không biết mật mã, nhưng với thẻ căn cước thì có thể khác.
Bất quá đã có thẻ căn cước, vậy cái vòng cổ này dùng làm gì?
Còn có, ống tiêm và thuốc gì đây?
Chúng nó không được đóng gói, Quý Dữ nhíu mày nhìn chất lỏng lam sắc kì quái, nhịn không được liên tưởng đến phương diện không tốt, trong ấn tượng của hắn thuốc thẩm mỹ cũng không kì lạ tới vậy.
Không hiểu thì không nghĩ nữa, Quý Dữ cầm giấy bút lên lầu.
Hắn đứng ở trước giường em bé, thăm dò nhìn vào.
Bên trong, bé con đã tỉnh lại, sữa cũng bị nó uống hết, khuôn mặt thịt đô đô, vừa thấy hắn liền cười, cười đến đôi mắt cong cong, lộ ra hàng lợi phấn nộn.
Đứa nhỏ này thật ngoan cũng thật đáng yêu, cười ngọt vô cùng, nhưng mà hắn hoàn toàn không biết một chút gì về chăm con hết.
Cho nên Quý Dữ nhanh nhẹn mà viết xuống trên giấy hai chữ bảo mẫu.
Nhẹ nhàng mà lung lay giường nhỏ, sau khi chơi đùa với em bé Quý Dữ lại quay đầu đánh giá những vật bài trí khác, sau đó viết thêm lên giấy —— máy lọc không khí, máy tính, giá sách, bình sữa khử trùng……
Viết xấp xỉ nửa tờ, lại dùng viết đỏ khoanh tròn yêu cầu cấp thiết nhất, cầm thẻ căn cước cùng thẻ ngân hàng ra cửa.
Hắn kiểm tra số tiền còn trong tài khoản, thế nhưng có hơn tám trăm vạn.
Tuyệt vời, muốn mua cái gì cũng mua được, không cần chọn lọc.
Hắn vốn đang nghĩ nguyên chủ một phân tiền cũng không có, dự định tìm đường cho thuê luôn căn nhà đây.
Quý Dữ sung sướng đi qua trung tâm thương mại, đem từng cái vật phẩm đều quẹt thẻ bằng hết, trong điện thoại Hạ Trụ không ngừng bắn ra tin nhắn.
【Số tài khoản 7107, ngày 11 tháng 9 vào lúc 120 chi ra 7900 tệ……】
【Số tài khoản 7107, ngày 11 tháng 9 vào lúc 121 chi ra 32999 tệ……】
【Số tài khoản 7107……】
……
Liên tiếp xoát hơn mười cái, điện thoại rung đến không thể yên.
“Hạ ca, điện thoại của anh vang nãy giờ không ngừng này.” Phí Thu nhổ nước bọt, vẫy tay với một chàng trai đang đổ mồ hôi trên sân bóng.
Chàng trai thân hình cao lớn tuấn mỹ nọ ngoảnh mặt làm ngơ, mắt chăm chăm nhìn trái banh bóng rổ.
Phí Thu lại gần liếc mắt coi điện thoại, điện thoại có mã khóa nhưng trên màn hình sẽ hiển thị thông báo.
Thông báo mới không ngừng bắn ra, mỗi cái đều là thông báo khấu trừ phí.
“Hạ ca, nếu không anh tới nhìn một cái đi, tài khoản 7107 này cứ khấu trừ phí liên tục, hay là bị trộm rồi.”
Chàng trai trong sân cuối cùng cũng dừng động tác, đi qua phía Phí Thu.
Hắn tùy tay kéo kéo cái vòng trên cổ, đôi con ngươi như lang mị lên, giống như có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, tới gần cầm điện thoại lên xem.
Tài khoản 7107, cùng với căn nhà là hắn giao cho Quý Dữ, bên trong có tám trăm vạn, là phí bồi thường của hắn.
Dẫu sao hắn cũng đã triệt để đánh dấu Quý Dữ, có số tiền này, hắn có thể đi bệnh viện tẩy ký hiệu, bắt đầu lại lần nữa, tìm hiểu người mới, bất quá Quý Dữ sống chết không chịu, chỉ muốn ở bên nhau với hắn.
Ở bên nhau? Ha.
Tin tức tố thích hợp 100% thì thế nào? Thứ này có thể làm Quý Dữ không phản lại mà yêu hắn, cũng có thể làm hắn không chút nào mất sức mà dằn vặt người nọ, làm hắn khuất phục, làm hắn thống khổ.
Suy cho cùng trong quan hệ nam nữ, Alpha vẫn có được quyền khống chế tuyệt đối.
Hạ Trụ giật giật cổ, ánh mắt khinh miệt mà nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Quý Dữ còn nói không phải vì tiền của hắn, không phải vì gia thế hắn, thề non hẹn biển mà đảm bảo không cần một phân tiền của hắn, kết quả hiện tại lại quét đến vui sướng như vậy.
Chỉ bằng hắn sao có thể nuôi được vật nhỏ kia lớn lên.
Nhớ tới vật nhỏ kia, trong mắt Hạ Trụ một mảnh hung ác.
Đó là vết nhơ, cũng là nỗi sỉ nhục của hắn.
【Số tài khoản 7107, ngày 11 tháng 9 vào lúc 12:47 chi ra 12000 tệ……】
【Số tài khoản 7107……】
Tin nhắn còn không ngừng hiện lên, một cái tiếp một cái mà tới.
Hạ Trụ lười xem, tùy tay đem điện thoại úp xuống mặt bàn, hô một tiếng vào sân, rất nhanh lại gia nhập cùng những Alpha tinh anh mạnh mẽ đối kháng.
Bên kia, Quý Dữ điên cuồng shopping.
Mãi cho đến ba giờ chiều hắn mới mua sắm xong, thời điểm trở về còn dẫn theo người trông trẻ.
Bảo mẫu ba mươi tuổi, tiền lương một tháng một vạn hai, kiêm chăm sóc em bé, quét tước nhà ở, làm ba bữa cơm.
Nhìn bảo mẫu thuần thục mà thay tã cho bé con, pha sữa bột, chọc cho nhóc ha ha vui vẻ, Quý Dữ cả người đều thoải mái, bình thản mà nằm trên ghế sô pha như phơi cá mặn.
Đi dạo phố quá mệt mỏi, hắn thấy hai chân như muốn đứt rời ra.
Thật là bái phục mấy chị em phụ nữ mang giày cao gót còn có thể đi dạo phố, đều là thần tiên a.
Bất quá đi ra ngoài một chuyến, cũng làm hắn hiểu biết đại khái tình huống trong thế giới này một chút —— thế giới này cùng thế giới trước của hắn thì ra cơ hồ không có bất luận cái gì khác nhau.
Hắn còn ở Hoa Quốc, xuyên tới cái thời đại gì thì tạm bỏ qua, lãnh đạo quốc gia không thay đổi, tứ đại ngân hàng không thay đổi, tên thương trường Đại Liên cũng không thay đổi, thậm chí cửa hàng kem ly ở cổng M mùi vị cũng rất quen thuộc.
Hắn phảng phất như vẫn ở thế giới trước đó, chỉ là thay đổi thân phận, còn có…… người thân bên cạnh đều thay đổi.
Càng nghĩ thì càng cảm xúc hoài niệm càng sâu, Quý Dữ buông tiếng thở dài.
Cũng không biết bên kia thế nào……
Hắn rũ mắt, cầm lấy điện thoại, ngón tay nhanh chóng ấn mấy cuộc trò chuyện, trên cuộc trò chuyện cuối cùng tối qua chần chờ mãi không bấm xuống.
Dừng một hồi lâu, ngón tay mới đè lên màn hình.
Hầu kết giật giật, Quý Dữ khẩn trương mà nuốt xuống hai cái.
Hơi nước hừng hực bốc lên trong phòng tắm, tiếng nước ào ào chảy không dứt.
Dòng nước mang theo mồ hôi hòa cùng bọt xà phòng rơi xuống, theo đôi chân thon dài trượt xuống gạch men, vọt vào hai bên cống thoát nước.
Điện thoại bị chủ nhân vứt tùy tiện trên giường còn rung lên, kêu vài phút rồi không có động tĩnh.
Hạ Trụ tắm rửa xong, tùy ý vắt một cái khăn, xoa tóc đi ra khỏi phòng tắm.
Không có quần áo che lấp, cơ bắp tràn đầy sức mạnh cường tráng bại lộ trong không khí, lại vô cùng xứng với chiều cao một mét chín hai của hắn, làm hắn thoạt nhìn tựa như một ngọn núi nguy nga cao ngất, nhất cử nhất động đều tràn đầy khí thế.
Hắn vuốt tóc ra sau đầu, để lộ cái trán trơn mượt, tiếp theo duỗi cánh tay cầm điện thoại lên, bên trên có ba cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đến từ Quý Dữ.
Hạ Trụ nhăn mày.
Quý Dữ lại muốn làm gì?
Không chờ hắn gọi lại, điện thoại đã có cuộc gọi đến, là của Quý Dữ như cũ.
【Chào ngài, xin tha thứ tôi mạo muội quấy rầy.
Cho hỏi sau này tôi có thể ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho ngài không? Chỉ là ngẫu nhiên, cũng không sẽ phiền toái ngài, ngài nhìn thấy cũng có thể coi như không phát hiện. Tôi làm vậy là bởi vì cái số điện thoại này với tôi mà nói có ý nghĩa vô cùng, cho nên tôi chân thành mà thỉnh cầu ngài, có thể cho phép tôi ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho ngài không. Sau khi xem tin nhắn ngài có thể suy xét một chút, cảm ơn. 】
Hạ Trụ nhướng mày: Đây là muốn chơi cái gì nữa?
Hắn trả lời:【Có ý nghĩa gì?】
Quý Dữ mừng rỡ, vừa hưng phấn vừa có chút ngượng ngùng mà tiếp tục đáp ——
【Đây là số điện thoại ba tôi từng dùng, ông ấy……. không thể hòa hợp với tôi……chỉ là muốn mượn làm nơi ký thác. Thật ngại quá, phiền toái ngài.】
Đây là số điện thoại ba hắn, nhưng ở thế giới này, số điện thoại này dĩ nhiên không phải của ba hắn.
Ba của hắn sẽ không không nhận điện thoại.
Tuy rằng cảm thấy thế giới này cùng thế giới trước không khác biệt, nhưng rốt cuộc cũng là không giống nhau.
Nghĩ đến, trong đầu đều bị bao phủ bởi hình ảnh đỉnh thiên lập địa của ông ấy.
Ông đặc biệt yêu quý mẹ, cũng rất để ý hắn, sẽ hướng dẫn hắn làm bài tập, cũng sẽ bởi vì hắn bướng bỉnh cầm dây lưng đuổi hắn, cuối cùng không nhẹ không nặng mà trên mông hắn hô một chút liền coi như xong việc.
Ông dạy hắn học tập, cũng dạy hắn làm người.
Ấn tượng sâu nhất, vẫn là bàn tay to lớn kia của ông.
Sẽ ở thời điểm hắn mất mát vỗ vỗ đầu hắn, cũng sẽ ở thời điểm hắn lơ mơ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói cho hắn biết con trai phải trầm ổn, phải có trách nhiệm.
Bọn họ đã hơn một tháng không gặp, vốn dĩ thi đại học xong là có thể về nhà, cứ như vậy xuyên qua nơi này không biết tới khi nào mới gặp lại.
Thật muốn trở về.
Mà bên kia, Hạ Trụ dùng vẻ mặt cổ quái đọc tin nhắn.
Trước không bàn luận mười mấy năm trước ba Quý Dữ có dùng qua cái số điện thoại này hay không, nói cái gì “không thể hòa hợp” cùng “kí thác” đã đủ mạc danh kì diệu.
Ba Quý Dữ chắc chắn còn sống nhưng cái ngữ khí như tưởng niệm này là ý gì?
【Ba cậu không còn nữa?】
【Đúng vậy.】
Nhìn đối phương chắc chắn đáp lại, Hạ Trụ liền gọi điện thoại cho thuộc hạ: “Quý Viễn Sinh còn sống không?”
“Đương nhiên còn chứ, làm sao vậy thiếu gia? Ý của cậu là ——”
“Không có gì, chỉ hỏi một chút.”
Treo điện thoại, Hạ Trụ trào phúng mà nhìn tin nhắn trước mắt.
Mặc kệ đổi kịch bản thế nào, bản chất cũng là kẻ lừa đảo.
Còn là kẻ lừa đảo ngu xuẩn.
Đã rơi xuống nông nỗi này rồi, còn mưu toan giãy giụa.
Thật quá nực cười.
Hắn ngược lại muốn xem thử Quý Dữ làm được trò trống gì.
Thấy qua một lúc lâu mà đối phương vẫn chưa trả lời, Quý Dữ cho rằng đối phương thầm chấp nhận thỉnh cầu của mình, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, chân thành mà gửi tới một tin nhắn ——
【Cảm ơn ngài.】
Tác giả có lời muốn nói: N lâu lúc sau ——
Hạ Trụ: Anh là “Ba ba” em.
Quý Dữ: Đừng nói mấy lời cợt nhả.
Hạ Trụ giơ điện thoại.
Quý Dữ bạo nộ: Tôi giết anh!Editor: 1 đồng nhân dân tệ quy đổi ra bằng 3.567 VND