Đi càng sớm, càng có thể mua được nhiều nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ. Rất nhiều người hàng chợ không có gian hàng của riêng mình, cứ vô cùng đơn giản mà lấy một cái chậu hoặc là một cái bao tải, tùy ý tìm cái góc ngồi xổm xuống, bán xong liền lập tức bỏ chạy lấy người.
“Đây là loài cá gì vậy?”
Một đám cá con đầy ắp chậu thu hút sự chú ý của Văn Ngữ Vi, cô ngồi xổm xuống tò mò mà dò hỏi.
Tuy rằng có một người chồng giàu có, dùng mấy đời đều dùng không hết tiền, nhưng Văn Ngữ Vi vẫn thích sinh hoạt một cách đơn giản lại giản dị như thế này hơn.
Cô thích cái náo nhiệt của chợ sáng, thích cùng người khác giao lưu, cũng thích tự mình đi mua đồ ăn nấu cơm.
Cô cảm thấy ngày tháng như vậy rất có sức sống, cũng rất thú vị.
Hơn nữa, đây vẫn luôn là cách thức sinh hoạt quen thuộc của cô.
Người bán hàng nói: “Con này gọi là gì tôi cũng không rõ nữa, chỗ chúng tôi đều kêu nó là cá bóng trắng*, ngày thường chúng trốn dưới bến tàu, dậm chân một cái liền bơi ra một đống, mua về nấu với đậu hủ đặc biệt mềm, nấu canh cũng cực kỳ thơm ngon, cô muốn lấy không tôi cân giúp cô nhé?”
Văn Ngữ Vi cười gật đầu: “Được thôi, lấy cho tôi nửa ký đi.”
Năm nay Văn Ngữ Vi đã bốn mươi tuổi, tuy rằng cô là Beta, nhưng khung xương nhỏ xinh, lại bảo dưỡng thỏa đáng, lớn lên dù không xinh đẹp bằng Omega, mà lại là một mỹ nhân nhu mì khéo léo.
Mi mắt cô cong lên, cười nhận lấy bọc nhỏ từ tay người bán cá, bỏ vào giỏ tre của mình, đứng lên, lại đi xem những thứ khác.
Không được bao lâu, cô lại dừng trước quầy hàng khác, duỗi tay sờ sờ trái cà chua mọng nước.
“Ông chủ, cà chua bao nhiêu tiền thế?”
“Cô Văn, chào cô.”
Không chờ chủ quầy trả lời, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói trẻ tuổi.
Văn Ngữ Vi quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt thanh tú. Người này thoạt nhìn khoảng chừng mười tám mười chín, văn nhược lại trắng nõn, đứng cùng chợ rau rất không thích hợp.
Văn Ngữ Vi giật mình, tươi cười nơi khóe miệng dần thu hồi.
Cô cảnh giác lui về sau một bước: “Có phải tôi…… đã gặp cậu ở đâu rồi không?”
Tạ Vũ Tinh cong mắt, cười hết sức vô hại: “Thật vui khi cô nhớ mặt cháu, cháu là Tạ Vũ Tinh, bạn của Quý Hằng.”
Văn Ngữ Vi nhẹ a một tiếng, nghi hoặc mà đánh giá hắn: “Vậy cậu đây……?”
Tạ Vũ Tinh rũ mắt, cười khổ: “Cháu tới đây, là vì muốn tìm cô, cũng là vì bản thân cháu.”
Hắn đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Cháu và Tiết Túng đã sớm ở bên nhau, hắn còn ký hiệu cháu hoàn toàn, cháu cũng mang thai con của hắn, nhưng hiện tại hắn lại đính hôn với Quý Hằng, sau này hai người họ còn tiến tới kết hôn.”
Nói đến đây, Tạ Vũ Tinh ngước mắt nhìn Văn Ngữ Vi, “Cháu rất thống khổ, nhưng loại thống khổ này không thể tâm sự với ai, cho nên cháu nghĩ…… Cô Văn từng trải qua quảng thời gian tương đồng với cháu, nhất định có thể hiểu được, giúp đỡ cháu. Cho nên, cháu liền tới đây.”
Văn Ngữ Vi ngơ ngẩn.
Những khổ cực không gì lột tả được của mười năm xẹt qua trong óc, cô không tự nhiên mà mím môi.
“Cậu biết chuyện của tôi?”
Tạ Vũ Tinh gật đầu: “Là Tiết Túng nói……”
Bên cạnh lại xuất hiện khách hàng mới, hắn đột nhiên im lặng, hạ giọng nói với Văn Ngữ Vi, “Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Nói rồi, hắn mở điện thoại ra, đưa tới trước mặt Văn Ngữ Vi, “Cô xem, đây là ảnh chụp cháu với Tiết Túng ở bên nhau, cháu không có lừa cô. Thật sự rất xin lỗi, cháu cũng không muốn quấy rầy, nhưng mà cháu thật sự không có biện pháp khác nữa.”
Song, nước mắt từ trong hốc mắt phiếm hồng trượt xuống, làm hắn thoạt nhìn nhu nhược lại đáng thương.
“Xấu hổ quá, cháu……”
Văn Ngữ Vi nhíu mi, nói, “Cô cũng không nghĩ sẽ nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi các con, cô không giúp được, nếu cháu muốn vãn hồi, hoặc là cảm thấy khó chịu, cháu vẫn nên đi tìm Tiết……”
“Tuyến thể của cháu hỏng rồi.” Tạ Vũ Tinh đột ngột mà đánh gãy lời nói của cô.
Văn Ngữ Vi sửng sốt: “Tuyến thể hỏng rồi?”
“Đúng vậy, hỏng rồi, bởi vì Alpha ký hiệu cháu không có cùng cháu trải qua kỳ phát tình, hắn bận ở cùng với con trai của cô.”
Tạ Vũ Tinh tự giễu mà cười, trống rỗng mà chảy nước mắt, “Cho nên tuyến thể cháu có vấn đề, con cũng mất rồi, sau này…… Cũng không thể có con của mình nữa.”
“Cháu ở cùng hắn ba năm, kết cục cuối cùng là bị vứt bỏ, là hai bàn tay trắng. Cho nên, cô thật sự hy vọng con trai cô sẽ trải qua nửa đời còn lại cùng một tên cặn bã sao? Cô Văn.”
“Tiết Túng cũng không yêu Quý Hằng, hắn bất quá là vì Quý thị mà thôi.”
“Còn có tại sao Quý tiên sinh đột ngột xuất ngoại, cô có biết không? Là Tiết Túng bán đứng hắn.”
Ánh mắt Văn Ngữ Vi lay động: “Sao cậu lại biết những thứ này?”
Tạ Vũ Tinh từ trong túi lấy ra một cái USB quơ quơ: “Hắn với cháu, không có gì giấu diếm nhau.”
Văn Ngữ Vi nắm chặt trong cái bọc trong tay, sau một lúc lâu, cô nói: “Tôi vẫn nên mời cậu uống ly cà phê đi.”
Tạ Vũ Tinh cười trừ: “Vâng, cảm ơn cô Văn.”
Hai người rời khỏi chợ rau, đi vào một tiệm cà phê.
Quán cà phê này ở đối diện Cục Công An, khoảng cách không vượt quá 50 mét, cửa thường xuyên có cảnh sát tuần tra đi ngang qua.
Bọn họ ngồi xuống một góc khuất.
Tạ Vũ Tinh không dấu vết mà liếc mắt đánh giá chung quanh một cái, trong lòng biết người phụ nữ này đang phòng bị hắn, đồng dạng, hắn cũng biết trong tối có người luôn nhìn chằm chằm hắn, bất quá, đều không sao cả.
Ngồi xuống rồi, Văn Ngữ Vi gọi hai ly cà phê.
Cà phê pha chế rất nhanh, hơi nóng lượn lờ quanh không trung, mang theo hương vị cà phê nồng đậm ấm áp.
Văn Ngữ Vi nói: “Cậu còn biết những gì?”
Tạ Vũ Tinh nâng ly cà phê nhấp một ngụm: “Thứ cháu biết rất nhiều.”
Nói, hắn nâng mắt lên, con ngươi thâm sắc thẳng tắp mà nhìn Văn Ngữ Vi, “Lần này cháu tới, chủ yếu có hai việc. Cháu cũng không tính toán giấu cô, hôm nay lâm tới bước đường này, cháu rất oán hận. Bản thân cháu không yên ổn, đương nhiên cũng không muốn để Tiết Túng an nhàn.”
Nói xong, hắn lấy ra một cái USB to cỡ ngón tay cái từ trong túi, nhẹ nhàng đẩy đến trước bàn Văn Ngữ Vi.
“Về cái này, là chứng cứ Tiết Túng bán đứng Quý tiên sinh. Từ sớm hắn đã bắt đầu kế hoạch làm sao thay thế được Quý tiên sinh, cũng rất sớm mượn chức vụ trong công ty, cấu kết với người hắn, hiện giờ công ty bị điều tra, hắn nhân cơ hội tẩy đi rất nhiều người. Chờ đến khi chuyện của Quý tiên sinh hoàn toàn kết thúc, hắn lập tức sẽ đi nhậm chức, đem Quý thị, hoàn toàn biến thành Tiết thị.”
Lông mi Văn Ngữ Vi run rẩy, tầm mắt dừng trên cái USB nhỏ nhỏ ở kia.
Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện còn lại thì thế nào?”
Tạ Vũ Tinh không hé răng, hắn nâng tay, ngón tay tái nhợt mảnh khảnh dừng ở khóa kéo cổ áo.
Hắn kéo khóa kéo xuống trước mặt cô, lộ ra áo sơmi đơn bạc bên trong, lại chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơmi, một tay kéo cổ áo, để lộ bả vai tái nhợt gầy yếu.
Tại xương quai xanh, xuất hiện một vết sẹo dữ tợn lòi lõm vô cùng thu hút ánh nhìn.
Văn Ngữ Vi có chút không ổn mà nhíu mày.
Không cần tới ngôn ngữ, cô liền biết đây là vết thương do súng gây ra, cũng biết ngay lúc đó miệng vết thương đáng sợ cỡ nào.
“Cậu cho tôi xem cái này làm gì?” Nàng hỏi.
Tạ Vũ Tinh nhẹ giọng nói: “Đây là con trai cô tặng cháu.”
Biểu tình Văn Ngữ Vi rốt cuộc hiện ra vết nứt rõ ràng, cô trợn to mắt, không thể tin tưởng nói: “Cậu nói đây là Quý Hằng bắn? Sao nó có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Cô có thể đi hỏi hắn.” Tạ Vũ Tinh cười nói.
Ở Hoa Quốc cầm súng chính là chuyện trọng đại, còn đặc biệt là cầm súng đả thương người khác.
Hiện tại Quý thị đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu lại bị truyền thông biết được tin tức Thái Tử gia Quý thị lấy súng đả thương người khác…… Văn Ngữ Vi hít sâu một chút: “Cậu không gạt tôi đúng chứ?”
“Tại sao cháu phải gạt cô?” ánh mắt Tạ Vũ Tinh thản nhiên.
Văn Ngữ Vi nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy điện thoại ra: “Tôi cần phải xác nhận một chút.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Văn Ngữ Vi rất nhanh kết nối được với điện thoại của Quý Hằng, cô quay đầu đi, nôn nóng muốn dò hỏi con trai có thật sự dùng súng bắn người, bởi vậy không có chú ý tới ánh mắt người ngồi đối diện cô đã thay đổi.
Nếu trước đó vẫn là một con tiểu bạch thỏ bị thương suy yếu, như vậy hiện tại chính là một con sói cô độc sốt ruột báo thù, bộc lộ răng nanh vuốt nhọn.
“Mẹ, sớm như vậy gọi con có việc gì? Ha ——”
Người đối diện ngáp một cái, “Tối qua hơn ba giờ con mới ngủ được đó.”
Văn Ngữ Vi nói: “Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
“Chuyện gì a?”
“Có phải hay không…… Có phải hay không con bắn……” Bỗng nhiên quên mất tên đối phương, Văn Ngữ Vi nhìn về phía Tạ Vũ Tinh.
“Tạ Vũ Tinh.” Tạ Vũ Tinh nhắc nhở nói.
Âm thanh đầu kia điện thoại đình chỉ, ngữ khí từ lười nhác bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mẹ đang ở cạnh ai? Tạ Vũ Tinh? Hắn ở đó làm gì? Làm sao hai người lại gặp nhau?”
“Không phải ba đã nói mẹ không được tùy tiện gặp ai hết hả?!” Càng nói đến cuối câu đã biến thành rống giận.
Văn Ngữ Vi nhíu mày: “Mẹ biết! Hắn còn bị thương đây, có thể làm gì được mẹ, huống hồ còn có người bảo hộ, không có việc gì.”
“Không nga.”
Thiếu niên vô hại tái nhợt ngồi kia bỗng nhiên cười, “Có việc chứ ạ.”
Không biết từ khi nào, trong tay thiếu niên nhiều thêm một khẩu súng.
Hắn cũng không giơ súng lên, mà tay cầm súng đều rúc vào tay áo, chỉ lộ ra họng súng tối om, đối diện với gương mặt của Văn Ngữ Vi.
“Quý Hằng.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Văn Ngữ Vi, hắn giương giọng nói, “Anh biết vì sao tôi ở cùng một chỗ với mẹ anh không? Đoán xem a. Đoán không ra…… Có thể hỏi người nằm bên gối anh, hắn khẳng định biết.”
“Vũ Tinh.”
Giọng nam trầm thấp ở đầu bên kia điện thoại vang lên, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tạ Vũ Tinh ngẩn người, tiếp theo đau thương cong môi: “Anh đoán xem a.”
Vị trí họng súng thoáng chếch đi, nhắm ngay xương quai xanh, “Anh có biết không, trong nháy mắt xương quai xanh bị viên đạn bắn xuyên qua kia, em có bao nhiêu đau, hết nhiễm trùng rồi tới cảm nhiễm, có bao nhiêu muốn mạng.”
“Nhưng những điều này đều không có liên quan, không sao cả.”
“Cách” một thanh âm vang lên.
Văn Ngữ Vi run môi, bàn tay đặt trên bàn không tự chủ được mà nắm chặt. Người bên kia cũng nín thở.
“Nhưng mà, bác sĩ lại nói em không bao giờ mang thai được nữa, bởi vì tuyến thể hỏng rồi.”
Tạ Vũ Tinh trừng đôi mắt sung huyết, thanh âm đột nhiên cao vút, “Anh nói mỗi kỳ phát tình đều sẽ ở bên em! Nhưng lần đó anh không tới, sao anh không tới? Tiết Túng sao anh không tới?!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cũng không hề do dự.
Ngón tay dùng sức, họng súng phát ra một tiếng “Phốc” thật nhẹ, viên đạn cấp tốc ghim vào bả vai Văn Ngữ Vi, máu ào ạt tuôn ra, thấm trên áo lông trắng ngần.
Văn ngữ Vi theo đó mà ngã xuống đất.
“A ——!!!!” Cô đau đớn kêu một tiếng.
Giữa âm thanh thê lương văng vẳng, Tạ Vũ Tinh chậm rì rì nhặt điện thoại rơi trên đất lên.
Hắn nhìn đám người chung quanh hoảng sợ, nhìn cảnh sát và vệ sĩ của Văn Ngữ Vi từ bên ngoài chạy vào, thanh âm nhẹ tựa lông hồng, nói với bên kia: “Tiết Túng, em không muốn kết hôn với anh.”
“Em muốn…… anh cùng em xuống âm tào địa phủ.”
—
“Ô ô, đau đau.”
Tiểu Vũ Trụ giơ hai tay không ngừng vuốt trán, cặp mắt to ngậm hai bao nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn Quý Dữ, “Kỉ Hu hô hô, hô hô.”
“Được được, hô hô hô hô.”
Quý Dữ ôm lấy Tiểu Vũ Trụ, chu môi không ngừng thổi khí lên trán nó, “Được rồi, không đau không đau nga, đau đau bay đi, không đau nữa nga.”
Hạ Trụ duỗi tay sờ sờ trán Tiểu Vũ Trụ: “Hai chỗ này có chút nóng lên.”
Quý Dữ nhíu mày: “Tôi đã bảo mà, khẳng định là muốn mọc sừng rồi.”
Hắn lấy khăn giấy ướt trong túi ra, một bên lau trán cho Tiểu Vũ Trụ, một bên thổi thổi giúp nó.
Hôm nay đúng bảy giờ bọn họ ra khỏi nhà, ngồi lên xe đi bệnh viện, nhưng xe còn không kịp phát động, Tiểu Vũ Trụ bỗng nhiên khóc lên, không ngừng vuốt trán kêu đau.
Không bị cảm cũng không phát sốt, bọn họ đành phải lên lầu, muốn chờ Tiểu Vũ Trụ hết đau rồi lại xuất phát.
Kết quả hiện tại đã hơn tám giờ Tiểu Vũ Trụ vẫn như một túi khóc đáng thương, ở trong lòng Quý Dữ lăn qua lộn lại kêu đau.
“Lúc đuôi nó dài ra không có chuyện gì hết a.”
Quý Dữ có chút gấp gáp, nhưng gấp cũng vô dụng, lại không thể tìm bác sĩ, nếu không lỡ Tiểu Vũ Trụ mọc ra hai cái sừng trước mặt bác sĩ, xác định, đời này coi như bỏ.
Hạ Trụ lắc lắc bình sữa, dỗ: “Có muốn uống cái này hay không?”
Lại quơ quơ xe cẩu đồ chơi, “Có muốn xe cẩu hay không? Ta mua cho một chiếc lớn thật lớn được không, thật sự có thể đào bùn đất luôn.”
“Ô ô ô.” Hai mắt Tiểu Vũ Trụ vẫn rưng rưng, đáng thương hề hề mà rúc vào lòng Quý Dữ.
“Ring ring ——”
Lúc này, điện thoại Quý Dữ vang lên.
“Ai vậy?” Quý Dữ bực bội nói.
Bây giờ mọi chuyện đều loạn cào cào cả lên, tiếp một cuộc gọi hắn cũng cảm thấy phiền.
Hạ Trụ lấy điện thoại qua: “Bên trên hiện tên…… Tinh?”
Quý Dữ lắc đầu: “Không quen biết.”
Nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Từ từ, để tôi nhìn thử.”
Thấy thông báo trên màn hình, Quý Dữ nói: “Là Tạ Vũ Tinh.”
Nói xong, hắn nhận cuộc gọi, ấn mở loa.
“Quý Dữ.”
Ngữ khí Quý Dữ không tốt bao nhiêu: “Có chuyện gì?”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ đối xử thân thiện với tôi một chút.”
Người đối diện cười cười, “Hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cậu, đã đọc được chưa?”
“Tin nhắn? Tin nhắn gì?”
Quý Dữ nhấn nhấn màn hình, trở về màn hình chính, mở tin nhắn lên, trên cùng quả nhiên có tin nhắn đến từ Tạ Vũ Tinh, là tối hôm qua gửi tới, biểu hiện đã đọc, nhưng hắn căn bản không thấy được.
Hạ Trụ thì thầm: “Ngày mai đừng đi bệnh viện.”
Hai người liếc nhau, trong mắt cùng hiện lên nghi hoặc.
“Hai người đã đi bệnh viện sao?” Tạ Vũ Tinh lại hỏi.
Quý Dữ nhíu mày: “Còn chưa đi.”
“A, ông trời quả nhiên là đứng về phía hai người.”
Hắn lại nói, “Tới Cục Công An đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”
“Cục Công An? Tại sao cậu lại ở chỗ đó?”
“Cậu tới là được rồi.”
Âm giọng ở đối diện điệu thấp không ít, “Không phải cậu muốn biết Quý Viễn Sinh đang ở đâu sao? Cậu tới đây, tôi liền nói cho cậu nghe.”