• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân là một người đàn ông, cùng người ta lên giường, có con, như vậy còn không cùng đối phương kết hôn, kia chẳng phải là giở trò lưu manh sao?

Ngược lại cũng giống vậy ——

Hạ Trụ làm những việc đó với mình, nếu không cùng mình kết hôn?

Ha hả, giết chết hắn.

Chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, hai người bọn họ cũng đã có lý do để kết hôn rồi.

Lại nói đến tình cảm……

Quý Dữ rũ mắt, cẩn thận mà nhìn những hạt kim cương sáng lên lộng lẫy thông qua quầy pha lê.

Đèn trong tiệm rất sáng, khúc xạ lên thủy tinh có chút lóa mắt.

Trước mắt hắn thoáng qua hình ảnh vào buổi sáng lần đầu mình đi đến Quý trạch.

Ngày đó Hạ Trụ mặc một thân chính trang, giống như cứu binh mà kịp thời xuất hiện ở bên cạnh hắn, giải vây cho hắn, lại cho hắn tự tin.

Còn có trong tầng hầm của thương nghiệp SA.

Hạ Trụ lái xe mang theo hắn rời đi như đang cùng nhau đi trốn, vạn trượng cao lầu, phồn hoa ồn ào đều bị ném ra sau đầu, bọn họ như là người may mắn sống sót sau tai nạn, nghe bản giao hưởng bên trong xe, cười nói, đón sáng lái xe về phía bình minh.

Không chỉ như vậy, còn có hôm tai nạn xe cộ đó.

Trong thời điểm hắn lo sợ không yên cùng khủng hoảng, là Hạ Trụ vươn cánh tay hữu lực, mang hắn và Tiểu Vũ Trụ từ không gian phong bế bên trong xe ra ngoài. Bọn họ nặng nề ngã xuống vành đai xanh, ánh lửa nổ mạnh cách đó không xa, bốc cháy.

Giữa ngọn lửa rền vang với mùi xăng gay mũi, trước khi hôn mê hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là Hạ Trụ lo lắng gọi tên mình.

Thì ra hắn cũng nhớ rõ nhiều chuyện như vậy về Hạ Trụ.

Tựa như Hạ Trụ khi đó nói cho hắn biết vì cái gì mà thích mình vậy, căn bản không cần tự hỏi, hình ảnh đã tự động hết một bức lại một bức nhảy ra trước mắt.

Ánh mắt dần dần mềm mại, Quý Dữ trả lời nhân viên:

“Xin lỗi, tôi muốn gọi điện thoại.”

Nhân viên gật đầu: “Vâng.”

Quý Dữ lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Trụ.

“Anh thích màu gì?” Đối diện vừa tiếp cuộc gọi, hắn liền hỏi.

Hạ Trụ dừng một chút, trả lời: “Màu đen.”

“Màu đen?” Nhà ai nhẫn cưới lại là màu đen?

Quý Dữ lại hỏi, “Trừ màu đen ra thì còn không?”

“Màu đỏ.” Quý Dữ quét mắt nhìn quầy thủy tinh, không thấy có kim cương đỏ.

Nhân viên đúng lúc lên tiếng: “Chỗ chúng tôi cũng có……”

Quý Dữ vội vàng đánh gãy: “Xuỵt! Đừng nói chuyện!”

Hạ Trụ ở bên kia điện thoại: “??”

“Không phải nói anh. Được rồi, tôi đã biết, tắt máy đây.”

Quý Dữ cắt đứt điện thoại, thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Ngại quá, vừa rồi chị nói gì? Chỗ này của chị có cái gì?”

Nhân viên mỉm cười nói: “Trong tiệm chúng tôi có đá kim cương đỏ, cũng có thành phẩm nhẫn kim cương đỏ, nhưng nó ở trong két bảo mật, nếu muốn nhìn cần phải đi vào phòng trong của chúng tôi, sẽ có chuyên gia đem ra và giới thiệu cho ngài.”

Quý Dữ suy tư chốc lát: “Được, đưa tôi đi nhìn xem.”

Ở nơi khác, Hạ Trụ bị vội vàng ngắt điện thoại nhìn nó dần tối đi, trong mắt có chút hoang mang.

Sao tự nhiên hỏi màu sắc?

Có phải muốn mua cho mình cái gì không?

Giày thể thao phiên bản giới hạn? Quần áo? Bật lửa? Cà vạt?

Hay là……

Hạ Trụ lại nghĩ tới giọng nữ trong điện thoại, vừa nghe là biết giọng điệu của nhân viên bán hàng.

Hơn nữa màu đen không có, màu đỏ có……

Sẽ là cái gì?

“Ca ca ca, nhanh thu thập đồ đi phòng thí nghiệm!”

Phí Thu hô hai tiếng cũng không nghe ai trả lời, không nhịn được quay đầu nhìn lại, trong đầu tức khắc toát ra hai dấu chấm hỏi, “Hắc, ca, thu dọn đồ dùng đi! Ngẩn người làm gì đó?”

Hạ Trụ chớp mắt: “Được, tôi biết rồi.”

Thu thập xong, hai người đi vào phòng thí nghiệm.

Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, Hạ Trụ thấp giọng vội hỏi Phí Thu: “Cậu có biết thứ gì không có màu đen, nhưng có màu đỏ không?”

Phí Thu: “Đây là câu hỏi cân não sao?”

“Không phải.”

Hạ Trụ dừng một chút, giải thích, “Là Quý Dữ nói muốn cho tôi một cái kinh hỉ.” Hắn hơi híp mắt, suy tư nói, “Vừa rồi hắn gọi điện thoại qua, hỏi tôi thích màu gì, tôi nói màu đen, hắn lại hỏi tôi còn thích màu nào khác hay không, tôi liền nói màu đỏ. Cho nên cái vật kia màu đỏ có, màu đen không có.”

Phí Thu sửng sốt: “Cái này làm sao em đoán được?”

Hắn suy nghĩ một chút, “Nếu là kinh hỉ, Omega thường sẽ tặng cho Alpha…… Bật lửa?”

Hạ Trụ: “Bật lửa có cái gì kinh hỉ?”

“Cà vạt?”

Hạ Trụ: “…… Hẳn là không phải.”

Phí Thu lại hỏi: “Đồng hồ?”

Hạ Trụ nghe vậy khẽ nga một tiếng: “Cái này có chút đáng tin cậy.”

Trước đó hắn có cho Quý Dữ xem tủ đồng hồ của mình, cho nên rất có khả năng Quý Dữ cho rằng mình yêu thích nó. Bất quá làm thế nào mà đồng hồ lại không có màu đen? Hay là nói mẫu đồng hồ Quý Dữ nhìn trúng không có màu đó?

Khi Hạ Trụ càng nghĩ càng thấy mình có đạo lý, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, một cái tin nhắn bắn ra.

Hạ Trụ tùy tay mở lên——

【Số tài khoản 7107, ngày 22 tháng 11 vào 14:31 phút chi ra 2600000 tệ……】

Hạ Trụ:??

Phí Thu cũng thò mắt qua: “Mẹ nó? Một hai ba bốn năm, năm số không, hai trăm sáu vạn? Ca à anh bị trộm sao?!”

“Không phải, là Quý Dữ quét tiền.” Hạ Trụ giải thích.

“A, như vậy a. Tiền này là hắn dùng để mua quà cho anh sao?”

Hạ Trụ gật đầu.

“Vậy thì không phải xe thì chính là đồng hồ rồi, bằng không thứ gì lại mắc như vậy?”

Phí Thu lại nói, “Ai đúng rồi! Anh có thể kiểm tra lịch sử a, như vậy chẳng phải sẽ biết hắn mua cái gì.”

Hạ Trụ câu môi, bỗng nhiên tâm tình rất tốt: “Vậy còn tính là kinh hỉ gì nữa?”

Hắn tắt điện thoại, trong mắt chứa đầy ý cười ngăn không được, “Tốt, tôi biết rồi, cậu đi học đi.”

Phí Thu:??

Phí Thu: “Lúc cần thì chính là tiểu Thu Thu, lúc không cần liền trở thành cậu đi học đi. A, Alpha.”

Hạ Trụ câu môi, cười mà không nói.

Bên kia, Quý Dữ nhìn tới hai mắt đều choáng váng mới chọn ra được một đôi nhẫn kim cương đỏ.

Cả hai đều là nhẫn tròn, thoạt nhìn điệu thấp lại đơn giản, nhưng bởi vì mặt trên có đính kim cương đỏ đắt giá mà có vẻ vừa xa hoa vừa nội hàm. Bất quá hai chiếc này một cái là hai trăm ba mươi vạn, một cái khác chỉ ba mươi vạn.

Hai trăm ba mươi vạn là của Hạ Trụ, tại trung gian lộ ra một viên kim cương đỏ liền mắc hơn hai trăm vạn.

Mà chiếc của Quý Dữ cũng có điểm nhấn riêng, bên trên chủ yếu là kim cương trắng.

Hắn chỉ lướt mắt một cái liền thu chiếc nhẫn của mình vào hộp, nhưng lại nhìn chằm chằm chiếc của Hạ Trụ không rời mắt.

Bản thân hắn thì không sao cả, đeo cái gì cũng được, bất quá tặng đối tượng của mình thì nhất định phải đẹp.

Ngẫm lại, tuy rằng Hạ Trụ thường xuyên mặc đồ thể thao, nhưng sau lưng lại cất chứa một ngăn tủ đồng hồ, ra cửa nào là cà vạt nào là nước hoa, không cần nghĩ cũng biết bên trong hắn là một người vô cùng tinh tế.

“Lấy cái này đi.”

Quý Dữ đưa cái hộp nhẫn của Hạ Trụ cho nhân viên, “Phiền chị gói đẹp một chút, ừm…… Có ruy băng hay không? Buộc một cái nơ bướm lên trên nữa.”

Nhân viên bán hàng cười đồng ý: “Vâng.”

“Có nước hoa hay không? Phun thêm lên nhé, mùi hương tươi mát một chút.”

Một đơn hàng đắt tiền như vậy, cho dù trong tiệm không có loại phục vụ này thì bây giờ cũng phải có.

Nhân viên mỉm cười ý bảo: “Có ạ, xin đợi một chút.”

Cô từ trong túi của mình lấy ra một lọ Phong Linh màu lam, phun nhẹ hai cái lên hộp nhẫn “Như vậy đã được rồi chứ ạ?”

Quý Dữ ngửi ngửi: “Lại nồng chút nữa, cảm ơn.”

Quầy tỷ: “Được chưa ạ?”

Xuy xuy xuy, phun liên tục mấy cái nữa.

Quý Dữ ngửi ngửi, cuối cùng cũng vừa lòng: “Cái này bao lâu sẽ tan? Có thể giữ được trong hai tuần không?”

Nhân viên nghĩ nghĩ, rưng rưng nước mắt phun hết nửa bình: “Có thể.”

Quý Dữ gật gật đầu, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà cầm nhẫn rời đi.

Nhẫn có, kế tiếp chính là quyết định thời gian cầu hôn.

Làm một người đàn ông truyền thống của nước Hoa, chấp nhất đối với ngày tháng tốt đã khắc sâu vào trong cốt tủy, đặc biệt là lúc làm đại sự, luôn thích chọn một ngày đẹp.

Quý Dữ không về trường, mà là trực tiếp trở về nhà.

Sau khi về hắn giấu nhẫn đi, rồi một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút, nghiêm túc mà nhìn hoàng lịch trên điện thoại, cuối cùng viết xuống bốn ngày trên giấy ——

ngày 30 tháng 11, ngày 8 tháng 12, ngày 13 tháng 12, ngày 20 tháng 12.

Bốn ngày này là những ngày tốt đẹp mọi chuyện đều có thể thành công rực rỡ a.

“Tới đây nào, tiểu bảo bối ngoan.” Quý Dữ duỗi tay đón tiểu bằng hữu đi tới đi lui, trong miệng không ngừng tích tích đô đô học theo xe cảnh sát kêu lên.

Tiểu Vũ Trụ vừa thấy Quý Dữ kêu mình, lập tức ba ba ba lung lay đi lại.

Hiện tại nó đã bước đi rất ổn, cho nên trong nhà thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ của nó tới tới lui lui, nó còn đặc biệt không sợ người lạ, thấy ai cũng đi theo, tung ta tung tăng, giống một nhóc con theo đuôi.

Quý Dữ kéo nó vào lòng, chỉ vào bốn cái thời gian trên vở nói: “Đây, con thay ba tùy ý chọn một trong bốn cái này đi.”

Cặp mắt to của Tiểu Vũ Trụ nhấp nháy nhìn Quý Dữ: “Thịt thịt ~”

Vừa nói vừa chép miệng, bộ dáng của mèo con thèm sữa.

Quý Dữ cười: “Còn muốn nói điều kiện với ba?”

Hắn kéo ngăn kéo, lấy một bịch thịt khô ra.

Tiểu Vũ Trụ nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, hai bàn tay nhỏ vội vàng mà múa may “Thịt thịt ngon nhất!”, cái đuôi vẫn luôn khống chế thực tốt cũng chạy ra tới, cùng với tay nhỏ lắc lư a lắc lư.

Quý Dữ đưa cho nó một miếng thịt, lại nói: “Chọn một cái nào.”

Có thịt ăn, dễ làm việc.

Tiểu Vũ Trụ lập tức nghiêm túc mà nhìn mấy ngày viết trên vở, vươn ngón tay chọc chọc lên trên: “Nưa!”

Quý Dữ nhìn, Tiểu Vũ Trụ chọn chính là 30 tháng 11.

Vốn dĩ hắn cũng muốn chọn ngày này, nhưng ngày đó vừa đúng lúc hắn đi khám thai, cũng là ngày Tiểu Vũ Trụ kiểm tra sức khỏe, cho nên hắn mới nghĩ dịch về sau, bởi vậy mà lại chọn thêm mấy ngày nữa.

Bất quá nếu Tiểu Vũ Trụ đã chọn ngày này, thì chính là ngày này.

Hắn tin tưởng lựa chọn của Tiểu Vũ Trụ, ngày đó nhất định sẽ là một ngày lành a.

“Cảm ơn Tiểu Vũ Trụ giúp ba ba.”

Quý Dữ hôn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ của nó “Ba lại thưởng con một miếng thịt!”

Tiểu Vũ Trụ ngoài ý muốn nhận thêm một miếng thịt kinh hô, khi phản ứng kịp liền tức khắc cười đến thấy răng không thấy mắt, ôm cổ Quý Dữ nhiệt tình gọi ba ba.

“Kỉ Hu tuyệt tuyệt!”

“Kỉ Hu thật tốt ~ Kỉ Hu tốt nhất ~”

“Ba ba ba!”

Quý Dữ cũng cười rộ lên, lấy bút vòng một cái vào ngày 30 tháng 11.

Ngay lúc Quý Dữ cùng Tiểu Vũ Trụ cha con tương thân tương ái, ở nơi nào đó của Long Thành, có một người tịch mịch đứng ở đầu cầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm cá trong làn nước.

Nơi người này đứng là hồ cá chép nổi danh khắp Long Thành.

Hồ rất sâu, chung quanh dùng đá làm rào chắn cản người. Bên trong lớn lớn bé bé nuôi vô số cá chép, màu gì cũng có.

Có rất nhiều người coi nơi này trở thành hồ cầu nguyện, cầu phát tài, cầu vận đào hoa với cá chép trong hồ. Bởi vậy mỗi tháng nhân viên dọn dẹp đều có thể thu hoạch vài thuyền tiền xu từ đáy ao.

Đột nhiên, điện thoại trong túi ong ong chấn động.

Thanh niên không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới chậm rì rì mà tiếp cuộc gọi.

“Alo. Mới vừa đi học.”

“Không tìm được cơ hội xuống tay.”

“Hạ gia bảo vệ hắn rất nghiêm ngặt, luôn có người nhìn chằm chằm tôi, thật sự không tiện động thủ.”

“Tôi rất nghiêm túc.”

“Tôi vẫn luôn cố tìm cơ hội.”

“Ngày 30 hắn muốn đi khám thai? Tiểu Vũ Trụ cũng đi? Sao lại biết được?”

“Đã hiểu.”

Một lát trầm mặc, hắn nói, “Cung cấp một khẩu súng cho tôi đi.”

Lời nói trong miệng đáng, nhưng trong mắt thanh niên lại không có chút gợn sóng.

Một đôi mắt đen kịt nhìn cá chép bơi qua bơi lại, ngơ ngác mà phát ngốc, sau một lúc lâu, hắn duỗi tay cầm cái gì đo ra từ trong túi.

“Tong ——”

Một vật rơi xuống nước, bắn ra từng vòng gợn sóng.

Là tiền xu.

“Tong ——”

Lại là một vật nhỏ rơi xuống nước, tựa hồ không phải tiền xu, rơi vào trong ao lưu lại một đạo sắc lam lộng lẫy.

Hai dạng đồ vật khác biệt rơi vào trong ao, thanh niên nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thật sâu mà hít thở, sau đó xoay người, nện bước quyết tuyệt rời khỏi hồ cá chép.



Buổi tối, Hạ Trụ tan học về tới nhà.

Hắn nghiêm túc đi tới đi lui, đi qua đi lại bên cạnh Quý Dữ, một hồi muốn cho hắn coi tay của mình —— hôm nay đánh bóng rổ có chút va chạm với người khác, có điểm hồng, một hồi lại cố tình mà ho khan một tiếng khi đi ngang qua Quý Dữ.

Nhưng Quý Dữ căn bản không để ý tới hắn, hắn đang làm bài tập văn.

Quý Dữ thường nghe người ta nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, mặc kệ là sinh thời đã ngốc hoặc sau khi sinh mới ngốc, hắn đều cảm thấy mình hẳn là sớm đề phòng vẫn hơn. Bởi vì thai nhi này phỏng chừng cũng như Tiểu Vũ Trụ, sẽ sinh sớm, khoảng chừng nghỉ đông hắn sẽ hạ sinh.

Mà sinh xong không đến nửa năm, hắn liền phải thi đại học. Bởi vậy hắn có điểm lo lắng thành tích của mình sẽ bị ảnh hưởng, cho nên một khi rảnh rỗi liền làm đề thi, tăng cường trí nhớ.

Khi làm bài kiêng kị nhất là có người quấy rầy, làm đến một nửa, Quý Dữ rốt cuộc nhịn không nổi.

Hắn quay đầu lại trừng Hạ Trụ: “Tôi đã nói mình đang làm bài tập rồi, anh ở đây khụ khụ cái gì a? Tiểu Vũ Trụ còn biết ngoan ngoãn tự chơi một mình, anh lại không thể an tĩnh chút sao?”

Hạ Trụ: “……”

Hắn sờ sờ mũi, nói, “Không phải cậu có kinh hỉ cho tôi sao?” Hắn chờ mong cả một ngày.

Quý Dữ: “……”

Quý Dữ: “Không phải hôm nay đưa.”

Hạ Trụ: “Được rồi.”

Hắn lại nói, “Cậu tiếp tục làm bài đi, tôi không quấy rầy cậu.”

Ngữ khí nghe ra còn rất mất mát.

Quý Dữ mím môi, quay đầu lại, tiếp tục làm bài.

Nhưng mà làm không quá một hồi, phía sau lại truyền đến giọng Hạ Trụ: “Vậy khi nào thì đưa cho tôi?”

Quý Dữ: “……”

Hắn niết cây bút tới vang lên két két, “30 tháng 11.”

“Ngày đó không phải cậu muốn khám thai sao? Tiểu Vũ Trụ cũng phải kiểm tra sức khoẻ.”

Lại nghe được tên của mình, Tiểu Vũ Trụ ngồi trên thảm ngoan ngoãn chơi đồ chơi chớp mắt, chống người mà bò lên, nhảy nhót đi tới, bò đến trên đùi Quý Dữ.

Nó duỗi tay nhỏ sờ sờ bụng Quý Dữ ra: “Tiểu OO ~”

Quý Dữ sửng sốt, cúi đầu nghiêm túc mà nhìn Tiểu Vũ Trụ: “Ngoan, bảo bối, là tiểu Alpha, tiểu AA.”

Cũng không biết là ai nói chuyện giới tính cho Tiểu Vũ Trụ biết, bỗng nhiên có một buổi tối, tắm rửa xong Tiểu Vũ Trụ liền chủ động thò qua hôn hôn bụng hắn, sau đó vẫy vẫy tay, hô một tiếng tiểu OO.

Trẻ con nói rất chính xác, đặc biệt là nhóc con tuổi càng nhỏ, lời nói càng chuẩn.

Cho nên nghe được Tiểu Vũ Trụ kêu tiểu OO, cả người Quý Dữ đều khẩn trương, vội dạy nó sửa miệng, muốn nó nói với bụng mình một tiếng tiểu AA, nhưng Tiểu Vũ Trụ vẫn luôn ngoan ngoãn hôm đó đặc biệt kiên định, như thế nào cũng không chịu sửa miệng, như thế nào cũng kêu là tiểu OO.

Tiểu Vũ Trụ nao miệng nhỏ, lắc đầu nhỏ: “Là OO ~”

Không riêng gì ngày đó, về sau Tiểu Vũ Trụ cũng không hề thay đổi qua, khi gọi đứa nhỏ trong bụng, đều gọi tiểu OO.

Lúc này, Quý Dữ lại thật sự không muốn tin tưởng trực giác của trẻ con.

Hắn một chút cũng không hy vọng đứa nhỏ này là Omaga, cho dù là beta, cũng tốt hơn Omega nhiều, ít nhất sẽ không có cái thứ đồ bỏ kỳ phát tình kia.

Hắn sờ đầu Tiểu Vũ Trụ, ngước mắt tiếp tục trả lời Hạ Trụ nói: “Kiểm tra chỉ cần đi buổi sáng là được, buổi chiều buổi tối không phải đều rãnh rỗi sao?”

Hạ Trụ gật đầu: “Còn tới một tuần.”

Lại nói, “Có chút lâu.”

Quý Dữ chuyển bút, cười nói: “Là Tiểu Vũ Trụ chọn ngày.”

Tiểu Vũ Trụ vừa nghe liền kiêu ngạo mà vỗ vỗ ngực, hai mắt chớp chớp nhìn Hạ Trụ.

Nghe vậy, Hạ Trụ sửng sốt một chút: “Được rồi đi, nếu là Tiểu Vũ Trụ chọn……”

Hắn tạm dừng một chút, tiếp theo cong mắt, cười với Tiểu Vũ Tr, “Vậy thì cứ là 30 tháng 11 đi. Tôi nghĩ, ngày đó nhất định sẽ là một ngày phi thường tốt đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK