• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm "Lạc Nhật".

Ngọn đèn mở ảo, bóng người lờ mờ, còn có tiếng la hét ầm ĩ cùng tiếng ly cốc va chạm.

Tô Mộc Mộc mặc lễ phục vai trần màu đen ngồi trước đàn dương cầm chơi một khúc nhạc vô hồn, ngọn đèn sáng tối lần lượt thay đổi, tiếng đàn của cô đẹp đẽ mà xa xôi, cùng không gian bar ngập mùi sắc dục hoàn toàn không phù hợp.

Mộc Mộc xem ra, trong thế giới rợn ngợp vàng son này, căn bản không cần thứ âm nhạc trong sáng du dương. Nhưng ông chủ quán bar nói cần, vì vậy cô có có thể ở trong này tìm kiếm cơ hội...

Một khúc "Gió đem kí ức thổi thành những đóa hoa" chấm dứt trong ồn ào, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi khẽ lắc ly rượu tiến lên đài, bắt được Mộc Mộc đang định âm thầm rút lui.

"Em hôm nay cực kỳ xinh đẹp, đến đây, anh mời em uống một ly." Mùi rượu tanh trong miệng ông ta phả ra khiến Mộc Mộc cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, mỉm cười ngọt ngào, nhận lấy ly rượu một hơi uống hết.

"Tửu lượng khá lắm! Hào sảng lắm!" Người đàn ông rất vừa lòng.

Buông ly, Mộc Mộc cố gắng nuốt nước miếng, cố làm cho yết hầu bớt nóng rát. Tửu lượng của cô không tốt, chẳng qua so với việc để cho rượu cay xè chậm rãi chảy vào giống như con dao nhỏ luồn lách từng chút một trượt qua yết hầu, cô thà rằng cắn răng một lần để yết hầu đau đến tê dại, không còn cảm giác được như có lửa thiêu trong lòng.

Thấy cô sảng khoái uống rượu, người đàn ông luống tuổi được một tấc lại muốn tiến một thước, cố tình đặt tay lên bờ vai cô, "Chút nữa theo anh nhé?"

Mộc Mộc co người, sợ hãi lắc đầu.

"Giá cả có thể thương lượng."

"..." Cô nhíu mày, cắn môi, tiếp tục lắc đầu.

"Em không nể mặt anh?"

"..." Cô đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ông chủ quán bar phía dưới, hy vọng ông ta có thể giúp mình giải vây, nhưng ông ta lại khoanh tay lạnh mắt hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Cô lại chờ mong nhìn về góc quen thuộc, biết rõ không thể nào, nhưng cô vẫn chờ mong người kia liếc mắt nhìn mình một lần, cho dù chỉ là một chút quan tâm. Đáng tiếc, hắn chăm chú uống rượu, trông như tất cả những việc ơ đây đều không can hệ đến mình. Rơi vào đường cùng, Mộc Mộc lấy một tờ giấy, nhanh chóng viết một câu, đưa tới trước mặt người đàn ông trung niên bên cạnh.

Người này hình như hơi cận thị, đưa tờ giấy gần sát mắt mới nhận ra trên đó viết gì.

"Xin lỗi chú, cháu năm nay mới mười bảy tuổi."

Người đàn ông trung niên rủa thầm một tiếng, ngượng ngùng bỏ đi.

*****

Lui về hậu trường, Mộc Mộc ngồi trước gương, tô một chút son hoa quả, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo nhỏ nhắn làm cho sắc mặt mình bớt tái nhợt.

"Tô Mộc Mộc, cô làm được, cô nhất định làm được!" Cô không tiếng động nói với chính mình trong gương, sau đó, cố gắng nở một nụ cười.

Vì không cho mình cơ hội lùi bước, cô lấy tốc độ nhanh nhất hướng phía góc quầy bar, dừng lại phía sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi. Hít sâu ba hơi mới cố lấy dũng khí tiến đến trước bàn anh ta, ở trên mặt giấy viết một câu, để phía trước.

"Cho tôi năm vạn, muốn tôi làm cái gì cũng được."

Người đàn ông nhìn lướt qua mặt bàn, ngoái đầu lại, một đôi mắt sâu như mặt nước hồ dừng ở cô, vầng sáng đỏ sậm tản mạn nơi đáy mắt hắn nồng như màu rượu.

Chiếc ghế nhẹ nhàng xoay tròn, hắn đối mặt với cô, khóe miệng khẽ nhếch.

"Hả? Làm cái gì cũng được?" Giọng nói hắn so với tưởng tượng của cô hoàn hảo hơn nhiều, âm điệu nhẹ nhàng, so với ánh mắt càng khiến người ta thêm mê muội.

Để tăng thêm chút dũng khí, Mộc Mộc cầm ly rượu của hắn ngửa đầu uống cạn, sau đó dùng sức gật mạnh đầu.

Tay hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô, cô ngẩn ngơ, bị hắn ôm vào lòng.

"Đêm nay theo tôi..." Giọng hắn rất dài, nghe ra sâu xa vô cùng.

Khoảng cách bọn họ rất gần, hơi thở hắn có thể phảng phất đến môi cô, mùi rượu thản nhiên mát lạnh như gió.

Khó có được cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy, cô mở to hai mắt nhìn hắn. Cô từng lo sợ sự quyến rũ của hắn chỉ là ngọn đèn mờ tỏa xung quanh, khi gần gũi rồi sẽ không còn mĩ cảm, lại không ngờ rằng càng gần hắn, càng hồn xiêu phách lạc. Linh hồn nhỏ bé của Mộc Mộc lại bị bắt mất, tựa như một tháng trước.

Ngày đó, cô vừa tới quán bar này không bao lâu, lần đầu tiên bị người ta chuốc rượu, cô cắn răng uống xong, cố nén vị cồn lan tràn trong cơ thể, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục đàn.

Cổ họng đau như bị thiêu, chất cồn trong ruột không ngừng nhộn nhạo, ngón tay cũng dần dần mất đi tri giác. Cô cắn răng chịu đựng, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được, rơi trên bàn phím.

Tiếng đàn rung động, tựa như tiếng đau thương rên rỉ.

Cô lo sợ không yên mở mắt nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều đang hưởng thụ rượu và người đẹp, không ai lưu ý đến tiếng đàn của mình. Cô cười tự giễu, ngoái đầu nhìn lại một lần, gặp phải ánh mắt thâm thúy của hắn.

Bởi vì ánh sáng mờ mịt, cô không thấy rõ bộ dạng hắn, nhưng trên người hắn phát ra một cảm giác tồn tại mãnh liệt, cô bỗng nhiên cảm giác như ngực bị thứ gì va chạm, mạch máu bắt đầu nóng lên làm cho cô quên mất cơ thể đang không khỏe, cũng quên đi sự bi thương trong lòng.

Đêm đó, cô lặng lẽ nhìn hắn rất nhiều lần, hắn nhìn qua tâm trạng không tốt, một ly tiếp một ly, một điếu thay một điếu, dường như tra tấn chính mình để trút giận.

Lúc rạng sáng, Mộc Mộc một mình về nhà, ngủ trên tấm giường lạnh như băng. Trong giấc mộng của cô không còn hình ảnh ba vấy máu đầy mình, không còn ánh mắt thê lương của mẹ, tất cả là hình ảnh của người đàn ông đó.

Trong mơ, hắn đi về phía cô, khóe môi dường như hơi cười: "Theo anh, anh mang em rời khỏi nơi này."

Cô không chút do dự đưa tay cho hắn...

Những ngày sau đó, Mộc Mộc vẫn trải qua cuộc sống như thế, đánh đàn, uống rượu khách mang, đến toilet nôn, rồi trở về tiếp tục đánh đàn.

Nhưng cô không hề chán trường cuộc sống như vậy, bởi vì người đàn ông kia thường đến quán bar, mỗi lần đều ngồi ở vị trí đó, đại đa số là một mình, ngồi suốt đêm mới đi. Đôi khi có người đẹp đến gần, hắn cũng cùng họ tán gẫu. Mọi người gọi hắn là "Trác", chắc tên của hắn có một chữ này.

Mộc Mộc cũng không tới gần, chỉ ở xa xa nhìn hắn cùng các cô gái khác trêu đùa, mỗi biểu tình, mỗi động tác đều thể hiện sự quyến rũ trí mạng của đàn ông. Dưới ngón tay của cô, tiếng đàn cũng không còn buồn bã, không còn lạnh lùng, mà có chút mê man, có chút ưu thương, có chút do dự...

Cô biết hắn đang nghe cô đánh đàn, cô còn biết hắn thích nghe nhất bản Exodus(1), bởi vì mỗi lần cô đàn ca khúc này, hắn đều châm một điếu thuốc, từ từ nhả khói, ánh mắt của hắn không có tiêu cự, suy nghĩ không biết lạc đến chốn nào.

Cho nên chỉ cần hắn đến, cô nhất định sẽ đàn bài này cho hắn nghe.

Trác đối với cô mà nói, tựa như một giấc mơ không có thật, cô không nghĩ đến gần, chỉ là xa xa ngắm nhìn như vậy, vì hắn đàn Exodus, nhìn hắn lẳng lặng hút thuốc...

Nếu như không phải tối hôm nay cô vừa mới uống rượu mạnh, nếu không phải cô rất cần dùng số tiền này, nếu không phải cô chỉ còn lại một ngày cuối cùng... Cô nhất định sẽ không tới gần hắn, nhưng mà, thế giới này không bình lặng như vậy...

Thật không ngờ Trác sẽ đưa ra lời đề nghị thẳng thắn ấy, Mộc Mộc vốn chuẩn bị tốt cho cuộc trường kì kháng chiến lại âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng trấn áp nhịp tim đang đập loạn, cúi đầu viết: "Được, chúng ta đi thôi."

Hắn liếc mắt nhìn dòng chữ, ý cười càng sâu, tay ôm bên hông cô càng chặt, đem cả người cô nhốt vào trong lòng mình, "Cô muốn đi đâu?"

Ý cười mỉa mai trên mặt hắn thêm đượm, đầu óc cô nhất thời hỗn độn, hô hấp rối loạn. Từng trận máu nóng trong cơ thể nhảy lên ngực, nhanh chóng lan tràn khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, làm cho cả người cô như chìm trong nước sôi, dần dần bị nấu chín...

"Tùy..." Bởi vì tay quá run, chữ cô xiêu vẹo, "Khách sạn, hoặc là nhà anh?"

"Ừm, nhà của tôi không tiện, không bằng..." Môi hắn tiền gần đến bên tai, hơi thở ẩm áp làm toàn thân cô như nhũn ra. Nếu không phải bị hắn ôm đã sớm không đứng vững, "Không bằng, ngay ở đây đi."

Ở đây? Cơ thể Mộc Mộc càng nóng, máu dường như muốn cháy, cảm giác như uống nguyên bình Whiskey.

Hắn vẫn hứng thú nhìn cô, tiềm tàng ý tứ khiêu khích, giống như đang đợi cô trả lời, lại giống như đang đợi cô bỏ trốn.

Cô ở quán bar hơn một tháng, cũng không lạ chuyện nam nữ dây dưa trong góc tối, cũng đã ở toilet gặp phải những trường hợp tế nhị.

Tuy rằng cô không trông mong lần đầu tiên của mình lãng mạn thế nào nhưng cũng không thể động vật như vậy, tùy tiện trước mắt bao người...

"Thế nào? Không muốn?" Trác nhíu mày, có loại thắng lợi vui sướng.

Mộc Mộc đã đọc hiểu ý cười trong đáy mắt hắn - Là hắn đang đùa cô, muốn nhìn cô đỏ mặt, biểu tình kinh hoàng, muốn nhìn cô không chịu đựng sẽ làm sao?

Sự quật cường trong cô bị hắn kích thích, cô rút nhanh bút viết: "Được, anh đem năm vạn tiền mặt đặt ở đây, tôi cởi quần áo."

Viết xong, cô ngẩng mặt, ánh mắt ngọt ngào cười với hắn.

Trác cũng cười, tiếng cười trầm thấp mang theo giọng nói truyển cảm, "Em gái, đừng có hối hận!"

Nói xong, hắn buông tay ôm cô ra, lấy di động nhanh chóng bấm một số điện thoại.

Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, không đợi đối phương nói chuyện, hắn lên tiếng: "Có năm vạn tiền mặt không? Bây giờ tôi cần..."

"Bây giờ?" Giọng nói từ điện thoại vang ra rõ ràng có chút lo lắng: "Không phải cậu gặp chuyện gì chứ?"

"Không phải, có một người bạn muốn dùng. Tôi muốn tiền mặt, ngân hàng đóng cửa rồi."

"Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách. Cậu ở đâu? Lát nữa tôi cho người mang qua..."

"Bar Lạc Nhật."

"Cậu lại đến night club?! Siêu..."

Hắn cắt lời người kia, "Được rồi được rồi, cậu không cần phải nói, tôi cam đoan hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai lại tiếp tục phấn đấu, được chưa?"

"...Lát nữa tôi đi tìm cậu."

"Ừm."

Thấy hắn gác máy, hứng thú nhìn cơ thể cô từ trên xuống dưới, cái nhìn mang tiêu chuẩn "háo sắc", lại nhìn những người đàn ông nửa tỉnh nửa say xung quanh. Mộc Mộc thực sự chịu không nổi, theo bản năng nhìn ra cửa.

"Bây giờ cô hối hận vẫn kịp."

Hối hận? Mộc Mộc lắc đầu không chút do dự, kéo hắn đến bân cạnh quầy bar, ngồi lên. Cô không tin người đàn ông trong lòng cô đã lâu lại hạ lưu vô liêm sỉ đến mức để cô cởi quần áo trước mặt mọi người.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trác, Mộc Mộc chỉ chỉ ly rượu của hắn với Bartender. Bartender hiểu ý, đặt một ly Whiskey vàng nhạt trước mặt bọn họ.

Sau đó, cô tìm được một chỗ trống nhỏ trên tờ giấy chằng chịt chữ, "Một mình uống rượu rất buồn, em uống cùng anh một ly."

"Chỉ uống rượu không rất nhàm." Hắn vẫy tay gọi phục vụ, "Lấy một tập giấy cho tôi."

Trong tiếng nhạc vang dội, một cô gái xinh đẹp đi đến, đặt trước mặt họ một tập giấy.

Từ khi gia đình hạnh phúc bé nhỏ của cô tan vỡ, không còn một người nào cẩn thận che chở cô, cũng không có người kiên nhẫn cùng cô "nói chuyện phiếm". Một cảm giác không nói lên lời, trang giấy in hoa văn vàng như lạc trong trái tim cô, một dòng nước nóng bỏng trào ra trong mắt...

Cô cúi đầu, muốn lặng lẽ lau nước mắt, đầu ngón tay hắn lại lạc trên gương mặt cô, dịu dàng lau đi khóe lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang