Sự khoái cảm kì diệu làm cho Mộc Mộc không thể ức chế cười lên, cười đẩy hắn, đánh hắn, trốn hắn. Cuối cùng vẫn không địch lại sức hắn, bị hắn bắt lấy hai cổ tay, áp đảo trên ga giường trắng tinh.
Trong con ngươi màu đen của hắn tràn ngập nụ cười của cô, nếu không tận mắt chứng kiến, Mộc Mộc không thể nghĩ rằng mình có thể tươi cười sảng khoái đến thế.
"Nói cho anh biết... Em tên gì?" Lại một lần nữa hắn đem lòng bàn tay đến trước mặt cô.
Cô không biết vì sao hắn lại chấp nhất một cái tên như vậy, cô tên là gì quan trọng sao? Nhưng nhớ tới gương mặt lạnh lùng của hắn khi ăn tối, cô lại sợ hãi.
Do dự một lát, cô vươn đầu ngón tay, chạm đến lòng bàn tay hắn. Tay hắn rất đẹp, ngón tay dài lại nhỏ, mà lòng bàn tay rất thô ráp, trên mặt còn có vài vết chai, giống như trải qua rất nhiều cực khổ, điều này cùng cảm giác hắn vung tiền như rác thật không giống nhau.
Một nét lại một nét, viết xuống một chữ - Tô.
"Tô?" Hắn khó hiểu, "Tô là họ em, hay là tên?"
Cô cười với hắn.
"Tô? Tô Tô... Rất êm tai." Giọng nói hắn truyền cảm dễ nghe(Zeus: Em xin lỗi, Tô Tô là tên con chó cũ nhà em, nghe phản cảm chết được ==")
Cô đang muốn hỏi Trác là họ, hay là tên hắn, hắn lại không cho cô cơ hội hỏi, xoay người đặt cô xuống phía dưới, môi lại không an phận thăm dò những nơi mẫn cảm, đầu lưỡi hưởng thụ mỗi chỗ gập ghềnh trên cơ thể, cảm thụ được sự đón hùa qua mỗi hơi thở phập phồng nơi lồng ngực cô.
Lúc này đây cùng với lúc ban đầu không gióng nhau, đôi môi hắn khẽ lướt qua, sẽ lưu lại trên người cô ngọn lửa nóng đến mất cảm giác. Thậm chí, có một sự kích thích xa lạ từ phía dưới bắt đầu dao động, cô không biết đó là cái gì, giống như một sự khát vọng, về phần đó thực chất như thế nào, muốn gì, sự non nớt của cô quả thật không rõ ràng.
Tóm lại, cảm giác tiêu hồn làm cho tâm thần cô mơ hồ, chủ động ôm lấy hắn, cơ thể tiến vào nhẹ nhàng cọ sát. Môi dán trên cổ hắn, phả ra hơi thở mê người.
Nếu không phải cô không thể mở miệng, cô đã sớm phát ra tiếng rên rỉ làm cho người ta trầm mê...
Cơ thể hắn trong sự chủ động của cô bắt đầu thay đổi, ngày càng lớn. Lúc này đây cô không hề sợ hãi, tiến vào trong lòng, lưỡi nhấm nháp yết hầu hắn, lại không biết như vậy đã khiêu khích cực hạn của người đàn ông đang ôm lấy mình.
Hắn giữ gáy cô, kéo xuống dưới, di chuyển đến ngực mình. Cô hiểu ý, đầu lưỡi trước ngực hắn liếm nhẹ hai điểm đỏ ngày càng cứng rắn.
Tim hắn đập nhanh hơn, ngực càng phập phồng kịch liệt, cô nghịch ngợm cắn nhẹ mặt hắn.
"Tô Tô..." Hắn thét lớn một tiếng, ôm lấy eo cô, nụ hôn biến thành cắn, ở trên người cô lưu lại một dải dấu hôn màu tím, như hận không thể đem cả người cô nuốt vào.
Cơ thể đã chịu đến cực độ, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại, xoay người chặn lấy cơ thể, khẽ tách hai chân cô rra.
Nụ hoa ngọt ngào trước mắt hắn nở rộ, ẩm ướt...
Cô ôm lấy bờ vai cường tráng, đem mặt hôn trước ngực hắn, nhắm mặt lại, một lần nữa đợi hắn tiến vào.
Hắn rốt cuộc lại một lần xâm nhập, không mãnh liệt như lần đầu, cảm giác tê dại không hề dồn dập, không hề đau đớn. Không có sự bài xích của cô, hắn bắt đầu làm càn, bắt đầu tiết tấu xâm chiếm.
Cảm giác trống rỗng làm cô theo bảng năng cong người đón nhận hắn, hơi thở hỗn loạn, có đắng cay cũng có ngọt ngào.
Mưa bên ngoài không biết khi nào thì ngừng rơi.
Thế giới không tiếng động, ngoại trừ ngững tiếng kêu gợi tình, còn có tiếng cô thở dốc dày đặc, khi thong thả mà có tiết tấu, khi lại nhanh chóng dồn dập.
Sự vui thích làm cho đầu óc Mộc Mộc trắng xóa, sự kích thích quét sạch toàn thân, sự nóng bỏng hóa thành một dòng chất lỏng đi ra. Cơ thể không còn chút sức lực ngã xuống, mái tóc dài như tấm mạng đen phân tán bên giường, xòa trên mặt đất...
Hắn đem cơ thể của cô quay lại, hai tay cố định thắt lưng, đi vào từ phía sau, cả người cô đau như nhũn ra. Cô muốn ngăn cản hắn lại, nhưng cánh tay bị hắn giữ lấy, không chút ngại ngần đi vào nơi sâu nhất.
Gió nhẹ thổi, tiếng nước róc rách.
Không gian kiều diễm, như si như cuồng.
Trong những lần hắn xâm nhập, cơ thể của cô dần dần thích ứng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, chỉ còn một cảm giác an ủi.
Sự va chạm của hắn ngày càng mãnh liệt như mất đi lý trí.
Cô nhìn không thấy vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy cơ thể bất lực giữa không trung.
Hắn lại ôm lấy cô, hung hăng hôn ở ngực. Sự va chạm mạnh mẽ, cọ sát mãnh liệt, Mộc Mộc rốt cuộc không thể không thừa nhận, cơ thể như bị rút hết mọi sức lực, sự khoái cảm rất lớn ấp xuống, cơ thể run rẩy, cô cảm giác mình như sắp chết, trong đầu thoảng qua hình ảnh khóe môi hắn phảng phất ý cười lần đầu gặp ở quán bar, sau đó một khắc thế giới dừng lại...
Cơ thể như nổ tung, cô muốn gọi, muốn kêu nhưng không ra tiếng, vì thế thống khổ cắn bờ vai của hắn.
Hắn thấp giọng rên rỉ một tiếng, ở nơi sâu nhất trong cơ thể cô, một dòng nhiệt chảy vào. Sau đó, hai thân hình ướt sũng mồ hôi ôm nhau quyến luyến hôn, khó có thể tách rời...
Tất cả chấm dứt rất lâu, hắn vẫn chiếm lấy thân hình ướt át của cô, đem cô ôm vào lòng...
"Cảm giác thế nào?" Hắn lau mồ hôi trên trán cô.
Mặt cô ửng hồng, lại càng thêm đượm. Cô cầm lấy bàn tay hắn, ở trong đó chậm rãi viết ba chữ: Em yêu anh!
Hắn không nói gì, nhìn lòng bàn tay hồi lâu.
Đêm dài chầm chậm trôi...
Đen nhánh tóc dài, ga giường trắng như tuyết quấn quanh một đôi bóng người, cũng chặt chẽ vây quanh trí nhớ bọn họ.
********
Trời bắt đầu sáng, tựa như tấm lụa sắc hoa hồng mỏng phiêu tán quấn quanh trời đất.
Những tia sáng nghịch ngợm từ khe hở rèm cửa sổ vào phòng, chiếu trên giường, nơi hai người ôm nhau ngủ, nhu hòa đẹp đẽ.
Mộc Mộc bị nắng sớm đánh thức, cặp mi dài run rẩy mở to mắt.
Trác bên người còn ngủ say.
Hắn hẳn là người đàn ông rất độ đoán, mặc dù ngủ tư thế cũng mang đậm tính chiếm hữu. Cánh tay cường tráng ôm cô trong lòng, chân thon dài khoát lên đùi cô, làm cô hoàn toàn rơi trong hơi thở hắn, không thể thoát đi.
Tuy nhiên, tư thế ngủ tuy rằng bất nhã nhưng vẻ mặt khi ngủ cực kì mê người, cô lặng lẽ vươn ngón tay, theo sống mũi thắng tắp đến đôi lông mày kiếm, còn có đường cong tuyệt mĩ nơi đôi môi bạc, ngắm kĩ, đem khuôn mặt hắn ghi tạc vào lòng.
Hắn dường như đang mơ một giấc mơ đẹp, môi khẽ cong, như cười như không. Lòng cô khẽ mềm ra, tiến đến đặt một nụ hôn nơi đôi môi ấy, môi hắn mềm mại lại ấm áp...
Tuy rằng cô không biết hắn tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm gì, nhưng hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô rất thỏa mãn.
Nắng sớm sắc hoa hồng biến thành vàng, bầu trời nhuộm màu lam trong suốt.
Rốt cuộc cũng sáng.
Mộc Mộc giương mắt nhìn bên ngăn tủ năm vạn nhân dân tệ, chua xót mỉm cươi.
Cô biết cô cần phải đi, tất cả đều đã xong, tựa như cô bé lọ lem đến mười hai giờ phải rời khỏi hoàng tử, nếu không quần áo hoa lệ sẽ trở thành rách mướp, chiếc xe ngựa sang trọng sẽ trở thành bí ngô.
Lưu luyến rời khỏi vòng ôm ấm áp của Trác, rời đi cánh tay cô gối suốt một đêm, Mộc Mộc chống cơ thể đau nhức đứng dậy.
Lặng lẽ mặc xong quần áo, đem năm vạn bỏ vào túi.
Năm vạn đồng, một đêm.
Giá cả hai bên đã thỏa thuận, tốt lắm, tốt lắm.
Cuối cùng, nhìn người trên giường, cùng gương mặt anh tuấn làm người ta không thể dừng tầm mắt, Mộc Mộc cắn nhanh môi dưới, cố gắng ngẩng mặt lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Vừa mới xoay người, đột nhiên một cánh tay cường tráng vươn đến, bắt được cổ tay nhu nhược của cô.
Cô giật mình, cúi mặt, chống lại một đôi mắt sâu như mặt nước hồ.
Lòng cô trùng xuống, cô gắng thoát ra nhưng không giãy được, cô như nóng chảy, liều mạng dùng sức, nhưng mà cổ tay vẫn bị hắn chặt chẽ giam cầm.
Rốt cộc, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm, "Vội gì, để cho anh ôm một lát."
Cô lắc đầu, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Hắn bị sự quật cường của cô làm phì cười, khẽ nhếch mi, không chần chừ thốt ra, "Làm bạn gái anh nhé?"
Mộc Mộc choáng váng, lăm lăm nhìn người đàn ông trước mắt. Tuy rằng cô hoàn toàn không biết gì về hắn, nhưng qua cử chỉ của hắn đêm hôm qua có thể cảm giác hắn được giáo dục rất tốt, nhất định xuất thân bất phàm.
Còn đồng hồ trên cổ tay hắn khắc chữ "Cartier", cô nghe nói nhãn hiệu này rất quý, so với chiếc đàn dương cầm quý giá nhất của cô còn đắt hơn nhiều.
Một người đàn ông như vậy muốn dạng phụ nữ nào không có? Vì sao muốn cô làm bạn gái?
Phải chăng hắn còn chưa tỉnh ngủ?
Có thể lắm, tối hôm qua hắn ngủ muộn.
Mộc Mộc nở nụ cười, so với ban mai còn mơ hồ hơn.
"Chờ khi chúng ta gặp lại..."
Những lời này cô dùng môi, không có thanh âm. Cho nên người đàn ông kia không nghe thấy, mê mang nhìn cô.
Cô đành phải cười lắc đầu.
Người đàn ông hiểu được sự cự tuyệt của cô, không hề miễn cưỡng, chậm rãi buông lỏng tay... Trong mắt hắn cô thấy được sự không đành lòng, thâm trầm khó đoán.
Mộc Mộc im lặng mở cửa, im lặng khép cửa lại.
Sau khi cửa đóng một giây, cô ôm chặt chiếc túi tiền, từng chuỗi lệ rơi xuống, trong suốt mà tuyệt vọng.
Năm vạn đồng, một đêm.
Giá cả hai bên thỏa thuận xong.
Cô không nên động tâm, hắn lại càng không nên động tình!
Chờ khi chúng ta gặp lại? Bọn họ còn có thể gặp lại sao?
Sẽ, cô tin nhất định sẽ có một ngày. Chỉ là không nghĩ tới, đó là một ngày bốn năm sau...
Lời tác giả:
Có người nói, năm vạn đồng một đêm, không phù hợp với giá cả thị trường.
Nhưng đối với hai người hữu tình, năm mươi vạn cũng là đáng giá.