Mộc Mộc tỉnh lại trong giấc mộng, cảm giác đầu tiên chính là đầu giống như có thiên quân vạn mã giẫm lên, đau muốn nổ tung. Cô day day thái dương, mở mắt, sửng sốt hơn nửa ngày mới phát hiện mình đang nằm trên giường ở ngôi nhà mới chuyển đến sống nhờ, ngoài kia, mặt trời đã nhô cao trên đỉnh.
Tại sao cô lại ngủ ở đây.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng những chuyện đã xảy ra tựa như những thước phim đứt quãng rời rạc, không nối liền nhau.
Cô nhớ mang máng mình ở Lạc Nhật uống rượu với Trác Siêu Việt, hai người hàn huyên rất nhiều thứ... Hắn đưa cô rời khỏi Lạc Nhật, cô đứng bên đài phun nước thả rơi chiếc khăn tay... Sau đó hình như bọn họ ở bên đài phun nước, hôn nhau quên trời đất, trên màn ảnh hiện lên cảnh tượng giới hạn người xem...
Trái tim cô trùng xuống, cô đưa tay sờ môi mình thăm dò, vừa đụng vào thấy chỗ đau hơi sưng lên.
Chẳng lẽ, cảnh nóng tối qua không phải là mơ?
Vậy về sau thì sao? Cô về nhà bằng cách nào, thế nào lên giường... Cô ảo não lấy hai tay vò đầu, cho dù vò thế nào cũng không nhớ lại được.
Đột nhiên, người cô cứng lại, chăm chăm nhìn quần áo, là kẻ caro hồng nhạt... Mộc Mộc ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn, trên người quả nhiên mặc áo ngủ, cô sờ sờ ngực, lại banh cổ áo nhìn vào, bên trong áo ngực ren trắng cũng không thấy.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, cô nằm trên giường, Trác Siêu Việt ngồi bên cạnh, giúp cô cởi cúc áo...
Không phải chứ? Bọn họ đêm qua không phải là rượu xong làm loạn?
Nếu thực sự là thế, cô đã làm thất vọng Trác Siêu Nhiên rồi, dù sao bây giờ cô vẫn là bạn gái anh, mà Trác Siêu Việt, nhất định cũng không tránh khỏi day dứt?
...
Dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa, âm thanh ồn ào cũng từ từ biến mất.
Trong phòng vừa im lặng, Mộc Mộc đang định ôm gối tiếp tục hối hận, phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Tỉnh chưa?" Là giọng nói Trác Siêu Việt, rất nhẹ.
Cái gì đến sớm muộn cũng đến, cô hít sâu vào một hơi, thở ra, bò xuống giường, mở cửa.
Trác Siêu Việt mặc đồ ở nhà màu trắng đứng bên ngoài, trong tay còn bưng một bát canh màu đỏ, trên người đã không còn mùi rượu, chỉ còn phảng phất hương bạc hà. "Thế nào, có phải rất đau đầu không?"
Vừa nhìn thấy Trác Siêu Việt, cô hoảng loạn, vuốt vuốt lại tóc, vụng trộm nhìn sắc mặt hắn. Mặt hắn vẫn thản nhiên lạnh nhạt, không hề bất an, càng không có áy náy, nhìn qua như chưa xảy ra chuyện gì.
Chẳng nhẽ tất cả những gì trong trí nhớ cô chỉ là nằm mơ?
Aiz, từ khi gặp Trác Siêu Việt, càng ngày cô càng không phần biệt được đâu mơ đâu thực.
Hắn đưa bát canh đến, chậm rãi nói, "Tôi nấu cho em bát canh đường mật, uống chút đi cho bớt đau đầu."
"Cám ơn!" Mộc Mộc nhận lấy bát canh uống một ngụm, vị đường chạy vào yết hầu ấm lại ngọt, cô cười so với mật còn ngọt hơn, "Tôi hôm qua anh cũng uống nhiều, không đau đầu sao?"
"Đã quen rồi." Hắn nói, "Đúng rồi, hôm nay tôi mua vài thứ, người bán tặng hai vé đi xem hòa nhạc, tôi không có người đi cùng, buổi tối em rảnh không?"
"Có rảnh, đêm nay ban nhạc không diễn." Có hòa nhạc, làm sao có thể không có thời gian. Nhưng mà có chuyện cô không nghĩ ra, "Anh mua cái gì mà lại được tặng vé xem hòa nhạc."
"Em xuống lầu nhìn xem sẽ biết!" Vẻ mặt hắn thần bí.
"À."
Thấy hắn quay đầu chuẩn bị rời đi, Mộc Mộc cúi đầu vừa uống canh vừa chuẩn bị đóng cửa, không ngờ hắn nghĩ tới điều gì, quay người lại, "Tôi đã đem tất cả quần áo hôm qua thay cho em đến tiệm giặt là, ngày mai người trong tiệm sẽ mang đến."
Nhắc tới việc thay cho quần áo, Mộc Mộc bị sặc, che miệng ho khan một trận. Khuôn mặt nghẹn hồng ửng lên. Rất lâu sau cô mới thở ra hơi, thử thăm dò mở miệng, "Quần áo của em... Không phải là anh giúp thay chứ?"
"Là tôi thay." Hắn nhìn mặt cô hồng thấu, đáy mắt có ý cười, "Việc chẳng đáng gì, không cần cảm ơn."
"Anh..."
Ánh mắt hắn đắc ý cố tình ngắm ngắm ngực cô. "Nói thật, mấy năm nay em trưởng thành rất nhiều..."
Hắn cố ý đem trọng tâm của câu đặt ở hai từ "trưởng thành", làm cô rất khó không liên tưởng đến một bộ phận đặc thù. Cô cúi đầu, thấy làn áo mỏng dính trên người, chỗ ngực nhô lên còn có hai chấm tròn nho nhỏ.
Cô vội vàng kéo áo ngủ, hai tay giơ lên che lấy ngực.
Trác Siêu Việt che miệng hắng giọng, vỗ vỗ bả vai cô, ngữ khí như đang an ủi. "Không cần lo lắng, tôi cũng không phải chưa từng thấy qua..."
*******
Xấu hổ ở trong phòng suốt nửa giờ, Mộc Mộc không ngừng an ủi bản thân mình: Quên đi, không phải chưa từng thấy qua, cũng không phải chưa từng làm qua, hắn cũng không để ý, cô còn... Vẫn là phải để ý! Bởi vì cô nghĩ không ra, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Xấu hổ xen lẫn xấu hổ, nhưng cô vẫn nội trong nửa giở rửa mặt, chải đầu, ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Vừa mới đi quá nửa cầu thang, cô nhìn thấy Trác Siêu Việt đang đứng ở cửa sổ sát đất, bên cạnh là một cây đàn dương cầm trắng muốt.
Nước sơn trắng như tuyết, tinh tế, thanh cao, cho tới bây giờ Mộc Mộc cũng chưa từng nhìn thấy một cây đàn dương cầm đẹp như vậy, trong lúc nhất thời quên tất cả mọi thứ, sải bước chạy đến, xem trên xem dưới, nhìn trái nhìn phải.
Cô đưa tay sờ sờ, thấy bên trên có khắc chữ Steinway bèn rụt tay lại. Nhưng chần chờ một chút, vẫn không nhịn được hiếu kỳ, khẽ vuốt ve nước sơn nhẵn bóng, cảm xúc thực tinh tế.
"Đẹp không?"
Loại đàn dương cầm cực phẩm này làm sao có thể dùng từ đẹp để hình dung. "Anh mới mua? Vì sao lại mua đàn dương cầm?"
"Ừm, tôi gần đây mới nung nấu ý chí, muốn học đàn dương cầm." Trác Siêu Việt nói, một bên tùy tiện dựa người vào thân đàn. Mộc Mộc vội vàng đẩy hắn, ý bảo hắn đứng xa ra chút, đàn dương cầm không phải có thể tùy ý dùng làm chỗ dựa.
"Giúp tôi thử xem cây đàn này thế nào?"
"Được!" Cô cười ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, hai tay co vào váy, đến khi bàn tay đỏ ửng mới cẩn thận đặt lên phím.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt, giai điệu duyên dáng vang lên, "Gió thổi ký ức thành những đóa hoa", so với bốn năm trước càng thêm có hồn.
"Được, rất tốt! Âm sắc thanh thấu kéo dài, độ vang rộng, xúc cảm tinh tế, tính cân bằng tốt, sức dãn cũng rất mạnh... Cô khen ngợi không thôi. Cho dù nhìn ở góc độ nào, cây đàn dương cầm này cũng được coi là hoàn mỹ.
Chỉ là, cây đàn tốt như vậy để cho người mới dùng học, thật là đáng tiếc.
"Đúng lúc tôi còn chưa tìm được thầy dạy, buổi chiều em không có việc gì thì dạy tôi đàn đi." Trác Siêu Việt chuyển ghế đến, ngồi bên cạnh cô, "Tôi trả học phí cho em, một ngàn một giờ, thế nào?"
"Em không thu học phí, mời em đến Pizza Hut ăn Pizza là được rồi."
"Không vấn đề!"
Ngoài cửa sổ là phong cảnh thành phố xinh đẹp
Trong cửa sổ, bọn họ vai sóng vai ngồi trước đàn dương cầm, cô cầm lấy lòng bàn tay cứng nhắc của hắn, nghiêm túc dạy, hắn học cũng nghiêm túc, ánh mắt vẫn dừng ở đôi môi sưng đỏ của cô...
Thực ra, với đối thoại hàng ngày, Trác Siêu Việt nhìn có thể hiểu, nhưng đề cập đến từ ngữ chuyện môn, hắn hoàn toàn không biết. Nhưng hắn vẫn làm bộ như hiểu lắm, bởi vì như vậy, hắn mới không hề cố kỵ mà nhìn ngắm cô, xem cô tươi cười sáng lạn.
Cô thật sự rất yêu đàn dương cầm, lúc đầu ngón tay chạm đến phím đàn, cô giống như hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt chỉ còn lại đam mê. Cô nhất định yêu đàn dương cầm còn hơn yêu hắn, bởi vì lúc ở trong lòng hắn, cũng không đáng yêu như vậy!
*********
Chạng vạng, bọn họ cùng nhau đi xem hòa nhạc.
Buổi hòa nhạc cũng không cao vời như trong tưởng tượng của Mộc Mộc. Người biểu diễn trình độ chỉ tạm được, hơn phân nửa đều là độc tấu, ít có người đệm.
Nhưng cho dù là chán, cô cũng không đến nỗi ngủ gật. Mộc Mộc thật không nói được gì nhìn Trác Siêu Việt bên cạnh, hắn ngủ chưa tính, còn ôm cánh tay cô, gối lên vai cô, ngủ cực kỳ thoải mái.
Buổi hòa nhạc đã kết thúc, tất cả mọi người về rồi, hắn vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp. Mộc Mộc không đành lòng đánh thức hắn, ngồi im như cũ, lặng lẽ nhìn hắn ngủ.
Hai ngày này, hắn đưa cô đi Lạc Nhật, mời cô đi ăn Pizza Hut, mời cô uống cà phê, còn dẫn cô đi xem hòa nhạc. Mặc kệ là xuất phát từ sự thương hại hay là tình cũ, hắn đã làm rất nhiều cho cô, hoàn toàn vượt xa nghĩa vụ một người em chồng phải làm cho chị dâu của mình.
Cô cảm giác mình như cô bé bán diêm, vào giao thừa quẹt một cây diêm cuối cùng, trải qua ảo ảnh đẹp nhất. Nhưng ảo ảnh chung quy cũng chỉ là ảo ảnh, cây diêm sớm muộn cũng tàn, rồi cuối cùng cô cũng sẽ bị vất bỏ ở trong đêm tuyết.
Cô không sợ rét lạnh, bởi vì cô sẽ không vì lạnh giá mà chết, cô là Tô Mộc Mộc, tất cả những ngày gian nan nhất cô đã có thể vượt qua, liệu còn điều gì cô không chịu đựng nổi?
Cô ngược lại rất cảm ơn hắn, vì hắn đã dệt cho cô một giấc mơ chân thực nhất, làm cho cô trải nghiệm một tình yêu ngọt ngào, làm cho người đàn ông trong trí nhớ cô không chỉ là một bóng người mơ hồ trong đêm đen mù mịt...
Hắn vẫn là tay súng bắn tỉa xuất ngũ, thị lực tuyệt vời, có thể vừa liếc mắt qua đám đông đã nhìn thấy cô.
Vẫn là một doanh nhân không bình thường, để hoàn thành một phi vụ làm ăn, hắn có thể vung tiền như rác, mắt cũng không thèm chớp.
Còn nữa, hắn không có thiên phú học đàn dương cầm, cho dù cô cố gắng dạy thế nào, tay hắn cũng chỉ ấn loạn trên phím.
Còn nữa, hắn không thích nghe hòa nhạc, hắn vừa nghe đã ngủ ngon lành.
Còn nữa...
Di động trong túi Trác Siêu Việt chợt vang lên, hắn giật mình tỉnh lại.
Ánh mắt nghiêm túc nghe điện, giọng nói của hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, "Đúng rồi, là tôi..."
"Cái gì?" không biết người bên kia sao, Trác Siêu Việt đột nhiên đứng lên, mất hoàn toàn vẻ ngái ngủ: "... Bệnh viện quân đội? Được, tôi lập tức đến."
Tuy rằng không nghe thấy gì, nhưng Mộc Mộc cảm nhận được từ sắc mặt hắn có chuyện xảy ra, vội vàng đứng dậy, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh trai tôi... xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Hắn không nói rõ ràng, nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường.