Tuy rằng hắn không chấp nhận cũng không từ chối, nhưng Mộc Mộc thấy tay hắn nắm thành quyền, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc.
Như được cổ vũ, cô cố lấy dũng khí tiến đến, hai tay từ đằng sau ôm lấy hắn, mặt dán lên tấm lưng thẳng tắp.
"Nếu anh thực sự muốn em, em có thể cho anh..." Giọng nói của cô nỉ non, châm ngòi trong đêm đen tịch mịch.
"Bây giờ em vẫn còn là chị dâu của tôi."
"Em biết! Cho dù em quyến rũ anh, cho dù em không để ý đến liêm sỉ, được không?" Cô nói, "Siêu Việt! Qua đêm nay... Em sẽ rời đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Rời đi?" Trác Siêu Việt giận dữ xoay người, tức giận làm cho mặt đanh lại, "Tô Mộc Mộc, em thấy chơi đùa như vậy vui vẻ lắm đúng không? Em thích một đêm tình với đàn ông sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm cho người đó với em nhớ mãi không quên?"
"Em không phải.. em nghĩ anh muốn." Không có người phụ nữ nào muốn hiến mình cho một người đàn ông, sau đó yên lặng rời đi. Một lần bốn năm trước, cô ở phòng luật sư khóc suốt một buổi sáng, làm cho Kiều Nghi Kiệt dùng tất cả khăn tay có trong phòng đem cho mình. Cô nhớ hắn, trong tâm trí, trong trái tim cũng chỉ có hắn.
Nếu có thể lựa chọn, cô không muốn thử lại một lần như vậy. Nhưng cô nợ hắn nhiều lắm, cô biết, chờ khi mình và Trác Siêu Nhiên chia tay, bọn họ có thể ngay cả cơ hội gặp mặt đều không có, cho nên cô hy vọng trước khi rời đi, có thể thỏa mãn hắn, hoặc là làm chuyện gì đó khiến hắn vui vẻ.
Cô sai rồi sao?
"Tôi từng nói là tôi muốn sao?" Hắn hỏi lại.
"Vừa nãy anh nói anh muốn nghe, còn mượn rượu chạm vào em, em nghĩ anh... Ừm, có thể em hiểu lầm."
Hắn đùa cợt, "Không phải em cho rằng tôi chỉ muốn cơ thể phụ nữ? Làm xong rồi là đủ, là có thể cảm thấy mỹ mãn?"
"Không thể cảm thấy mỹ mãn đi chăng nữa, như so với không chiếm được còn hơn nhiều?"
"Em nghĩ tôi như vậy sao?"
"..."
Mộc Mộc mếu máo, trong lòng nghẹn hận, bình thường hắn nói chuyện luôn tỏ vẻ cợt nhả bất cần đời, rõ ràng là lưu manh. Nhưng đến thời điểm mấu chốt thì lại nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, tỏ vẻ ta đây quân tử.
"Bỏ đi, em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Thấy hắn bước đi, Mộc Mộc đuổi theo ngăn lại. "Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn điều gì? Chỉ cần em có thể làm em sẽ làm tất cả cho anh."
Trác Siêu Việt không trả lời, vòng qua cô hướng về phía cầu thang.
"Có phải anh hy vọng em tiếp tục với anh trai anh, toàn tâm toàn ý với anh ấy, quên anh đi... Em có thể thử..."
Nếu đây là điều hắn muốn, cô cũng có thể cố gắng thực hiện.
Ai ngờ lời của cô còn chưa nói xong, hắn đột nhiên xoay người, cầm lấy hai cổ tay cô đặt trên vách tường, cơn thịnh nộ trong ánh mắt như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt.
Cô kinh sợ nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
Hắn dùng hành động trực tiếp trả lời, hai tay hắn cầm lấy cổ áo của cô, xé mạnh một đường, cúc áo sơ mi đứt một dải, rơi trên nền đất.
Cô choáng váng, chăm chăm nhìn hắn đem áo lót màu trắng kéo xuống hông.
Cơ thể phía trên không một mảnh vải che thân của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không biết phải làm sao, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lưng lại dán vào bức tường lạnh băng, không có đường lùi.
Hắn giữ lấy cằm cô, cô nghĩ hắn sẽ hôn mình, nhắm mắt lại, nhưng môi hắn bắt đầu dừng ở cổ cô, mạnh mẽ hút. Loại hôn này tràn ngập tình dục và chiếm hữu, làm cho người ta không rét mà run. Đồng thời, một bàn tay hắn cầm lấy ngực cô, chà đạp không chút nào thương tiếc.
Cô cắn nhanh môi dướng, đau đớn tê dại đan xen với tiếng rên rỉ vẫn từ trong miệng cô phát ra, "A...a..."
Ngón tay hắn đẩy răng nanh cô đang cắn chặt, "Kêu ra, để cho tôi nghe."
"Đừng như vậy, được không?"
Hắn nặng nề nhếch khóe môi, dừng ở trến bả vai cô, điên cuồng cắn hút như dã thú.
"A!" Cô kêu lên, da thịt rõ ràng rất đau, cơ thể lại như bị thiêu đốt dưới sự hoang dại của hắn, cùng với sự xâm phạm của hắn dần trở nên bủn rủn...
"Ưm... a..." Cô không còn chút sức lực ngẩng đầu lên, rên rỉ, cơ thể hỗn độn mà khô nóng.
Hăn ôm lấy thắt lưng, nâng cơ thể cô lên, lúc cúi đầu, môi vừa vặn đặt ở ngực cô, răng nanh cọ xát nơi mẫn cảm, đầu lưỡi ướt át linh hoạt vòng quyện, khiêu khích.
"Đừng, Siêu Việt..." Khoái cảm ập đến, cô mê ly gọi tên hắn, "Siêu Việt..."
Cho dù đau, cho dù khổ, chỉ cần nghĩ đến người trước mắt là Trác Siêu Việt, ngực của cô lại nóng lên, đây gọi là yêu chăng?
Động tác của hắn dần dần trở nên nhẹ nhàng chậm chặp, dưới sự dịu dàng của hắn, cơ thể cô càng ngày càng mẫn cảm, lòng bàn tay hắn nóng bỏng lướt qua da, kích thích làm cô họng cổ phát ra những tiếng rên nhẹ.
"Thích tôi đối với em như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Thích..." Làm sao có thể không thích? Cơ thể của cô sớm đã quyến luyến cảm giác này.
Hôn nửa thân trên, xúc cảm làm cho cả người cô nhũn xuống, hắn rốt cuộc ngừng lại, vùi đầu vào vai cô, cố gắng bình ổn hô hấp hỗn loạn. "Điều gì em cũng nguyện làm vì tôi?"
"Ừm."
"Được, vậy đồng ý với tôi, từ hôm nay trở đi, cơ thể của em không được phép để cho bất kỳ người đàn ông nào khác động vào, bao gồm cả anh trai tôi..."
Nháy mắt cô rơi vào sương mù, không hiểu hắn có ý gì.
Hắn không cần cô, nhưng cũng muốn cô cả đời vì hắn mà thủ thân như ngọc? Hay là ý từ nay về sau cô chỉ thuộc về hắn, chỉ có thể để cho hắn chạm vào?
"Vì sao?" Cô hỏi.
"Bởi vì tôi không thích!"
Thế là đủ, cô thích lý do này.
Cô biết hứa như vậy, sau này có thể cô sẽ phải sống trong cô độc, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện, "Em hứa với anh."
Cảm động chân thành tha thiết, hắn ôm lấy cô, hôn lên mái tóc cô.
Hai tay cô lặng lẽ đặt lên bờ vai hắn, rúc mình vào trong lòng hắn, kiễng chân lên muốn hôn ...
Nhưng Trác Siêu Việt lại đẩy cô ra, giúp cô kéo lại mớ quần áo hỗn độn, "Khuya rồi, đi ngủ sớm một chút."
"Anh?" Bọn họ đã làm đến bước này, hắn vẫn từ chối cô.
"Về sau đừng một lần nữa khảo nghiệm tôi, tôi không qua được loại thử thách này." Hắn đi trước, lại nghĩ tới việc gì đó, "Đúng rồi, ngày mai khai giảng ở học viện âm nhạc, tôi cùng em đi báo danh."
Hai mươi ngày, nhanh như vậy, xem ra đã đến lúc cô phải đi.
Trở lại phòng, cô đem tất cả đồ đạc của mình thu dọn lại, kiểm tra rất nhiều lần, chắc chắn không bỏ sót thứ gì, cũng không mang đi bất cứ thứ gì không phải của mình, mới yên tâm lên giường ngủ.
Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy dưới lầu tiếng vòi nước hoa sen, nhìn thời gian, đã quá nửa đêm.
Cô nằm ở trên giường, nhìn trên người một mảng bầm tím, dấu bết kích tình thế nào cũng không xóa đi được.
Kích thích trong tình yêu, chưa thử qua thì thôi, thử qua một lần sẽ nghiện, muốn từ bỏ cũng thật quá khó khăn!
*********
Sáng sớm, Mộc Mộc ngủ rất say, giọng nói Trác Siêu Việt bỗng nhiên vang đến bên tai, "Tỉnh mau."
Cô lờ mờ ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, "Sớm vậy sao? Đến bệnh viện?"
"Đi chạy bộ."
"Hả?"
Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa bao giờ tập thể dục, tiếp tục vùi đầu vào chăn, "Em không đi, tối hôm qua em không ngủ được, muốn ngủ thêm một lúc."
"Sức khỏe kém như vậy, con không biết rèn luyện, nói hiến thận thì thật là tích cực." Hắn lôi cô từ trong chăn ra, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô, đẩy mạnh vào toilet. "Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng đều phải chạy bộ một giờ."
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì tôi thích!"
...
Con đường nhỏ ven bờ sông, cô hụt hơi chạy, suy nghĩ mọi khả năng, cắn răng đuổi theo hắn, thở phì phò hỏi: "Trác Siêu Việt, không phải là bốn năm nay... Vẫn hận em... Muốn trả thù, cho nên, đổi phương pháp hành hạ em...phải không?
"Nhận ra rồi?" Vẻ mặt hắn đồng tình vỗ vỗ vai cô, "Tôi nghĩ em nên bỏ thời gian rèn luyện thân thể đi, nếu không, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị tôi tra tấn đến chết..."
"Không bằng anh đem em bóp chết luôn đi."
"Tôi có phương pháp khác tốt hơn."
Cô choáng!
...
Chạy xong, ăn điểm tâm, Trác Siêu Việt đưa cô đến học viện âm nhạc thành phố S.
Hôm nay là ngày khai giảng, trường học đều là tân sinh viên, trước cửa đỗ đầy xe, trong đó có đủ các loại xe đắt tiên, nhìn qua giống như trường quý tộc, rất rõ ràng, như Trác Siêu Việt.
Từ khi Mộc Mộc trên chiếc Land Rover của Trác Siêu Việt xuống dưới, cùng hắn đi đến chỗ báo danh, vô số ánh mắt nghi ngờ không ngừng dõi theo bọn họ, dường như đoán xem hai người bọn họ thực sự có quan hệ gì. Bây giờ sinh viên được đại gia nuôi đã trở thành mốt, ánh mắt của sinh viên cũng như giáo viên nhìn cực kỳ sắc nhọn.
Mộc Mộc cẩn thận dém chiếc khăn lụa trên cổ, tránh để mọi người nhìn thấy bằng chứng gian tình.
Công tác nhập học đã xong, Trác Siêu Việt đưa cô đến phòng ở, giúp cô sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, còn thuận tay giúp cô gấp chăn thành một đệp vuông như khối đậu hũ.
"Không tưởng tượng được anh còn có tay nghề này." Cô tuyệt đối là ca ngợi tự đáy lòng, bởi vì hắn gấp chăn cực kỳ thành thạo gọn gàng, ánh mắt cũng vô cùng chăm chú.
"Nói gì đi nữa thì tôi cũng đã từng bốn năm sống trong quân ngũ." Hắn đột nhiên cảm thán, "Chỉ chớp mắt, mười hai năm, thời gian trôi thật nhanh."
Đám bạn cùng phòng mới của cô, mắt nhìn hắn sáng lên.
Mộc Mộc nhìn hắn, mười hai năm trước, lúc hắn trong quân ngũ không biết trông thế nào? Nhất định rất lạnh lùng, rất chỉn chu.
"Em..." Hắn quay sang, vừa định nói chuyện, Mộc Mộc lập tức gật đầu, "Anh không cần phải nói, em biết anh muốn nói cái gì, em không nhìn nữa!"
Xử lý tốt chuyện trường học, hắn chở cô đến bệnh viện thăm Trác Siêu Nhiên. Lúc bọn họ vừa đến cửa phòng bệnh, di động Trác Siêu Việt vang lên, hắn lấy ra, thấy Trác Siêu Nhiên gọi tới liền tắt máy, đẩy cửa phòng bệnh.
Trác Siêu Nhiên tựa trên giường, đang truyền dịch.
Trên ghế sô pha, một người phụ nữ ngồi ngay ngắn, bộ váy công sở tô đậm khí thế bức người toát ra từ bà.
Trác Siêu Việt vừa nhìn thấy người này, cơ thể đột nhiên cứng lại. Mộc Mộc tò mò nhìn đến, người phụ nữ đó tuổi chừng ngoài bốn mươi, bề ngoài không tính là đẹp, nhưng lại vô vùng khí chất, uy nghi làm cho cô tưởng tượng đến Võ Tắc Thiên.
Cô vụng trộm quan sát người phụ nữ, trong lúc đó, bà ta cũng đồng thời đánh giá cô, ánh mắt sắc sảo đảo lại hai lần, sau đó dừng lại trên cổ nơi chiếc khăn lụa không che được, cuối cùng nhìn về phía Trác Siêu Việt ngẫm nghĩ.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Một câu của Trác Siêu Việt làm cả người Mộc Mộc toát mồ hôi lạnh.
"Anh nói xem?" Ngữ khí Trác phu nhân không nóng giận nhưng rất uy nghiêm, "Siêu Nhiên xảy ra chuyện như vậy mà dám gạt tôi."
"Chúng con chỉ sợ mẹ lo lắng." Trác Siêu Việt vừa nói vừa, hướng Mộc Mộc phía sau nhìn như ra hiệu.
Mộc Mộc lập tức nhận ra, lễ phép cúi đầu chào Trác phu nhân, lặng lẽ đưa bữa sáng trong tay cho Trác Siêu Việt.
Vốn định lặng lẽ chuồn êm, ai ngờ cô vừa bước đến cửa, giọng nói Trác Siêu Nhiên bất ngờ vang đến, "Mộc Mộc?"
Cô vò đầu, cứng ngắc quay lại, thấy Trác Siêu Nhiên giơ tay, đành phải đi đến, đưa tay cho anh.
"Em đã đến trường báo danh chưa?" Anh thân thiết hỏi.
"Đã đi, thủ tục đều làm xong, Siêu Việt đã sắp xếp cho em tất cả." Nói xong, cô không tự giác quay đầu liếc nhìn Trác Siêu Việt, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm bàn tay mình bị Trác Siêu Nhiên cầm, vội vàng rút trở về, giấu phía sau.
Chỉ một động tác nho nhỏ, nhưng sao tránh được một đôi mắt sắc sảo.
"Mộc Mộc, giới thiệu với em, đây là mẹ anh." Trác Siêu Nhiên nói.
Cô trịnh trọng cúi đầu chào, "Cháu chào cô!"
"Mẹ, cô ấy là Mộc Mộc, là bạn gái của con."