"Con bé tiểu thư đó hả? Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen."
"Là Lâm Vĩnh Túc hả? Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?"
"À...con bé đó hả? Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng."
"..."
Đó là những gì người ngoài nói về cô.
Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra.
Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu.
Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch mọt hơi ly rượu trong tay.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Đắng. Rát. Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng.
Gia đình hạnh phúc?
Tiểu thư giàu có?
Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần.
Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài.
Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con.
Hạnh phúc mà...
Giả tạo.
Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến.
"Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm."
Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết.
Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả.
Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này.
Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này.
Mỗi người một việc mà. Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần.
Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông.
Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú.
Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra.
Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị. Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở.
Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm.
Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó.
"Tôi muốn hắn."
Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia.
"Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay."
Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử.
"Cái này...người đó..."
"Được. Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay."
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần.
****__________
Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra
"Ưm....mmmm...."
Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau.
A. Hoá ra hôn là thế này. Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn.
Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công.
Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng.
Tay hắn chống lên tường. Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn.
Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát.
Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc.
Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi.
Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào.
"Cô muốn màn dạo đầu không? Hay là..."
Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai.
Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này.
Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế.
Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa.
"Cô gái. Mới như vậy mà đã muốn rồi sao? Thật dâm đãng nha."
Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô.
"Ưm...ân..."
Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại.
Nóng quá.
Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả.
Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân.
Sờ nhẹ.
"A..." Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra.
"Rất mẫn cảm." Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.