• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình tĩnh, bình tĩnh

Cứ giả vờ như mình đang ngủ

Lâm Vĩnh Túc tự khuyên bảo chính mình

“Em không có khả năng của một diễn viên.” Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, bàn tay phía dưới càng động chạm mạnh hơn vào cánh hoa đã bắt đầu có chút rỉ nước.

Biết rõ mình không thể dùng chiêu này với hắn, Lâm Vĩnh Túc cắn nhẹ môi, he hé cặp mắt đẹp nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra đau khổ nói: “Trịnh Liệt, tôi thật sự rất mệt, anh tha cho tôi đi được không?”

Nghe cô nói vậy, Trịnh Liệt chỉ nhướng mày một cái, sau đó rút tay về, cứ tưởng là đã thoát khỏi., nào ngờ một giây sau, điểm hồng trước ngực cô lại bị hắn vân vê, lập tức cơ thể cô phản ứng lại mà rên nhẹ một tiếng.

“Ân...”

“Rõ ràng em muốn.” Trịnh Liệt xấu xa cười.

“Tôi...tôi mới là không muốn.” Lâm Vĩnh Túc cố gắng cãi lại, nhưng rõ ràng là biểu hiện của cô lại dường như nói lên điều ngược lại, vì vậy má cô lại xấu hổ mà ửng lên một mảng hồng.

“Em thật xinh đẹp, thân thể em thật là vũ khí giết người, thật là quyến rũ đàn ông, nếu như em nói không muốn thì gọi tôi đến làm gì?”

Giọng nói của Trịnh Liệt có chút trầm đục say mê, ngón tay ngón tay trượt xuống hang động giữa hai chân: “Tôi là chưa thỏa mãn em sao? Thật xin lỗi vì chưa phục vụ em hết mình..”Trịnh Liệt còn chưa dứt hẳn lời nói thì ngón tay ma quái của hắn đã đâm thẳng vào bên trong cô.

“A...” Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo thân thể, vẻ mặt đỏ ran, thân thể không tự chủ mà hợp nhất theo tiết tấu của ngón tay Trịnh Liệt.

“Thấy chưa? Tôi sẽ thỏa mãn em mà.” Ngón tay Trịnh Liệt nhẹ nhàng đam vào rút ra, cúi người xuống, đặt môi mình lên đôi môi của cô mà dây dưa, đưa đẩy. “Cô gái ngoan, cứ rên nếu em muốn.” Lâm Vĩnh Túc khóc nức nở, phần eo đong đưa theo tay Trịnh Liệt.

“Cô gái ngoan, sờ nó.” Mồ hôi trên mặt Trịnh Liệt đã chảy ra đầm đìa, dường như là đang cố gắng kiềm chế, ánh mắt tựa như dã thú đói khát đã bị bỏ đói mấy năm, phảng phất như ngay sau đó sẽ đem người đối diện ăn vào trong bụng.

Trịnh Liệt cầm tay bàn tay nhỏ của Lâm Vĩnh Túc đặt lên tiểu đệ đệ cường tráng đang ngẩng cao đầu.

Lâm Vĩnh Túc có chút giật mình định rút tay về thì bị bàn tay của Trịnh Liệt giữ lại: “ Ngoan, vuốt ve nó.” Trịnh Liệt dụ dỗ.

Mặc kệ là gì, hiện tại đầu óc Lâm Vĩnh Túc trống rỗng, ngón tay thon dài trắng nõn của cô sờ nhẹ vào côn thịt của hắn.

“Aa...” Trịnh Liệt thở ra một tiếng thỏa mãn.

Ngón tay của Trịnh Liệt vẫn ra vào đều đặn, chỉ là hắn luôn giữ một tốc độ nhất định, thong thả chậm rãi đến khó chịu, phải, là hắn muốn cô tự nguyện cầu xin hắn: “Trịnh Liệt...Trịnh Liệt... tôi rất khó chịu...” cảm giác mong muốn không ngừng dâng cao trong cơ thể, khiến Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo ngày càng mãnh liệt.

Lâm Vĩnh Túc vừa nói vừa thở gấp, nhìn thực mê người, trong căn phòng tràn ngập tiếng thở dâm mỹ.

Trịnh Liệt vẫn giữ nguyên , hắn im lặng không nói gì, nhưng tiếng thở khó chịu đã chứng mình rằng dục vọng của hắn đang căng trướng.

“A... tôi..hự... nhanh một chút... Trịnh Liệt... khó chịu...” Thiếu nữ dường như vô pháp kháng cự khoái cảm, hai chân không khống chế ôm lấy eo rắn chắc của Trịnh Liệt.

“Aa...Trịnh Liệt.... xin anh.... vào đi... tôi khó chịu quá....” cuối cùng cũng đợi được câu nói này của cô, Trịnh Liệt nhếch lên khóe miệng.

“Được!” Chỉ đợi có thế, Trịnh Liệt nhanh chóng rút ngón tay của mình ra, đặt phân thân trước cửa huyệt non mềm, sau đó dùng sức đẩy một cái..

“Aaaaa.....” cả hai dường như là đồng thời cùng phát ra âm thanh tràn đầy thỏa mãn.

Trịnh Liệt đỏ mắt, gầm lên chịu đựng khoái cảm tầng tầng thịt mềm đang điên cuồng ép tới ,tiểu huyệt của cô giống như có ý thức của chính mình vậy, bú mút, ép chặt, vuốt ve côn thịt của hắn, chặt đến nỗi hắn không nhịn nổi, một chút tinh dịch rỉ ra. Trịnh Liệt lấy lại bình tĩnh, đợi huyệt thịt không còn kháng cự nữa mới chậm rãi đẩy vào trong.

Lâm Vĩnh Túc hít sâu một ngụm khí, hoảng sợ phát hiện hung khí của hắn lại đi vào trong, cô ghìm cứng hai đùi không dám động, thực sự không chịu được nữa, chảy nước mắt cầu xin: “Liệt… Oa, lớn quá...anh đừng vào nữa! xin anh...”

ến bây giờ thì muốn rút lui cũng không thể, Trịnh Liệt đành nhịn một chút, khuyên bảo cô: “Ngoan, nhịn một chút, sẽ hết đau.” Lâm Vĩnh Túc lắc mạnh đầu, là không thể nhịn, quá lớn, đã trải qua với hắn rồi nhưng là lần nào của hắn cũng dường như muốn xé rách cô.

Trịnh Liệt biết cô đau, vì vậy hắn gắng gượng cắm vào trong, từng chút từng chút đẩy vào âm đạo hẹp khít, khó khăn lắm mới đẩy vào hết, anh nỗ lực duy trì bất động, cảm thụ tiểu huyệt trơn mềm.

Ngừng một lát, khi tiểu huyệt đã dần thích ứng được với côn thịt to lớn của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc lại bắt đầu cảm thấy hạ thể đang lên khoái cảm, hoa huyệt thích ứng với xâm nhập của côn thịt, cô có thể cảm nhận rõ từng mạch máu nổi trên thân côn thịt, cảm giác rất kì diệu, chính mình bọc lấy toàn bộ của hắn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK