Côn thịt quá khổ dù đã dùng sức khá lớn mà chỉ vào được mới một nửa. Nhưng là thứ cảm giác tê dại ở nơi giao nhau mạnh mẽ khuếch trương tới đại não, lan toả ra toàn thân.
Hoa huyệt trơn ướt mềm mại co bóp kịch liệt, cố gắng thích nghi với vật thể lạ, đầu óc Lâm Vĩnh Túc bắt đầu trở nên ong ong mơ hồ, tựa như cô đang lơ lửng giữa ranh giới của thiên đường và vô thường.
Cố áp chế cảm giác muốn bùng nổ phía thân dưới nóng rực, Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.
Dùng thêm lực, đẩy mạnh một cái, phân thân lập tức ngập kín trong khuôn miệng nóng mềm đang co bóp mãnh liệt của Lâm Vĩnh Túc.
“Aaa... Lớn...lớn quá....”
Tiếng kêu thét nhưng đầy dụ hoặc kích tình của Lâm Vĩnh Túc càng làm Trịnh Liệt khó lòng giữ nổi bình tĩnh, hắn siết chặt hơn bàn tay ở cặp mông tròn trịa của cô, đẩy lên xuống phần hông rắn chắc, phân thân dũng mãnh ra vào.
Trịnh Liệt khống chế hạ bộ rất tốt, quy đầu thẳng tắp rút ra cắm vào trượt sát vào hoa hạch, mỗi lần như vậy tim Lâm Vĩnh Túc lại một lần đập mạnh như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài, thêm vào đó mỗi lần đi vào thì xương mu của hắn lại sụp xuống hoa huyệt, nhìn qua tựa như là một mô hình vô cùng khớp, khớp đến mức làm nóng mặt người khác.
Lại “phập” một tiếng, côn thịt lần nữa được hoa kính bao bọc kín kẽ, hạ thể dâng lên cảm giác sung sướng khó tả, một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ hạ thể lan tràn ra khắp người cô, cô rên lên:
“A...không được... Rách mất...ân...”
Rất rõ ràng, động tác của Trịnh Liệt đều là đung hết sức để chôn vùi trong người cô, nhưng mỗi nhịp lại rất thong thả, tựa hồ như đang đùa giỡn với con mèo nhỏ.
“Ưm...ngứa...khó chịu...ân... Nhanh...nhanh một chút...”
“Muốn nhanh sao?”
Trịnh Liệt đục ngầu hỏi một câu, còn chưa đợi câu trả lời, hắn đã liên tiếp thúc mạnh vào người cô, , mỗi một cú thúc như muốn quét bay cô vậy, trong gian phòng tràn ngập âm thanh da thịt vỗ vào nhau và tiếng thở trầm thấp của đàn ông.
Nghe thấy những âm thanh ma mị này khiến Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng mặt, nhưng là cô chỉ có thể làm một việc duy nhất để an ủi chính mình, đó là rên theo từng động tác của Trịnh Liệt.
“A...mạnh..a... “
“Mạnh quá... A... “
“Nhanh...ân... Nhanh qua..á...”
“Á...không...a...”
“Không cần... Nhanh...a...”
“Nhanh quá...sẽ hư mất...aaaa...”
Cứ như thế một màn cho tới khi đã đưa đẩy gần trăm lần, tới lúc cảm giác tê tái run rẩy ngập trong người Lâm Vĩnh Túc, động tác của côn thịt mới chầm chậm giảm tốc độ, chốc sau, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một dòng dịch đặc phun ra trên bắp đùi cô.
Cô cảm nhận được từng đợt co giật kịch liệt của hoa kính, đầu óc cô dường như cũng bị kịch liệt co giật đến mức đờ đẫn, cơ thể nổi lên một đợt nóng ran tê rần khó tả.
***___ ___
Làn gió mùa hạ về đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen đậm đang có chút ẩm ướt của Lô Vĩnh Kỳ khẽ động. Ngoài ban công của tầng hai ngôi nhà kiểu dáng Châu Âu cổ điển, pha trộn giữa phong cách cổ kính cùng hiện đại khiến nơi này vào buổi tối càng trở nên bí hiểm hơn.
Vô Dĩnh Kỳ hất nhẹ mái tóc ra phía sau, những giọt nước long lanh ánh lên màu vàng nhạt của chiếc đèn ngủ từ trong phòng hắt ra có chút phản quang le lói, cậu đăm chiêu nhìn về phía chiếc ghế đá ở dưới gốc cây tường vy trong vườn, thở ra một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên, chậm chạp đi tới hàng lan can bằng sứ cao cấp, dáng vẻ lười nhác dựa người vào lan can.
Nơi gốc cây tường vy đang đơm những nụ hoa đầu tiên có một người phụ nữ đang ngồi đó.
Người phụ nữ đó hướng ánh mắt chăm chú, mang theo chút buồn bã và đau khổ nhìn ra cánh cổng lớn.
Bình thường ở trước mặt mọi người, bà nghiêm khắc là thế, vậy mà ai có thể ngờ rằng một Khiên Thục Linh kiên cường lại có dáng vẻ này?
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt chứ đựng lo âu và buồn phiền dường như đã mấy ngày không ngủ khiến cho đôi mắt sắc sảo cũng có chút bất thần vô định. mái óc dài buông thả, nhẹ phất phơ theo đường gió như sợ tơ trong nước.
Vô Dĩnh Kỳ không hiểu sao càng nhìn người phụ nữ này cậu lại càng dường như khó rời mắt, hơn thế, nhìn một bộ dạng này của Khiên Thục Linh cậu lại thấy khó chịu.
Hà cớ gì phải đau lòng như vậy? Rõ ràng là sáng nay cậu vừa theo Khiên Thục Linh vào trong nhà, còn chưa kịp nói được câu nào cô ta đã đập nát hai bộ đồ sứ xuống sàn rồi mang đóng kín cửa phòng mình. Đến tối lại thần không biết quỷ không hay mà trốn đi.
Đó đâu phải là lỗi của Khiên Thục Linh bà đâu. Là do cô gái kia bướng bỉnh, được nuông chiều quá thành hư mà thôi.
Lại nhìn đến tình cảnh hiện tại, sao cậu lại đứng đây mà nhìn người phụ nữ này lâu như vậy chứ?
Hẳn là bản tính chinh phục của đàn ông khi gặp một người phụ nữ đẹp đang trỗi dậy trong người đây mà.
Đang tự an ủi bằng một lý do đủ để thuyết phục mình thì một trận gió đêm thổi đến khiến một vài sợi tóc rủ xuống, che đi tầm mắt của cậu.
Vô Dĩnh Kỳ vuốt vuốt tóc, lại theo bản năng đưa mắt nhìn người phụ nữ ngạo khí kia. Gần như lập tức Vô Dĩnh Kỳ quay đầu, ánh mắt vẫn còn mở lớn, rõ ràng là biểu hiện của sự bất ngờ.
Bước chân của Vô Dĩnh Kỳ ngày càng nhanh, đóng lại cánh cửa ban công, Vô Dĩnh Kỳ lao đến giường ở góc phòng nằm soài ra đấy, đôi má trắng mịn như men sứ có chút ửng hồng nhớ lại vừa rồi.
Vừa nãy... Vừa nãy... chiếc áo ngủ mỏng tanh của Khiên Thục Linh bị gió bay tuột xuống vai, lộ rõ đôi nhũ hoa no tròn cực đại dưới ánh trăng dìu dịu, bất chợt lại khiến cậu cảm thấy thân dưới có chút căng trướng.
Rốt cuộc bà ta là gì vậy? Chỉ thế thôi mà đã khiến cậu nổi hứng được sao?
Nghĩ xong, cậu lại đỏ mặt hơn, vội vàng vùi đầu vào chiếc gối mềm mại gầm lên một tiếng:
“Aaa...đúng là bức người mà.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**
Cuối chương ta nói thêm chút, ta đã tạo mục lục FULL ở trang 1, bên dưới văn án truyện, vậy nên cách bạn cứ vào trang1 thấy có thêm chương thì tức là có chương mới, để tránh mn tìm không ra trang và chương. *mở ngoặc* không phải k ra mà tốn thời gian *đóng ngoặc*